Cảnh Sát Nhân Dân Có Người Yêu Rồi

Chương 67

"Vậy, nó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.." Bà Tần cau mày sốt ruột hỏi .

"Đi nhiệm vụ không cẩn thận bị thương, không nguy hiểm, dì đừng gấp..."

"Nó ở đâu ? Ta đi nhìn nó!" Bà Tần đứng lên.

"A, ở bệnh viện thành phố, dì trước đừng có gấp, thu thập ít đồ rồi hãy đi".

"Đúng đúng, quên mất, phải mang theo quần áo, còn có... Ta hầm canh, còn cái gì nữa nhỉ..." Bà Tần bắt đầu luống cuống tay chân thu gom đồ này kia.

Diệp Tử vội vàng giúp đỡ, suy nghĩ cả nửa ngày mới mang hết đầy đủ đồ vật, sau đó chở bà Tần tới bệnh viện. Khi bọn họ đi vào phòng bệnh, Tần Tiểu Mặc còn đang ngủ, ngủ rất say , hai người đi tới cũng không làm đánh thức nàng.

"Mẹ." Tiêu Nhuận đứng lên, kêu bà Tần một tiếng.

"Haizz, này, đây là làm sao.." Bà Tần ngồi bên cạnh Tần Tiểu Mặc, sờ sờ tóc Tiểu Mặc, lại sợ đánh thức nàng nên thu tay trở về.

"Không có gì, đang ngủ, mấy ngày nay rất giằng co." Tiêu Nhuận nói.

"Tổn thương chỗ nào rồi? Có bị lưu lại di chứng gì hay không?"

"Trúng đạn, không có việc gì rồi, bác sĩ nói nàng tuổi trẻ, năng lực hồi phục mạnh, chăm sóc tốt thì không để lại di chứng gì." Tiêu Nhuận khoát tay, tỏ vẻ không có gì nghiêm trọng.

"Đạn! ! !" Bà Tần choáng váng hít sâu một hơi.

Tiếng kêu này ngược lại đánh thức Tần Tiểu Mặc...

"Uhm..."

"Mẹ?" Tần Tiểu Mặc tỉnh ngủ có cảm giác tốt hơn rất nhiều, nói chuyện cũng có khí lực một chút, Tiêu Nhuận không khỏi yên lặng cảm khái trong lòng, tuổi trẻ thật là tốt.

"Haizzz, con gái ngoan... đây là làm sao, sao lại biến thành như vậy, haizz, thật là... đau không?" Bà Tần vừa nghe Tần Tiểu Mặc gọi mình, nước mắt đều nhanh muốn rớt xuống.

"Mẹ, không có gì đâu, không đau được." Tần Tiểu Mặc đau đến hận không thể đem tim của mình cấp đi ra, nhưng nhìn thấy mẹ mình như vậy vẫn nhịn xuống xúc động.

"Ta mặc kệ công việc này, khi khoẻ rồi thì từ chức đi, cữu cữu con cũng thật là, chuyện nguy hiểm gì đều cho con đi, coi lời của ta như gió thoảng bên tai a!" Bà Tần phát hoả, kiểu này Tần cữu cữu dính đạn rồi.

"Đừng phản bác." Diệp Tử mở miệng, nhẹ giọng nói.

Vốn là Tần Tiểu Mặc còn muốn phản bác bà Tần một chút, vừa nghe đến câu nói nhỏ nhẹ này của Diệp Tử, không biết như thế nào lời nói đột nhiên bị nghẹn tại trong cổ họng .

Tần Tiểu Mặc giương mắt nhìn nhìn Diệp Tử, gật gật đầu.

"Chờ vụ án này xong rồi, con liền từ chức." Tần Tiểu Mặc nói.

"Tốt. Nhưng là không được mạo hiểm nữa, ta kêu anh con quan sát con." Bà Tần nói.

"Dạ."

Bà Tần nói liên miên cằn nhằn rồi còn nói nhiều sự tình, mới bị Tiêu Nhuận lấy cớ "Tiểu Mặc còn phải nghỉ ngơi tịnh dưỡng" để đuổi về nhà.

"Diệp Tử, cô cũng trở về đi, chốc lát tôi đưa mẹ về rồi quay lại trông chừng nàng." Tiêu Nhuận cảm kích nói với Diệp Tử, chuyện Tiểu Mặc làm phiền không ít đến Diệp Tử, nếu không có cô nhất định hắn còn tay vội chân loạn, nhưng có bà Tần ở đây cũng không tiện nói.

"Không có việc gì, anh cũng mệt mấy ngày nay rồi, đi theo dì về nghỉ ngơi đi, tôi ở trong này chiếu cố nàng."

"Chuyện này..." Tiêu Nhuận có chút chần chờ, như vậy không tốt lắm.

"Anh... Anh trở về đi. Chị Diệp sẽ chăm sóc em." Tần Tiểu Mặc tự nhiên muốn cùng Diệp Tử ở thế giới riêng hai người, vội vàng giúp đỡ Diệp Tử đuổi người.

"Rồi, vậy em ngoan ngoãn, đừng gây thêm phiền toái cho chị Diệp của em, anh đi đây. Ngày mai lại đến, mấy hôm nay làm anh mệt chết, bỏ một đống chuyện ở công ty, còn không ngủ được, chờ em khoẻ lại coi em bồi thường anh thế nào đây." Tiêu Nhuận nói với Tần Tiểu Mặc.

"Chờ em khoẻ rồi anh muốn gì cũng được". Tần Tiểu Mặc nói.

"Em nói đó nha."

"Uhm."

"Anh đi đây."

Chào Diệp Tử và Tiểu Mặc xong, Tiêu Nhuận chở bà Tần về nhà. Trong phòng bệnh rốt cuộc chỉ còn lại hai con người đang yêu kia.

"Yêu ơi..." Tần Tiểu Mặc kêu Diệp Tử một tiếng.

"Huh?"

"Chị có phải hay không sợ hãi..."

"Uh."

"Em không có việc gì rồi." Tần Tiểu Mặc nói.

"Thân thể em cường tráng, tổn thương chút ít lập tức tốt lắm."

Lời này của Tiểu Mặc hoàn toàn chọc giận Diệp Tử, nói gì vậy, không ngờ cô lo lắng như thế là phí công sao.

"Thôi, chị đi đây." Diệp Tử đứng lên cầm túi xách muốn rời đi.

Tần Tiểu Mặc thấy tình hình không ổn, sốt ruột muốn ngồi dậy nắm tay Diệp Tử, hoàn toàn quên vết thương của mình vẫn chưa lành .

"A..." vừa cử động liền đụng tới miệng vết thương, Tần Tiểu Mặc cảm thấy tim mình giống như bị cái gì xé rách mở ra.

Nghe được tiếng la của Tần Tiểu Mặc, Diệp Tử cũng không thể tức giận nổi, vội quay lại nhìn nàng. Xốc chăn lên phát hiện trên áo ngực trái Tần Tiểu Mặc đều nhuốm đầy máu bầm.

Không tốt, nhất định là miệng vết thương nứt ra rồi.

Diệp Tử vội vàng ấn chuông báo bên giường, gấp đến độ không biết nên làm gì cho tốt.

"Đừng cử động! Muốn chị đau lòng đến chết em mới cam tâm đúng không!" Diệp Tử thấp giọng quát Tần Tiểu Mặc.

"Xin lỗi mà, chị đừng giận em, em không phải cố ý nói vậy đâu." Tần Tiểu Mặc uỷ khuất giải thích.

"Chị không tức giận..." Diệp Tử lúc này làm gì còn tâm tư để giận, lo lắng sợ hãi đã muốn chiếm cứ toàn bộ tâm tình cô.

Rất nhanh, bác sĩ đã tới, Diệp Tử đoán đúng, động tác quá lớn làm miệng vết thương vỡ ra, vì thế Tần Tiểu Mặc lại bị bác sĩ kéo đến phòng phẫu thuật tra tấn một phen, Diệp Tử ở bên ngoài chờ, áy náy đến nỗi hận không thể chặt hai bàn tay mình.

"Xin lỗi chị, lại làm chị lo lắng, đừng mặt mày ủ ê nữa mà, cười cái coi." Tần Tiểu Mặc lên tiếng mỉm cười với Diệp Tử.

"Còn cười được nữa, không đau sao." Diệp Tử sờ sờ mặt Tần Tiểu Mặc.

"Đau a, đau cũng vui vẻ, đây không phải là có tình yêu ở cùng sao." Tần Tiểu Mặc mặt dày nói.

"Em nha, có phải thấy chị đau lòng thì hứng thú hay không?"

"Không có a, em tự trách làm chị đau lòng còn không hết." Tần Tiểu Mặc nhìn Diệp Tử, chớp chớp đôi mắt, sau đó hướng cô chu miệng.

Diệp Tử hiểu ý, cúi đầu hôn một cái lên môi nàng.

"Còn muốn." Tần Tiểu Mặc nói.

"Hmm."

Diệp Tử giơ lên khóe miệng, cúi đầu tiếp tục nụ hôn mềm mại lên môi Tần Tiểu Mặc, đã lâu không gặp, cô cũng rất nhớ Tần Tiểu Mặc, trên từng phương diện.

Hôn xong, Tần Tiểu Mặc mới phát hiện, vừa rồi cư nhiên không nhận thấy miệng vết thương đau đớn.

"Yêu ơi, chị có công năng trấn đau à, không thấy đau chút nào..." Tần Tiểu Mặc nháy mắt nói.

"Đừng có mà" Diệp Tử cũng không thèm để ý, mỗi ngày lời ngon tiếng ngọt, không biết là thật hay là giả. Tần Tiểu Mặc chỉ cần kêu một cái uỷ khuất, cô chính là đáp lại bằng biểu lộ chân tình.

"Ngủ một lát đi, khẳng định mệt lắm rồi." Diệp Tử giúp Tần Tiểu Mặc đắp chăn.

"Chị ngủ cùng em." Tần Tiểu Mặc luyến tiếc chăm sóc ôn nhu của Diệp Tử.

"Chị không buồn ngủ, em ngủ đi, chị canh em, nửa đêm nghĩ muốn đi vệ sinh hay gì đó thì gọi chị". Diệp Tử nhẹ giọng nói.

"Chính là..."

"Ngủ đi." Diệp Tử hôn lên má Tần Tiểu Mặc, nói.

"Được rồi... chị ngủ ngon."

"Ngủ ngon..."

Tần Tiểu Mặc nghĩ tới mỗi ngày, buổi sáng mở mắt có thể nhìn đến khuôn mặt Diệp Tử, liền hưng phấn, nhắm mắt lại khóe miệng còn lộ vẻ cười, cũng không sợ Diệp Tử chê cười.

"Em ngốc." Diệp Tử mỉm cười nhẹ nhàng mắng yêu Tần Tiểu Mặc một tiếng, rồi ghé đầu vào gối Tần Tiểu Mặc, nghiêm túc quan sát Tần Tiểu Mặc.

Mắt rất to, lông mi cũng đậm, vẻ mặt chính nghĩa, bộ dáng hận không thể hướng trên mặt viết ra mấy chữ to "tôi là cảnh sát " .

Kỳ thật Diệp Tử cũng không muốn làm cho Tần Tiểu Mặc từ chức, buông tha lý tưởng của mình. Nhưng so với sinh mệnh, lý tưởng có vẻ thực mờ ảo, dù sao cô muốn chính là một Tần Tiểu Mặc rõ ràng tràn đầy sức sống, chứ không phải là một người nằm dưới bia mộ khắc chữ nữ cảnh sát anh hùng. Cho nên cân nhắc rất lâu, cô mới trịnh trọng đưa ra quyết định, nói ra câu đó nghe có vẻ nhẹ nhàng nhưng kì thực đó là lời rất có phân lượng.

Mãi nhìn, Diệp Tử suy nghĩ đến nhiều chuyện, từ lúc các nàng bắt đầu cùng một chỗ đến hiện tại, đúng là thực không dễ dàng, thời gian gặp mặt cũng ít, nhưng không thể nói là không tốt, ít nhất tiểu biệt thắng tân hôn, làm cho tình cảm các nàng thực bền chắc.

Không có cãi nhau, cũng không quá mức triền miên, bình bình đạm đạm, nhưng chân thật hạnh phúc.

Diệp Tử nghĩ nghĩ một hồi cũng dựa đầu vào gối Tiểu Mặc ngủ quên mất, buổi sáng đánh thức cô bằng những nụ hôn khẽ kéo dài của Tần Tiểu Mặc.

"Uhmm..." Mới vừa tỉnh ngủ Diệp Tử hai mắt mông lung, giọng mũi thật mạnh, thực đáng yêu, giống một tiểu động vật lông xù và vô hại, Tần Tiểu Mặc thật sự là nhịn không được, hận không thể một phát ăn sạch Diệp Tử vào bụng.

"Đừng làm rộn, cẩn thận miệng vết thương." Chuyện tối ngày hôm qua, Diệp Tử nghĩ lại còn hơi sợ, ngăn chặn ý đồ lộn xộn của Tiểu Mặc, giáo huấn nàng.

"A..."

"Ngoan." Diệp Tử giống như dỗ dành đứa nhỏ, đứng dậy nấu nước ấm cho Tiểu Mặc súc miệng rửa mặt, hầu hạ người khác thực là rườm rà mệt chết đi, nhưng đây là Tần Tiểu Mặc, cho nên Diệp Tử làm việc gì cũng vô cùng cẩn thận nghiêm túc, căn bản không có tâm tư nghĩ đến chuyện gì khác.

"Tình yêu... em mới vừa nhớ tới chuyện này ."

"Sao?"

"Em nằm ở trong này, vấn đề ăn uống của chị giải quyết như thế nào a." Tần Tiểu Mặc lo lắng hỏi.

"Không chết đói đâu." Diệp Tử biết, nếu cô nói với Tần Tiểu Mặc mỗi bữa mình đều ở bên ngoài tuỳ tiện ăn cho xong, nàng khẳng định sẽ nói cô không thương bản thân mình. Nhưng Tần Tiểu Mặc vẫn nằm ở đây, cô làm sao có tâm trạng ăn ngon.

"Khẳng định không ăn thật ngon."

"Vậy em nên dưỡng thương thật tốt, mới có thể dậy làm cơm cho chị." Diệp Tử nói.

"Mỗi ngày nấu cơm cho chị, biến thành thiếu phụ luống tuổi có chồng, chị không đau lòng a." Sáng sớm Tần Tiểu Mặc bắt đầu khoe mẽ.

"Không đau lòng."

"A..." Tần Tiểu Mặc phát hiện tình yêu của mình gần đây chính là càng ngày càng dữ.

"Trả lại chị Diệp ôn nhu cho em..." Tần Tiểu Mặc ủy khuất nói.

"Sáng sớm lại than thở cái gì, ngốc." Diệp Tử bất đắc dĩ xoay người nhìn Tần Tiểu Mặc.

"Chị coi gần đây chị càng ngày càng hung dữ, ôi chao, chị nhìn đi, mỗi ngày nhàn rỗi không việc gì liền quở mắng em, bây giờ em chính là thân tàn, hẳn nên được hưởng thụ đãi ngộ như khách quý, không được dữ như vậy a." Tần Tiểu Mặc lên án nói.

"A? Chẳng lẽ chị là người làm cho em tổn thương đến mức thân tàn sao."

"Không phải..." Tần Tiểu Mặc có chút chột dạ, ánh mắt bắt đầu đảo loạn.

"Em bị vậy là xứng đáng."

"Chờ em hoàn toàn lành lặn thì chị mới hoà nhã sắc mặt với em, bây giờ thì ngoan ngoãn dưỡng bệnh đi." Diệp Tử quay đầu tiếp tục làm việc trong tay mình.