“Đợi đó đừng nhúc nhích, tôi đi đón anh.”
—
Người đàn ông vốn đã chuẩn bị xong một đống lời chuẩn bị thuyết phục Lục Nam Tuấn liền nghẹn họng, sau đó lại nhanh chóng cong khóe môi.
Nửa tiếng sau Lục Nam Tuấn lái xe tới sân bay.
Lệ Vinh đeo kính râm cực kỳ dễ thấy trong thời điểm hoàng hôn, cũng không chạy loạn, kéo valy hành lý của mình đứng ngay lối ra, từ xa nhìn lại cũng coi như là hạc trong bầy gà.
Lục Nam Tuấn dừng bước ở nơi cách đó không xa, bình tĩnh nhìn đối phương một lúc.
Thời gian tám năm, bộ dạng Lệ Vinh chẳng thay đổi bao nhiêu, nhưng khí chất trên người quả thật rất khác biệt.
Trước kia là con sâu làm rầu nồi canh trong nhà, người nhà họ Lệ tham gia vào chính trường, từ đó đến giờ vẫn có chút xem thường thương nhân như Lục gia. Thế nhưng Lệ Vinh lại tình nguyện đưa hắn theo cùng chơi bời, đối phương lớn hơn hắn hai tuổi, trước mặt hắn luôn luôn tỏ vẻ như anh trai, cho dù tính tình vừa phách lối vừa khoe khoang nhưng trước nay đều sẽ che chở hắn chu toàn, khiến hắn thuận lợi một cách bất ngờ hòa nhập vào Thái tử Đảng của giới chính trị.
Cho nên Lục Nam Tuấn bây giờ mới sống được như cá gặp nước tới mức này.
Lúc này Lệ Vinh dường như bị ánh nhìn thời gian dài của Lục Nam Tuấn hấp dẫn sự chú ý, quay đầu nhìn về chỗ hắn. Lục Nam Tuấn đứng đằng xa không trốn tránh, cũng không cúi đầu, đụng thẳng tầm mắt đối phương.
Lệ Vinh ngẩn ra, sau đó tháo kính râm xuống, kéo valy hành lý đi về phía hắn.
Lục Nam Tuấn khẽ thở dài, hơi hơi thả lỏng tấm lưng căng cứng ra một chút, không tránh không né mặc cho người kia bước tới ôm lấy mình.
“Anh biết ngay là Tiểu Tuấn không nỡ vứt anh ở đây không quan tâm.” Lệ Vinh siết chặt vòng tay ôm, còn giữ tay sau gáy Lục Nam Tuấn, ấn ấn đầu hắn lên vai mình.
Những năm nay vóc dáng Lục Nam Tuấn lại cao hơn, chỉ kém y một chút, làm ra hành động này có vẻ hơi nhu nhược.
Lục Nam Tuấn đương nhiên không thể nào để yên như vậy, trực tiếp giơ tay hất tay Lệ Vinh ra, sau đó chống ngực đối phương, chậm rãi mà kiên quyết đẩy người đàn ông trước mặt ra.
Lệ Vinh lộ vẻ thất vọng rõ ràng, Lục Nam Tuấn liếc y một cái, chẳng hề bị lay động.
“Lấy hành lý của anh, tôi đưa anh về Lệ gia.” Nói xong liền trực tiếp quay người đi về phía bãi đậu xe, sau khi hắn xoay người Lệ Vinh liền thu lại biểu tình trên mặt, nhìn chằm chằm theo bóng lưng hắn mấy giây rồi mới kéo lấy valy hai ba bước đuổi kịp hắn.
“Thật là lạnh nhạt, nhiều năm không gặp như vậy chú không nhớ anh chút nào sao?”
“Không.” Lục Nam Tuấn không quay đầu, lời ít ý nhiều trả về một chữ, thái độ không thể nói là lạnh lùng nhưng cũng chẳng thể xưng là nồng ấm.
Có điều Lệ Vinh đâu hề bị kiểu đáp trả như vậy đả kích, y không cố gắng tiếp cận đối phương nữa, nhưng lại thả nhẹ giọng nghiêm túc nói vài tiếng.
“Anh rất nhớ chú.”
“…” Lục Nam Tuấn mím môi, ngón tay cầm chìa khóa xe siết chặt lại, không hề lên tiếng.
Sau đó Lệ Vinh không nói gì phiền hắn nữa. Vào bãi đậu xe tìm được xe mình, Lục Nam Tuấn chỉ mở cốp xe ra rồi ngồi thẳng vào ghế tài xế.
Lệ Vinh cất xong hành lý liền tự giác mở cửa phó lái ngồi vào, trước khi Lục Nam Tuấn cau mày y đã đóng cửa lại, thắt dây an toàn.
“Bây giờ anh không muốn về nhìn mặt ông già, Lục Tiểu Tuấn, hai chúng ta dù sao cũng coi như là cửu biệt trọng phùng*, chú không định làm tiệc đón gió cho anh Lệ hả?”
* xa cách lâu ngày gặp lại.
“Không có hứng.” Lục Nam Tuấn vẫn cứ dùng hai ba tiếng xua đuổi đối phương, Lệ Vinh bị từ chối liên tục mấy lần rốt cuộc sắc mặt cũng có chút khó coi.
Thế nhưng người đàn ông ngồi kế bên vị trí tài xế chỉ bình tĩnh liếc nhìn gò má Lục Nam Tuấn một hồi, trong lúc xe không nhanh không chậm lái vào đường cao tốc, y bỗng nhiên thu lại thái độ có chút tùy ý nãy giờ, ngược lại dùng một giọng điệu bình thản nghiêm túc hỏi từng chữ rõ ràng.
Giọng y lúc nói chuyện có chút dày nặng không tả được, như là giông tố đã nổi lên từ lâu, cuối cùng chỉ rả rả rích rích rơi xuống, phảng phất như ôn hòa không gợn sóng.
Nhưng lại vô duyên vô cớ khiến người khác cảm thấy trầm muộn ngột ngạt.
“Lục Nam Tuấn.” Y thậm chí còn gọi tên đầy đủ của hắn, “Chú vẫn còn vì chuyện kia mà trách anh ư?”
Lục Nam Tuấn yên lặng một hồi.
Kỳ thực, trước đây rất lâu hắn đã tưởng tượng ra cảnh tượng như hiện giờ. Lúc mới vừa cắt đứt với Lệ Vinh, ảo giác này cứ không thể khống chế được mà xuất hiện nhiều lần trong đầu hắn.
Khi đó hắn đang lúc trẻ tuổi nóng nảy, suy nghĩ cũng không đủ thành thục thận trọng, cho nên phần lớn đều là ý nghĩ tức giận. Hắn cứ cho rằng mình chắc chắn sẽ không tha thứ cho sự phản bội như vậy, cũng cho rằng có lẽ đời này mình sẽ không nói một lời với Lệ Vinh nữa.
Lúc đó quả thực Lục Nam Tuấn cũng làm như vậy thật, mãi đến thời khắc Lệ Vinh vào cửa lên máy bay hắn cũng không trả lời tin nhắn và điện thoại của đối phương, cũng không chịu hồi đáp lời ghi âm của y. Phân nửa tâm tư của hắn đều đặt vào việc âm thầm trả thù, tuy rằng hắn không ra tay với Lệ Vinh nhưng y lại thừa nhận thêm tất cả lửa giận từ một người khác.
Nói ra, chính là bắt đầu từ lúc đó hắn làm việc trở nên tàn nhẫn âm hiểm. Rốt cuộc hắn có thể quyết tâm chịu đựng sắp xếp mọi chuyện kín kẽ không lỗ hổng, cũng có thể cười như gió thoảng mây bay ngoài mặt, sau đó lén lút âm thầm phóng ra lưỡi dao ngâm thuốc độc.
Bây giờ nghĩ lại một chút, tuy rằng hắn phải cảm ơn thời cơ này đã khiến hắn trở nên thành thục, thế nhưng hắn cũng bị sự ấu trĩ của chính mình chọc giận tới bật cười.
Suy cho cùng, hắn căn bản không đáng phải nổi giận vì người và chuyện như vậy.
Cho tới bây giờ, khi cảnh tượng mình từng tưởng tượng vô số lần thật sự diễn ra, Lục Nam Tuấn mới phát hiện thì ra mình lại có thể ôn hòa nhã nhặn đến vậy.
Hắn thậm chí còn có chút buồn cười.
“Tôi đã sớm không còn trách anh.” Lục Nam Tuấn nhàn nhạt đáp một câu, mặc dù không cố ý nhìn chăm chú vào đối phương nhưng ngữ điệu trong lời nói lại cực kỳ nghiêm túc.
Hắn đã có Thạc Trân, với hắn mà nói chuyện quá khứ đã hoàn toàn không còn liên hệ.
“… Không phải chú lại nói lời khách sáo với anh đó chứ.” Lệ Vinh nhận được câu trả lời xong trái lại còn chần chờ trong nháy mắt.
Thực ra không chỉ Lục Nam Tuấn, đến ngay cả chính Lệ Vinh cũng từng tưởng tượng tình cảnh này.
Thời điểm y và đối phương “cắt đứt”, cả hai người đều đang là lúc trẻ tuổi nóng tính đầy nhiệt huyết, chính y cũng phải thừa nhận chuyện mình làm ngày ấy thật sự quá mức khốn kiếp, chẳng trách Lục Nam Tuấn lại trở mặt với mình. Những năm này y không dám dễ dàng liên lạc với đối phương, cũng cảm thấy nếu như không thể gặp mặt nói thẳng thì có nói gì cũng không dùng được.
Trước khi máy bay hạ cánh y còn nghĩ, nếu như lát nữa mình bị Lục Nam Tuấn cho một đấm vào mặt thì nên bụm mặt tỏ vẻ bi thương mới tốt, hay là quăng hết mặt mũi dây dưa tới cùng mới tốt.
Kết quả, không ngờ Lục Nam Tuấn vậy mà lại dễ dàng tha thứ cho y thế này.
Điều này khiến Lệ Vinh nhất thời có chút hối hận, sớm biết thuận lợi như vậy thì hắn nhịn mấy năm nay chẳng phải là tự dằn vặt mình không công ư.
“Ầy.” Y không nhịn được chán nản cảm thán một câu, “Cũng đúng, người như Tiểu Tuấn của chúng ta sao có thể vì loại hàng như vậy mà thù dai anh em được, đúng không?”
Lục Nam Tuấn nhìn chằm chằm phía trước không tỏ ý kiến, cũng không nói tiếp nữa.
“Nhưng mà Lục Tiểu Tuấn, nếu chú đã tha thứ cho anh thì sao luôn tỏ vẻ lạnh nhạt như vậy, tốt xấu gì anh với chú cũng cùng lớn lên từ nhỏ, chú cứ xa lạ với anh thế này?
Lệ Vinh nói xong liền tiến gần đến ghế lái, đưa tay muốn nhéo mặt Lục Nam Tuấn.
Lục Nam Tuấn hết nhịn nổi giơ tay đánh bật tay y trở lại, rốt cuộc nghiêng đầu liếc nhìn đối phương một cái, ánh mắt có chút ghét bỏ.
“Tôi tha thứ cho anh không mâu thuẫn gì với việc tôi không ưa anh.” Nói xong hắn lại thấy đối phương muốn tiến đến gần, trực tiếp chống tay lên mặt y ấn mặt y vào kính xe.
“Cút ngay, anh chắn mất gương chiếu hậu bên phải rồi.”
“Được được được anh cút, Lục Tiểu Tuấn chú ra tay thật ác độc, mặt ông đây bị chú ấn biến dạng rồi.” Lệ Vinh oán trách ngồi ngay ngắn lại không làm ầm ĩ nữa, trên mặt mang theo ý cười thờ ơ, tâm trạng thoạt nhìn rất tốt. Thỉnh thoảng hắn lại dùng dư quang liếc nhìn Lục Nam Tuấn, thấy sắc mặt hắn ôn hòa mới càng thêm thả lỏng.
Y nghĩ quả nhiên trong lòng Lục Tiểu Tuấn nhà mình vẫn còn có mình, vừa mới gặp mặt chưa tới một tiếng đã lộ ra vẻ mặt dễ dàng và hòa hoãn này trước mặt y.
Thế là Lệ Vinh liền hài lòng dựa sâu vào ghế, khôi phục bộ dạng đại gia cà lơ phất phơ kia.
“Tiểu Tuấn — anh Lệ của chú đói bụng, chúng ta đi ăn cái gì đi?”
Lục Nam Tuấn không để ý đáp một tiếng “Tùy anh”, cũng chẳng phản ứng lại tiếng xưng hô buồn nôn trong miệng đối phương.
Trên thực tế lòng hắn đang nghĩ về chuyện của Thạc Trân, căn bản không đặt suy nghĩ trên người Lệ Vinh.
Vừa rồi hắn vì bức ảnh mà nổi lửa, cho nên mới đi gấp chưa kịp hỏi rõ tình hình cụ thể với Phương Hàm. Bây giờ hắn chỉ muốn nhanh chóng đuổi cái tên bên cạnh đi, sau đó dành sức truy cứu mọi chuyện rõ ràng.
Hắn cảm thấy hắn vẫn hiểu rất rõ báo nhỏ của mình, người như Thạc Trân dù thế nào cũng không phải kiểu sẽ trêu hoa ghẹo nguyệt sau lưng hắn. Cho nên kẻ chụp hình quá nửa là có ý muốn gây xích mích ly gián, cho dù hắn không lập tức phát giác ra ngay nhưng tâm lý cũng thấy hơi chán ghét.
Tuy rằng hắn quả thực chán ghét, nhưng lại không có can hệ gì với Thạc Trân.
Hắn đã không còn là một cậu ấm mờ mắt như tám năm trước, lần này hắn đã cẩn thận vậy rồi, hẳn là… sẽ không tái phạm sai lầm như thế nữa.