Cao Môn Nữ Chủ Xuyên Thành Hào Môn Nữ Phụ

Chương 15: 15 Yến Hội

Cuộc sống của hào môn đối với người bình thường đều có sức hút rất lớn, một miếng dưa cũng có thể gặm cả mấy ngày, hóng hớt cho tới tận ngày 17, dân mạng mới xem như là tiêu hóa xong tin tức.

Mới tiêu hóa xong miếng này, thì miếng dưa khác đã được đưa tới.

Ngày 17, yến hội của nhà họ Yến sẽ tổ chức vào lúc bảy giờ tối, tổ chức tại khách sạn Srika sang trọng nhất thành phố Kinh.

Hiện tại đã là hai giờ chiều.

Nữ hầu đưa ra tất cả các bộ lễ phục, bày đầy cả căn phòng.

Cố Tuyết Nghi tinh tế quét ngang một vòng, không hề vừa ý chút nào.

Nữ hầu giới thiệu huyên thuyên không nghỉ, bộ này do nhà thiết kế lớn nào đó tự tay may, bộ kia lại là phiên bản giới hạn gì đấy,… nhưng trong mắt Cố Tuyết Nghi chỉ hiển lên vẻ ghét bỏ.

Nhưng cô lại không thể mặc Hán phục để tham gia bữa tiệc.

Thư ký Trần mặc bộ tây trang màu xanh đậm, sửa soạn tươm tất, gọn gàng chỉnh tề, lúc này xuất hiện tại cửa, nhìn vào trong phòng Cố Tuyết Nghi, không khỏi lên tiếng hỏi: “Phu nhân không vừa ý bộ nào cả sao?”

“Ừ.” Cố Tuyết Nghi xoay người lại.

Cố Tuyết Nghi đã thích ứng hoàn toàn với thế giới này, cô đã nắm chắt phần lớn kiến thức trong tay, đại khái chỉ có vài thứ ít dùng tới mới làm khó được cô.

Cô đột nhiên từ trong ký ức bắt được một hình ảnh.

“Trực tiếp mời đội tạo hình tới đi.”

Trần Vu Cẩn nhấc mày, trong lòng cảm thấy thật tốt, ngài cuối cùng không tự mình xuất thân lăn lộn rồi.

“Sẽ theo ý tứ của phu nhân.” Trần Vu Cẩn nói xong, liền đi gọi điện thaoij.

*

Yến Văn Xu bay chuyến thâu đêm trở về nước.

Người đại diện của Tưởng Mộng đội nón lưỡi chai đi đón người.

Yến Văn Xu từ sân bay đi ra, lạnh lùng đánh giá cô ta cả năm phút đồng hồ.

Người đại diện bị cô nhìn đến đổ mồ hôi lạnh, cả người đều cảm thấy không tự nhiên, khó khăn phát ra âm thanh từ trong cuống họng: “Yến tiểu thư, chúng ta….

lên xe trước nhé.”

Yến Văn Xu lúc này mới dời ánh mắt đi, nhưng không có ngồi lên xe bảo mẫu mà người đại diện chuẩn bị, mà ngồi xe mà mình gọi.

Nửa tiếng sau, Yến Văn Xu đi gặp Tưởng Mộng.

Lúc này đã là hai giờ rưỡi chiều.

“Cô muốn tham gia yến hội?” giọng điệu của Yến Văn Xu mang vẻ châm chọc, không chút lưu tình.

Ý tứ rất rõ ràng, Tưởng Mộng không xứng để xuất hiện tại yến hội do nhà họ Yến tổ chức.

Biểu tình trên mặt Tưởng Mộng cứng lại, cơ mặt xém chút nữa không kéo được nụ cười.

“Là….

là có chuyện cần được giải quyết, không phải sao? Tiểu thư về nước, không cũng vì chuyện này hay sao?”

Yến Văn Xu lạnh lùng nói: “Vậy thì đi thôi.”

Tưởng Mộng thở phào một hơi.

Người đại diện đã lén lút mời cho cô ta một đội tạo hình rồi, đợi tối nay xuất hiện tại yến hội nhà họ Yến, lại lần nữa dùng dung mạo áp chết Cố Tuyết Nghi, tẩy trắng những lời mắng chửi thóa mạ cô ta trên weibo.

Người đại diện xoay người đi gọi điện thoại.

Nhưng chưa được bao lâu, đã vẻ mặt cứng nhắc quay lại: “Văn phòng công ty X bên đó,… không nhận đơn.

Bọn họ đã nhận đơn của Kỷ Minh Minh rồi.”

Sắc mặt Tưởng Mộng thay đổi: “Kỷ Minh Minh cũng muốn tham gia yến hội này sao? Cô ta cũng xứng?”

Người đại diện trong lòng nói cô cũng có “xứng” đâu.

Tưởng Mộng cắn môi, nhìn sang Yến Văn Xu.

Yến Văn Xu không kiên nhẫn nói: “Đừng nói cô muốn tôi giúp đấy?”

Yến Văn Xu có cái danh nhà họ Yến gắn trên đỉnh đầu, giới danh vọng trong nước cũng xem như biết đến, cô đương nhiên có thể mời được đội tốt hơn… thậm chí là đội tốt nhất nói không chừng cũng có thể mời đến.

Nhưng thái độ của Yến Văn Xu lại như tát thẳng một chậu nước lạnh vào mặt Tưởng Mộng.

Đáy lòng Tưởng Mộng nôn nóng, không muốn tới tận lúc này còn thua trong tay Cố Tuyết Nghi, chỉ có thể gọi điện cho Tào Gia Diệp….

Nháy mắt, đã sáu giờ tối.

Cố Tuyết Nghi vừa trang điểm xong xuôi, cô chậm rãi mở mắt, cho nữ hầu mang chút đồ ăn tới.

Chậm rãi dùng chút điểm tâm, trái cây, lại uống một tách trà nóng, sau đó mới đứng dậy đi tới khách sạn.

Đội tạo hình đứng bên cạnh nhìn đến ngỡ ngàng.

Bọn họ đã phục vụ cho các minh tinh hàng đầu, những bộ phim có ảnh hậu ảnh đế cùng diễn, đương nhiên cũng có những gia tộc hào môn…..

Những người đó, có người ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, có người khí chất phong tình xuất chúng, có người mang theo khí chất áp người của một phu nhân đương gia….

nhưng lại chưa từng gặp qua vị phu nhân nào lại có thể tụ hội tất cả những điểm trên.

“Phu nhân….” có một thanh niên đột nhiên tiến lên hai bước, đi tới bên cạnh người Cố Tuyết Nghi cong lưng, giúp cô chỉnh lại chân váy.

Cố Tuyết Nghi quay đầu nhìn.

Thanh niên đó đối diện với ánh mắt của cô, ngẩn ra một lúc, mới nói được một câu suôn sẻ: “Phu nhân cẩn thận một chút.”

Cố Tuyết Nghi hướng cậu ta nhàn nhạt mỉm cười: “Được.”

Quay đầu lại, mắt liền nhìn thấy Trần Vu Cẩn đang đứng đó đợi.

Nụ cười trên gương mặt Cố Tuyết Nghi chưa hoàn toàn biến mất, Trần Vu Cẩn vừa lúc bắt được nét cười đó trong nháy mắt.

Đuôi mày cô khẽ cong lên, đáy mắt như có ánh sáng phát ra, là vẻ đẹp khác hoàn toàn với lúc lãnh đạm ít nói.

Trần Vu Cẩn ngẩn ra, nghiêng thân nói: “Phu nhân, mời.”

Trần Vu Cẩn là ai chứ?

Anh chính là trợ thủ đắc lực hàng đầu của Yến Triều.

Thường thay Yến Triều làm người đại diện phát ngôn, người tham gia các bữa tiệc rượu, cùng với giao tiếp vô số đại lão trong giới.

Một cuộc điện thoại do anh ta gọi, có thể mời cho Cố Tuyết Nghi đội tạo hình hàng đầu.

Cố Tuyết Nghi vẫn chưa có nhìn kỹ mình qua gương, đối với hình dáng của bản thân hoàn toàn không rõ.

Sáu giờ rưỡi, xe bọn họ đã tới khách sạn Srika.

Hội trường yến hội được bố trí hoàn thiệnn, nhân viên phục vụ ở trong đi qua đi lại, đến cả phóng viên cũng đã ngồi xổm trước cửa lớn khách sạn, chỉ là Cố Tuyết Nghi và Trần Vu Cẩn đi cửa hông, không hề bị đám phóng viên bắt được.

Hai người đang đi thì Trần Vu Cẩn lên tiếng hỏi: “Nhị thiếu và tứ thiếu không tham gia sao?”

“Ừ.” Cố Tuyết Nghi bình thản đáp lại, rồi lấy phong phạm của gia trưởng mà nói: “Yến Văn Gia đi tới đoàn phim đóng phim rồi, Yến Văn Bách còn phải đi học, đâu cần thiết phải bắt tiểu bối ở bên cạnh mãi.”

Tiểu bối?

Cũng chỉ có Cố Tuyết Nghi mới xem bọn họ như đám con nít.

Người quản lý khách sạn rất nhanh tới nghênh đón, đợi đến khi tới gần, liền ngớ người.

Người đàn ông trẻ tuổi mặc tây trang mang giày da, khuôn mặt tuấn mỹ.

Người phụ nữ trẻ tuổi mặc chiếc váy dài chạm đất, đẹp đến kinh người.

Vừa nhìn thấy, cảm thấy có chút xứng đôi.

Nếu như không phải đã xem qua hotsearch mấy lần, nhìn thấy ảnh chụp của Yến phu nhân, người quản lý có khi lại nhận nhầm vị này là bạn gái đi chung với thư ký Trần.

“Đây là… đây là thực đơn, mời Yến phu nhân xem qua lần nữa.” Người phụ trách cẩn thận đưa thực đơn tới.

Yến phu nhân đẹp quá mức.

Rõ ràng hôm nay cô trang điểm cũng không tính là lấn áp khí thế, ngược lại, khí chất của Yến phu nhân hôm nay lại có chút trầm tĩnh ôn hòa, nhưng người quản lý lại cảm nhận được một cỗ áp lực không tên.

Trần Vu Cẩn nhẹ than một tiếng: “Để tôi.”

“Hửm?” Cố Tuyết Nghi quay đầu nhìn anh ta.

Trần Vu Cẩn từ trước tới nay chưa từng tốt tính như vậy.

….

nhưng hôm nay là yến hội là bộ mặt của nhà họ Yến.

Hơn nữa….

Trần Vu Cẩn bình thản đáp: “Phu nhân hôm nay trang điểm sang trọng, sao có thể phục thấp uốn eo làm những việc nhỏ này?”

Cố Tuyết Nghi rút tay về, không phản không kháng, không nhanh không chậm, nhẹ nhàng trả lời: “Vậy làm phiền thư ký Trần rồi.”

Trần Vu Cẩn đem dáng vẻ của cô thu vào trong đáy mắt, đáy lòng nhịn không được mắng “F*ck” một tiếng.

Cố Tuyết Nghi của trước có biết bao nhiêu phiền phức.

Nhưng hiện tại càng thêm….

càng thêm khiến người ta vô cùng bất đắc dĩ.

Cô như đổi thành người khác, trở nên thông minh, biết đắn đo dúng mực, khí chất trở nên xuất chúng, mỗi câu nói mỗi hành động đều không xuất hiện sai sót.

Mê lực trong nhất cử nhất động của cô, sẽ xâm nhập một cách lặng lẽ, cũng sẽ cường thế mà đâm đầu tiến vào.

Khiến người ta không nhịn được mà cảm thấy hoang mang.

Chưa được bao lâu, lại có người quản lý cùng người phụ trách quan hệ công chúng tới tìm Cố Tuyết Nghi.

“Yến phu nhân, đây là danh sách truyền thông hôm nay.”

Trần Vu Cẩn nhẹ nhàng hít một hơi, lo việc đưa Phật đưa tới Tây thiên, một tay nhận lấy: “Để tôi.”

“Yến phu nhân, đây là………”

Chưa chờ đối phương nói xong.

Trần Vu Cẩn đã lên tiếng: “Để tôi.”

Năng lực làm việc của Trần Vu Cẩn cực tốt, dư sức ứng phó với việc tổ chức một yến hội.

Mà Cố Tuyết Nghi không sợ những trường hợp như vậy, chỉ là nếu như có một cái ví dụ thích hợp cho thời đại này, để cô tham khảo, giữ lại tinh hoa bỏ đi cặn bã, cũng là một việc tốt.

Cố Tuyết Nghi liền ngồi tại sô pha, vừa ngồi đã ngồi tới bảy giờ rưỡi.

Cố Tuyết Nghi chậm rãi đứng dậy, đi tới tiền sảnh.

Mà Trần Vu Cẩn sớm đã xử lý xong tất cả mọi người, anh lập tức đi theo, cách Cố Tuyết Nghi nửa bước.

Ngoài cửa khách sạn có trợ lý của Trần Vu Cẩn phụ trách đón tiếp khách.

Chỉ đợi khách cao cấp như Giản Xương Minh mới cần Trần Vu Cẩn tự mình ra đón tiếp.

Khách sạn dần dần trở nên ồn ào.

Phóng viên đứng ngoài cửa khách sạn hưng phấn chụp từng chiếc xe hào nhoáng, và người từ trên những chiếc xe đó xuống….

một nhóm người như vậy cùng tụ họp, thật sự có thể dao động được cả một tiểu quốc châu Âu.

Mà có thể đưa những người tập trung tại đây, cũng chỉ cò vài gia tộc đứng đầu mới có thể làm được.

“Giản tiên sinh tới rồi!”

“Giản tiên sinh….”

Lập tức có người di chuyển tới, tất cả đều muốn lưu lại chút ấn tượng trước mặt Giản Xương Minh.

Vợ chồng Cố Học Dân cũng nằm trong số đó, bèn nhịn không được cảm thán.

Nếu như Cố Tuyết Nghi có thể bắt được trái tim của Yến Triều, có thể khiến nhà họ Yến chấp nhận cửa hôn nhân này, bọn họ lại không phải có thêm nhiều phong quang sao?

Đạt tới địa vị như nhà họ Yến, nhà họ Giản, vậy không phải đơn giản là kiếm được nhiều tiền là có thể đạt được.

Bên cạnh Giản Xương Minh có Giản Nhuế và Tào Gia Diệp.

Nhìn vô số người xum xoe trước mặt, Tào Gia Diệp lúc này mới cảm thán, đây chính là khoảnh khắc phong quang khi cưới con gái nhà họ Giản, tại nơi này….

ánh mắt hắn lóe lên, không biết có thể kiếm được bao nhiêu cuộc đầu tư, bao nhiêu hạng mục mới đây?

Giản Xương Minh không thèm nhìn tới những người đó, quay đầu hỏi trợ lý của Trần Vu Cẩn: “Trần tổng của các người đâu?”

Còn chưa đợi được lời đáp, bên kia liền vọng tới tiếng kinh ngạc: “Kia là….

Giang Nhị!”

“Giang Nhị sao lại tới đây?”

Thậm chí có người không nhịn được văng thẳng một câu: “V** c**!”

Giang Việt mang theo em trai Giang Tĩnh, khoác trên người tây trang đen, lẫn lộn trong đám người làm ăn, trông anh giống như đại ca xã hội đen vậy.

Mắt anh không chuyển, bước bước lớn đi vào.

Đám người truyền thông điên cuồng giơ máy ảnh trong tay lên.

OMG!

Đây thực sự là tin tức lớn!

Nhà họ Giản và nhà họ Yến vốn dĩ quan hệ tốt đẹp, Giản Xương Minh xuất hiện là chuyện thường tình!

Nhưng Giang Nhị xuất hiện ở đây, đại biểu cho điều gì?

…… Ý nghĩa phía sau vô cùng nhiều!

Tin này so với việc nữ minh tinh làm bạn đi theo phú thương nào đó, lỡ vấp té, thiếu chút nữa lộ hết bộ ngực, còn kiếm được nhiều tiền hơn!

Tưởng Mộng cũng vào lúc này đã tới trước cửa khách sạn.

Yến Văn Xu xuống xe, cô ta theo sát phía sau.

Tào Gia Diệp cuối cùng cũng mới tới đội tạo hình số một số hai trong nước, so với quan hệ của người đại diện tốt hơn nhiều.

Tưởng Mộng cong môi, lộ ra vẻ phóng khoán, thêm vào nụ cười phong tình vạn chủng.

Hôm này, chỉ có cô là đẹp nhất.

Nhưng đợi tới khi xuống xe, Tưởng Mộng mới phát hiện, phía trước cô ta một người là Giản Xương Minh, một người là Giang Việt, mọi người đều vây lấy hai vị đại lão đó, căn bản chẳng ai để ý tới cô ta cả…..

Đương nhiên, chuyện này không quan trọng, quan trọng là phải chụp ảnh cùng lúc với Cố Tuyết Nghi.

Tưởng Mộng dáng vẻ thất thần đi theo Yến Văn Xu.

Trong khách sạn, Trần Vu Cẩn đi tiếp đón Giản Xương Minh, lại thấy Cố Tuyết Nghi cũng đứng dậy.

Trần Vu Cẩn ngớ ra, vẫn là đi sau nửa bước.

Anh ta cho rằng Cố Tuyết Nghi sẽ đi đón Giản Xương Minh, ai mà biết, đi tới gần rồi, anh ta mới nghe thấy Cố Tuyết Nghi khẽ hé miệng, mỉm cưởi: “Giang tiên sinh, buổi tối tốt lành.”

Giọng nói của cô đặc biệt dễ nghe, nghe vào tai cực kỳ dễ chịu.

Người xung quanh theo bản năng giãn ra, nhường đường cho Cố Tuyết Nghi.

Cố Tuyết Nghi tiến gần tới trước mặt Giang Việt.

Cô mặc một chiếc váy dài chạm đất, mày ngài nhẹ quét, môi hồng nhẹ điểm.

Mí mắt Trần Vu Cẩn đột nhiên nhảy lên, còn chưa kịp phản ứng bản thân đang làm gì, anh đã theo bản năng tiến lên một bước cúi người giúp Cố Tuyết Nghi cầm đuôi váy.

Trong phút chốc.

Tất cả mọi người đều sinh ra ảo giác trong nháy mắt.

Giang Việt cũng dính chặt con ngươi.

…… đây chính là vị táo ngọt sao?

Giản Xương Minh nhấc mày lên.

Trần Vu Cẩn và Cố Tuyết Nghi……

Giang Nhị lại là có chuyện gì….

Còn có.

Cố Tuyết Nghi không phải xuống đón hắn à.

Nhóm truyền thông đột nhiên hồi thần, dùng sức ấn núp chụp ảnh.

Thế gian thật sự có người đẹp, khiến cho ai cũng cảm thấy vì cô khom lưng nhấc váy là một việc vinh hạnh..