Cao Môn Nữ Chủ Xuyên Thành Hào Môn Nữ Phụ

Chương 31: Chương 31

Yến Văn Bách đi đến cửa chính của hội sở, nhưng cuối cùng hắn vẫn dừng lại.

Phía trước cũng thật bừa bộn, mở du thuyền ra biển làm một bữa tiệc, ở bữa tiệc có vô số người mẫu nhỏ, tiểu minh tinh tiếp khách,mắt hắn lạnh tanh liếc qua những tên phú nhị đại trái ôm phải ấp những nữ nhân, quả nhiên tuổi trẻ không có tiết chế.

Nhưng hội sở này có gì đó bất đồng.

Những đồ chơi ở đây càng…… Cao cấp, thì cũng càng không thể trông thấy được ánh sáng.

Nếu là quá khứ, Yến Văn Bách đã không do dự mà bước vào.

Nhưng hiện tại, hắn vẫn nên dừng lại.

Ngộ nhỡ Cố Tuyết Nghi biết,…… Hắn có thể sẽ bị đánh.

Yến Văn Bách quay đầu hỏi: “Nơi này của các ngươi có bida không?”

Nhân viên tạp vụ sửng sốt một chút, hắn chưa từng gặp qua người nào tới nơi này chỉ đơn thuần chơi bida.

Nhưng nếu có thể tiến nơi này, đều không phải những nhân vật tầm thường giống nhau.

Nhân viên tạp vụ dĩ nhiên sẽ không dám đắc tội hắn, vì thế vội vàng đưa Yến Văn Bách đi lên một tầng lầu khác: “Ngài đi theo tôi… Nơi này không chỉ có có bida, còn có bắn tên, phi tiêu, bowling…… Ngài có thể tự do lựa chọn.

Nếu ngài muốn bắn súng, thì chúng ta đi tới trường bắn ở bên ngoài.”

Yến Văn Bách gật gật đầu, tùy tay cầm lấy một cái côn bida: “Ngươi bồi ta đánh.”

Tầng lầu này đúng là không có người.

Yến Văn Bách ở dưới lầu thấy dưới kia mới tổ chức một hoạt động mới, có lẽ mọi người đều đi tham gia hoạt động mới ấy rồi.

Nhân viên tạp vụ nghe xong đương nhiên sẽ không cự tuyệt, liền ở một bên bồi.

Bên này bảo vệ vẫn đang duy trì trò chuyện cùng Cố Tuyết Nghi.

Cố Tuyết Nghi ngồi ở trên sô pha, chậm rãi lật trang sách, vừa thong thả mà tiêu hóa thông tin trong sách, vừa hỏi: “Vẫn chưa đi ra sao?”

“Thưa phu nhân, không có.”

Đầu bên kia điện thoại an tĩnh một hồi lâu.

Chờ Cố Tuyết Nghi lật sách được khoảng hơn hai mươi trang, bảo vệ đột nhiên lên tiếng: “Phu nhân…… Tôi thấy……”

“Ừ? Nói đi.”

Bảo vệ bên kia giống như là đang chần chờ đắn đo một chút, hắn có nên để ý tới không, có nên nói hay không.

Cuối cùng bảo vệ kia vẫn là mở miệng: “Tôi đã thấy Phong tổng.”

Phong tổng? Ai?

“Từ trong xe Phong tổng, tôi thấy em trai Bùi tổng bước xuống.” Bảo tiêu ở kia đầu tiếp theo nói.

“Bùi Trí Khang?” Cố Tuyết Nghi hỏi.

“Đúng vậy.”

Bùi Trí Khang không phải là mới rời khỏi Yến gia không lâu sao?

A.

Cố Tuyết Nghi trái lại mà đang nhớ xem vị Phong tổng kia là người nào.

Lúc trước Giản Xương Minh từng nhắc tới những gia tộc không hợp với Yến gia, trong đó có nhắc tới Phong gia.

Có lẽ vị Phong tổng này chính là người Phong gia.

Nếu không bảo vệ sẽ không nhắc riêng tới.

“Tốt, ngươi vất vả rồi.” Cố Tuyết Nghi nói, gập sách lại đi lên lầu.

Khi cất sách xong, Cố Tuyết Nghi thay một bộ quần áo khác, bảo tài xế lái xe tới cái hội sở kia.

Bùi Lệ Hinh là hai tay chuẩn bị?

Một bên thì quy phục cô, một bên lại đi thông đồng với người đối đầu với Yến Triều?

Hay nên nói, Bùi gia đã sớm lui tới với những người đối đầu với Yến Triều? Bùi Lệ Hinh không ra mặt, mà để chính em trai mình đi bàn bạc……

Đáng tiếc Bùi Trí Khang là một người ngu xuẩn.

Nếu Bùi Lệ Hinh thật sự có tính toán là như vậy, vậy nhất định ả đã tính sai.

“Phu nhân, nơi ngài nói chính là nơi này sao?” Tài xế hỏi.

Cố Tuyết Nghi hạ cửa sổ xe xuống, liếc mắt ra phía bên ngoài một cái.

Tên của hội sở là “Vô danh”, có vẻ như là người đặt tên thật sự nghĩ không ra, liền để cái tên này.

Cố Tuyết Nghi đi xuống xe.

Bảo an giữ cửa lập tức ngăn cô lại, bảo an thấy cô ăn mặc không tầm thường, mặt cũng có chút quen… Đây không phải là phu nhân của Yến Triều sao?

Bảo an lập tức khom người nói: “Yến phu nhân ngài có thể đi vào, nhưng bảo vệ phía sau ngài không thể đi vào.” Sợ Cố Tuyết Nghi hiểu lầm, hắn bổ sung thêm một câu: “Khách đi vào nơi này đều như vậy, mọi người đều không mang theo bảo vệ.

Hội sở của chúng tôi rất an toàn, ngài yên tâm.”

Cố Tuyết Nghi có chút kinh ngạc.

Bảo vệ ở trong điện thoại nói, nhà hội sở này do chính Phong gia mở.

Mà Phong gia lại cùng Yến gia đối đầu nhau.

Phong gia cứ như vậy mà để cô đi vào?

Bảo vệ phía sau Cố Tuyết Nghi đương nhiên không đồng ý, lập tức lạnh lùng nói: “Người khác làm như thế nào, đó là việc của người ta.

Yến gia cùng với những người khác đương nhiên không giống nhau.”

Bảo an chà xát tay, một tiểu nhân vật như hắn không thể làm chủ được.

Hắn xấu hổ mà nhìn về phía Cố Tuyết Nghi.

Cố Tuyết Nghi giơ tay lên ngăn, ý bảo người bảo vệ đừng lộn xộn: “Tới chỗ này rồi, liền nhập gia tùy tục.

Các ngươi ở bên ngoài chờ đi.”

Cô không phải đang sợ.

Thay vì lo lắng cho mình, chi bằng đi lo lắng xem Yến Văn Bách ở chỗ này có tốt không.

Nhưng cô cảm thấy, Yến Văn Bách hơn phân nửa là vào được liền sẽ hối hận, lúc này còn không biết là đang ở nơi nào đâu.

Bọn họ biết kiến thức của Cố Tuyết Nghi lợi hại, tuy rằng trong lòng không thế nào yên tâm, nhưng Cố Tuyết Nghi đã lên tiếng, bọn họ cũng chỉ có thể nghe theo mà chờ ở ngoài.

“Dẫn đường đi.” Cố Tuyết Nghi nâng cằm lên.

Bảo an ấn chuông, lập tức có nhân viên tạp vụ đi ra, dẫn Cố Tuyết Nghi đi vào bên trong.

Người nhân viên tạp vụ kia không rõ thân phận của Cố Tuyết Nghi, nhịn không được mà hỏi Cố Tuyết Nghi: “Ngài là…… Khách nhân sao?”

Cố Tuyết Nghi hỏi lại: “Nếu không phải?”

Nhân viên tạp vụ líu lưỡi.

Nào có người khách nào xinh đẹp mĩ lệ như vậy, đã thế còn tới nơi này chơi?

Những cô gái lớn lên xinh đẹp mà tới nơi này, hầu hết đều là “Hàng hóa”.

Nhân viên tạp vụ đưa cô tới lầu 3.

Đại sảnh lầu 3 là một yến hội đang diễn ra.

Hai cánh cửa lớn xa hoa nhìn như đúc lại thành một khối, mặt trên khắc hai con vật,nhưng lại khiến cho mỗi người đứng ở trước cánh cửa ấy một áp lực vô hình.

Cố Tuyết Nghi chỉ ngẩng đầu nhìn lướt qua, sau đó liền dường như không có việc gì mà thu lại ánh mắt.

“Ngài,khoan đã.” Nhân viên tạp vụ nói, từ trong túi lấy ra một chiếc chìa khóa, khom lưng mở một bên ngăn tủ bên cạnh cửa ra.

Sau đó từ bên trong đó lấy ra một cái mặt nạ.

Cái mặt nạ kia có rất nhiều hoa văn màu, mặt nạ rất lớn, đủ để đem mặt người bao vây đến không lộ chút nào, chỉ có thể thấy được một chút đôi mắt với miệng.

Bảo mật có thể tính tương đối tốt.

Cố Tuyết Nghi đầu rất nhỏ, sau khi đeo mặt nạ lên, liền thấy đầu như to ra, có điểm không hài hòa đối với cơ thể.

Cô nhìn mình trong gương, cũng không bắt bẻ.

Chỉ là hoa văn mặt nạ có chút xấu, xấu đến nỗi khi người cổ đại tế trời, vu nữ khi nhảy lên sẽ mang mặt nạ này.

Nhân viên tạp vụ lại hướng đến cổ tay của cô dán lên một con số.

Con số là 399.

Nhân viên tạp vụ nói: “Đây là tên ngài đêm nay, mọi người đều dùng cái này để xưng hô lẫn nhau.”

Cố Tuyết Nghi gật đầu, lúc này mới duỗi tay đẩy cửa lớn ra.

Bên trong cánh cửa tương đối náo nhiệt, ánh đèn màu sắc rực rỡ từ trần nhà chiếu xuống dưới.

Y hương tấn ảnh, mùi rượu cùng nước hoa xen lẫn trong cùng nơi, có loại riêng lẻ ở không khí.

Cố Tuyết Nghi dẫm giày cao gót đi vào.

Cô mặc một cái váy trắng, làn váy phía trước dài đến đầu gối, mặt sau làn váy lại dài đến mắt cá chân.

Theo bước chân cô đi lại, làn váy nhẹ nhàng bay bay ở gót chân nàng, giống như là một cái đuôi lớn trắng tinh ở phía sau.

Người đang cách cô gần nhất, mới vừa xoay người một cái, liền vừa lúc thấy cô.

Đối phương đột nhiên dừng lại, theo bản năng mà giơ tay qua chỗ Cố Tuyết Nghi.

Cố Tuyết Nghi lạnh lùng mà nhìn hắn một cái.

Nam nhân lập tức như đóng đinh ở tại chỗ, lúc này mới ngượng ngùng cười, nói: “Nga, thì ra ngươi cũng là khách ở nơi này a.”

Nam nhân đi tới phía trước một bước, hỏi: “Ngươi tên gì?”

Mặc dù biết là không có khả năng, nhưng hắn vẫn ôm một chút mong đợi.

Khách lần đầu tiên tới nơi này luôn quên quy củ, lúc này liền khó tránh khỏi việc sẽ bại lộ ra bản thân một cách chân thật nhất.

Cố Tuyết Nghi giơ cổ tay lên.

Nam nhân tập trung nhìn vào, tiếc nuối nói: “Nga, 399 a.”

Cố Tuyết Nghi nhìn chung quanh một vòng, cảm thấy có điểm phiền toái.

Người ở đây đều trang bị kín mít…… Rất khó phân biệt ai là ai.

Không…… Cố Tuyết Nghi đột nhiên dừng một chút.

Thật cũng không phải rất khó.

Ví dụ như nam nhân vừa nãy nói chuyện với cô, dáng người ục ịch, không vượt qua 1m75.

Bọn họ che được mặt, nhưng không ngăn được thân hình bọn họ.

Cao thấp mập ốm liếc qua là thấy ngay.

Cố Tuyết Nghi thậm chí có thể từ thân hình bọn họ, hơn nữa từ tư thế đi đường, đại khái có thể suy tính ra bọn họ già hay trẻ.

Dưới cái mặt nạ, Cố Tuyết Nghi nhẹ nhàng hạ lông mày, một chút cũng không cảm thấy phiền toái.

…… Giống như là một trận khiêu chiến.

Cố Tuyết Nghi từ người hầu chọn một chén rượu.

Nàng mang bao tay da màu đen, cùng với màu vang của ly rượu pha lê, thêm trên người cô đang mặc váy màu trắng, tạo thành tiên minh đối lập.

Cố Tuyết Nghi lập tức lướt qua đám người, hướng tới một tổ sô pha ở giữa đi đến.

Vốn dĩ mọi người đều đang đắm chìm trong sự vui sướng của từng người, lúc này hầu như đều bị hấp dẫn, nhìn tới Cố Tuyết Nghi thêm vài ánh mắt……

Lúc này, có một người nam nhân mang mặt nạ thú lên đài.

Vốn dĩ hoàn cảnh có chút ầm ĩ, sau đó liền an tĩnh không ít.

Nam nhân vỗ vỗ microphone trong tay, chờ xác nhận là có âm thanh mới mở miệng nói: “Hôm nay chủ đề hoạt động của hội sở là, không cho phép nói NO.

Nơi này khách quen có rất nhiều,tôi tin tưởng mọi người cũng hiểu rõ, cái quy tắc này đã định, không được phép sửa lại.

Hoạt động sẽ hết hạn khi đến 12 giờ, quy củ mới trở thành phế thải.”

Lúc này, có mấy người mẫu ôm rương rút thăm trúng thưởng xuống dưới.

Nam nhân nói: “Bên trong đây có số của mọi người.”

“Hiện tại, các ngươi sẽ tự do lựa chọn …… Trúng người nào, có thể yêu cầu người bị bốc trúng bất kì việc gì, mà người bị bôc trúng không thể cự tuyệt.”

Quy tắc vừa hoang đường lại vừa tương đối mạo hiểm.

Cố Tuyết Nghi nghĩ thầm, quay đầu nhìn hết những người bên cạnh.

Những người khác hưng phấn đến hơi hơi run rẩy, nhưng cũng có lo lắng nếu mình vận khí không tốt, mặt liên trắng bệch.

Cố Tuyết Nghi nghĩ rằng nếu lúc này đi cũng không còn kịp.

Vậy…… Tới đâu thì hay tới đó.

Nhìn xem cái hội sở này, còn có thể chơi thành cái dạng gì.

“Hiện tại…… Bắt đầu!” Nam nhân hô một tiếng.

Người người ùa hết lên, chạy nhanh mà rút số.

Cố Tuyết Nghi ngồi yên ở vị trí không hề động đậy.

Rương rút thăm trúng thưởng rất nhanh đã đưa tới trước mặt Cố Tuyết Nghi.

Nữ nhân đang ôm chiếc rương rút thăm trúng thưởng có chút khẩn trương: “Mời ngài rút.”

Cố Tuyết Nghi vươn tay, tùy ý mò.

Kết quả bởi vì mang bao tay da, đầu ngón tay cô cũng không quá nhanh nhạy.

Cố Tuyết Nghi một lần bốc ra hai tờ giấy, cô tùy vứt một tờ đi: “Được rồi.”

Nữ nhân hoảng sợ mà nhìn cô một cái, sau đó mới tránh ra.

Cố Tuyết Nghi đem giấy mở ra.

Mặt trên viết 97.

Tiếp theo là mỗi người đứng lên nói ra số mà bản thân bốc được.

Một nữ nhân không mang mặt nạ, đứng lên, nhỏ giọng nói số: “112.”

Sau đó một nam nhân mang mặt nạ bất đắc dĩ mà đứng lên.

Trên mặt nữ nhân dường như xuất hiện một tia sắc mừng như điên, lập tức liền mở miệng nói: “Ta đã muốn ngươi làm theo yêu cầu của ta, ta muốn ngươi cho ta một trăm vạn!”

Nam nhângật đầu một cái: “Ngươi hãy đem số thẻ viết lên trang giấy.”

Nữ nhân kia vui vẻ mà đáp ứng.

Cố Tuyết Nghi xem đến ngạc nhiên.

Như vậy cũng được?

Khó trách vừa rồi có người hưng phấn, có người lại lo lắng.

Là sợ đối phương đưa ra yêu cầu mà chính mình không thể làm được sao?

“Người tiếp theo!” Nam nhân trên đài kêu lên.

Microphone liền đưa tới trước mặt Cố Tuyết Nghi: “Xin hỏi ngài bốc trúng số bao nhiêu?”

Cố Tuyết Nghi đem tờ giấy giơ trước mọi người.

Nữ nhân cầm microphone cúi xuống đọc: “97……”

Ở giữa đại sảnh, có một đoàn người vây quanh một chỗ, trong đó có một người nam nhân chậm rãi đứng lên.

Nam nhân mặc tây trang màu đen, thân hình cao lớn, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ rát xấu giống cô.

Chung quanh không hiểu sao mà an tĩnh đến quỷ dị.

Nữ nhân khẩn trương mà đem microphone hướng trước mặt Cố Tuyết Nghi, lắp bắp hỏi: “Ngài…… Ngài có yêu cầu gì, hiện tại có thể nói……”

Chung quanh càng an tĩnh hơn nữa.

Cố Tuyết Nghi nắm chặt tờ giấy kia, chậm rãi đứng lên, đi gần đến bên kia một chút.

Nam nhân xung quanh ngồi xuống, có rất nhiều người…… Cố Tuyết Nghi đảo mắt qua, sau đó ánh mắt ngưng đọng.

Ở giữa đám người này, là Bùi Trí Khang.

Quần áo cũng chưa có đổi.

Cố Tuyết Nghi hạ mi mắt, hỏi: “Đến 12 giờ kết thúc phải không?”

“Là……”

Cố Tuyết Nghi miệng lưỡi thoải mái mà nói: “Để hắn làm người hầu cho ta, mãi cho đến 12 giờ thì thôi.”.