Cậu Ấy Xinh Đẹp Nhưng Hơi Ngốc

Chương 27

Tự dưng Tri Nhạc gặp phải người lạ, lập tức trốn ra sau lưng Thẩm Trình.

“Hi, chào cậu.” Anh chàng trẻ tuổi lại rất tự nhiên, đứng lên cười ha ha chào hỏi: “Tôi là bạn của Thẩm Trình, Tần Việt. Hẳn cậu là Tri Nhạc, lần đầu gặp mặt, xin chào.”

“Bạn của tôi.” Thẩm Trình vỗ vỗ cánh tay của Tri Nhạc, trấn an cậu: “Đừng sợ.”

“Ái chà, đây là mỹ thiếu niên từ đâu tới vậy?” Tần Việt tán thưởng một cách khoa trương: “Đúng là đẹp như thiên thần. Chả trách Thẩm Trình cứ giấu, không chịu đưa cậu đi gặp bạn, thì ra là thế.”

Thẩm Trình nói với Tri Nhạc: “Không cần để ý đến hắn.”

Hai nhà Tần Thẩm cũng có thể coi là thế giao*, Tần Việt và Thẩm Trình cùng tuổi, quen nhau từ nhỏ, học cùng nhau từ bé, thẳng đến sau này Thẩm Trình xuất ngoại du học cũng không cắt đứt liên lạc, gã cũng được coi là một trong số người bạn ít ỏi trong nước của Thẩm Trình.

*世交: thế giao, hai gia đình làm bạn với nhau mấy đời.

Từ khi biết Thẩm Trình đưa người về, gã đã muốn gặp đối tượng hẹn hò này từ lâu, hôm nay sau khi nghe được tin tức, gã lập tức chạy tới Thẩm thị.

“He, đừng nghe nó, tôi là người tốt đó.” Tần Việt cười tủm tỉm vẫy tay với Tri Nhạc: “Chào Tri Nhạc.”

Tri Nhạc đứng cạnh Thẩm Trình, không rũ được vẻ khó chịu nhưng vẫn lễ phép đáp lại: “Chào anh.”

Tần Việt chỉ lên bàn: “Tôi tiện đường đưa điểm tâm đặc trưng của Hổ Ký tới.”

Quả nhiên trên bàn có một cái hộp nhỏ tinh xảo.

Thẩm Trình hỏi Tri Nhạc: “Ăn không?”

Tri Nhạc lắc đầu: “Bây giờ, chưa đói.” tiện thể lễ phép nói với Tần Việt: “Cảm ơn.”

Tần Việt cười nói đừng khách khí.

Thẩm Trình nói: “Đợi lát nữa đói thì ăn.” nói xong hắn lại quay sang với Tần Việt: “Cậu có thể đi rồi.”

Tần Việt: “Ơ kìa! Tôi mới đến được một lúc thôi, mà sau khi cậu về cũng biết bao lâu rồi chưa gặp nhau, hiếm hoi lắm mới gặp một lần đã đuổi tôi đi rồi, Thẩm tổng đừng lạnh lùng vậy chứ.”

Gặp Thẩm Trình là giả, vất vả lắm mới gặp được Tri Nhạc, đã nói chuyện được tí nào đâu, sao có thể rời đi dễ dàng như thế được.

Đang định nói thì có tiếng gõ cửa.

Chu Huy vào phòng, nhìn thấy Tần Việt thì có chút bất ngờ, sau khi chào hỏi, anh nhìn Tri Nhạc, hỏi ý Thầm Trình, Thẩm Trình ừ một tiếng, để anh nói thẳng.

Hiệu suất làm việc của Chu Huy khá cao, chuyện vừa nãy của bốn người kia đã được báo ngay cho giám đốc các bộ phận, “Bọn họ đã làm kiểm điềm, giám đốc đã hủy cơ hội thi tăng chức tăng lương năm nay của họ.”

Loại chuyện này nói lớn thì lớn, nói nhỏ thì nhỏ, nhưng hai đương sự lại nghe thấy ngay tại hiện trường, trong đó còn có một người là lãnh đạo cấp cao của công ty, dù thế nào thì cũng phải có hình thức xử lý.

Đây cũng là lần đầu tiên Chu Huy gặp chuyện như thế này, không rõ chừng mực lắm, nói xong thấy Thẩm Trình không lên tiếng, sắc mặt vẫn xấu như cũ, rõ ràng hắn không hài lòng lắm, anh nhanh chóng trình bày phương án thứ hai: Cũng sẽ điều mấy người này đến chi nhánh, nửa năm nữa tham gia kiểm tra nhân sự cùng những người khác, đủ tư cách thì mới xem xét có điều về hay không.

Lúc trước bốn người này đã từng tham gia kiểm tra rồi, vất vả lắm mới được vào tổng bộ, hiện giờ lại quay về trước thời kỳ giải phóng, tương đương với bắt đầu lại từ đầu, đối với công nhân viên chức mà nói, đây có thể coi là bị thương nặng.

Sắc mặt Thẩm Trình hơi hòa hoãn lại.

Chu Huy thở ra một hơi, quyết định xử phạt như vậy, coi như bốn người kia may mắn rồi, Chu Huy chỉ lo Thẩm Trình vẫn chưa hết giận, mất lý trí, trực tiếp đuổi việc họ như tổng tài bá đạo, như thế thì thảm.

Hiện tại dù cuối cùng Tiểu Giang tiên sinh đang có quan hệ gì với Thẩm Trình thì không có ai ở cạnh Thẩm Trình có thể so với cậu, Chu Huy lại cảnh giác trong lòng, về sau tuyệt đối không được đắc tội với Tri Nhạc.

Chu Huy lại nói: “Bọn họ muốn gặp mặt để nói xin lỗi với Tiểu Giang tiên sinh, hiện tại đang chờ bên ngoài cùng mấy giám đốc.”

Chu Huy nói xong thì chờ Thẩm Trình quyết định, Thẩm Trình lại chuyển sang nhìn Tri Nhạc, hỏi cậu: “Cậu muốn gặp không?”

Đương nhiên Tri Nhạc cũng nghe Chu Huy báo cáo, cũng hiểu phần nào, chỉ là còn mấy chỗ cần tiêu hóa, nghe vậy thì nhìn Thẩm Trình, rồi lại nhìn Chu Huy.

Thẩm Trình kiên nhẫn chờ, không thúc giục.

Tri Nhạc nghĩ một lúc, lắc đầu, ý là không gặp, cậu dừng một chốc rồi nói: “Không cần xin lỗi, không sao hết. Anh, anh đừng nóng giận. Không tốt.”

Thẩm Trình nhìn Tri Nhạc một cái, mặc dù sa thải mấy người kia thì cũng chẳng sao, nhưng cứ vậy thì không khỏi nảy sinh thêm nhiều lời đồn đoán về Tri Nhạc, chút trừng phạt nho nhỏ này là đủ rồi. Thẩm Trình im lặng một lát rồi gật đầu với Chu Huy. Chu Huy nhận lệnh rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại ba người, Thẩm Trình không quan tâm tới Tần Việt, Tần Việt thức thời làm người tàng hình, yên lặng ăn mấy viên kẹo bày trên bàn.

“Thật sự không sao?” Thẩm Trình quan sát vẻ mặt của Tri Nhạc.

Tri Nhạc gật đầu, à một tiếng, như giải thích, lại như thuận miệng nói: “Vốn dĩ em, chính là một đứa ngốc mà.” Cậu nói rất tự nhiên, thẳng thắn thành thật, hiển nhiên từ lâu đã hiểu chuyện này, có lẽ là ông nội dạy cậu từ khi còn bé, có lẽ là đã nghe nhiều, mới có thể không ngại, không so đo như hiện tại.

Cậu không có tâm cơ, nghĩ như thế nào thì nói thế ấy, lại không biết rơi vào tai người bình thường lại có cảm giác khác.

Căn phòng trở nên yên lặng.

Ánh mắt Tần Việt đảo một vòng trên mặt Tri Nhạc, rồi chuyển sang người Thầm Trình.

Mặt Thẩm Trình vẫn bình tĩnh như cũ, nhìn Tri Nhạc, không nói gì.

Bỗng nhiên Tri Nhạc lại nhớ tới cái gì đó, ánh mắt bất an, nói: “Xin lỗi, anh, hình như em lại, gây thêm phiền.” cậu nói tiếp: “À, không đúng, cũng không nên gọi anh.”

Tri Nhạc sờ chóp mũi, xấu hổ, cảm thấy có vẻ gọi anh là rất ngốc, bèn nói: “Sau này em sẽ sửa. Gọi, gọi là anh Thẩm Trình vậy.”

Thẩm Trình híp hai mắt lại, trong mắt thoáng hiện chút không vui.

Môi hắn giật giật, lại không nói gì, rời ánh mắt đi, chú ý tới một người nữa trong phòng, không khách khí mà ném một ánh mắt lạnh lùng qua.

Cuối cùng Tần Việt cũng ý thức được bản thân đến sai lúc, lập tức đứng dậy, giơ hai tay lên: “OK, tôi phải đi đây, không quấy rầy hai vị nữa.”

“Tri Nhạc, tôi có mở cửa hàng, ăn uống vui chơi đều có, về sau tới tìm tôi chơi nha.”

Tri Nhạc nhìn Thẩm Trình, không biết nên trả lời thế nào. 

“À. Vâng.” cuối cùng Tri Nhạc gật đầu, nói: “Cảm ơn. Tạm biệt.”

Tần Việt vẫy vẫy tay, tới vội mà đi cũng vội, nhanh chóng đi mất.

Trong phòng chỉ còn hai người là Tri Nhạc và Thẩm Trình, giống như ban sáng, nhưng bầu không khí lại khác với buổi sáng, Tri Nhạc chậm chạp nhận ra  hình như Thẩm Trình có chút không vui.

Hai người vẫn đứng trong phòng tiếp khách loại nhỏ, một tay Thẩm Trình chống bên hông, tay kia nới lỏng cổ áo.

“Về sau đừng nói xin lỗi.” Thẩm Trình nói: “Chưa nói cậu gây phiền mà.”

Lời này đột nhiên khiến Tri Nhạc cái hiểu cái không.

Thẩm Trình lại nói: “Không cần nói bản thân ngốc nữa.”

Tri Nhạc: “…… Nhưng, em chính là đứa…” Tri Nhạc nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Trình, theo trực giác nuốt chữ ngốc cuối cùng xuống, ngoan ngoãn vâng một tiếng.

Thẩm Trình đưa ly nước cho Tri Nhạc.

Vừa hay Tri Nhạc đang khát, bèn nhận ly uống mấy ngụm, Thẩm Trình cất bước về bàn làm việc, Tri Nhạc ôm ly nước đi theo phía sau hắn, đi một đoạn thì chợt nhớ tới một chuyện, mở miệng hỏi: “Thăng chức tăng lương, là chỉ, thăng chức và thêm tiền lương ạ?”

Thẩm Trình gật đầu.

“Mấy người nọ, năm nay không thể, thăng chức và thêm lương ạ?”

Thẩm Trình ngồi vào bàn, nhập lệnh vào máy tính, màn hình sáng lên, ừ một tiếng.

“…… Thật là thảm.” Tri Nhạc nói.

Thẩm Trình:……

Còn đi thương người khác.

“Chà, làm việc, thực sự không dễ dàng mà.” Tri Nhạc vô tri vô giác, hãy còn cảm thán: “Đúng không, anh Thẩm Trình.”

Thẩm Trình ngước mắt, nhìn Tri Nhạc chằm chằm.

Tri Nhạc:??

Thẩm Trình: “Gọi tôi là gì cơ?”

Tri Nhạc: “Anh Thẩm Trình đó.” Cậu nghĩ nghĩ, hình như hiểu ra, khó xử: “Thì, gọi anh trai, sẽ bị nói ấy.”

Thẩm Trình lạnh giọng: “Quan tâm đến người khác làm cái gì.”

Tri Nhạc gãi gãi mũi, thật ra cậu thì cậu không để ý lắm, nhưng nếu đã có người khác thì không tốt lắm, cậu nghiêm túc nghĩ, cuối cùng nói: “Về sau, khi có người, thì gọi anh là anh, khi ở nhà, thì gọi là anh trai, được không ạ?”*

*anh là ‘ca’, anh trai là ‘ca ca’, ca ca thì thân thiết “nũng nịu” hơn thì phải.

“Anh.” Tri Nhạc gọi một tiếng.

Thẩm Trình không cố chấp nữa.

“Anh lại muốn bắt đầu làm việc ạ?”

Đáp án rõ ràng, hôm nay Thẩm Trình đã bị chậm tiến độ, buổi chiều phải đẩy nhanh tốc độ.

Tri Nhạc biết điều chuẩn bị rời đi, đi được hai bước thì chợt dừng lại, cậu quay trở về, dừng trước bàn Thẩm Trình, ơ một cái, mở to hai mắt nhìn Thẩm Trình.

Thẩm Trình nhướng mày, không hiểu ý cậu.

“Vừa nãy anh, giận lắm, đúng không?” Vẻ mặt Tri Nhạc như phát hiện ra chuyện gì bất ngờ lắm: “Bời vì, người khác nói em ngốc, cho nên anh giận.”

Thẩm Trình chăm chú nhìn màn hình máy tính, tựa như không định hiểu lời Tri Nhạc nói.

“Em hiểu rồi.” Tri Nhạc như được thông não: “Anh trai có thể bắt nạt em, người khác, thì không được bắt nạt em.”

Thẩm Trình nghe vậy ngước mắt, chăm chú nhìn Tri Nhạc: “Tôi bắt nạt cậu lúc nào?”

“Lần trước ấy,” Tri Nhạc nghiêm túc đáp: “Anh bảo, em không phải đối tượng của anh, còn nói sẽ không thích em, sau này cũng sẽ không có khả năng ấy.”

Thẩm Trình mơ màng, giống như bị cạn lời, một lát sau mới nói: “Như thế tính là bắt nạt?”

“Vâng!” Tri Nhạc gật đầu thật mạnh.

Thẩm Trình khẽ nhấp môi mỏng, lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ không phải sự thật sao? Hiện tại cậu cũng không phải đối tượng của tôi. Những lời đó, hiện tại cũng sẽ không thay đổi.”

“Ồ.” Tri Nhạc lại cười nói: “Không sao mà, hiện tại em, cũng không giận với anh, cũng không hề thấy đau lòng.”

Tri Nhạc cong mắt cười: “Tình cảm, có thể bồi dưỡng mà. Em sẽ cố gắng mà.”

Tri Nhạc đứng, Thẩm Trình ngồi, ánh mắt hai người giao nhau trên không trung, ngoài cửa sổ, dưới bầu trời xanh thăm thẳm, đàn chim bay lượn, Thẩm Trình có vô số lời phản bác, có thể hoàn toàn dập tắt sự lạc quan mù quáng của Tri Nhạc, để Tri Nhạc thu mấy “ý nghĩ xằng bậy” của cậu lại, cuối cùng lời Thẩm Trình nói ra lại là: “Cậu ngốc à?”

Tri Nhạc cười ha ha: “Thì em ngốc mà.”

Một người vừa nói với người khác về sau không cần nói mình ngốc nữa, một người vừa đồng ý sẽ không nói, bây giờ đều vi phạm lời đã đề ra, nhưng mà đoạn đối thoại này lại tràn đầy cảm giác bình thản và ấm áp.

Thẩm Trình nói: “Tôi nói cậu ngốc, cậu còn cười?”

Tri Nhạc: “Ha ha ha.”

Thẩm Trình: “Vì sao không tức giận?”  Tựa như khi Tri Nhạc nghe được bốn người kia đàm tiếu, tuy miệng cậu nói không sao, không so đo, nhưng lúc ấy trong mắt cậu lại có vẻ ảm đạm ủ rũ.

Tri Nhạc nói: “Bởi vì em cảm thấy, anh nói em ngốc, không có ác ý. Nếu anh trai muốn, thì ngày nào cũng có thể gọi em, là đứa ngốc. Giống như, ông nội vậy. Hi hi.”

Thẩm Trình nhìn Tri Nhạc, nhìn hồi lâu, Tri Nhạc vẫn cứ cười, nụ cười kia đơn thuần, chân thật, không lẫn tạp chất, trong vắt rạng rỡ như ánh dương ngoài cửa sổ kia, Thẩm Trình nhẹ giọng nói: “Nhóc ngốc.”

“Ừm.” Tri Nhạc vô cùng vui vẻ đáp lại.