Cầu Bại - 求败Tác giả: Thừa Phong Ngự Kiếm - 乘风御剑
QUYỂN I - NGUYỆT THẦN Chương 06: Hiểu lầm Dịch giả: Oll Nguồn: Tàng Thư Viện “Aaaaaa!” Một tiếng hét to vang thấu trời xanh! “Rầm!” Cánh cửa đóng xập lại! Ngay sau đó, trong nhà liên tục truyền ra tiếng những đồ vật bị rơi vỡ. Vân Hi: “…” “Ớ!” Đứng ngoài cửa, Đông Nhược Tuyết lúng túng giải thích: “Lúc ở nhà, Uyển Quân ăn mặc có hơi mát mẻ… tại em không nghĩ là hôm nay anh sẽ xuất viện nên không báo trước được cho nó, mới…” Vân Hi lắc đầu: “Không sao!” Một lát sau, Triệu Uyển Quân xuất hiện trước mặt Vân Hi, quần áo trên người đã được thay bằng bộ khác, gương mặt xinh xắn đáng yêu vẫn còn vương lại chút thẹn thùng khó giấu. Cô vừa mở cửa ra liền xoay người chạy trốn vào trong phòng mình. “Xong rồi, giờ anh làm gì thì làm đi! Em vào phòng gặp Uyển Quân!” Đông Nhược Tuyết nói xong liền đi vào phòng Uyển Quân, để Vân Hi đứng đó một mình. Năm xưa, cha của Đông Phương có tu vi Võ giả cấp chín đỉnh phong – chuẩn Tiên thiên, từng được ban thưởng huân chương Vinh Quang ba sao cho nên nơi ở cũng không tính là quá kém. Căn nhà rộng 100 mét vuông, so với những tòa nhà khác ở quanh đây thì cũng coi như rộng rãi rồi. Đứng ngoài phòng khách một lát, Vân Hi căn cứ theo bài trí của căn nhà mà đoán được đâu là phòng bếp, nơi rửa tay; cuối cùng, ánh mắt hắn dừng lại trước cửa ba căn phòng. Trong ba căn phòng này, hắn đã biết Triệu Uyển Quân ở tại phòng khách. Xem xét một lát, Vân Hi đi về phía cửa phòng bên trái, bởi vì trên cánh cửa đó không có trang trí bất kỳ thứ gì, rồi đẩy cửa bước vào. Hắn nghĩ rằng, chủ nhân trước đây của thân thể này là đàn ông nên không thể nào lại dán những tấm áp phích hay những bức tranh lên cửa được. Thế nhưng, vừa đẩy cửa bước vào thì hắn biết, mình nghĩ sai rồi! Trong phòng bài trí rất đơn giản, chỉ có một cái kệ sách, một tủ quần áo, một cái bàn học và một chiếc giường nệm nhưng trong phòng lại thoang thoảng mùi hương; một bộ đồng phục học viện được đặt ở đầu giường, cách đó không xa là một chiếc đầm màu trắng; hiển nhiên tất cả những thứ này là đồ của con gái… “Đông Phương, anh làm gì ở đây hả!” Vân Hi chưa kịp lui ra và đóng cửa lại như cũ đã nghe thấy một tiếng thét to đầy giận dữ từ phía cửa phòng khách cách đó không xa truyền tới. Ngay sau đó kình phong ập tới, một thân ảnh xinh đẹp đột nhiên xuất hiện trong khóe mắt, đánh một chưởng về phía Vân Hi. Đông Nhược Tuyết ra tay đánh hắn! “Bốp! Bịch!” Tiếng đấm đá ngắn ngủn văn lên trong phòng. Chỉ vừa mới va chạm thì Vân Hi đã lui liền ba bước, vẻ mặt tái nhợt do cố sức vận động mạnh khi thương thế trên người còn chưa khỏi hẳn. “Rầm!” Đông Nhược Tuyết đóng sầm cửa phòng lại, hét lên: “Anh quên những gì em đã nói với anh à? Anh không được phép vào phòng của em, bất kể lúc nào cũng không được!” Vân Hi bất đắc dĩ im lặng. Hắn chẳng qua không có được trí nhớ từ Đông Phương – chủ nhân trước của thân thể này nên mới phải suy luận căn phòng nào là của mình, ai ngờ lại để cô bé hiểu lầm hắn. Nhưng dù sao, trong chuyện này hắn cũng là người có lỗi, hơn nữa đã biết được phòng của mình ở đâu nên Vân Hi cũng không tranh cãi gì với Đông Nhược Tuyết mà bước nhanh về phòng của mình, đóng cửa lại. Lúc này, Triệu Uyển Quân ở trong phòng nghe có tiếng động lạ nên vội chạy ra khỏi phòng. Vừa mở cửa ra, cô hỏi gấp: “Gì thế? Tiểu Tuyết, có chuyện gì xảy ra thế? Có phải anh bồ vừa làm hỏng cái gì không?” Đông Nhược Tuyết nhăn mặt nói: “Ổng mới về đến nhà lại đi vào phòng của ta, không biết là nhìn gì ở bên trong nữa. Ổng bất ngờ đòi xuất viện về nhà, cửa phòng ta lại quên khóa!” Triệu Uyển Quân nghe thế liền nghĩ ngay đến việc mượn chuyện này để báo thù chuyện Vân Hi nhìn thấy cô trong bộ đồ ngủ rộng thùng thình đó; cô bèn giơ bàn tay đã nắm lại thành quả đấm của mình lên và nói: “Dạy dỗ ảnh đi! Thật sự rất xấu. Tiểu Tuyết, bồ dùng tu vi cấp bốn của bồ dạy dỗ lại ảnh đi!” “Đương nhiên, ổng là chính là một người chuyên bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh. Nếu như ta không mạnh hơn ổng thì còn không biết sẽ bị làm phiền đến mức nào nữa! Khi nãy ta dùng thức đầu tiên của Thôi Vân chưởng mới học được để đánh ổng…” “Thôi Vân chưởng?! Oaa! Tiểu Tuyết, bồ nắm vững được Thôi Vân chưởng rồi hả? Nghe nói người duy nhất đột phá được tầng đầu tiên của Nguyệt Thần giới ở lớp chúng ta, Lưu Nhậm Đạo đó cũng chưa lĩnh hội được tinh túy của bộ chưởng pháp này đâu. Uy lực của nó thế nào? Có lợi hại không?” “Uy lực không lớn lắm! Còn lợi hại hay không thì…” Đông Nhược Tuyết ngơ ngác tự hỏi, trong đầu không khỏi nhớ lại lần giao thủ ngắn ngủi vừa rồi với anh trai cô. Mới nãy, vì cô không muốn để cho Vân Hi tiến vào phòng của mình nên đánh thẳng tay, tốc độ rất nhanh. Hơn nữa, cô lại đột nhiên xuất hiện từ sau lưng, tung chưởng đánh về phía anh mình; như vậy, cho dù là Võ giả cùng cấp với mình cũng không thể nào thoát được chưởng này. Huống hồ, Vân Hi lại mới xuất viện, cả người bị thương nặng nên hẳn đi lại cũng rất miễn cưỡng. Vậy mà kết quả lại… Hình như lúc chưởng lực chạm vào người ổng thì bị một luồng sức mạnh nào đó dẫn đi khiến chưởng lực rơi vào khoảng không, căn bản không có chạm vào người ổng. “Chuyện gì xảy ra lúc đó nhỉ?” “Tiểu Tuyết, sao thế?” Đông Nhược Tuyết trầm ngâm một lát, nói ra những nghi ngờ trong lòng rồi hỏi với vẻ không tin tưởng lắm: “Do ta luyện Thôi Vân chưởng chưa tới nơi tới chốn hay do ổng may mắn tránh được nhỉ?” Triệu Uyển Quân kết luận ngay lập tức: “Chắc ảnh gặp may thôi! Lúc đó chắc ảnh sợ bị bồ phát hiện nên chạy vội về phòng, vừa lúc bị bồ phát hiện và tung chưởng ra nên ảnh mới thoát được thôi! Tiểu Tuyết, bồ là thiên tài của lớp tụi mình đó nhé! Mấy năm này chẳng qua là bồ không có biện pháp tiến vào được tầng đầu tiên của Nguyệt Thần giới thôi, không thì bồ đã sớm trở thành một trong những học viên tinh anh nhất của học viện rồi. Bồ như vậy, muốn xử lí một người chỉ có thực lực cấp ba như ảnh chẳng phải rất dễ sao chứ!” Đông Nhược Tuyết ngẫm lại thấy cũng đúng, gật đầu nói: “Ừ, hơn nữa ổng còn bị trọng thương!” “Được rồi, được rồi! Kệ ảnh đi, quản nhiều thế làm gì cho mệt! Giờ mình phải đi Nguyệt Thần giới xem thử đại nhân Ninh Phương Viễn có hành động gì mới không đã!” Triệu Uyển Quân vừa nói vừa đi vào phòng, đeo máy thu sóng lên, tiến vào Nguyệt Thần giới. Đông Nhược Tuyết nhìn Triệu Uyển Quân, khẽ trầm tư suy nghĩ gì đó. Một lát sau, cô nhìn về phía phòng của anh cô, chần chờ một lát liền đi tới gõ cửa. “Mời vào!” Giọng nói từ trong phòng truyền ra. “Mời?” Đông Nhược Tuyết khẽ nhíu mày, trước đây anh cô có bao giờ lịch sự “mời” cô như vậy đâu! “Chẳng lẽ ổng thực sự rút ra được kinh nghiệm xương máu, muốn thay đổi sao!” Trong lòng cô vui lên một chút, nhưng niềm vui ấy chẳng kéo dài được lâu lại bị cô gạt đi. “Hừm, nhất định là có vấn đề. Để coi ổng có thể ngụy trang như vậy được bao lâu!” Nghĩ thầm trong lòng, cô đẩy cửa đi vào trong phòng. “Có chuyện gì vậy?” Đông Nhược Tuyết nhìn chằm chặp Vân Hi, dường như muốn biết được điều gì đó từ trên mặt hắn vậy. Nhưng từ đầu đến cuối, Vân Hi vẫn bình tĩnh, khó hiểu nhìn cô chứ không có biểu hiện gì khác. “Gì vậy?” “Không có gì!” Đông Nhược Tuyết lắc đầu, làn tóc dài khẽ đong đưa theo. “Ừm!” Vân Hi đáp một tiếng rồi lại cúi xuống xem sách, dường như hắn đang tìm kiếm tin tức nào đó. “Lúc nãy em đánh anh một chưởng, anh…” “À! Anh không bị sao cả!” Vân Hi trả lời nhưng mắt vẫn chăm chú đọc sách. Một lát sau, tựa hồ hắn cảm thấy làm như vậy là không lịch sự lắm nên ngẩng đầu lên nhìn cô và nói: “Cảm ơn em đã quan tâm!” “Cảm ơn? Anh…” Đông Nhược Tuyết ngẩn người. Cô thấy được vẻ chân thành từ trong mắt anh minh, nhưng chuyện này hoàn toàn không bình thường như mọi khi. Anh cô lại có thể nói cảm ơn cô nhiều lần như vậy sao? Hay là do bác sĩ cho ổng uống nhầm thuốc gì rồi nên mới như thế? Một lát sau, Đông Nhược Tuyết mới khôi phục bình tĩnh lại. Cô rất muốn nói chuyện với anh mình để biết được trong đầu anh đang nghĩ điều gì, thế nhưng suy nghĩ một lúc cô lại chẳng biết phải nói chuyện gì với anh. Trước đây, có khi nào hai người gặp nhau mà không cãi với nhau đâu! Lúc này, ánh mắt nàng bỗng dưng dừng lại trên quyển sách mà Vân Hi đang lật xem, kỳ quái hỏi: “Lịch sử? Anh đang học lịch sử hả?” Vân Hi gật đầu: “Ừ!” Đáp xong, Vân Hi lại tiếp tục xem sách. Đông Nhược Tuyết chần chừ một lát như quyết định một chuyện nào đó, được một lát thì nói: “Để chuẩn bị cho kỳ thi tháng sau sao? Em đã học xong môn lịch sử rồi, nếu anh muốn học thì em… em có thể giúp anh!”