1 PM..... Nó đứng trước cửa nhà ông chủ, cái tay nó run run nhấn lên cái chuông. Ngày đầu tiên đi làm sao mà run thế ko bik. Người đàn bà tròn trĩnh hôm wa ra mở cửa: - Chào cô! - Dạ! chào bác! - Từ hôm nay cô là người giúp việc riêng của cậu chủ đúg ko? - Dạ! - Vậy cô vào nhà đi, tôi có 1 vài chiện mún nói zới cô - Dạ! Nó bước vào nhà và theo chân bà bác xuống bếp, bà bác mĩm cười: - Tôi là Phúc! ** nuôi của cậu chủ, tôi hỉu rõ cậu chủ hơn bất ai, cô là ng giúp việc riêng của cậu chủ nên cần phải thận trọng, đã có bao nhiêu ng làm giúp việc riêng cho cậu chủ nhưg chưa đc 1 tuần thì đều xin hủy hợp đồng. Cậu chủ ko phải ng đơn giản đâu. - Dạ! cảm ơn bác đã nhắc nhở ! - Thôi! cô lên phòng cậu chủ đi, cậu ấy chưa bik là có ng giúp việc mới đâu nên giới thiệu cẩn thận nhé. Có cần gì thì cứ nói tôi. - Dạ! Vậy phòng cậu chủ ở đâu ạ? - Cô đi lên cầu thang, phòng ở tầng 2 là phòng của cậu chủ - Dạ! Cảm ơn bác Nó đi theo lời sự hướng dẫn của bà ** vừa đi nó vừa suy nghĩ đến lời nói của bà ** và cả lời nói của con Ngọc nữa, tại sao ai cũk nói nó nên cẩn thận zới cái thằng nhóc đó chứ . Nó đứng trước căn phòng ở tầng hai, nó gõ cửa, đợi mãi mà chẳng thấy ai mở cửa nó làm liều mở cửa và bước vào: - Trời ơi! Cảnh vật huy hoàng đập vào mắt nó, căn phòng rất rộng nhưg cũk rất bừa bộn, khắp căn phòng toàn là wần áo đc vứt lung tung, từ dưới sàn đến nóc tủ, nơi nào cũk là wần áo, nếu nhìn kĩ sẽ thấy sách vỡ cũk chung số phận nằm dưới sàn ( bừa bộn wá): - Kinh khủng wá! tại sao lại có ng ở dơ thế nhỉ? Nó liếc nhìn chiếc giường gần đó, có 1 thằng con trai đang nằm trên đó , chiếc giường cũk dc phủ đầy 1 số đồ lung tung, dưới giường là vài chiếc gối , giày dép để tùm lum, điện thoại cả 2,3 chiếc cũk nằm dưới đất lun. Nó tiến gần đến thằng nhóc đang ngủ, nó lay lay: - Ê! Dậy đi! - ................. thằng nhóc im lặng - Ê! ............. đang lay thì thằng nhóc trở mình, nó nhìn rõ dc khuôn mặt của thằng nhóc. Nó lầm bầm: - Cái mặt này wen wen nhỉ? Nó vò đầu, bứt tóc cố nghĩ xem thằng nhóc này là ai, 5p sau nó giật mình và vội vàng chạy ra khỏi phòng: - Ko! Ko thể nào! Chắc mình nhìn nhầm ng rùi, ko phải là hắn đâu........ Nó đứng bên ngoài suy đi nghĩ lại, 15p sau nó quyết định trở lại phòng để nhìn kĩ khuôn mặt hơn, nó mở cửa ra và...: - Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa! Người nó như đóng băng khi thấy hắn đang đứng trước mặt nó, một cái cốc đầu rõ đau: - Cô làm gì mà la to thế hả?mà cô là ai mà vào nhà tôi? Nó im lặng. hình như hắn ko nhận ra nó, nó định mở miệng đnh1 trống lãng thì hắn lên tiếng: - Hình như cô em phải ko? - Cô em nào?_ nó giả vờ ngây ngô - Sao bik nhà anh mà wa tìm vậy? - Bị khùng hả? nói gì ko hỉu gì hít_ nó típ tục giả ngây - Thôi đi! em làm như anh bị mất trí nhớ ko bằg, anh còn thù em lắm đấy! dám đạp xe anh hả? - Tui đâu có bik mấy ng đâu_ nó cố gắng biện minh Hắn im lặng, ko nói với nó nữa, hắn đứng ngay cầu thang, kêu to: - Vúuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu!