Câu Chuyện Giữa Hắn Và Tôi

Chương 15: Chương 15

Chap 15: Con đường phía trước

-----------------------------

Tại nhà Nhi

- Sao? Ông muốn Nhi quay về nhà của ông ở ư:2T-phaobinh-(95):? - bà dì hét toáng lên

- Đúng vậy - bố Nhi trả lời

- Không được, không được. Tôi đã nuôi nó lớn thế này rồi, đâu phải ông muốn dẫn là dẫn nó đi được. Tôi sẽ đau lòng lắm đó.

- Thôi mà, đây....3 triệu đồng, bà nhận đi rồi hãy trả Nhi về cho tôi.

- 3 triệu đồng? Ông tưởng tôi điên à? Nó ăn của tôi, ở của tôi suốt 7 năm, ông tưởng 3 triệu là đủ sao?

- Nhưng lúc trước mỗi tháng tôi cũng đã sai người đem tiền đến cho bà mà.

- Gì mà mỗi tháng chứ. Chỉ là mấy tháng gần nay thôi, chứ không phải là suốt 7 năm, hiểu chứ ông già lẩm cẩm:2T-ghost- (94):.

- Bà...- bố Nhi tức giận

- Gì? Bộ tôi nói không đúng sao. Lúc trước chính ông đã bỏ Nhi ở lại, tôi TỐT BỤNG mới dắt nó về nuôi, bây giờ ông lại quay về đòi nó, hỏi có đạo lí không trời:2T-ghost- (39):!!!!

- Phù...thôi được, tôi cãi không lại bà rồi, vậy bà muốn gì mới trả Nhi cho tôi đây? - ông mệt mỏi hỏi

- A, hehe, thật ra tôi cũng không phải loại người tuyệt tình vậy đâu. Chỉ cần ông cho tôi nửa gia tài của ông là tôi OK liền:2T-phaobinh-(78):. - bà dì cười nhếch miệng

- Saxxx.....- ông bị sock trước câu nói của người đàn bà đó - Nửa gia tài ư? Sao bà không đi cướp đi cho rồi?

- Vậy ông có cho không thì bảo?

- Hay là tôi cho bà 6 triệu nhé.

- Không.

- 7 triệu

- không

- 8 triệu vậy.

- Ông có bị điếc không vậy. Chỉ khi nào ông cho tôi nửa gia tài của ông thì tôi mới chịu trả nó cho ông . Nếu không đồng ý thì...go out dùm tôi, không tiễn nữa. - bà dì đập mạnh xuống bàn

- hay là 9 triệu nhé! Trả con bé cho tôi đi mà.

- Gruuu...nghe cho kĩ đây, tôi nói ông được là ông được, tôi nói ông không được là ông không được, ông nói ông được nhưng tôi nói ông không được thì ông cũng không được...Gooo...Ouuttt du..ù..m..m t....o...ô..iiiiiii - bã hét vào mặt bố của Nhi

- Ôi..thôi thôi:2T-ghost- (64):..bà đừng hét nữa, tôi chóng mặt quá:2T-ech- (9):..tôi chịu thua rồi, nửa gia tài thì nửa gia tài vậy:2T cun- (22):.

- Hehehe, nếu ông ngoan ngoãn từ đầu thì tôi đâu cần phải tốn giọng đến vậy chứ.

- Phù...tôi về trước đây, tôi sẽ gửi tiền lại sau:2T-ghost- (26):.

Nói rồi ông buồn bã mở cửa bước ra ngoài. Còn bà dì thì ôm bụng cười sảng khoái:2T-phaobinh-(66):.

.........................

tíng tong tíng tong

- Sao vậy, ông để quên cái gì à?- vừa nói bà dì vừa mở cửa ra -.... Ơ, thì ra là mày à, Nhi.

- Sao, bà sắp được thừa hưởng nửa gia tài của bố tôi rồi, chắc bà vui sướng lắm nhỉ .

- Hứ, thì cũng chút chút thôi, mày về đây dọn đồ của mày à?

- Không, những đồ cũ kĩ đó tôi không còn cần đến nữa. Tôi chỉ muốn nói với bà rằng..bà đừng mong nhận được 1 đồng xu nào từ bố tôi . - với 1 khuôn mặt lạnh lùng, Nhi nói.

- Cái gì, mày định giỡn với tao à?

- Hì, bà không xứng đáng nhận được những thứ ấy. Chỉ cần tôi đồng ý về thì bà lấy quyền gì mà cấm tôi chứ?

- Mày....

- A, nếu bà thật sự cần tiền, hay là bà tự tử đi, lúc đó tôi sẽ đốt tiền cho bà.

- Mày...mày....- bà dì định đưa tay lên tát Nhi

Bụp - nhưng nhanh chóng đã bị Nhi nắm tay lại

- Sao, muốn đánh tôi à. Bà vẫn còn chưa đủ tư cách đấy...Thật ra tôi nhịn bà đã lâu lắm rồi, bà tưởng bà lài ai chứ, lúc nào cũng ở đây chỉ chỉ trỏ trỏ. Bà tưởng ai cũng sợ bà sao, vô ích, tôi không sợ bà đâu.

- Tao...tao sẽ giết mày.

Bốp bốp bốp - Nhi dùng bàn tay của mình tát 3 cái thật mạnh vào mặt bà dì.

- Mày..mày dám đánh tao à.

- Ba cái tát này là nhẹ cho bà lắm rồi đấy..Tôi cảnh cáo bà, đừng làm phiền bố tôi nữa, nếu không tôi sẽ không tha cho bà đâu - Nhi định quay lại mở cửa bước ra nhà

- Được, vậy tao sẽ công bố bí mật của mày cho bố mày biết. - bà dì từ đằng sau vọng lại

- Bí mật? Hì, tôi có bí mật gì chứ.

- Mày tuyệt tình thì tao cũng tuyệt tình luôn, mày đứng đó chờ tao đấy - bà vừa nói vừa chạy lên cầu thang và chạy đến phòng Nhi.

Còn Nhi dường như cũng sựt nhớ đến điều gì nên cũng vội chạy lên.

.........

Nhi mở toang cửa phòng mình ra

- Bà lục lọi gì đấy?

- Đây.., chứng cứ đây, đây chính là cuốn nhật kí của mày...Mày tưởng tao không biết sao? Mày về với bố mày chỉ là mày muốn trả thù, mày muốn làm cho gia đình bên ấy nhà tan cửa nát chứ gì.

- Trả..trả cuốn nhật kí lại cho tôi. - Nhi hét lên

- Tao không trả đấy, ngay bây giờ tao sẽ đem cuốn nhật kí này cho bố mày xem để ông ấy biết đứa con gái của ông ta thật sự là ác độc như thế nào. - bà mở cửa phòng Nhi bước ra

Còn Nhi thì ướt đẫm mồ hôi, cô thật sự không muốn bao công sức của mình lại bị người đàn bà ấy phá đám như thế. Cô vội chạy ra ngăn bã lại.

- Đứng lại, bà không được đi, bà không được đi...nào, trả cuốn nhật kí cho tôi.

- No way.., mày tránh ra 1 bên giùm tao.

- Bà không nghe sao, tôi bảo bà trả cuốn nhật kí lại cho tôi, trả cho tôi, trả cho tôi. - Nhi dường như đã không còn giữ được bình tĩnh

Phứt

- Á.....ÁÁÁÁ..............Á!!!!!!!!!!!

Trong lúc day dưa với Nhi, bà dì đã mất thăng bằng và cứ thế té xuống cầu thang. Nhi thì mặt tái bệch lại, cô vội chạy xuống để xem bà có sao không.

- Nè.., bà...bà không sao chứ...đợi..đợi tí, tôi sẽ gọi...cứu thương ngay - vừa bấm điện thoại tay Nhi vừa run lên cầm cập

Thế nhưng...Nhi chợt nghĩ ra điều gì đó....và vội đứng dậy........dẹp chiếc điện thoại di động vô túi mình.

- Tại sao tôi phải cứu bà....chỉ cần bà chết đi thì sẽ không còn ai biết được bí mật của tôi nữa...

- C..ư..ú...- bà nói với chút sức lực nhỏ nhoi của mình

- Bà không thể trách tôi, có trách thì hãy trách hành động ngu dốt của bà đi.

-M..a.....ỳ.....Tao..T..a..o..l...àm......m..a...cũ..ng...c..ũng..h...o..k..th..a...th..a ch...oo..m..a..ỳ...

- Dù sao đi nữa, bà hãy im lặng mãi mãi đi.., và nhớ phù hộ tôi..., phù hộ cho tôi có thể trả thù được....

Trong tiếng nói vô tình của Nhi, người đàn bà ấy bỗng cảm thấy sợ hãi. Bà bỗng nhớ lại tất cả chuyện đã xáy ra, và tự hỏi liệu có phải mình đã làm sai? Nhưng mọi thứ đã không thể trở lại từ đầu nữa rồi, chỉ sau 2 phút hấp hối, bà đã vĩnh viễn chìm trong bóng tối vĩnh viễn..., mãi mãi không thể nào bù đắp những lỗi sai của mình được nữa.

Uỳnh uỳnh

Cơn mưa rồi đột nhiên đổ ào xuống, liệu có phải đây chỉ là những giọt nước mắt thương tiếc cho bà dì, hay đây chính là dấu hiệu báo trước cho con đường đầy sóng gió mà Nhi đã chọn? Tất cả, tất cả chỉ là dấu chấm hỏi to đúng mà thôi.

....................................

Phừng phừng - Nhi đang đốt cuốn nhật kí của mình

- Mẹ, mẹ yên tâm đi, con sẽ không trả thù ẹ đâu, bởi vì những gì con đã làm và sắp làm, mọi thứ.....đều là thù của chính con.

Nhi nhẹ nhàng đặt bó hoa hồng trước mộ mẹ mình rồi lặng lẽ đi mất hút....

Một ngày mới lại đến, hôm nay Nhi sẽ được về nhà của bố để ra mắt dì Mi và những người anh em của mình.

Nhà mới của Nhi trông thật đẹp và rộng...

- Nào, Chi. Đây chính là dì Mi đấy.

Đứng trước mặt Nhi là 1 người phụ nữ trông rất hiền lành, có thể nói hình ảnh của bà hoàn toàn khác xa với Nhi tưởng tượng. Vừa mới gặp Nhi, bà đã nhẹ nhàng nở 1 nụ cười thật tươi:

- Chào cháu, Chi:2T-ghost- (47):.

- ...- Nhi im lặng và ngước đầu đi chỗ khác.

- A...Chi, dì Mi chào con mà sao con không chào lại thế. - bố Nhi hỏi

- Không thích chào thì không chào . - Nhi trả lời

- Con...

- A, thôi đi anh. Chi không thích thì đừng ép nó. - dì Mi can

- Hừm, thôi được rồi...., à, mấy đứa nhỏ đâu rồi hả em?

- Tụi nó ở trên phòng... để em kêu họ xuống cho.....Huy, Linh, Thắng, các con xuống đây nè.

- Dạ.

.......

- Chi, để ba giới thiệu cho, đây là bé Huy 5 tuổi, con ruột của ba .

- Chị Chi, chào chị!!

- Còn đây là Linh, 16 tuổi...., Linh bằng tuổi con đấy, Chi à. Ba rất hy vọng rằng mai mốt mấy con sẽ chơi thân với nhau.

Linh là 1 cô gái rất xinh xắn, có mái tóc cắt ngắn trông rất cá tính, đó là những gì mà Nhi có thể thấy được ở bên ngoài của Linh. Còn tính tình thế nào thì các bạn về sau sẽ bít liền hà!!

- Ưmm...còn Thắng, Thắng đâu rồi? - ba Nhi dáo dác nhìn xung quanh

- Dạ, anh Thắng lại hẹn bạn đi vũ trường rồi. - Linh đáp

- Hừ.., con với cái, mới 17 tuổi đã bày đặt đi mấy chỗ vớ vẩn đó rồi...Nó mà về phải cho nó một trận mới được.

- Ba à, tối nay chúng ta sẽ tổ chức tiệc tại nhà, phải hông ba? - bé Huy cầm chiếc vạt áo của ba và hỏi.

- Đúng vậy..., cục cưng của ba à! - ông sờ lên đầu đứa con trai của mình - Ưm...,Chi, bữa tiệc tối nay con sẽ là nhân vật chính đấy.

- Nhân vật chính?

- Thì đây là bữa tiệc mừng con trở về mà. Ba đã mời rất nhiều người đến đấy...Ưm.., còn bây giờ con hãy lên phòng nghỉ ngơi sớm đi....Phòng con ở lầu 2 đấy.

- Ưm..- Nhi gật đầu rồi bước lên lầu.

.....

- Ồ, ba à, sao con thấy cô ta có vẻ khó chịu thế?

- Linh, con không nên nói Chi như vậy. Chắc tại nó vẫn chưa quen ấy mà. Ba tin là khi Chi tiếp xúc với chúng ta nhiều hơn thì sẽ ổn thôi...À, Mi, em đừng có giận Chi nhé!

- Dạ.., em không để tâm đâu...- bà cười mỉm.

------------------

Cạch - Nhi mở cửa phòng mình ra

Căn phòng Nhi trông thật dễ thương, bức tường được sơn màu hồng, xung quanh các tủ, kệ đều là những con thú nhồi bông. Nhưng dường như Nhi không thích tí nào...

- Thật chướng mắt, bộ tưởng mình là con nít hay sao mà bố trí như vậy.

Cạch

- Ai ?

- A, xin lỗi cô chủ.

- Chị là ai? - Nhi hỏi

- Dạ, tôi là Bích. Từ nay sẽ chăm lo việc hầu hạ cô.

- Tôi không cần người hầu hạ. Chị ra ngoài đi.

- Dạ, không được đâu. Ông chủ đã dặn tôi phải chăm sóc cô chủ cẩn thận.

- Hừ.., phiền phức thế...Vậy thôi được, chị giúp tôi lấy hết mấy con thú nhồi bông này ra ngoài..

- Hả? - chị Bích ngạc nhiên - Ơ..a.., cô chủ không vừa lòng với cách trang trí này sao:2T-ghost- (112):?

- Chị không thấy mình đã hỏi nhiều quá à:2T-ghost- (85):?

- Ơ...ưm, xin lỗi cô, tôi sẽ làm ngay.

........................................

- A, cậu chủ, cậu không vào được đâu

- Gì chứ, tôi chỉ muốn xem mặt đứa em gái của mình thôi mà - vừa nói anh chàng này vừa xô cửa xông vào - Hi, Chi, chào em, anh là....ơ...:2T-heocon- (29):

Thật không may măn tí nào, vào lúc này Nhi đang....thay áo

- Ơ...gr.gr..uuừ, anh...anh là ai ?

- Ơ..y...a..em...em đừng hiểu lầm, chỉ là...:2T-ghost- (43):

-ĐI CHẾT ĐI, CÒN ĐỨNG ĐÂY LÀM GÌ HẢ?????.- Nhi hét lên

Bốp bốp bụp bụp

- ÚI DÁ, CHẾT TUI RÙI CHA MẸ ƠI!!!!!!!

....................

- Hừ, con thật là, sao vào phòng người ta mà không gõ cửa chứ. Đáng đời con lắm.

- Ai mà biết cô ta đang thay đồ chứ...ui da, đau, mẹ ơi, làm ơn nhẹ tay giùm con:2T-ghost- (118):.

- Lần này mẹ cũng không bênh con đấy, may mà Chi ra tay còn nhẹ, chứ nếu không thì...

- Hix, thế này mà mẹ bảo là nhẹ sao.

- Ông chủ, bà chủ. Cô chủ Linh Chi đã chuẩn bị xong rồi ạ.

Nhi từ từ bước xuống. Mọi người ai nấy cũng đều phải ngạc nhiên. Hôm nay Nhi quá đẹp, nhất là trong bộ đầm trắng toát kia....

- Oa, chị Chi đẹp wóa! - bé Huy reo lên

- Con bé đúng là đẹp thật, anh nhỉ.

- Ưmm..- bố Nhi gật đầu

- Mọi người vẫn chưa đến à, bố? - Nhi hỏi

- À, bây giờ còn sớm mà.

- Hi, Chi, cho anh xin lỗi chiện hồi nãy nhé, mà em đúng là đẹp thật.

- Anh muốn ăn đòn nữa phải không?

- Thôi nào, đàng hoàng lại đi, Thắng...À Chi, đây chính là Thắng đấy, hồi nãy có gì hiểu lầm thì con nhớ bỏ qua cho nó nha.

- Anh Thắng là vậy đấy, nhìn khờ khờ vậy chứ cua gái phải nói là số 1 đó nhe. - Linh chĩa miệng vào.

- Em dám nói ai khờ khờ hả?

- Thì anh chứ ai?

- Cái con bé này, tin anh tuyệt giao với em lun không?

- Á, cứu con, ba ơi, anh Thắng ăn hiếp con nè.

- Thôi nào, Linh, Thắng, 2 con đừng giỡn nữa.

- Oa, bé Huy đói bụng rồi, ăn đồ được chưa ba? - Huy nũng nịu

- Sao em tham ăn thế, coi chừng bị biến thành phì lủ nghe! - Linh chọc

- Chị mới là phì lủ ấy.

- Cái gì, chị là con gái sao là phì lủ được.

- Vậy là phì phò vậy.

- Haha, bé Huy nói đúng quá đi - Thắng cười

- Gruu, mí người ỷ đông hiếp yếu à.

- Thôi, ẹ can, ẹ can :2T cun- (6):

Nhi đứng đó im lặng nhìn cả gia đình họ vui vẻ bên nhau, và rồi cô bỗng thấy khó chịu....Cô dường như không cam tâm chút nào...

- Xin lỗi bố, con phải lên phòng 1 chút

- Được thôi, nhưng phải nhanh đấy nhé, khách sắp đến rồi.

Nhi bước lên lầu

Cạch

- Các người muốn cười thì cứ việc cười, tuy nhiên...rồi đây ta sẽ không để các ngươi cười được nữa đâu - Nhi nghĩ thầm.

________________________________

Mấy ngày tiếp theo sau

Tại trường học

- Sao? đến xem anh thi đấu à:2T-ghost- (112):?

- Ưm, không bít hôm đóa em có rảnh không? - Long cười

- Tại sao anh lại mời tôi chứ? - Nhi hỏi

- À..., thì...ưm..là...- Long ấp úng

- Nhưng thôi, tôi sẽ đến, coi như đó là lời cám ơn anh về chiện hôm nọ đã cứu tôi khi tôi bị ngất vậy:2T cun- (6):.

- Ô, vậy thì tốt quá....

- Tốt ?

- Ơ, à không.

- Hừ, phiền phức quá đi, tôi lên lớp đây.

- A, chờ anh với!!!

...........

- Thật chướng mắt, sao con bé đó cứ bám theo anh Long hoài thế nhỉ...Chị sẽ tính sao đây, chị Mỹ Phụng?

- Gruu, ta mà thua con bé này à. Hãy chờ xem, ta sẽ không để qua chuyện này đâu.

..........................