Câu Chuyện Ngày Xuân

Quyển 1 - Chương 2: Cô gái thôn quên cũng là một thiên thần

Tư Tồn lặng yên nghe Tịnh Nhiên kể lại hồi ức đau thương về Mặc Trì, đôi má ửng hồng hồi lâu đã chan chứa những giọt nước mắt trong vắt, tinh khiết mà long lanh như sương mai đọng trên cánh hoa đào.

Dịu dàng vỗ nhẹ vai Tư Tồn, Tịnh Nhiên nhẹ nhàng nói: “Tao đoạn khó khăn đó đã qua cả rồi! Ba mẹ em giờ đã được phục chức, em lại được đi học, anh cũng khỏe lên rất nhiều”.

Tư Tồn ngại ngùng đưa tay lau khô nước mắt, trong lòng không khỏi khâm phục Tịnh Nhiên. Chỉ bằng tuổi cô, lại trải qua một quá khứ đau khổ, vậy mà cô ấy không hề suy sụp, lúc này đây còn đưa lời an ủi cô. Tư Tồn gượng cười bật lời cảm thán: “Em đúng là một cô gái mạnh mẽ! Trải qua nhiều chuyện vậy mà vẫn tràn đầy nghị lực!”.

Tịnh Nhiên nhẹ nhàng đáp: “Có thể nói đó là truyền thống của gia đình chúng ta. Thật ra, anh mới là người kiên cường nhất. Chị không biết đâu, vì chữa bệnh, anh đã phải chịu không biết bao khổ sở. Chân anh đã trải qua hai lần phẫu thuật, mỗi lần đều phải nằm bất động trên giường suốt ba tháng. Anh đau đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ướt đẫm ga trải giường, vậy mà không hề rên rỉ lấy một tiếng”.

Nghe tới đó, trong tim Tư Tồn đột nhiên nhói đau như bị kim đâm. Khổ nạn của anh vẫn chưa hết hay sao? Bây giờ anh còn đau nữa không?

Tịnh Nhiên thở dài: “Đáng tiếc, cơ thể anh tổn thương quá nghiêm trọng, bởi thế đến giờ vẫn không thể đứng dậy được”. Tịnh Nhiên thoáng dừng lời, đưa mắt ngó sang Tư Tồn, dịu dàng nói: “Nhưng giờ anh đã có chị, sẽ mau chóng khỏe lại thôi. Chị khéo léo như vậy, anh lại hiền lành tốt bụng, hai người nhất định thương yêu nhau và sẽ sống một đời hạnh phúc!”

Mặt Tư Tồn thoáng chốc ửng đỏ. Tình yêu ư? Anh sẽ yêu cô? Một người lạnh lùng như anh sẽ yêu một cô gái quê mùa như cô? Còn cô cũng sẽ yêu một người lạnh nhạt như anh sao?

Mặt Tịnh Nhiên thoáng hiện nét lo âu trước vẻ im lặng đột ngột của Tư Tồn: “Chị đừng ghét bỏ anh nhé!” Rồi cô nắm chặt tay Tư Tồn: “Thật ra anh là một người tuyệt vời lắm đấyl Anh thông minh, lại chịu khó, mấy năm nay đều chăm chú học hành chứ không chịu chấp nhận bản thân trở thành một người hoàn toàn tàn phế”.

Nghe tới đó, Tư Tồn vội cướp lời Tịnh Nhiên, đỏ mặt nói: “Chị sẽ yêu anh ấy!” Câu nói chân thật như thể bật ra từ đáy lòng lập tức khiến Tịnh Nhiên kinh ngạc không thốt nên lời, chỉ chăm chú nhìn chị dâu không chớp mắt khiến mặt Tư Tồn càng đỏ như gấc chín. Biết chị dâu đang ngượng, Tịnh Nhiên liền mỉm cười chuyển đề tài: “Tư Tồn, kể cho em nghe về chị đi!”

Tư Tồn ngại ngùng: “Có gì đáng để kể đâu chứ?”

Tịnh Nhiên mau mắn gợi lời: “Mỗi người, ai cũng có câu chuyện của riêng mình. Chị vốn là một cô gái nông thôn nhưng lại từ tốn khéo léo như vậy, nhất định là con của một gia đình khá giả rồi đúng không?”.

“Ba mẹ chị đều là nông dân bình thường. Từ nhỏ lớn lên ở quê, bản thân nhận thấy mình và gia đình không có gì đặc biệt cả”.

“Chị có đi học không?”

Nhắc đến chuyện đi học, những tia sáng lấp lánh từ đôi mắt Tư Tồn bất chợt ánh lên: “Tháng chín năm ngoái chị đang học lớp mười”. Còn nhớ lúc ấy, khi đang ngồi trong lớp, cô được thầy giáo gọi ra ngoài, rồi lại được đồng chí Lưu Xuân Hồng kéo đi nói chuyện. Nếu không phải vì “trách nhiệm chính trị” ngoài ý muốn đó thì giờ cô vẫn đang ngồi trên ghế nhà trường.

“Cô gái nông thôn này là học sinh lớp mười sao?” Tịnh Nhiên không khỏi có chút kinh ngạc, ngẫm nghi

Như bị cuốn vào dòng hồi ức ấm áp, Tư Tồn vẻ hào hứng hơn lúc thường: “Lúc còn nhỏ, có một nhóm thanh niên trí thức xuống làng dạy bọn chị viết chữ và học Toán. Vì thế khi đi học, chị học nhanh hơn so với những bạn cùng trang lứa. Trong các môn chị thích học nhất là Ngữ văn, và đặc biệt rất thích thơ ca nữa”.

Hai mắt Tịnh Nhiên rực sáng, hưng phấn tiếp lời Tư Tồn: “Anh em cũng thích đọc sách lắm. Anh có một thư phòng thật lớn, nhất định chị cũng sẽ thích. Ngày mai em đưa chị đi xem”.

Tư Tồn vui vẻ đồng ý: “Được thôi!” Nhưng lập tức vẻ mặt băng giá của Mặc Trì như thể ở ngay đó chặn lại dòng suy nghĩ khiến cô thoáng do dự: “Liệu như vậy có được không?”

“Có em đây rồi, chị yên tâm. Anh chiều em nhất đấy!”

Nói xong, Tịnh Nhiên liền nằm xuống cạnh Tư Tồn, chẳng mấy chốc chìm vào giấc ngủ yên lành. Tư Tồn cũng nghiêng mình nằm xuống, ngắm nhìn chăm chú khuôn mặt Tịnh Nhiên xinh đẹp và rất đỗi tinh tế, với nụ cười thoáng nở trên khóe môi, rồi cô" gắng mường tượng trong tâm trí tướng mạo Mặc Trì. Các đường nét của ngũ quan4 trên gương mặt Tịnh Nhiên nhìn sao cũng thấy đẹp đẽ, thanh tú, khuôn diện căng mọng, mịn màng, còn Mặc Trì sao lại gầy gò, nhợt nhạt Cho dù hình dung cách mấy cũng thấy xa vời, không thể nắm bắt. Anh mắt sắc lạnh của anh như thể một bức tường thép, chặn ngang mọi ánh nhìn của cô.

Trằn trọc thao thức mãi đến khi trời tờ mờ sáng, Tư Tồn mới thiếp đi được. Lúc cô tỉnh dậy thì trời đã sáng tỏ, Tịnh Nhiên cũng đi học từ lúc nào. Tư Tồn có chút lo lắng, trở mình ngồi dậy. Mặc Trì tuy không yêu cầu cô làm bất cứ việc gì trong nhà, nhưng là con dâu của gia đình Thị trưởng, bản thân cô chưa từng cho phép mình được dậy muộn. Tư Tồn mau chóng rửa mặt, chải đầu, đang lẹ làng bước xuống tầng thì gặp cô giúp việc mang bữa sáng lên cho Mặc Trì, liền đỡ lấy khay thức ăn: “Để cháu”. Song, khi đứng trước cửa phòng anh, nỗi do dự trong cô lại dâng lên, khuôn mặt lạnh lùng của anh lại bất giác khiến cô sợ hãi. Cô hít một hơi thở sâu rồi nhẹ đẩy cửa bước vào. Mặc Trì đã thức dậy và đang ngồi trước bàn đọc sách từ lúc nào. Nhẹ nhàng đặt khay thức ăn xuống, Tư Tồn dè dặt nói: “Anh ăn sáng rồi hãy đọc tiếp”. Chẳng ngờ, anh không hề nổi giận, chỉ khẽ đáp: “Tôi biết rồi! Cô cứ đặt ở đó đi”.

4. Ngũ quan là 5 khí quan gồm:Tai, mắt, mũi, miệng, lông mày.

Tư Tồn đứng cạnh bàn, bất giác đưa mắt ngắm nhìn khuôn mặt anh. Anh thật sự rất gầy nhưng từng đường từng nét đều hiện lên sắc sảo, giống như một bức ảnh chụp thanh niên Xô Viết được cắt ra từ họa báo cũ ở trường học vậy. Chỉ là, sắc mặt quá nhợt nhạt, không có lấy một chút hồng hào.

Đang mải ngẩn ngơ, Tư Tồn bắt gặp ánh mắt Mặc Trì lạnh lùng kèm theo chút giận dữ nhìn thẳng vào mình. Cô sợ hãi, quay người toan bỏ đi nhưng lại nghe sau lưng tiếng Mặc Trì cất lên: “Giấy chứng nhận đó hiện nay có chút phức tạp. Tôi đã nói với mẹ, giờ cần thêm chút thời gian nữa”. Tư Tồn biết Mặc Trì đang nói đến giấy đăng kí kết hôn của hai người. Rốt cuộc, anh vẫn muốn đuổi cô đi. Nghĩ tới đó, Tư Tồn thấy tủi trong lòng, nước mắt đã vòng quanh nhưng môi vẫn cố" mím chặt, bước nhanh ra khỏi phòng.

Tư Tồn lặng lẽ đứng tần ngần một mình nơi cửa sổ phòng khách. Mỗi ngày, phần lớn thời gian Tư Tồn đều đứng chờ như vậy khi Tịnh Nhiên không có nhà. Quả thực, từ khi bước chân vào nhà họ Mặc đến giờ, Tư Tồn chỉ biết có chờ đợi. Cô đợi Mặc Trì cho mình một đáp án, rốt cuộc cô sẽ ở lại chăm sóc anh hay phải trở về nhà?

Tư Tồn không thể tự ý quyết định điều gì, bởi với cô mà nói, làm vợ của Mặc Trì là một nhiệm vụ chính trị. Việc duy nhất cô phải làm là chăm sổc tốt cho người con trai tàn tật của Thị trưởng Mặc, giúp ông vơi bớt nỗi lo riêng tư mà chuyên tâm vào công việc chung. Nhưng hoàn thành nhiệm vụ sao đây trong khi Mặc Trì vẫn cương quyết cự tuyệt và lạnh nhạt với cô. Bao iần, nước mắt tủi thân rơi trong đêm rồi cũng phải dằn lòng nén lại khi nghĩ đến lời hứa với đồng chí Lưu Xuân Hồng, với bà Trần Ái Hoa. Biết đâu một ngày kia, Mặc Trì lại chẳng đón nhận sự chăm sóc của cô?

Thế nhưng, chuyện Mặc Trì vì vấn đề hôn nhân mà nói qua nói lại, thậm chí to tiếng với mẹ rất nhiều lần, Tư Tồn hoàn toàn không hay biết. Dẫu thấu hiểu lòng người mẹ thương con, anh cũng không thể để một người con gái xa lạ, còn khỏe mạnh và phơi phới thanh xuân phải vì mình mà đánh đổi cả đời. Nói thế nào, anh cũng chỉ là một kẻ tàn phế, yếu ớt, sao có thể làm liên lụy đến cô gái trẻ trung, thuần khiết ấy? Khi mâu thuẫn lên đến đỉnh điểm, Mặc Trì và mẹ quay sang chiến tranh lạnh. Áy náy, lo lắng cho mẹ đã đành, song còn tương lai của Tư Tồn, anh phải tính sao đây?

Tâm trạng của Tư Tồn hôm nay rất xáo động. Câu chuyện Tịnh Nhiên kể tối qua khiến trái tim cô không ngừng nhói đau. Mặc Trì sau biết bao đau khổ phải chịu đựng, mới từ một thanh niên hăng hái trở thành bộ dạng như bây giờ. Tư Tồn đồng thời cũng thấu rõ vì đâu có sự đối xử lạnh nhạt, thờ ơ kia, tất cả đều vì muốn tốt cho cô. Nhưng rốt cuộc, thế nào mới tốt cho cô? Thế nào mới tốt cho anh? Thời gian thấm thoắt qua, ngoài việc đưa thuốc và mang cơm ra, cô có thể làm gì cho anh nữa đây.

Tư Tồn cứ vậy đuổi theo dòng suy nghĩ miên man cả ngày trời, song chỉ càng thấy mơ hồ. Chạng vạng tối, Tịnh Nhiên về đến nhà, kéo cô vào ăn cơm tối nhưng tâm tư của Tư Tồn khi ấy còn đang treo ngược cành cây, hành động có chút chậm chạp, máy móc. Nhận ra điều ấy, Tịnh Nhiên gợi ý: “Em đưa chị đến phòng sách của anh, chị xem có loại sách nào mình thích không nhé.?”.

Mắt Tư Tồn thoáng chốc sáng bừng lên. “Ồ được! Nhưng ngộ nhỡ anh ấy không ưng ý thì sao?”, nỗi do dự trì níu Tư Tồn lại.

“Không sao đâu!” Tịnh Nhiên nháy mắt tinh nghịch rồi lập tức kéo Tư Tồn lên tầng, đến căn phòng cạnK phòng ngủ của Mặc Trì: “Chính là đây!”

Khi họ đẩy cửa bước vào thì đã thấy Mặc Trì đang ngồi bên một chiếc bàn rộng viết chữ. Nghe tiếng mở cửa, anh liền ngẩng đầu lên nhìn. Đối diện với cái nhìn của anh, Tư Tồn cảm giác như bản thân bị bắt gặp làm một việc sai trái, đột nhiên thấy hơi thở gấp gáp hơn và khuôn mặt đỏ ửng lên.

Tịnh Nhiên nhanh miệng phá tan bầu không khí ngượng ngùng: “Anh, em đưa chị Tư Tồn đến tìm mấy quyển sách, anh không nhỏ mọn đến mức đuổi chúng em ra ngoài đấy chứ?”

Mặc Trì nghe xong liền gật đầu, xem như ngầm đồng ý với em gái, rồi lại cúi xuốhg tiếp tục đọc sách.

Tịnh Nhiên vui vẻ nói: “Tư Tồn, chị từ từ tìm đi! Trong đây có nhiều sách lắm, nhất định sẽ có cuốn chị thích. Nhiều cuốn không thể tìm được ở bên ngoài đâu!”

Mặc Trì ngẩng đầu nhìn Tịnh Nhiên, song không nói tiếng nào.

Đứng trong căn phòng ngập tràn sách, ba bức tường đều được choán hết bởi tủ gốc cao đến tận đỉnh, Tư Tồn không khỏi kinh ngạc đến ngây người. Tim đập thình thịch, cô nhẹ nuốt nước miếng, chầm chậm tiến đến trước giá sách. Mặc Trì có lẽ đã bỏ ra rất nhiều công sức để phân loại sách, góc nào ra góc nâV Văn học Trung Hoa, Văn học nước ngoài, Triết học, Kinh tế - Chính trị, Khoa học tự nhiên, Sách ngoại vãn... Nhanh chân bước đến giá sách Văn học Trung Hoa, Tư Tồn lóa mắt trước rất nhiều kiệt tác văn học nổi tiếng. Hai cuốn Kỉnh Thi và Nhạc phủ thi tập không khỏi khiến đôi mắt cô bừng lên sáng lấp lánh, song do dự một hồi mới nhẹ nhàng chọn lấy rồi hỏi Tịnh Nhiên: “Chị mượn hai cuốn có được không?”

Tịnh Nhiên đẩy Tư Tồn đến trước mặt Mặc Trì, nháy mắt nói: “Chị hỏi anh đi! Đây là “địa bàn” của anh mà!”

Tư Tồn hồi hộp đến gần như không dám thở, trong khi Mặc Trì hồ như hoàn toàn kinh ngạc khi ngẩng đầu nhìn hai quyển sách trong tay cô. Một cô gái nông thôn thích đọc Kỉnh Thi sao?

“Cái tên Tư Tồn của cô ấy, chính là lấy từ Kinh Thi, phải vậy không?

“Xuất kì đông môn

Hữu nữ như vân

Tuy tắc như vân

Phỉ ngã Tư TỒn”5

Tư Tồn không ngờ Mặc Trì lại chủ động nói chuyện với mình, tim bỗng đập loạn lên, bất thần đáp: “Tôi không biết! Tôi nghĩ người ở quê đặt tên không nghĩ nhiều đến vậy, có lẽ chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên thôi”.

Tịnh Nhiên nhanh nhẩu thêm vào: “Anh à! Chị Tư Tồn đã từng đi học và đang học đến lớp mười, học vấn rất khá. Chị ấy còn đọc rất nhiều văn thơ nữa đấy!”

5.Nguyên văn bài Xuất kì đồng môn 1 (Kinh thi): “Xuất kì đông môn/ Hữu nữ như vân/ Tuy tắc như vân/ Phỉ ngã TưTồn / Cảo y kì cân/ Liêu lạc ngã vân”. Nghĩa là: Bước ra vừa khỏi cửa Đông/ Lắm cô thiếu nữ sắc dung mặn mà/ Tuy nhiều đẹp đẽ thướt tha/ Chẳng hề lưu luyến lòng ta chút tình/ Vợ ta áo trắng khăn xanh/ Làm ta vui thích riêng mình yêu thương (Ra khỏi cửa Đông 1 - bản dịch của Tạ Quang Phát).

Lần đầu tiên kể từ khi Tư Tồn chuyển đến sống ở nhà mình, Mặc Trì mới quan sát cô tỉ mỉ đến vậy. Cô tuy e lệ rụt rè giống như một chú nai con, song lại toát lên vẻ rất điềm đạm, gia giáo. Nhìn kĩ hơn một chút mới thấy, đó là một thiếu nữ có gương mặt thanh tú, đôi môi thắm như hoa đào, hàm răng trắng ngọc, không hề giống những cô gái nông thôn mà anh biết trước đó. Thì ra cô là nữ sinh trung học! Nhìn Tư Tồn, vẻ kinh ngạc lộ ra trên khuôn mặt Mặc Trì một cách không hề che giấu.

Tư Tồn bị nhìn đến mức sắp không thở nổi, liền quay người lại nói với Mặc Trì: “Cảm ơn anh đã cho mượn sách. Tôi ra ngoài đây!” Thế rồi cầm hai quyển sách, cô vội vã kéo Tịnh Nhiên ra khỏi thư phòng.

Trong phòng, Mặc Trì vẫn chưa hết sững sờ dõi theo bóng Tư Tồn đang rời đi, trong lòng không khỏi có chút hiếu kì.

Phòng sách lớn của Mặc Trì mang lại cho cuộc sốhg của Tư Tồn thêm rất nhiều vẻ phong phú. Song, cứ như lần đầu tiên bước chân vào chốn ấy, cô dè dặt bước vào, rồi mau chóng trở ra. Thậm chí, cô còn chọn thời điểm Mặc Trì không có trong phòng sách để đến, bớt làm phiền anh bao nhiêu tốt bấy nhiêu. Tình cảm của hai người vì thế cũng không mảy may có chút dấu hiệu nào cho thấy một sự tiến triển mới mẻ. Trần Ái Hoa biết là vội vàng cũng không xong. Hơn nữa, mâu thuẫn giữa bà và con trai hiện giờ còn chưa nguôi ngoai, động một chút Mặc Trì lại lấy chuyện hôn nhân ra để nói. Anh vẫn khăng khăng rằng, cuộc hôn nhân này sẽ cản trở tiền đồ cũng như cuộc sô"ng của Tư Tồn. Trần Ai Hoa biết trong khoảng thời gian ngắn không thể thuyết phục được con trai, nên bà chỉ có thể xem Tư Tồn như con gái trong nhà. Có lẽ không bao lâu nữa, khi tình cảm được nuôi dưỡng, tất cả rồi sẽ đâu vào đấy cả thôi.

Hiện đang giữ chức Chủ tịch Hội phụ nữ thành phố, công việc của Trần Ái Hoa vô cùng bận rộn. Mặc dù tuổi tác đã xấp xỉ ngũ tuần nhưng bà vẫn tự kiểm soát công việc rất hiệu quả. Thị trưởng Mặc cũng thường phải lên tỉnh họp nên phần lớn thời gian ở nhà chỉ có Mặc Trì, Tịnh Nhiên và Tư Tồn.

Hôm nay, Tịnh Nhiên háo hức từ trường trở về, khoe rằng nhà trường tể chức cho học sinh đi chơi dã ngoại, họ sẽ được leo núi trong hai ngày. Thông báo xong đâu đó, tâm trí Tịnh Nhiên chỉ còn dồn vào việc chuẩn bị đồ dùng cá nhân cho chuyến đi chơi xa này. Hôm đi dã ngoại, thời tiết cực kì thuận lợi, tiết trời lại ấm áp, Tịnh Nhiên cùng đám bạn càng vui vẻ, hào hứng hơn. 

Ở nhà cả ngày, Tư Tồn chỉ lặng lẽ ngồi trong thư phòng. Giờ đây, đọc sách đã trở thành niềm vui và sự hưởng thụ lớn nhất trong cuộc sống của cô. Đêm đến, ngoài trời đột nhiên nổi gió mạnh, Tư Tồn nhanh nhẹn đứng lên đóng chặt cửa sổ rồi lại ngồi xuống lặng lẽ bên cuốn sách.

Ngoài trời bắt đầu chuyển mưa, những hạt mưa từng hồi điên cuồng đập mạnh vào ô cửa sổ. Gió mỗi lúc một lớn, ầm ào huyên náo, luồn qua khe cửa, thổi tấm rèm tung bay phấp phới. Anh sáng từ chiếc đèn bàn hắt lên tường, phản chiếu những hình thù kì dị, trông giống như một đám yêu ma quỷ quái đang nhảy múa loạn xạ. Tư Tồn sợ hãi, vội bật đèn trong phòng lên. Căn phòng trong phút chốc tràn ngập ánh sáng khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút. Đột ngột, một tiếng nổ lớn, vang rền khắp không gian. Tư Tồn sợ hãi tột độ.

Lúc này, cửa sổ phòng Mặc Trì đang mở. Không muốn phiền lụy tới ai, nên dù đôi chân đi lại bất tiện nhưng Mặc Trì cũng cố gắng vịn vào thành bàn, miễn cưỡng đứng dậy tiến lại bên cửa sổ. Đóng xong một bên cánh, anh lại lết chân trái sang bên cạnh một chút để đóng nốt cánh còn lại. Với một chân chống trụ, sức lại yếu, Mặc Trì và cơn cuồng phong bên ngoài nhìn như thể đang cùng phân cao thấp. Kéo nốt tấm rèm cửa, toan ngồi xuống xe lăn thì lúc này Mặc Trì mới phát hiện chân mình đã tê cứng từ lúc nào. Thời tiết thay đổi, mưa gió bão bùng thế này khiến xương khớp toàn thân anh đau mỏi. cẩn thận ngồi xuống xe lăn, đẩy đến bên giường, lúc này anh chỉ muốn được đi nằm sớm thôi.

Song tiếng nổ lớn vừa rồi không hiểu sao khiến lòng Mặc Trì bất thần bùng lên một cảm giác lo lắng không yên. Nhà chỉ có hai người, Tư Tồn lại ở trong phòng một mình. Không biết mưa to gió lớn thế này có làm cô sợ không?

Một vệt sáng chói lóa rạch ngang bầu trời đêm, kéo theo một chuỗi sấm sét vang rền tưởng như làm long cả mấy chấn song cửa sổ. Mặc Trì cắn nhẹ môi dưới, hàng mi dài rủ xuống, ẩn chứa những suy tư. Tịnh Nhiên vốn rất sợ tiếng sấm, mỗi khi trời mưa dông, cô bé đều hoảng hốt chạy đến phòng anh ẩn trốn. Còn Tư Tồn thì sao? Bình thường, cô ấy rất yên lặng, chỉ một chút sợ hãi đã co mình chạy trốn như một chú thỏ. Giờ ở trong phòng một mình đối diện với những tiếng nổ rền vang không ngớt bên tai thế này, chẳng phải là sợ đến rúm ró hay sao?

Mới nghĩ đó thôi, tim Mặc Trì chợt thoáng nhói đau, không chần chừ thêm nữa, vội vã đẩy chiếc xe lăn hướng về phòng khách nơi Tư Tồn đang tạm nghỉ.

Cốc, cốc, cốc! Tiếng gõ cửa của Mặc Trì rơi vào tĩnh lặng, không có tiếng trả lời. Không đợi thêm, anh chủ động đẩy cửa vào phòng. Cửa sổ vẫn mở toang, gió từ bên ngoài ào ào thốc vào. Tư Tồn đâu rồi? Đẩy xe lăn đến trước cửa sổ, Mặc Trì thêm một lần nữa dùng hết sức bình sinh đóng cánh cửa lại. Nhờ vậy mới phát hiện then đã hỏng, khiến cửa không thể đóng kín được, Đêm hôm mưa gió thế này, Tư Tồn có thể đi đâu được? Mặc Trì lo lắng nghĩ, chắc cô không ngu ngốc đến mức chạy đi tìm người sửa cửa sổ đấy chứ? Thường ngày, ngoài Tịnh Nhiên, cô không nói chuyện với ai cả, vậy thì có thể đi đâu tìm người giúp đây? Cảm giác xót xa đột nhiên trào lên trong ngực Mặc Trì. Trong lúc ba mẹ và Tịnh Nhiên đi vắng, chỉ có anh là người đàn ông duy nhất trong gia đình, cô gặp khó khăn như vậy mà không đến tìm anh sao?

Nỗi hoảng sợ trào dâng khiến Mặc Trì nhất thời không nghĩ ngợi được gì nữa. Ngày thường, anh có bao giờ mở cho cô cơ hội nào đâu? Cố gắng trấn tĩnh bản thân, một lúc sau, Mặc Trì đưa mắt nhìn khắp xung quanh một lượt thì phát hiện ra trên bàn có một cuốn sách để mở đã bị mưa hắt vào làm ướt nhẹp. Mặc Trì cầm quyển sách lên xem, thì ra là cuốn Giá lý đích Lê Minh tịnh thiểu thiểu. Đôi mày khẽ chau lại, anh suy nghĩ một lát rồi nhanh chóng đẩy xe về phía phòng sách.

Mặc Trì giơ tay gõ cửa nhưng không đợi bên trong trả lời đã đẩy cửa tiến vào. Đèn trong phòng lúc này đã bật sáng, Tư Tồn đang ngồi co ro trong một góc phòng, trên tay vẫn cầm chặt một cuốn sách, ánh mắt hoảng hốt, lo sợ.

Hình ảnh ấy của Tư Tồn đập vào mắt khiến một cơn thịnh nộ vô cớ bùng lên trong lòng Mặc Trì, anh lớn giọng quát: “Sao cô lại chạy đến đây? Ai cho phép cô vào đây hả?” Thực ra, trong thâm tâm anh chỉ muốn thốt lên: “Không thấy cô ở trong phòng, có biết tôi đã lo đến nhường nào không?”

Tư Tồn sao có thể hiểu được tâm ý này của Mặc Trì, chỉ biết mỗi một ý nghĩ là anh đang trách mình, vội vàng đứng bật dậy, để sách trở lại giá rồi như một đứa trẻ mắc lỗi, lí nhí lên tiếng: “Tôi xin lỗi! Vì Tịnh Nhiên nói tôi có thể đến đây nên tôi...”

Mặc Trì biết Tư Tồn vì hiểu sai ý mình, bất giác cuống cuồng cả lên, khẽ day nhẹ trán, trong lòng không ngừng tự vấn phải chăng mình đã quá hung dữ? Thế rồi, anh lạnh nhạt đưa lời giải thích: “Y tôi là, cửa sổ trong phòng bị hỏng, tại sao cô không đến tìm tôi?”

Tư Tồn ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Mặc Trì, thì ra anh đang quan tâm đến cô ư?

Mặc Trì đẩy xe lăn đến trước mặt Tư Tồn, yên lặng nhìn, rồi ân cần nói với cô như một người anh trai: “Mưa to gió lớn thế này cô sợ và lạnh lắm phải không? Nếu thích sách, cô có thể mang về phòng, từ từ mà đọc”.

Nghe vậy Tư Tồn vừa mừng vừa lo, trong lòng có chút do dự không biết bản thân có nghe nhầm hay không? Mặc Trì nhìn Tư Tồn cười nói: “Đi thôi, hay là tôi sẽ ở đây đọc sách cùng cô?”

Như tỉnh lại sau cơn mê, Tư Tồn ngước nhìn Mặc Trì. Cửa sổ thư phòng lúc này tuy đã đóng kín, nhưng căn phòng thiếu hơi người có phần lạnh lẽo. Mặc Trì lại chỉ mặc độc mỗi chiếc áo ngủ mỏng manh, ngộ nhỡ bị trúng cảm thì nguy. Mới nghĩ đến đó, cô vội vàng nói: “Tôi đưa anh về phòng nhé?”

“Tôi tự về được rồi, cô thích sách gì thì cứ lấy vài cuốn về phòng mà đọc”. Nói rồi, Mặc Trì đẩy xe lăn đi ra trước.

Theo ngay phía sau, Tư Tồn đưa Mặc Trì trở về phòng anh, trên tay cô cầm hai quyển sách. Bước vào phòng, Tư Tồn liền chỉ chiếc áo khoác nơi đầu giường, dịu dàng nói: “Trời lạnh lắm! Anh mặc thêm áo vào đi”.

Nghe lời nhắc ân cần ấy, Mặc Trì bỗng nói: “Cô ngồi xuống đi”.

Tư Tồn nghe thế chân tay cuống hết cả lên, không biết phải ngồi chỗ nào. Thấy cô lúng túng như gà mắc tóc, Mặc Trì khẽ cười. Xem ra trong mắt cô, anh thật sự là hung thần ác sát. Nhưng chính vào khoảnh khắc này đây, sao trong lòng anh thấy có chút thương cảm. Vốn dĩ Mặc Trì cho rằng, chỉ cần bản thân tỏ ra lạnh lùng, cô sẽ tự thấy chán nản mà bỏ đi, kiếm tìm cho riêng mình một cuộc sống tự do tự tại bên một người chồng khỏe mạnh khác. Song, anh biết mình đã sai. Anh chưa từng quan tâm đến cảm xúc trong lòng cô. Mang tiếng được gả vào một gia đình danh giá, vậy mà cô chưa ngày nào được thực sự vui vẻ, thậm chí còn phải sống và đối diện với một người chồng lạnh lùng, hễ một cái là cáu giận như anh. Có bao giờ cô thấy tủi thân mà khóc lóc chưa? Tư Tồn trước mặt anh đây chỉ là một cô nữ sinh cấp ba, thích đọc sách, tính tình dịu dàng, có phần nhút nhát, mọi thứ toát lên đều khiến anh cảm thấy bản thân mình phải có trách nhiệm chăm sóc và che chở cô nhiều hơn.

Mặc Trì nghĩ vậy, liền chỉ tay về phía chiếc bàn đọc sách nói: “Cô ngồi phía trước đọc đi”.

“Còn anh thì sao?”, Tư Tồn ngập ngừng hỏi.

“Tôi ngồi trên xe lăn được rồi!”, Mặc Trì vỗ nhẹ vào chiếc xe, vẻ mặt thờ ơ thoáng nụ cười tự giễu.

Nụ cười ấm áp của anh khiến Tư Tồn cảm thấy như được truyền thêm sức mạnh. Khuôn mặt thoáng ửng hồng, cô vội cúi thấp đầu, ngồi xuống trước bàn đọc sách của Mặc Trì, những ngón tay mềm mại bắt đầu lật giở từng trang sách.

Được làm từ loại gỗ dày, được mài nhẵn bóng, giữ màu sắc nguyên bản, bàn đọc sách của Mặc Trì đúng là vừa đẹp vừa chắc chắn. Trước giờ, Tư Tồn chưa từng thấy chiếc bàn nào đẹp như thế. Có lẽ, sau đêm mưa gió hôm nay, cô sẽ không bao giờ còn có cơ hội được ngồi bên chiếc bàn này nữa. Nghĩ tới đó trong lòng Tư Tồn có chút lưu luyến. Mùi hương nhè nhẹ không biết là của gỗ hay của Mặc Trì dịu dàng bao bọc lây cô. Tư Tồn ngại ngùng ngẩng đầu lên nhìn Mặc Trì. Thần sắc khuôn mặt anh lúc này vô cùng điềm tĩnh, dường như cả tâm tư đều đặt vào từng con chữ. Mưa bão bên ngoài vẫn không ngừng vần vũ, hai người ngồi trong phòng tuy lời không trao lời mà đều cảm nhận được sự ấm áp đang bao trùm.

Đêm dần khuya, Mặc Trì đưa tay day nhẹ hai bên thái dương, chớp chớp đôi mắt đang díp lại. Bác sĩ dặn, cơ thể anh mất một thời gian dài mới hồi phục, thế nên quan trọng nhất là phải đảm bảo đúng giờ giấc nghỉ ngơi. Trời đang mưa như trút nước, vậy mà anh vẫn chưa đi nghỉ, còn ngồi đây đến tận nửa đêm. Tư Tồn vừa hay lúc đó ngẩng đầu lên, nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của Mặc Trì, liền bỏ sách chạy tới: “Anh mệt rồi, để tôi đỡ anh lên giường nhé!”

“Không cần đâu”, Mặc Trì cười nhẹ đáp: “Tôi tự làm được, cô cứ đọc sách tiếp đi”.

“Không được, muộn rồi, anh nghỉ đi, tôi cũng phải trở về phòng đây!”

Cô ấy định về căn phòng mà chốt cửa sổ đã hỏng và gió đang thông thốc lùa ấy sao? Nghĩ vậy Mặc Trì liền nói: “Đêm nay, cô đừng về đó nữa, mai tôi gọi người đến sửa cửa sổ giúp cô”.

“Không được! Tôi không thể quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của anh thêm nữa!” Dứt lời, Tư Tồn liền vội ôm lấy sách định chạy ra khỏi phòng.

“Đợi đãi” Mặc Trì gọi giật giọng: “Tôi chưa buồn ngủ, vẫn muốn ngồi dựa vào giường đọc sách thêm chút nữa. Cô ở lại đây đi, nếu mệt có thể ngủ trên sô pha, lúc tôi khát nước còn gọi cô được chứ”.

“Thế cũng được!”, Tư Tồn nhẹ nhàng đáp: “Vậy để tôi đỡ anh lên giường”. Không để Mặc Trì kịp từ chối, bàn tay mềm mại của Tư Tồn đã đỡ lấy cánh tay anh. Sợ cô thiếu nữ mảnh mai không đủ sức, Mặc Trì tự mình dùng sức di chuyển lên giường rồi mới để cô nhẹ nhàng đắp chăn cho.

Cầm quyển sách lên, Mặc Trì nói: “Tôi đọc sách tiếp đây, nếu cô mệt cứ ngủ đi một chút”. Anh mà ngủ trước, chỉ e cô gái hay xấu hổ này nhất định sẽ lén trở về phòng khách, rồi một mình ôm nỗi kinh hồn bạt vía vì gió mưa cả đêm.

Nghĩ tới đây, Mặc Trì thả lỏng toàn thân, dựa người vào gối. Xương cốt anh vào những ngày thời tiết thế này đau ê ẩm. Cầm cuốn sách trên tay mà không một chữ nào lọt vào đầu. Anh đành khép hờ đôi mắt, ngưng thần tập trung suy nghĩ. Rồi anh nhẹ nâng cốc nước nóng mà Tư Tồn vừa chuẩn bị cho mình lên. Hơi ấm lan toả khiến anh có cảm giác khoan khoái nhẹ nhàng. Từ bao giờ chẳng hay, Tư Tồn trong tâm khảm anh đã không còn là cô gái nông thôn khô khan, thô mộc mà trở thành một thiên sứ dịu dàng tựa nước.

Một cô gái chân phác và thuần khiết như vậy không phải là thiên sứ hay sao? Chỉ tiếc một người tàn tật như anh sao có thể che chở cho cô đây? Anh khẽ thở dài, mạch suy nghĩ chìm vào đêm, chìm mãi, chìm mãi mỗi lúc một sâu hơn.

Mặc Trì đang thiu thiu ngủ, bỗng giật mình tỉnh giấc, việc đầu tiên là kiếm tìm bóng dáng Tư Tồn phía chiếc bàn bên cạnh. Cô lúc này đang nằm bò ra bàn mà ngủ, có lẽ thức khuya nên cũng đã thấm mệt.

Mặc Trì thấy vậy không khỏi lắc đầu, cô đã khoác thêm áo cho anh nhưng lại không biết tự đắp chăn cho mình! Anh với lấy chiếc chăn mỏng trên giường, kéo chiếc xe lăn lại gần, tự mình ngồi lên rồi nhẹ nhàng đẩy xe đến bên Tư Tồn. Tấm chăn vừa vặn ôm trọn thân hình bé nhỏ của Tư Tồn. Ánh mắt Mặc Trì giây phút đó bỗng ngập tràn ánh sáng yêu thương. Dáng ngủ của Tư Tồn hệt như một đứa trẻ, đôi môi hồng đào thỉnh thoảng nhẹ mấp máy, tấm chăn mỏng khẽ ấp lấy khuôn mặt thanh tú càng tôn lên vẻ nhu mì và đáng yêu của cô. Mỉm cười nhìn Tư Tồn một hồi lâu, Mặc Trì mới quyến luyến quay lại giường.

Gần sáng trời tạnh mưa. Phút chốc cả bầu không gian bên ngoài đã tắm đẫm trong ánh mặt trời, còn nghe rõ cả tiếng chim líu lo không ngớt từ ngoài vườn đưa vào. Tư Tồn tỉnh dậy sau đêm mộng, trong tay còn nắm chặt chiếc chăn mỏng. Ngơ ngác một hồi, cô mới nhận ra đây là phòng của Mặc Trì.

Vậy là cô đã ngủ ở phòng anh khi đang đọc sách ư? Trong lòng Tư Tồn vẫn còn vương lại cảm giác lạ lùng. Mặc Trì của đêm qua dường như có gì đó khác với Mặc Trì của mọi ngày. Chiếc chăn này chẳng phải anh vẫn thường đắp sao? Nghĩ vậy, Tư Tồn liền ôm chặt chiếc chăn vào lòng, một niềm ấm áp lan tỏa trong trái tim nhỏ bé của cô.

Sau đêm mưa, Mặc Trì nhanh chóng gọi người đến giúp Tư Tồn sửa lại cửa sổ. Anh còn đích thân đến để tự mình kiểm tra xem đệm của cô có đủ dày không, chăn có đủ ấm không? Thấy mình đột nhiên được cưng chiều như một đứa trẻ, Tư Tồn lú nè túng không biết phải làm sao. Luống cuống đứng sau lưng Mặc Trì, cô bồn chồn không yên.

Mặc Trì nhẹ nhàng xoay chiếc xe lăn quay ra đốì diện với Tư Tồn, thấy bộ dạng gà mắc tóc của cô, anh không khỏi bật cười, liền hắng giọng, nghiêm nghị nói: “Sau này, thiếu thốn gì cứ nói cho tôi, đừng để bị dọa cho đến mức sợ chết khiếp mới chịu nói ra, biết chưa?”

Lời của Mặc Trì vừa dứt, cả khuôn mặt Tư Tồn đã đỏ ửng lên, ngây ra một hồi mới lúng túng gật đầu.

Đến tốì mịt, Tịnh Nhiên mới trở về nhà sau chuyến du lịch thú vị, còn không quên tặng Tư Tồn một chiếc vòng hoa do tự tay cô kết. Tịnh Nhiên đặt chiếc vòng hoa xinh đẹp đó lên đầu Tư Tồn, rồi cả hai nắm tay nhau nhảy múa, cười vang. Bỗng Tịnh Nhiên giật mình thốt lên khi chiếc cửa sổ phòng khách đập vào mắt cô: “Thôi chết, tối qua mưa to gió lớn thế, không khéo hắt hết cả vào phòng. Em ngốc quá! Sao có thể quên mất là cửa sổ ở đây không đóng chặt được nhỉ? Tối qua, chị ngủ có bị gió lùa và sấm sét làm cho sợ chết khiếp không?”

Tư Tồn khẽ cười, trong đầu thấp thoáng suy nghĩ: Hai anh em Tịnh Nhiên và Mặc Trì, tuy rằng tính cách nóng lạnh như ở hai thái cực, nhưng lại hoàn toàn giống nhau ở sự cẩn thận, kĩ lưỡng và tốt bụng. Cô vội nói: “Mọi việc tối qua đều tốt cả, anh trai em đưa chị sang phòng anh ấy, thế nên không lạnh, mà cũng không sợ chút nào”.

“Sao cơ? Chị đã ở phòng anh cả đêm sao?” Mắt Tịnh Nhiên bỗng chốc sáng bừng lên: “Hai người có... Hai người đã.”

“Cái gì chứ?” Biết là Tịnh Nhiên hiểu nhầm, nhưng khuôn mặt Tư Tồn không hiểu sao vẫn đỏ ửng lên, chỉ đành dịu dàng đưa lời giải thích. “Chị chỉ ở phòng anh ấy đọc sách một đêm thôi!” Trong đầu chợt tưởng đến hình ảnh Mặc Trì đã đắp chăn cho mình đêm qua, Tư Tồn vô thức ôm nhẹ hai cánh tay. Đâu đó trên hai vai mình, cô cảm giác như hơi ấm của Mặc Trì vẫn còn phảng phất.

Tịnh Nhiên thất vọng ra mặt: “Thì ra chỉ là đọc sách thôi sao? Hai người thật biết cách khiến người khác sốt ruột đấy! Chị đã là chị dâu danh chính ngôn thuận của em rồi, sao không thể ở chung với anh được chứ?”

Tư Tồn xấu hổ đến nỗi chỉ muốn độn thổ. Trong suy nghĩ của một cô gái sinh ra và lớn lên ở nông thôn như Tư Tồn, chuyện tình cảm nam nữ đâu phải là chuyện có thể đem ra nói thoải mái cho được? Đấu không lại với cô em chồng mồm mép, Tư Tồn giậm chân, vờ như không để ý đến Tịnh Nhiên, quay người vội bước ra khỏi phòng. Sau lưng cô, tiếng cười khúc khích của Tịnh Nhiên còn vẳng theo.

Thế rồi, cuộc sống trong nhà họ Mặc lại trở về guồng quay quen thuộc. Hàng ngày, Mặc Trì vẫn giam mình trong phòng đọc sách, ngoại trừ việc đón nhận những chăm sóc đơn giản mà Tư Tồn dành cho anh. 

Cô cũng thường xuyên đến phòng đọc mượn sách về hơn. Nếu ngẫu nhiên gặp Mặc Trì ở đó, anh chỉ khẽ gật đầu với cô một cái mà thôi. Dường như sự chu đáo mà Mặc Trì dành cho cô trong đêm mưa gió hôm ấy chỉ là một dĩ vãng xa xăm.

Sau ngày Quốc khánh, Thị trưởng Mặc tổ chức một cuộc họp gia đình khẩn cấp để thông báo một tin kinh thiên động địa: bắt đầu từ năm nay, Nhà nước sẽ khôi phục lại kì thi đại học, tất cả học sinh tốt nghiệp trong khoảng thời gian từ 1966 đến 1977 đều có thể tham gia. Thế nên, Tịnh Nhiên và Mặc Trì phải tập trung ôn tập, chuẩn bị cho kì thi đại học sắp tới.

Thông tin mà Thị trưởng Mặc mang về chẳng khác nào một cơn địa chấn, khiến cả nhà hò reo ầm ĩ, Tịnh Nhiên hân hoan nhảy nhót, còn Trần Ái Hoa lại cảm thấy có chút khó tin.

“Nhà nước đã hủy việc thi đại học mười năm nay rồi, liệu thông tin này có chính xác không?”, Trần Ai Hoa do dự hỏi.

“Tuyệt đối đáng tin! Sắp tới, Bộ Giáo dục sẽ có thông báo chính thức. Lão Cao trên tỉnh đã tiết lộ trước cho tôi đấy”, Thị trưởng Mặc nói chắc như đinh đóng cột. Lão Cao là một đồng sự thân cận của Thị trưởng Mặc, hiện đang làm công tác giáo dục trên tỉnh.

Trần Ái Hoa nghe vậy liền phấn chấn nói: “Tốt quá rồi!”. Ngày xưa, bà từng là sinh viên tốt nghiệp xuất sắc năm 1949 nên rất coi trọng học vấn. Mặc Trì và Tịnh Nhiên vì cuộc Cải cách văn hóa mà bị cản trở việc học hành đã khiến bà cảm thấy vô cùng nuôi tiếc. Giờ đây, Nhà nước đã khôi phục lại kì thi đại học, hai đứa trẻ này bất luận thế nào cũng phải đọ sức một phen. “Học sinh tốt nghiệp cấp ba từ năm 1966 đến năm 1977 đều có thể tham gia thi, vừa vặn Mặc Trì tốt nghiệp năm 1968, Tịnh Nhiên sẽ tốt nghiệp cấp ba khóa này nên hai đứa đều có thể tham gia rồi!”

Thị trưởng Mặc tiếp lời: “Tịnh Nhiên chắc chắn được! Còn Mặc Trì” Giọng ông đột ngột trầm hẳn xuống.

Mặc Trì lặng lẽ nhìn xuống ống quần trái, vết thương tưởng đã khép miệng từ lâu của anh một lần nữa bị khơi trở lại bởi câu nói của Thị trưởng Mặc. Anh thấy trái tim mình quặn thắt. Có cơ hội nào cho anh không: Một sinh viên chỉ còn một chân?

Thị trưởng Mặc lại nói: “Riêng Mặc Trì, cần phải chờ xem thông báo chính xác của Bộ Giáo dục, chỉ không đầy một tháng nữa sẽ có thôi. Nhưng trước mắt Tịnh Nhiên và Mặc Trì đều phải tập trung ôn thi”.

Từ lúc mở cuộc họp gia đình đến giờ, Tư Tồn vẫn ngồi yên lặng. Khi Mặc Trì nhìn chòng chọc vào chân trái của mình, cô cũng nhìn anh, dường như còn cảm nhận được cả nỗi đau nơi đáy mắt anh. Cô rất muốn bước đến bên, nắm chặt lấy tay anh, chia sẻ với anh niềm đau ấy, nhưng chỉ có thể kìm ý nghĩ ấy trong lòng mà thôi. Song, ánh mắt trong sáng đầy thương cảm ấy, Mặc Trì đã bắt gặp khi ngẩng đầu lên, giây phút đó trái tim anh thoáng xao động. Đột nhiên, Mặc Trì nhớ ra Tư Tồn đã từng học cấp ba, trình độ học vấn cũng không kém nên buột miệng nói: “Tư Tồn cũng phải tham dự kì thi”.

Câu nói của Mặc Trì lại làm dấy lên một cuộc bàn luận sôi nổi giữa các thành viên trong gia đình, nhưng mỗi người lại theo đuổi một suy nghĩ khác nhau. Khỏi phải nói, Tịnh Nhiên là người vui mừng nhất, vì từ nay có thêm một người bạn cùng cô ôn tập. Thái độ của Thị trưởng Mặc không dứt khoát vì việc Tư Tồn trước giờ hoàn toàn do Trần Ái Hoa quyết định. Ngay cả việc kết hôn giữa Mặc Trì và Tư Tồn, ông cũng chưa từng tán thành. Nhưng người đã đến rồi thì cứ thuận theo tự nhiên vậy, hơn nữa ông cũng không có thời gian để hỏi han nhiều.

Người duy nhất phản đối là Trần Ái Hoa: “Tư Tồn đã kết hôn, không cần phải thi nữa”.

Mặc Trì hồ như quên mất sự hiện diện của Tư Tồn, đanh thép phản đốì: “Con và Tư Tồn vốn không phải ỉà vợ chồng thật sự. Nếu vì chuyện kết hôn mà không cho Tư Tồn dự thi, vậy thì ngay ngày mai con sẽ li hôn với cô ấy”.

“Con điên rồi!”, Trần Ái Hoa đột ngột cao giọng: “Li hôn rồi con sẽ thế nào? Nó sẽ ra sao? Con cho rằng li hôn sẽ mang lại tiếng thơm cho một cô gái à?”

Trước phản ứng kịch liệt của mẹ, Mặc Trì có chút hốỉ hận vì những lời mình vừa thô"t ra. Những lời ấy không những khiến mẹ anh bận lòng mà còn vô tình làm tổn thương đến Tư Tồn. Nhưng Tư Tồn vẫn im bặt, hai tay đan chặt vào nhau để trước vạt áo.

“Tư Tồn đã học cấp ba, hoàn toàn có khả năng thi đại học. Việc này liên quan đến cuộc đời của một con người nếu như không đến nhà chúng ta, cô ấy nhất định đã có thể tham gia kì thi này rồi. Không thể vì lí do đã kết hôn mà chúng ta tước đoạt đi quyền lợi của cô ấy được!” Trong giọng nói của Mặc Trì đã có chút xúc động.

Trần Ái Hoa tức giận đến nỗi hơi thở đã trở nên dồn dập. Sao Mặc Trì con trai bà hôm nay lại không biết tốt xấu như vậy? Bà đương nhiên biết Tư Tồn từng học cấp ba, thậm chí còn biết cô học giỏi lại đa tài, chính vì thế càng không muốn để Tư Tồn dự thi. Nếu Tư Tồn đi học đại học, Mặc Trì sẽ ra sao? Cô gái ấy liệu có còn an phận bên đứa con trai của bà nữa không? Có còn dành cả cuộc đời cho một người tàn phế như Mặc Trì không? Bà cũng chỉ là một người mẹ bình thường như bao người mẹ khác, những chuyện liên quan đến con trai, bà thực có đôi chút ích kỉ. Đứa con trai ấy đã phải chịu quá nhiều đau khổ, bà chỉ mong muốn bên cạnh nó có một người tri kỉ, cùng nhau đi qua những năm tháng cuộc đời sau này.

Tư Tồn cúí đầu xuống, cảm thấy có lỗi vì mình đã trở thành nguyên nhân gây ra mâu thuẫn trong gia đình. Sau cùng, Thị trưởng Mặc vẫn là người kiềm chế tốt nhất cơn nóng giận, ông xua tay nói: “Mọi người đừng tranh cãi nữa, chuyện riêng của Tư Tồn, hãy để nó tự quyết định. Tư Tồn, con muốn dự thi không?” Thị trưởng Mặc nhân hậu nhìn con dâu, nét mặt ánh lên vẻ ân cần mà uy nghiêm.

“Con” Tư Tồn hết nhìn Thị trưởng Mặc lại nhìn Trần Ái Hoa, nhìn Mặc Trì rồi lại nhìn Tịnh Nhiên. Mọi thứ đến quá đường đột, cô nhất thời còn chưa kịp suy nghĩ cho thông suốt, huống hồ lại phải ngay lập tức đưa ra một lựa chọn sẽ trở thành quyết định trọng đại, liên quan đến cả cuộc đời sau này. Vì lẽ gì Mặc Trì lại muốn cô tham dự kì thi? Tư Tồn nhìn chăm chú vào anh, hi vọng nhận được một câu trả lời.

Mặc Trì như nghe được câu hỏi không thành tiếng ấy, liền nói: “Cô nghĩ gì thì nói vậy, đừng để sau này bản thân phải thấy day dứt, hối hận”.

Tịnh Nhiên nghe thế cũng thêm lời hưởng ứng: “Phải đó! Phải đó! Chị mau nói đi!”. Trần Ái Hoa liền đưa ánh nhìn sắc bén sang con gái khiến Tịnh Nhiên sợ hãi im thin thít, nhưng vẫn bướng bỉnh nháy mắt với Tư Tồn.

Tư Tồn thoáng im lặng, thu hết can đảm, ngẩng đầu nhìn mọi người, đúng lúc bắt gặp ánh mắt cổ vũ chan chứa niềm hi vọng và tin tưởng của Mặc Trì, bỗng cảm thấy một niềm thôi thúc mạnh mẽ trào dâng trong lòng, liền cất tiếng dõng dạc: “Con muốn tham gia kì thi, con muốn học đại học”.

***

Thế rồi, Tịnh Nhiên giúp Tư Tồn tìm lại toàn bộ sách cấp ba để học. Thời gian của Tư Tồn ngày một trở nên hạn hẹp, suốt cả ngày đêm, hầu như cô đều chăm chỉ đọc sách. Ngày ấy, học sinh cấp ba chỉ học hai năm với năm môn học: Ngữ văn, Toán học, Chính trị, Lịch sử, Địa lí. Năm môn nhưng có tất cả hai mươi quyển sách khiến Tư Tồn học đến choáng váng đầu óc.

Cuối tháng Mười, Bộ Giáo dục có thông báo chính thức về việc khôi phục kì thi đại học trên khắp cả nước. Tịnh Nhiên và Tư Tồn có thể tham gia, nhưng trong thông báo quả nhiên không cho phép người tàn tật ứng thí Sớm đã chuẩn bị tâm lí, Mặc Trì không mảy may biểu hiện điều gì. Anh chỉ dặn đi dặn lại Tịnh Nhiên và Tư Tồn phải cố” gắng tập trung ôn tập.

Vòng thi sơ khảo sẽ được quyết định vào trung tuần tháng Mười Một, thời gian chỉ còn chưa đầy một tháng. Tư Tồn đã làm đề thi thử mà Tịnh Nhiên mang ồ trường về, nhưng ngoại trừ Ngữ văn ra thì tất cả các môn đều không đạt yêu cầu. cầm kết quả trên tay, hai mắt Tư Tồn đỏ hoe. Kết quả kém như vậy chẳng phải đã phụ lòng Mặc Trì, phụ cơ hội mà anh mang đến cho cô rồi sao?

Tịnh Nhiên thấy thế liền nhẹ nhàng an ủi: “Chị mới học một nửa lớp mười, kiến thức đề thi thử đến lớp mười một mới được học, thế nên kết quả bài thi mới không được như ý. Chị cố gắng đọc hết sách của lớp mười một, lần sau làm lại xem sao”.

Tư Tồn nhìn chồng sách chất cao ngất trên bàn, lo lắng đến nỗi nước mắt cứ trào ra mãi không thôi. Đúng là cô từng đi học nhưng nghỉ cũng đến. nửa năm rồi Giờ còn chưa đầy một tháng nữa đã thi rồi, cô phải làm sao đây?

Cửa phòng bỗng mở ra, Mặc Trì đẩy xe lăn đi vào, hỏi Tư Tồn: “Đã làm đề thi thử rồi, em thấy sao?”

Tư Tồn sợ hãi, vội vàng gấp bài thi vừa làm, giấu ra sau. Kết quả quá kém thế này, để anh biết được chắc chắn sẽ không vui.

Mặc Trì đưa tay ra, nhẹ nhàng cười nói: “Đưa anh xem thử”.

Tư Tồn khó nhọc lắc đầu, đưa mắt sang Tịnh Nhiên cầu cứu.

Tịnh Nhiên mỉm cười nói: “Chị cho anh xem đi. Mâ"y năm nay anh vẫn kiên trì học tập, đừng nói là các môn cấp ba, các môn được dạy ở trường đại học anh đều tự học hết rồi. Anh có thể giúp được chị đấy”.

Mặc Trì vẫn kiên nhẫn đưa tay ra, nhìn Tư Tồn bằng ánh mắt cổ vũ. Ánh mắt ôn hòa ấy khiến cho nỗi xấu hổ trào dâng trong Tư Tồn, cuối cùng cô cũng ngoan ngoãn đưa bài thi cho anh xem.

Mặc Trì nghiêm túc lật xem một lượt, đôi mắt sâu cụp xuống. Nhìn cặp lông mi dày, rậm của người con trai đang ngồi trước mặt, Tư Tồn thật không tài nào đoán biết được anh đang nghĩ gì. Nỗi sợ hãi, lo lắng về việc phải đối diện với sự giận dữ và ánh mắt thất vọng của anh khiến tim cô đập thình thịch mãi không thôi.

Một lúc lâu sau, Mặc Trì mới đặt bài thi xuống, nhẹ cười nói: “Bài thi thử làm chưa tốt nên em không vui phải không?”

Giọng nói ôn tồn cùng nụ cười ấm áp của anh khiến nỗi lo lắng của Tư Tồn gần như tan biến. Cô gật đầu, lí nhí đáp: “Em không còn hi vọng nữa rồi”.

Mặc Trì khẽ khàng nói: “Nhìn bài thi có thể thấy, em nắm rất vững những kiến thức đã học. Nhưng cách học của em chưa đúng, có những phần được ôn tập rất kĩ, có những phần lại chưa ôn đến nơi đến chốn. 

Bài thi đại học sẽ bao gồm toàn bộ kiến thức, vì thế em phải đọc hiểu để nắm thật chắc mọi vấn đề, đồng thời khắc phục những phần trọng điểm còn yếu, như vậy là đã thành công một nửa rồi”.

Tư Tồn chăm chú mở to hai mắt Mặc Trì lại nói: “Môn Ngữ văn, về cơ bản, em nắm rất tốt, chỉ cần không viết về những vấn đề quá lớn lao thì nhất định sẽ qua được. Môn Toán có vẻ kém, còn những môn khác chỉ cần thật chắc trọng điểm thì kì thi đại học trước mắt không phải là không vượt qua được. Chúng ta chỉ cần sắp xếp lại lịch học là được rồi”.

Tịnh Nhiên giả bộ bĩu môi: “Anh không sắp xếp lại lịch học cho em nhé!”

Mặc Trì quay sang cười nói: “Em gái anh học tốt như vậy, còn cần anh phải dạy cho nữa sao? Với đề thi này, không chừng em còn đứng nhất ấy chứ”.

Tịnh Nhiên có chút đắc ý đáp: “Đương nhiên rồi! Em là nữ tướng quân đánh đâu thắng đó mà!” Nói rồi cô quay sang Tư Tồn: “Năm lớp mười em học Toán kém lắm, có một lần điểm sô" chỉ dưới tám mươi thôi. Nhưng anh đã dạy lại và chỉ cho em phương pháp học. Bây giờ, lần nào thi em cũng được hơn chín mươi điểm đấy. Chị cứ để anh dạy, nhất định sẽ tiến bộ trông thấy”.

Tư Tồn mấp máy môi toan nói thành lời, tám mươi điểm còn bị gọi là kém, vậy không đạt như cô thì gọi là gì?

Mặc Trì lại nói: “Để dạy kĩ môn Toán vào lúc này e rằng hơi muộn, anh sẽ hướng dẫn lại những kiến thức cơ bản đủ để em qua được là tốt rồi. Chúng ta không học những phần khó nữa mà tiết kiệm thời gian để học những môn xã hội. Thi đại học tính tổng điểm nên điểm tất cả các môn mới là yếu tố quyết định”.

Tịnh Nhiên nghe vậy liền vỗ tay nói: “Anh và thầy giáo em nói giống hệt nhau. Tư Tồn, chị có hi vọng rồi! Anh, anh phải quan tâm đến chị thật nhiều đấy nhé!”

Cô em tinh quái đang cố gắng tạo cơ hội để anh và Tư Tồn được gần gũi nhau đây mà, Mặc Trì như đọc được suy nghĩ của Tịnh Nhiên. Trong cuộc sống đầy màu xám của anh, may nhờ có cô em gái như một mầm xanh mang đến sự thanh thản này.

Mặc Trì tự di chuyển xe lăn đến trước bàn, lấy bút và giấy viết vài điều rồi đưa lại cho Tư Tồn: “Chúng ta học theo kế hoạch này nhé, em xem có được không?”

Tư Tồn do dự nhận lấy mảnh giấy từ tay Mặc Trì, thì ra đó là một bản thời khóa biểu. Thời gian học trong ngày của cô được chia làm ba quãng: Từ tám giờ sáng đến hai giờ chiều, đọc lại tất cả các bài học; buổi chiều từ hai giờ đến sáu giờ, tập trung làm các bài tập trong sách, khắc phục những phần kiến thức còn yếu; buổi tốì từ tám giờ đến mười giờ là thời gian học Toán.

Chờ Tư Tồn xem xong, Mặc Trì mới nói tiếp: “Lịch học sắp xếp hơi dày, thời gian này em phải chịu khổ một chút, có gì thắc mắc nữa không?”

Tư Tồn lập tức lắc đầu. Mặc Trì vì cô mà lập thời khóa biểu, lại còn giúp cô ôn tập nữa. Chẳng còn cách nào khác để đáp lại công sức cũng như tình cảm của anh ngoài cách nỗ lực học tập thật chăm chỉ và thi đỗ đại học.

Sau đó, Mặc Trì tiếp lời: “Tối nay, chúng ta sẽ bắt đầu luôn. Lát nữa, ăn tối xong, em đến thư phòng học Toán. Sau này, cứ đúng tám giờ, anh sẽ chờ em ở đó. Tịnh Nhiên cũng phải đến nhé, không thể vì kết quả tốt mà chủ quan được”.

“Em biết rồi!”, Tịnh Nhiên nói rồi vui vẻ thì thầm vào tai Tư Tồn: “Anh đã ra tay, chị nhất định sẽ thành công!”