Khi bước chân vào nhà, nỗi bực tức trong lòng Tư Tồn đã có phần lắng xuống, vả chăng cũng không có cách nào khác, đây là nhà họ Mặc, là “lãnh địa” của anh, người trong cảnh yếu thế như cô không thể không chịu nhịn một chút. Cô cẩn thận dìu anh lên tầng, đỡ anh ngồi xuống giường rồi lấy chăn đắp lên chân cho anh. Sau đó, cô mới nhẹ nhàng ngồi bên mép giường, đôi mắt mở to yên lặng nhìn anh. Mặc Trì cũng không nói lời nào, hai người cứ sượng sùng nhìn nhau như thế.
“Buổi tối em chỉ ăn mỗi màn thầu thôi sao?” Một lúc lâu sau Mặc Trì mới đột nhiên cất lời.
Tư Tồn lặng người, suốt cả buổi tối đã khiến cô lo lắng như vậy mà bây giờ anh lại nói đến chuyện màn thầu.
“Anh đã nói với em rồi, đang tuổi ăn tuổi lớn thì phải ăn đầy đủ một chút, vậy mà không chịu nghe, bây giờ lại chỉ ăn màn thầu khô”, Mặc Trì tiếp tục nói.
Tư Tồn đâm ra lúng túng, trước đó cô đã chuẩn bị cả một tá lí do để sẵn sàng ứng phó, không ngờ anh lại chỉ nói đến chuyện màn thầu, vậy là bao lí lẽ của cô thành ra thừa thãi.
“Em nói đi, cả tháng nay vì sao em không về nhà?” Ánh mắt anh nhìn cô như có lửa. Tư Tồn biết, đã đến lúc cô bị tính sổ rồi.
“Sợ chết thì không phải là Đảng viên!”, nghĩ đến câu danh ngôn của Lưu Hồ Lan, lồng ngực Tư Tồn tràn trề sinh khí. “Là anh không cho em trở về đấy chứ”, cô dõng dạc đáp.
Mặc Trì thấy toàn thân mình như quả bóng sắp nổ tung đến nơi: “Anh không cho em về nhà khi nào?”
“Mỗi ngày em đều phải lên lớp, muốn về nhà thì phải trốn học, trốn học thì phải nói dối, thế thì không phải là anh không cho em về nhà sao?” Đầu óc Tư Tồn đột nhiên trở nên sáng sủa lạ thường, các lý lẽ được sắp xếp đâu ra đấy.
Đúng là, kẻ xấu thì luôn đi kiện trước! Mặc Trì cố trấn áp cơn giận, mở vở ghi chép của Tư Tồn ra: “Mang tiếng là sinh viên chuyên cần, vậy bây giờ anh thử kiểm tra xem em chăm chỉ đến mức nào! Đường – Tống bát đại văn nhân, em nghiên cứu cũng có vẻ sâu sắc. Em nói xem, Vĩnh Chấu bất kí của Liễu Tông Nguyên10 bao gồm tám kí sự nào?”
10 Tự là Tử Hậu, là nhà văn, nhà thơ nổi tiếng đời Đường, Trung Quốc.
“Tiểu Thạch Đàm kí”, Tư Tồn nói.
“Thế còn bảy kí sự kia?”, Mặc Trì ung dung lật giở tiếp cuốn vở ghi chép.
Lần này, Tư Tồn cứng họng.
“Đây là kết quả nghiên cứu Đường - Tống bát đại văn nhân của em sao?”, Mặc Trì cau mặt hỏi.
“Bọn em vẫn chưa học đến triều Đường - Tống, đây chỉ là cuốn sách mà thầy giáo yêu cầu chuẩn bị trước thôi”.
“Được, chưa học qua thì không tính. Thế bọn em đã học những gì rồi?”
“Trước triều Tần đến hai triều nhà Hán”.
“Vậy thì sẽ kiểm tra trong thời kì đó. Em thử đọc thuộc lòng Xuất Sư Biểu của Gia Cát Lượng cho anh nghe xem nào”.
Việc đọc thuộc lòng xưa nay chưa từng làm khó Tư Tồn. Cô bắt đầu đọc: “Thần Lượng ngôn: Tiên đế sáng nghiệp mạc bán nhi trung đạo Băng khuất. Kim thiên hạ tam phần... tiên đế lự Hán, tặc bất lưỡng lập, vương nghiệp bất thiên an”, giọng đọc lưu loát, mắt không nghiêng ngó. Một hơi sau đã đọc hết, cô nhìn Mặc Trì với điệu bộ khiêu khích, ngụ ý dẫu anh có kiểm tra cách mấy cũng không bắt bẻ được cô đâu. Vẻ mặt Mặc Trì vẫn không đổi, anh cười thầm hỏi tiếp: “Bài thơ đầu tiên của Trung Hoa là gì?”
“Á?”, Tư Tồn sửng sốt. Bài thơ đầu tiên của Trung Hoa hình như cô giáo đã giảng qua, còn giảng cầ truyền thuyết liên quan đến nó nữa. Còn nhớ, lúc đó Tiểu Xuân ngồi bên cạnh cô cười sặc sụa, thế nên bây giờ chỉ nhớ đến Vu Tiểu Xuân cười như thế nào mà quên cả thơ.
“Đấy! Em nói đã học rồi, sao lại không nhớ?”, Mặc Trì nhìn cô vặn hỏi.
“Đó là thơ tình yêu, không tính!”, Tư Tồn đỏ mặt nói.
“Thơ tình yêu thì sao?”
“Nếu không anh nói thử xem, xem có giống cô giáo của bọn em giảng không”, cạn lời chẳng biết cãi thế nào, Tư Tồn đành nói ngang.
Thấy cô có vẻ không phục, Mặc Trì bèn nói: “Bài thơ đầu tiên của Trung Hoa là Việt Nhân ca thời Xuân Thu. Bài thơ có nói:
“Kim tịch hà tịch hề, khiên chu trung lưu.
Kim nhật hà nhật hề, đắc dữ vương tử đồng chu.
Mông tu bị hảo hề, bất ti cấu sỉ.
Tâm kỉ phiền nhi bất tuyệt hề, đắc tri vương tử.
Sơn hữu mộc hề, mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề, quân bất tri”.
“Đúng, đúng là bài thơ này! Tâm duyệt quân hề, quân bất tri”, Tư Tồn nhớ ra, vui vẻ nói.
Mặc Trì nhìn cô, rồi tiếp tục giảng giải: “Theo truyền thuyết nước Sở, một ngày nọ có chàng trai tên là Ngạc Quân Tử Tích đứng chèo thuyền ngắm cảnh. Có một cô gái giặt áo quần bên sông thương thầm chàng và dùng tiếng Việt11 hát lên bài hát đó. Chàng trai không hiểu, đến khi về nhà nhờ người dịch mới biết được đó là một bài thơ tình tuyệt đẹp. Sau đó, chàng trai có trở lạí tìm cô gái ấy, nhưng tìm cách nào cũng không thấy”.
“Giá mà anh ta hiểu được sớm thì tốt rồi”, Tư Tồn mơ màng nói với vẻ mặt tiếc nuối.
“Bài thơ này nói lên điều gì?”, Mặc Trì hỏi thêm.
“Bài thơ muốn nói rằng, khi yêu một người thì phải sớm nói cho người ta biết, đến khi không tìm được nữa thì chỉ còn nỗi tiếc nuôi mà thôi. Và còn một điều nữa, đó là phải học tốt ngoại ngữ”, Tư Tồn khẩn thiết nói.
Nghe cô nói, Mặc Trì trong lòng thấy bực bõ. Phải học tốt ngoại ngữ ư, điều này mà cô cũng nói ra được.
“Được, vậy bây giờ anh sẽ kiểm tra ngoại ngữ của em. Bắt đầu từ câu hỏi này, nếu trả.lời sai thì sẽ bị phạt nhé”.
11. Việt là danh từ chỉ một nưđc chư hầu nhà Chu ở vùng đất phía nam Trường Giang, ven biển Chiết Giang, Trung Quốc trong giai đoạn Xuân Thu.
“Phạt gì thế?”, Tư Tồn lo lắng hỏi.
“Sai câu thứ nhất bị đánh vào tay, sai câu thứ hai sẽ gõ đầu, sai câu thứ ba thì...”, Mặc Trì Trì mỉm cười đầy ẩn ý, vẻ như có ý đồ gì đó không tốt: “Thì anh sẽ cắn em!”
“Vậy được, anh kiểm tra đi”, vẻ hồi hộp lo lắng lộ cả ra trên mặt Tư Tồn, cứ như con cừu non đang đợi người ta làm thịt.
“Where do you study? Phải dùng tiếng Anh để trả lời đấy nhé!”. Tư Tồn không khỏi sửng sốt, Mặc Trì phát âm tiếng Anh chuẩn như băng đài mà cô đã từng nghe.
“Là...”, Tư Tồn cố gắng lục tìm những đơn từ tiếng Anh trong đầu, cố gắng lắm mới ghép được câu: “North... A không, North University...”
“What is your major?”
“I...”, Tư Tồn vắt kiệt não: “Chinese department...”
“Tell me, who is your husband?”, Mặc Trì nói nhanh và tăng độ khó khiến Tư Tồn nghe không hiểu.
“Trả lời không được phải không?”
“Em vẫn chưa học nhiều đến thế!”
“Không lí do lí trấu gì hết, đưa tay ra đây!”, Mặc Trì làm bộ nghiêm nghị.
Tư Tồn chìa tay ra, Mặc Trì liền nắm lấy đôi tay nhỏ bé mềm mại của cô rồi đánh khẽ một cái, quyết không chút do dự. Trả lời không được, đáng bị đánh lắm!
Tư Tồn còn đang vẩy vẩy tay vì bị đánh đau, Mặc Trì đã lại tiếp tục ra câu hỏi: “Đọc thuộc lòng công thức hàm số ba góc”.
“Đây là câu hỏi Toán học kia mà!”, Tư Tồn dường như không muốn trả lời.
“Em không nói là không kiểm tra Toán học mà!”
Mình bị lừa rồil Tư Tồn tức tối nghĩ. Chẳng qua chỉ là công thức hàm số ba góc thôi mà, khi thi đại học cô cũng đã viết công thức này thay cho đáp án của bài toán lớn mà cô làm không ra đó thôi. Thế nhưng, những công thức ấy đã rơi vào lãng quên ngay khi cô vừa bước ra khỏi phòng thi mất rồi!
Câu hỏi này cô cũng không trả lời được.
“Đưa đầu qua đây”, giọng nói của Mặc Trì có chút tức tối. Cách đây không lâu, chính anh chứ không ai khác phụ đạo cho cô môn Toán cơ đấy.
Tư Tồn run rẩy ghé đầu hướng về phía anh, lo lắng nhắm mắt lại. Mặc Trì khẽ cười, nhẹ nhàng rẽ phần tóc trước trán cô quạ một bên, dùng ngón tay cái và ngón trỏ để trước miệng thổi phù phù rồi dùng lực búng một cái lên trán cô.
“Đau quá!”. Tư Tồn ứa nước mắt vì đau, chỉ đành uất ức đưa tay lên xoa xoa chỗ trán đang đỏ lựng cả lên.
“Ai bảo em quên. Thêm một câu nữa, nếu còn không trả lời được thì anh sẽ cắn em đói”, Mặc Trì nói: “Đọc thuộc lòng bài Xuất Sư Biểu và dịch sang tiếng Anh cho anh nghe”.
“Sao cơ?”, Tư Tồn thốt lên hồ như không tin vào tai mình: “Em mới học tiếng Anh thôi mà, cô giáo tiếng Anh của bọn em còn chưa chắc đã dịch được, huống hồ là em!”
“Cô giáo bọn em nhất định dịch được”, Mặc Trì khẳng định chắc như đinh đóng cột.
“Kỉ sở bất dục, vật thi ư nhân”. Có bản lĩnh thì anh dịch xem”.
“Nếu anh dịch được thì sao?”, Mặc Trì ghé sát cô và nói.
“Thì em chấp nhận chịu thua, tùy anh xử phạt”, Tư Tồn không tin anh có thể dịch ra được.
“Nghe cho rõ đây...”, Mặc Trì liền đọc ra từng tràng, từng tràng câu thơ tuyệt mĩ đó bằng tiếng Anh.
Tư Tồn sững sờ đến ngây cả người. Không biết anh dịch có đúng hay không, nhưng nom phong thái rất ung dung điềm tĩnh, nhất định là anh đã đọc bài Xuất Sư Biểu và dịch qua tiếng Anh được rồi.
“Thế nào, vừa rồi chính miệng ai đã nói, nếu thua thì chấp nhận chịu phạt đó nhỉ?”, đọc xong một hồi, Mặc Trì mới nói.
“Vậy tùy anh!” Tư Tồn nghĩ, tay cũng đã đánh rồi, đầu cũng đã gõ rồi, để xem bây giờ anh còn nghĩ ra trò gì nữa?
“Như vừa rồi đã nói, anh sẽ cắn em”.
“Cắn vào đâu?”. Nãy giờ, cô như con nhím luôn xù lông lo lắng, bỗng chốc co rúm cả lại. Khuôn mặt ửng hồng, đôi môi chu ra làm con tim Mặc Trì không khỏi rung động.
“Anh sẽ cắn vào lưỡi em!”
“Lưỡi thì cắn như thế nào?”, Tư Tồn thò lưỡi ra, nói cũng không rõ nữa.
“Thò ra thì được rồi”.
Quả nhiên, Tư Tồn ngây thơ đưa đầu lưỡi hồng hồng của mình ra ngoài. Mặc Trì nhẹ nhàng áp sát vào cô, Tư Tồn ngây ngô mở tròn to đôi mắt, cảnh này có vẻ rất quen thuộc! Quả nhiên, Mặc Trì vòng tay ôm trọn người cô rồi nhoài người về phía trước. Miệng anh phủ lấy bờ môi nhỏ bé của cô, cuốn cô vào nụ hôn như thể muốn hút trọn linh hồn cô vậy.
Thân thể rực lửa của Mặc Trì như thiêu đốt trái tim Tư Tồn. Từ trước tới giờ, chưa bao giờ cô gần gũi với anh đến vậy. Gắng vùng vẫy, song hai cổ tay nhỏ bé của cô vẫn bị Mặc Trì khóa chặt, thân thể cô bị sức ép của anh đẩy xuống giường. Tư Tồn dường như không chịu thua, cứ cố sức giãy giụa. Còn Mặc Trì, dẫu chỉ có một bên chân, khó giữ được thăng bằng, nhưng hai tay anh vẫn nhất quyết không buông, bằng mọi cách giữ chặt Tư Tồn trên giường. “Đừng sợ, anh là chồng em mà!”. Lời nói của Mặc Trì dường như ngay lập tức tác động đến Tư Tồn, cô thôi không giãy giụa nữa, cơ thể từ từ thả lỏng và bắt đầu nhập tâm.
Mặc Trì thả lỏng vòng tay, cô liền ôm chặt lấy người anh, cả hai cuốn vào nụ hôn đắm say bằng tất cả sinh lực đến mức tưởng như hút cả đối phương vào mình. Không khí trong căn phòng hồ như bị hút cạn, hai người cùng thở hổn hển, đến lúc mặt mũi bừng đỏ rực vẫn không nỡ buông nhau ra.
Nụ hôn cuối cùng cũng tạm ngưng, song Mặc Trì vẫn cố gắng giữ nguyên tư thế. Đây là người mà anh yêu, là vợ của anh, anh quyết không buông xuôi. Tư Tồn tóc đã rối hết cả, đôi mắt tê dại, còn bờ môi đỏ mọng lên. Anh cũng không biết bộ dạng mình bây giờ ra sao nữa. Cơ thể anh đang nóng như thiêu đốt, bụng gần như muốn trương ra. Hơi thở dồn dập, run rẩy, anh thử mở cúc áo cô.
“Không được!”, Tư Tồn nắm chặt tay anh, nước mắt ứa ra.
“Tư Tồn, không phải em là vợ anh hay sao, vợ chồng đều phải làm như vậy”, Mặc Trì dừng tay khẽ nói.
Tư Tồn mơ màng lắc đầu.
“Đừng sợ, để anh... được không?”. Cơ thể Mặc Trì gần như đã nổ tung. Anh vuốt lên gò má nóng hổi của cô và nhẹ nhàng an ủi. Tư Tồn khẽ gật đầu, anh từ từ mở hàng khuy áo của cô ra.
Mặc Trì như tê dại trước cơ thể của thiếu nữ thanh xuân đang hiển hiện trước mắt anh. Tấm thân hào tình vạn trượng của anh ép lên đùi khiến tim Tư Tồn thắt lại. Cô hồi hộp chờ đợi anh tấn công. Đột nhiên, tất cả bỗng dừng sững lại.
Tư Tồn nghi hoặc, cô đã làm sai điều gì chăng? Mặc Trì lấy khăn trải gối che mặt cô lại: “Đừng nhìn anh!” Thân thể cô kiều diễm là vậy, còn anh lại tàn tật thế này, nhất quyết không thể để cô nhìn thấy.
“Thế thì em cũng không để anh nhìn thấy em!”, Tư Tồn nhanh tay với lấy chiếc chăn bên cạnh kéo lên. Chiếc chăn lớn bỗng chốc trùm phủ cả hai người bên trong.
Mặc Trì lúng túng, không biết nên tiếp tục như thế nào, cũng không nhìn được cô, toàn thân anh gần như bốc cháy. Hai thân thể cuộn chặt trong chăn, anh kéo xuống, cô lại kéo lên, cả hai cứ thế giằng co một hồi. Anh tấn công, cô phòng thủ, sau một vài lần kết thúc trong thất bại, cuối cùng họ để mặc cho bản năng của tình yêu lứa đôi dẫn dắt mình.
Vật lộn một hồi, cuối cùng họ cũng thành công trước khi trời sáng. Cảm giác mới lạ mà từ trước đến nay họ chưa từng trải qua, nỗi đau cùng khoái cảm ngọt ngào ấy cứ quyện chặt lấy cả hai Tư Tồn có chút run rẩy vì sợ hãi. Để trấn an, Mặc Trì liền ôm chặt lây cô, hôn lên khuôn mặt cô. Tư Tồn dần bình tĩnh lại, an tâm rúc sâu vào lòng anh. Mặc Trì tìm cách nghiêng qua một bên để cô không thể chạm vào chân mình. Khi Tư Tồn tỉnh dậy trong trạng thái ngái ngủ, trời cũng đã hừng sáng. Mặc Trì vẫn ôm chặt cô không buông: “Ngủ thêm chút nữa đi, em đã rất mệt rồi”.
“Tám giờ em phải lên lớp rồi, nếu không đi bây giờ thì sẽ không kịp mất.
“Em không đi thì cũng có bạn điểm danh hộ mà?”
“Không được trốn học”.
“Không sao, chỉ trốn một lần này thôi, anh sẽ phụ đạo bài vở giúp em”, Mặc Trì vẫn ôm chặt cứng lấy cô.
Cô liền nắm tay đánh nhẹ vào vai anh: “Điều em muốn nói thì anh đã nói rồi, ghét thật!”
“Không được ghét chồng của em!”, Mặc Trì làm ra vẻ quyết liệt.
Khi họ tỉnh dậy lần thứ hai thì đã là mười giờ. Hai người vẫn quấn chặt lấy nhau, Tư Tồn đã trở nên quen thuộc với vòng tay Mặc Trì. Đây là ngày trọng đại nhất trong mối quan hệ hôn nhân của họ, từ đây mối quan hệ vợ chồng giữa hai người rốt cuộc cũng trở thành hiện thực.
Mặc Trì si mê ôm hôn Tư Tồn khiến cô hồ như đánh mất hết ý niệm về thời gian và không gian. “Lại một lần nữa, được không?”, anh khẽ thì thầm bên tai cô. Cảm nhận được sức nóng tỏa ra từ cơ thể người đàn ông bên cạnh, cô liền bèn bẽn lẽn gật đầu.
Lần này, họ đã thành thục hơn lần đầu. Vẫn còn đau một chút nhưng cô đã biết làm thế nào để phôi hợp với anh. Khi qua cơn cao trào, anh khẽ khàng hôn và giúp cô lau mồ hôi.
“Chúng mình đi tắm nhé!” Sợ cô toát nhiều mồ hôi sẽ dễ bị cảm, anh liền giục cô đi tắm. Tư Tồn ra khỏi giường trước, toàn thân thấy bủn rủn nhưng lại vô cùng an lòng. Mặc Trì ra khỏi chăn, toan xuống giường, xe lăn đã đặt cạnh đó nhưng anh lại ngồi thụp xuống nền đất.
Thấy thế, Tư Tồn liền vội vàng dìu anh lên. Chân trái chạm đất trước khiến nỗi đau ào ạt trào đến, anh ôm chặt chân và rít lên vì đau đớn.
“Anh có sao không?”, Tư Tồn khẽ kéo tay anh ra để kiểm tra vết thương. Một vết sẹo lớn hình con rết - do vết phẫu thuật rất thô không thể nào phục hồi lại được - ngoằn ngoèo phủ lên cái chân bị tật “Anh còn đau lắm không?”, Tư Tồn khẽ hỏi rồi đưa tay nhẹ nhàng xoa nhẹ lên vết sẹo.
Mặc Trì khẽ run hỏi: “Em không sợ sao?”
Lại nhớ, ngày đầu tiên Tư Tồn đến đây, đã sợ đến nỗi xém chút nữa òa khóc khi nhìn thây đôi chân tàn tật của anh. Nhưng, trong đôi mắt của cô bây giờ không còn nỗi sợ hãi, chỉ có nỗi xót thương, thấu hiểu với nỗi đau đớn mà anh phải chịu đựng.
Vừa dìu anh đứng dậy cô vừa nói: “Anh là người đàn ông của em, em sợ gì chứ?”
Mặc Trì cảm động, vòng tay ôm chặt Tư Tồn rồi đi vào phòng tắm với sự hỗ trợ của cô. Trong phòng tắm mịt mù hơi nước, anh ỉên tiếng thú nhận: “Vừa rồi, anh đã lừa em một việc”.
“Sao cơ?”Tư Tồn thảng thốt giật mình, chẳng phải anh đã nói anh là chồng cô, lẽ nào không phải là thật lòng thương yêu cô hay sao?
“Xuất Sư Biểu anh không dịch được ra tiếng Anh, nội dung bài đó thế nào anh cũng quên rồi”.
“Anh...”, cô liền nắm tay đánh loạn vào anh. Anh đúng là kẻ nói dối, đã lừa để được hôn cô, lừa cô thật sự trở thành người phụ nữ của mình. “Quá xảo quyệt! Em sẽ phạt anh chép Xuất Sư Biểu một trăm lần!”
Tư Tồn ở lại nhà đến sáng thứ Ba. Để kịp tiết học lúc sáu giờ ba mươi sáng, chưa đến sáu giờ cô đã vội vàng mặc quần áo. Mặc Trì bị tiếng động làm tỉnh giấc, liền mơ hồ kéo cô lại: “Sao em đi học sớm vậy?”.
Tư Tồn vừa hắt hơi vừa trả lời: “Sáng nay em có tiết đọc bài, không thể bỏ được”.
“Vợ anh chăm chỉ quá, để anh đưa em đi”, Mặc Trì dụi mắt nói, rồi bắt đầu ngồi dậy.
“Anh ngủ tiếp đi. Lát em tự đi cũng được mà”.
“Sao thế được!?”, Mặc Trì đã mặc xong quần áo ấm: “Sáng sớm không mượn được xe bác Chương, anh đương nhiên phải đưa em đến trường rồi”.
“Anh...?”, Tư Tồn khẽ giật mình.
Mặc Trì thoáng trầm ngâm rồi làm bộ tức giận: “Thế nào, em cho rằng người đàn ông của em bị tàn tật thì không đưa em đến trường được hay sao?”
“Không, không phải, em không có ý đó”, Tư Tồn vội vàng xua tay: “Em tự đi một mình được mà, với lại đường cũng đâu có xa”.
Mặc Trì chỉnh đốn lại áo quần, sơ vin chỉnh tề, ngồi lên chiếc xe lăn tồi ra hiệu bảo cô giúp anh bẻ cổ áo. “Anh biết đường không xa, nhưng trời vẫn còn tối, làm sao có thể yên tâm để em đi một mình được chứ? Em giúp anh đẩy xe lăn, thấy em an toàn đến cổng trường rồi anh mới yên lòng”.
“Có gì không an toàn chứ? Trước đây khi còn ở nhà, em vẫn thường xuyên đi đường núi mà có sao đâu”, Tư Tồn làm vẻ bình thản nói.
Nếu cô không nhắc đến chuyện đó thì Mặc Trì cũng không nổi giận làm gì: “Phải rồi, anh làm sao quên được hành động dũng cảm của em, không những đi được đường núi mà còn đi qua cả nghĩa địa cơ mà”.
Tư Tồn lè lưỡi, mỉm cười nói: “Trong thành phố thì lấy đâu ra nghĩa địa chứ”.
Mặc Trì vẫn một mực kiên quyết: “Anh là người đàn ông của em, nhất định sẽ đưa em đi đến nơi về đến chốn”. Nói rồi liền lấy trong ngăn kéo ra cả sữa bột và bánh quy đưa cho Tư Tồn: “Em mang cái này đến trường, ăn thay bữa sáng nhé”.
Ra khỏi nhà rồi, hai người mới nhận ra đường phố buổi sáng rất ít người qua lại. Tư Tồn vừa đẩy xe lăn cho Mặc Trì vừa cười cười nói nói suốt cả chặng đường. Chẳng mây chốc đã đến nơi. Đứng trước cổng trường, Mặc Trì hỏi cô: “Nếu các bạn cùng lớp hỏi hai ngày nay em đi đâu, em sẽ trả lời thế nào?”
“Thì em nói là đến nhà người thân”, Tư Tồn đáp không chút do dự.
“Cái gì mà người thân?” Đôi chân mày Mặc Trì cau lại tức giận khi nghe đến hai chữ “người thân”.
“Người thân nhưng là người thân nhất”. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lên, Tư Tồn mỉm cười rồi nhún nhảy bước vào khuôn viên trường học.
Cái lần Mặc Trì đứng đợi Tư Tồn trước cửa lớp học đã bị Tiểu Xuân bắt gặp, đến khi cô trở về, cả phòng liền xúm vào hỏi han tỉ mỉ.
“Người ngồi trên chiếc xe lăn đó là con nhà người thân cậu hay là anh em họ?”, Tiểu Xuân nhanh nhảu hỏi.
“Người đó đẹp trai thật, hơi tiếc là đã mất một chân”, Đổng Lệ Bình tỏ vẻ tiếc nuối.
“Đúng rồi, làm sao mà mất một chân nhỉ?”, Trương Kế Phương tò mò.
“Cậu hỏi tỉ mỉ thế làm gì, thích người ta rồi sao?”, Đổng Lệ Bình vặn hỏi.
“Cậu thích thì có, mình họa điên mới yêu người mất một chân!”, Trương Kế Phương đáp lại.
“Mọi người đừng nói nữa”, chị Lưu Anh vừa nói vừa dọn sách vở: “Đó là việc riêng của Tư Tồn, không liên quan đến mọi người. Mau đến lớp tự học đi”.
Trên đường lên lớp tự học, Tiểu Xuân rỉ tai Tư Tồn: “Hai hôm nay Tô Hồng Mai không về kí túc, mình đoán cậu ta về ở với bạn trai rồi”.
“Đừng nói bậy”, Tư Tồn bật lời, vẻ bối rối. Dù đã kết hôn đường hoàng, nhưng nghe những lời nói đó thật khiến cô thấy sợ hãi như thể mình là một kẻ phạm tội.
“Nghe nói là...”, Tiểu Xuân vẫn ghé sát tai cô thì thầm: “Đối với con cái cán bộ bây giờ thì điều này chẳng nhằm nhó gì”.
Thời gian vùn vụt trôi đi, mới đó mà mùa hè đã tới, sinh viên năm thứ nhất đã trải qua cả hai kì học, chỉ chưa đầy hai tháng nữa sẽ phải hoàn thành việc ôn tập để chuẩn bị cho kì thi cuối cùng vào tháng Tám, cả thảy có tám môn học. Nữ sinh phòng 302 người nào người nấy vùi đầu ÔĨ1 tập, vì chẳng ai muốn tên mình đứng cuối bảng xếp hạng học tập.
Buểi chiều hôm đó không có tiết học, mọi người đều ở trong phòng kí túc học bài. Không khí rất nóng bức, không gỢn một chút gió, quạt cũng chỉ phả ra toàn gió nóng. Tô Hồng Mai đưa mắt nhìn ngó xung quanh, rồi gấp sách lại nói: “Muộn rồi, đừng đọc sách nữa, mình sẽ đưa cả phòng đi xem vũ hội”.
“Vũ hội? Đó là thứ của Chủ nghĩa Tư bản”, Đổng Lệ Bình nói.
“Cái gì mà Chủ nghĩa Tư bản? Nói cho các bạn biết, ở đó toàn con em cán bộ cả, chắc chắn ngon lành hơn các bạn nhiều. Chẳng qua hôm nay ít nữ sinh quá nên họ mới bảo mình đưa các bạn đi theo thôi”.
Lưu Anh, theo lệ thường, ngoài học tập thì không tham gia bất cứ hoạt động nào khác, đặc biệt trong những giờ phút căng thẳng trước khi thi. chị ấy lặng lẽ nỗ lực trở thành người đạt điểm thi cao nhất nên hoàn toàn không để lãng phí một phút một giây.
Tư Tồn cũng muốn ở lại phòng học bài, nhưng Tiểu Xuân cứ kéo tay cô, nằng nặc đòi đi: “Đi đi mà Tư Tồn, chúng ta cùng đi xem cho biết”.
“Học, học, học, khi nào cũng học, học đến ngu muội cả người”, Tô Hồng Mai nói: “Khiêu vũ cũng là một cách làm thư giãn cơ thể. Các cậu yên tâm, xã hội nào mà chẳng có sinh viên đại học rảnh rỗi”.
“Phải đấy, bọn mình ôn thi căng thẳng thế này, cũng phải có lúc giải tỏa một chút chứ!”, Tiểu Xuân liền hùa theo Tô Hồng Mai.
“Không phải bạn muốn đi với cậu ta đấy chứ?”, Tư Tồn nói nhỏ vào tai Tiểu Xuân.
“Thì mình cũng hơi tò mò, muốn đi xem vữ hội là thế nào. Cậu đi với mình nhé”.
“Mình không biết nhảy”, Tư Tồn trả lời với vẻ không hứng thú.
“Mình cũng đâu biết nhảy, bọn mình chỉ đi xem một chút cho biết rồi về thôi. Mình nghe nói khiêu vũ hay lắm”.
Không thể cưỡng lại sự nài nỉ của Tiểu Xuân, Tư Tồn cũng cùng mọi người đi đến vũ hội. Địa điểm là trường trung học số hai trên đường Chính phủ. Khuôn viên trường tối om, tĩnh mịch, không một bóng người nhưng khi cửa giảng đường vừa mở ra, một thế giới hoàn toàn khác hiện ra trước mắt các cô gái. Thì ra, các cửa sổ của hội trường đã được những tấm màn đen phủ kín, để cho ánh đèn xanh đỏ cùng âm thanh không thể lọt ra ngoài. Hệ thống âm thanh đang phát ra thứ âm nhạc réo rắt. Ở trung tâm khán phòng, một cô gái mặc váy dài, chân mang giày da đang lắc lư theo điệu nhạc.
“Đây là điệu nhảy lắc qua lắc lại đang rất thịnh hành ở nước ngoài. Mau ra nhảy đi các bạn!”. Tô Hồng Mai là người đầu tiên bước lên sàn nhảy. Cô vận một chiếc áo khoác có thắt lưng, quần bó, cả thân người lắc lư theo điệu nhạc uyển chuyển và đẹp mắt.
Nhóm Tư Tồn đang đứng ở một bên nhìn ngắm, bất chợt có hai người nom dáng vẻ sinh viên hào hứng đến cổ vũ: “Nhảy đi các bạn! Hiếm lắm mới có được buổi vũ hội thế này đấy!”- Thế rồi, Trương Kế Phương và Đổng Lệ Bình cùng bị lôi vào nhảy.
Tư Tồn liền nắm vạt áo Tiểu Xuân giục: “Bọn mình về đi”.
“Mình muốn ở lại xem một chút”. Tuy không biết nhảy nhưng đôi chân Tiểu Xuân cũng đáp theo điệu nhạc, gõ ra những âm thanh đầy hứng thú.
“Vậy cậu cứ ở lại xem đi, mình về đây” Tư Tồn thật sự không thích đứng trong một không gian mà đèn xanh đèn đỏ thi nhau nhấp nháy thế này.
“Chờ lát nữa thôi, bọn mình sẽ cùng về”, Tiểu Xuân lại trì níu cô. Bãi đất hoang sau trường cũng không khỏi khiến Tư Tồn mường tượng đến nghĩa trang ở quê cô thấy ớn lạnh đến tận sống lưng, chân không tài nào nhúc nhích nổi nữa.
Tiểu Xuân không ngừng gõ nhịp chân theo điệu nhạc, cô ấy thực tình đang rất muốn vào nhảy rồi. Vừa hay, một cô bạn quen học Khoa Lịch sử liền kéo cô vào nhảy, Tiểu Xuân chẳng còn lí do gì để trì hoãn. “Chúng mình cùng nhảy đi!”, Tiểu Xuân rủ, nhưng Tư Tồn xua tay rồi lùi lại, cô không biết và cũng không muôn nhảy.
Tiểu Xuân cùng cô bạn học vừa nhảy vừa cười nói râm ran. Tư Tồn đứng một mình mãi cũng thấy chán, đúng lúc toan quay người ra về thì có ai đó gõ nhẹ sau ỉưng. Cô quay đầu, giật mình hét lên khi một bộ mặt màu xanh lá cây đập vào mắt.
“Bạn đừng sợ, là tôi đây!”. Tư Tồn nhận ra đó là giọng nói của một nam thanh niên chứ không phải ma. Cô nhìn gần hơn và thấy một chàng trai với mái tóc dài quá tai, mặc quần áo thể thao thời trang màu xanh. Ánh sáng phản chiếu làm khuôn mặt anh ta cũng biến thành màu xanh lá. Cô nghĩ chắc rằng khuôn mặt mình bây giờ cũng mang màu sắc quái dị này.
“Bạn là ai?”, Tư Tồn trấn tĩnh lại rồi bối rối nhìn xung quanh. May mắn là tiếng nhạc iúc đó rất to, không ai nhận ra cô vừa hốt hoảng hét lớn.
“Tôi tên là Giang Thiên Nam. Sao bạn không ra nhảy vậy?”, anh ta hỏi to.
“Tôi không biết nhảy”, Tư Tồn trả lời như hét lên vì trong phòng quá ầm ĩ.
“Không biết thì có thể học mà!”, anh ta cười nói: “Tôi là thành viên ban tổ chức buổi khiêu vũ tối nay, nên không muốn thấy một người nào đó bỏ về sớm”.
“Tôi không muốn học và cũng không học được”, Tư Tồn xua tay nói.
Giang Thiên Nam mỉm cười, tiếp tục nói: “Trông bạn thế này là tôi hiểu bạn không biết nhảy rồi. Bạn là bạn của Tô Hồng Mai phải không, bạn cô ấy đến đây không ai biết nhảy cả”.
“Tại sao?”
“Như thế thì mọi người mới nhận ra cô ta biết nhảy”.
Tư Tồn mỉm cười và nhận ra, rõ ràng anh ta quen biết với Tô Hồng Mai nhưng hình như cũng không ưa cô ấy cho lắm. Cô ấy ngạo mạn và chắc chắn không ít lần đắc tội với người khác, có lẽ anh ta là một trong sô" họ. “Được rồi, bạn đi nhảy đi, tôi phải quay về trường học bây giờ”, Tư Tồn đáp.
“Tôi sẽ dạy cho bạn, dễ lắm. Nếu bạn thật sự không học được, tôi sẽ đưa bạn về trường. Trước đây, nơi này là chỗ chém giết nhau, buổi tối không được an toàn lắm đâu”.
“Cái gì?”, Tư Tồn rùng mình, trong đầu những hình ảnh đáng sợ không ngừng hiện ra.
“Đừng lo lắng, điệu nhảy này học cũng dễ thôi mà. Bọn mình cũng vừa mới học được, bạn thấy đó, mọi người đều nhảy giống nhau hết đấy chứ”, Giang Thiên Nam nói xong liền kéo cô ra sàn nhảy.
Trên sàn nhảy đông đúc, Tư Tồn thấy người mình cứng đờ lại và không ngừng va vào những người xung quanh. Cô bối rối đến nỗi không biết bàn tay nên đặt ở đâu. Giang Thiên Ham mỉm cười nói: “Bạn hãy thả lỏng ra và làm theo tôi, để cho cơ thể tự do di chuyển”. Cơ thể anh ta hòa theo tiếng nhạc một cách tự nhiên, mạch lạc và không hề có động tác thừa.
Tư Tồn làm theo lời Giang Thiên Nam nói, tay đã cử động được đôi chút, nhưng chân thì vẫn như bị đóng đinh vào sàn nhảy.
Giang Thiên Nam mỉm cười, ghé vào tai cô nói: “Đừng hồi hộp, điệu nhảy này không có quy luật nhất định, chỉ cần nhảy theo nhịp là được”. Nói xong, anh ta liền làm thử cho cô thấy: “Cha cha cha, nhảy, lắc một cái rồi quay người”. Động tác quay người của anh ta nom rất đẹp mắt, Tư Tồn cũng bắt chước quay theo, nhưng chân trụ không vững nên bị mất đà ngã về phía sau.
“Cẩn thận!”, Giang Thiên Nam liền nắm chặt lấy tay cô: “Bạn phải học tiếp nhịp này nữa. Bạn chưa từng nhảy bao giờ đúng không?”
Tư Tồn lắc đầu, lặng lẽ thoát khỏi bàn tay của Giang Thiên Nam: “Tôi phải về, mọi người cứ tiếp tục chơi đi”.
Lời nói của cô khiến Giang Thiên Nam có chút trầm lại: “Cũng được, để tôi đưa bạn về”. Sợ Tư Tồn ngại, anh ta nói thêm: “Tôi và bạn cùng đường mà, tôi học trường Đại học Phương Bắc, năm thứ nhất Khoa Địa chất”.
“Còn vũ hội thì thế nào? Không phải do bạn tổ chức sao?”, Tư Tồn vừa rồi có nghe anh ta khoe là thành viên của Ban tổ chức vũ hội tối nay kia mà.
“Thành viên Ban tổ chức có những mấy người, không có tôi đã có người khác”. Nói rồi, anh ta bước tới trước mặt cô.
Tưởng tượng đến quang cảnh nghĩa địa nọ, Tư Tồn không thể không đồng ý. Cô theo chân Giang Thiên Nam, nhưng chỉ vừa mới bước ra thì cánh cửa đột nhiên bật mở. Tư Tồn mất đà ngã dúi xuống đất. Trước khi cô kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đèn khán phòng bỗng phụt tắt, tất cả chìm trong bóng tối. Cả căn phòng nháo nhác, các chàng trai thì chửi bới, các cô gái thì hét lên. Tư Tồn thấy Giang Thiên Nam đang giúp cô đứng dậy, nhưng còn chưa kịp đứng lên thì đã nghe một tiếng hô vang trong bóng tối: “Không được di chuyển, công an đây!”
Công an nhận được báo cáo của dân chúng gần đó cho biết rằng, tại hội trường của trường trung học số hai có một đám thanh niên tham gia hoạt động theo kiểu tư sản, liền ập đến. Cả đám bị đưa đến đồn công an, quá trình thẩm vấn, lập biên bản khiến tất cả rơi vào hỗn loạn. Một số tỏ ra lạnh nhạt, một số lại khẩn thiết cầu xin, có những nữ sinh cứ khóc thảm thiết giống Tư Tồn.
Lúc cảnh sát bắt đầu hỏi đến Tư Tồn thì trời đã sáng rõ. Anh ta bực bội, vứt cả bút ra bàn và mắng mỏ: “Khóc, khóc, khóc, cô chỉ biết khóc thôi sao? Khóc lâu thế không mệt à? Biết sẽ thế này, ai bảo tham gia làm gì?”
Tư Tồn càng khóc lóc thảm thiết hơn, chỉ là cô đi học khiêu vũ thôi, mà cuối cùng đã học được đâu cơ chứ. Ớ quê cô, không giữ nổi mình thì bị mọi người xem là điều đáng bị sỉ nhục. Nếu không chịu được dư luận thì chỉ có cách uống thuốc sâu tự tử. Đây dẫu là môi trường thành thị song bị công an bắt cũng chẳng tốt đẹp gì. Cô bị oan mà chẳng dám cãi lại, chỉ còn biết khóc thôi.
“Đừng khóc nữa! Tên tuổi, đơn vị là gì?”. Cảnh sát cao giọng hỏi càng khiến cô thấy sợ hãi. Cô đã khóc đến nghẹn cổ, giờ chẳng khác nào một cái bơm khí khô, cứ tắc ứ cả lại.
“Tôi và cô ấy là bạn học, là tôi kéo các cô ấy tới đây chơi, không liên quan đến họ”. Tô Hồng Mai có "chút nghĩa khí, liền đứng ra chịu trách nhiệm.
“Ô, đều là sinh viên Đại học Phương Bắc sao? Là sinh viên mà sao không chịu làm việc chính đáng vậy?”, Cảnh sát điền thêm vài chữ vào cuốn sổ trước mặt rồi nói: “Tôi sẽ thông báo sự việc này đến Hiệu trưởng trường các cô!”.
Cuối cùng, lãnh đạo nhà trường cũng cử người đến bảo lãnh cho nhóm Tư Tồn, nhưng chẳng nói cũng biết, họ vô cùng tức giận, với sinh viên ngoại tỉnh thì gửi điện báo, trong tỉnh thì gọi điện thoại về từng gia đình. Tất cả sinh viên tham gia buổi khiêu vũ buộc phải tạm thời nghỉ học, quay về nhà, chờ xử lí sau.
Nhận được điện thoại, Mặc Trì liền lập tức nhờ bác Chương đưa đến Đại học Phương Bắc, vội vã đón Tư Tồn về nhà.
“Bây giờ thì đẹp mặt rồi, lần trước thì bỏ học, lần này thì phải đến đồn công an!” Sau khi bước vào phòng, Mặc Trì đóng cửa lại rồi nổi trận lôi đình.
Tư Tồn trên đường về nhà vẫn không ngừng khóc lóc, hai mắt mọng đỏ như hai trái đào. Mặc Trì tức khí đập bàn, tiếp tục quát mắng: “Người ta lên đại học để thu nạp kiến thức, còn em thì sao? Không chịu lo học hành gì mà lại...”
“Em bị nhóm bạn kéo đi mà”, Tư Tồn liền lau nước mắt, vội vã thanh minh.
“Bạn kéo thì cũng đi à? Lẽ nào em không phân biệt được thị phi sao?”
“Họ chỉ nhảy múa chứ có tham gia vào tự do hóa tư sản đâu”, Tư Tồn ấm ức nói.
“Khiêu vũ là đã tham gia vào tự do hóa tư sản rồi còn gì nữa. Nếu là mười năm trước thì em chắc chắn đã bị đem ra phê bình, thậm chí còn bị bỏ tù nữa kia”. Chỉ nhớ lại những gì đã xảy ra với mình trong những năm tháng ấy thôi mà Mặc Trì đã thấy run rẩy.
“Tổ chức khiêu vũ toàn là con em của cán bộ, nếu em là giai cấp tư sản thì anh là gì”. Cảnh sát mắng cô, Mặc Trì cũng mắng cô khiến nỗi ấm ức trong lòng không ngừng trào mãi lên, thế là lúc này tất cả tức giận lẫn sợ hãi đều được cơ bung tỏa hết ra. Ớ nhà không có công an, cô cũng không phải sợ nữa.
“Em còn cãi được sao?”, Mặc Trì vô duyên vô cớ bị cô vơ quàng vơ xiên thật đúng là dở khóc dở cười: “Anh nói một câu, em nói lại một câu. Bạn Chung Tư Tồn, có phải bạn cảm thấy oan ức vì bị đưa về đồn đúng không?”
“Đúng, em thấy oan ức lắm, cảnh sát chẳng hỏi cho rõ ràng đã bắt người bừa bãi. Tự do hóa tư sản là tổ chức nào em không biết. Đến nhảy cũng không biết thì làm giai cấp tư sản thế nào đây?” Thần trí đã tỉnh táo hơn, Tư Tồn liền nói một thôi một hồi.
“Thế mau nói cho anh nghe, em đã nhảy hay chưa?”, Mặc Trì miễn cưỡng hỏi.
“Em có thử một chút nhưng quả tình là không học được. Điệu nhảy đó sao người thường có thể học nổi chứ, vừa phải nhảy theo nhịp điệu, lại vừa phải phô"i hợp tay, eo, chân với nhau. Anh xem, như thế này thì làm sao gọi là biết nhảy được đây?”. Tư Tồn diễn lại cảnh lúc â"y, nhưng tư thế của cô lúc này chẳng khác nào con gấu bị điện giật.
Mặc Trì bị chọc tức, liền quát lên: “Chết em đi cho xong, đến nhảy cũng không biết còn bị bắt vào đồn, nói cho anh nghe làm sao em có thể ngốíc như thế?”
Tư Tồn mím môi, rầu rĩ nói: “Anh thông minh vậy thì nhảy cho em xem đi!”. Nói rồi mới chợt nhìn đôi chân của Mặc Trì, vội vàng bịt miệng lại. Câu nói sơ sảy của cô sợ rằng đã khiến Mặc Trì lại thấy đau lòng.
Nhưng anh dường như không để ý đến lời cô, mắt long lên: “Trong nhà thì mạnh miệng thế, vậy mà lúc ở đồn em chỉ biết khóc ấm ức là sao. Anh nói cho em biết, em bị bắt thật chẳng oan ức chút nào”.
“Em không phải là giai cấp tư sản, họ bắt giữ sai rồi, sao anh còn nói giúp người ngoài chứ?”, Tư Tồn bực mình, mặt đỏ tía tai.
Nguyên cả ngày nay, Tư Tồn đã khóc đến độ sắc mặt nhợt nhạt, hai mắt sưng lên, trông tàn tạ vô cùng. Mặc Trì nhìn vậy không khỏi chạnh lòng, liền kéo cô ngồi lên giường: “Được rồi, đừng khóc nữa. Cả đêm qua em đã không ngủ, giờ hãy ngủ một chút đi! A, đúng rồi, em uống chút sữa ấm trước rồi anh sẽ bảo cô giúp việc làm món gì đó cho em ăn”. Nói xong, Mặc Trì liền đi pha sữa.
Tư Tồn mơ hồ ngước mắt nhìn anh, hỏi nhỏ: “Anh không giáo huấn em nữa à?”
“Anh giáo huấn em thì ích gì? Vợ của anh, anh cũng không nỡ bỏ, đành đợi nhà trường xử lí em vậy”, Mặc Trì pha xong sữa rồi đưa cho cô.
“Liệu nhà trường có đuổi học em không?”. Nghĩ đến việc đó, tim cô đập thình thịch.
Mặc Trì giúp cô lau nước mắt, lấy khăn ấm rửa mặt rồi lại trườm khăn lạnh vào mắt giúp cô. “Chắc không sao đâu, em không phải là người đứng ra tể chức, nặng nhất chỉ là tòng phạm, có lẽ nhà trường sẽ nương nhẹ tay thôi. Nếu em không yên tâm thì anh sẽ nhờ ba đến nói chuyện với thầy Hiệu trưởng”.
“Đừng, đừng làm thế!”, Tư Tồn vội vàng xua tay. Cô sợ Thị trưởng Mặc còn hơn cả việc bị đuổi học.
“Đừng lo, em bị đuổi học rồi cũng còn có anh!”, Mặc Trì giúp cô nằm xuống rồi nhẹ nhàng đắp chăn cho cô.
Tư Tồn thấy an lòng hơn đôi chút, co mình trong chăn ấm: “Đúng rồi, nghe nói mấy người đó đều là con em cán bộ, anh có quen biết họ không?” Tư Tồn nghiêng người, kéo tay anh rồi hỏi. “Mấy người đó tên gì, em biết không?”
“Em chỉ biết Tô Hồng Mai học cùng lớp em và Giang Thiên Nam học cùng trường nữa”. Tư Tồn thầm nghĩ, giá mà không cùng học nhảy với anh ta thì tốt biết mấy, có khi cô đã về đến trường trước khi công an tới.
“Anh không biết. Thôi em đừng nghĩ nhiều nữa, hãy nghỉ ngơi đi”.