Câu Chuyện Ngày Xuân

Quyển 2 - Chương 6: Chuyện tình núi Lư

Con tàu đang đi về hướng Nam, phong cảnh hai bên đường mỗi lúc một lùi dần về phía sau. vẻ um tùm tươi tốt của cây cối phương Nam dần thay thế khung cảnh tiêu điều của phương Bắc cuối thu. Tư Tồn ngồi ghế bên cửa sổ, gương mặt như mất hồn. Cô đã giữ tư thế ấy suốt cả ngày hôm nay. Người phụ nữ đi cùng cô con gái nhỏ ngồi đối diện gọt cho cô một quả táo nhưng Tư Tồn lắc đầu từ chối.

“Đi cả ngày rồi mà tôi vẫn chưa thấy cô ăn gì cả”, người phụ nữ lên tiếng.

Tư Tồn bặm đôi môi nứt nẻ: “Em không thấy đói”.

“Không đói cũng phải ăn chứ. Ngồi tàu như thế này mệt lắm. Thế cô định đi tới đâu?”, Người phụ nữ vừa cho con gái ăn vừa hỏi han.

“Núi Lư”, Tư Tồn hờ hững đáp.

Người phụ nữ nói với vẻ hào hứng: “Tôi cũng đến núi Lư. Đâ"y quả là một nơi tuyệt vời. Cô tới đó du lịch à? Gần đây tôi thấy nhiều người tới đó lắm”.

Tư Tồn cười nhạt cho qua chuyện. Cô tới núi Lư để làm gì cô cũng không biết nữa. Nụ cười rạng rỡ của Trương Du và Quách Khải Mẫn trên tấm họa báo đã hấp dẫn cô. Đã có lúc Mặc Trì và cô từng cười rạng rỡ như thế. Bây giờ, tất cả những gì cô đọc được trong mắt Mặc Trì chỉ là nỗi đau khổ bất tận.

Cô không biết làm thế nào để cứu vãn tình thế. Vào thời khắc bước chân lên tàu, cô đã nghĩ, có lẽ núi Lư sẽ cho cô câu trả lời.

“Tôi đi núi Lư thăm người nhà”. Người phụ nữ mỉm cười rồi kể lể, vuốt tay cô con gái nhỏ, bắt chước giọng cô bé: “Mẹ con mình đi thăm bố, phải không con? Con có nhớ bố không?” Khuôn mặt chị lộ rõ nụ cười hạnh phúc.

Người phụ nữ cười nói với Tư Tồn: “Chồng tôi đóng quân dưới chân núi Lư. Lần này tranh thủ được nghỉ phép, tôi tới thăm anh ấy. Anh ấy bảo tôi mang con bé đi cùng, coi như du lịch một chuyến. Chúng tôi kết hôn năm năm rồi mà tôi chưa một lần đến núi Lư”.

Tư Tồn gật đầu. Người phụ nữ lại hỏi: “Trông cô trẻ như vậy, chắc chưa kết hôn đâu nhỉ?”

“Em có chồng rồi”, Tư Tồn đáp.

“Ồ, trông không giống gì cả. Nhìn cô cứ như sinh viên đại học ấy”, người phụ nữ tỏ vẻ kinh ngạc: “Sao cô lại đi du lịch một mình vậy? Bây giờ người ta đi du lịch toàn có đôi có cặp cả. Chồng tôi nói, năm nay khách tới du lịch nhiều hơn hẳn những năm trước”.

Tư Tồn không nói gì nữa, hướng mặt về phía cửa sổ, ngắm khung cảnh bên ngoài. Người phụ nữ cũng không để ý, lại bôc một nắm hạt dưa dúi vào tay Tư Tồn: “Cô cắn hạt dưa cho vui”.

Tư Tồn không nỡ từ chối ý tốt của người phụ nữ, cô khẽ nói: “Cảm ơn chị!”

“Tôi trông mặt mũi cô ủ dột thế kia, chắc có khúc mắc gì với chồng phải không? Đừng quá cô" chấp. Vợ chồng với nhau không nên để bụng lâu? Mây năm trước tôi với bô" con bé cũng xảy ra chuyện. Tôi muốn anh ấy chuyển nghề nhưng anh ấy không đồng ý. Đến kì nghỉ phép hai năm mới có một lần, anh ấy về nhà rồi lại gói ghém đồ đạc quay trở lại đơn vị luôn. Bây giờ, tôi cũng nghĩ thoáng ra nhiều rồi. Tình cảm giữa hai người quan trọng hơn mọi thứ khác. Cô xem, con gái chúng tôi gần hai tuổi rồi đây này!”

Tư Tồn mỉm cười: “Thật tốt quá”.

“Cuộc sống vợ chồng quan trọng nhất vẫn là biết thông cảm cho nhau”, người phụ nữ cười nói.

Tư Tồn gật đầu. “Trông sắc mặt cô không được tốt, mệt rồi phải không? Hay cô ngủ một lúc đi. Đường còn dài lắm, khi nào tới ga tôi sẽ gọi”.

Tư Tồn thật sự rất mệt, cô mỉm cười cảm ơn rồi dựa đầu vào cửa sể, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.

Tới lúc cô tỉnh dậy, màn đêm đã buông xuống từ khi nào. Người phụ nữ đối diện như vẫn giữ nguyên nụ cười từ hồi nào tới giờ: “Tôi đang định gọi thì cô đã dậy rồi. Còn khoảng nửa giờ nữa là tới núi Lư. Một lúc nữa tới đó cô đi cùng với tôi. Chồng tôi đi xe tới đón, tiện đường sẽ đưa cô lên núi luôn”.

Tư Tồn cảm kích đáp: “Cảm ơn chị!”

“Cảm ơn cái gì chứ? Không phải nhân viên tàu hỏa đã nói đó sao? Trên tàu tất cả chúng ta đều là người một nhà. Cô giúp tôi bế con bé một lúc, tôi đi sửa soạn hành lý”. Nói rồi, chị đặt cô bé đang chìm sâu trong giấc ngủ vào lòng Tư Tồn.

Tư Tồn ôm chặt cô bé. Cô bé này không bị lạ người, cứ nắm chặt lấy tay Tư Tồn rồi mút. Mút đến độ khiến đầu ngón tay Tư Tồn thấy tê tê. Cô chợt nghĩ, giá cô và Mặc Trì cũng có một đứa con thì sẽ hạnh phúc biết nhường nào.

Mẹ đứa bé đứng bên ghế, tay xách túi lớn túi nhỏ, tỏ vẻ ngại ngùng: “Bố con bé đóng quân ở núi Lư, lúc nào cũng thèm ăn đặc sản quê nhà. Mỗi năm tôi tới đây được có một lần nên cố gắng mang thêm một ít cho anh ấy”. Niềm hạnh phúc của chị hiện rõ qua từng lời nói, cử chỉ.

Tàu hỏa dừng ở ga Cửu Giang. Người phụ nữ đỡ lấy con gái, còn Tư Tồn giúp chị xách bớt hành lý, sau đó hai người cùng nhau xuống tàu.

Chồng của người phụ nữ nọ là lái xe trong quân đội, anh lái chiếc xe Jeep tới đón vợ và con. Người phụ nữ chỉ vào Tư Tồn và giới thiệu với chồng: “Đây là cô gái tới núi Lư du lịch. Trời sắp tối rồi, anh cho cô ấy đi nhờ luôn nhé”.

Người chồng đáp một cách hào sảng: “Đương nhiên là được rồi”.

Người phụ nữ trìu mến gọi chồng bằng cái tên “Lớp trưởng Trương”. Đường từ Cửu Giang tới núi Lư khá xa. Trên đường đi, hai vợ chồng anh nói nói cười cười không ngớt, cô bé con cũng bập bẹ theo bố mẹ. Chừng một tiếng sau, xe dừng trước một nhà khách. Lớp trưởng Trương tươi cười: “Đây là nhà khách của khu du lịch, cảnh sắc rất tuyệt. Hôm nay cô cứ ngủ một giấc thật ngon, ngày mai có thể thoải mái đi thăm thú phong cảnh”.

Tư Tồn cảm ơn đôi vợ chồng nhiệt tình giúp mình, sau đó cô đi tới phòng tiếp đón, dùng thẻ sinh viên thuê một phòng đơn. Nhân viên phục vụ đưa cô vào tận trong phòng. Tư Tồn đứng bến cửa sổ nhìn ra ngoài, bóng tối đã bao trùm tất cả.

Đây là bầu trời phương Nam. Bây giờ cô đã ở cách xa nhà hàng ngàn dặm. Nỗi nhớ nhung hồ như lẩn khuất đâu đó trên đường đi giờ đây dâng trào mãnh liệt. Cô chưa bao giờ cách xa Mặc Trì đến thế. Khoảng cách không gian được kéo giãn khiến cho hai con tim cũng như bị cắt lìa ra. Từ thành phố X tới núi Lư, ruột gan co gần như tan nát. Phải chăng trái tim Mặc Trì cũng đau đớn, không ngừng rỉ máu như cô vậy? Tư Tồn nghĩ đến đó, nước mắt cô cứ thế tuôn rơi.

Nhân viên phục vụ mang nước tới. Không muốn bị bắt gặp lúc đang khóc, Tư Tồn vội vã trốn vào nhà tắm, vặn vòi nước lớn hết cỡ. Nước nóng táp vào mặt cô, hòa cùng nước mắt, giống như những con sóng biển không ngừng xô vào bờ đá. Một cảm giác mằn mặn, chan chát trào lên trong lòng. Tư Tồn gào khóc như mưa trong nhà tắm. Mới chỉ xa nhà có ba ngày mà cô có tưởng như ba thế kỉ đã đi qua.

Nhân viên phục vụ rời đi, Tư Tồn lau khô toàn bộ người rồi mệt mỏi nằm vật ra giường, sau đó chìm vào giấc ngủ trong làn nước mắt.

Sớm hôm sau, ánh mặt trời chiếu sáng rực rỡ khắp không gian. Tư Tồn rời khỏi nhà khách. Dù lúc này đã là cuối thu nhưng hoa cỏ hai bên đường vẫn đua nhau khoe sắc thắm, cây cối vẫn xum xuê, rậm rạp. Dẫu thế, cảnh đẹp trên núi cũng chẳng khiến cô nguôi ngoai nỗi nhớ đang trào lên trong lòng.

Đột nhiên, cô nghĩ tới lời người phụ nữ nhiệt tình trên tàu ngày hôm qua. Quả là, khách du lịch đến núi Lư rất đông, với số đó có rất nhiều đôi tình nhân, họ lần lượt đi lướt qua cô trong những nụ cười rạng rỡ.

Một đôi nam nữ mặc đồ thể thao chạy qua cô tới một cái đình hóng mát ở phía xa. Người con gái mặt đỏ bừng bừng, đưa tay lau mồ hôi cho chàng trai đi cùng. Chàng trai nắm lấy tay cô gái, hai người hạnh phúc ngả vào nhau... Tư Tồn nhìn họ bằng ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị. Họ đang cầm nắm hạnh phúc trong tay, còn cô thì không. Cô tới núi Lư, chứng kiến tình yêu của những người khác nhưng lại không biết làm thế nào để cứu vãn tình yêu của mình.

Cô đi tới một nơi khá bằng phẳng, rộng rãi, có rất nhiều du khách đang ngồi nghỉ ở đó. Bên đường có cửa hàng và hàng cơm quốc doanh, loa đang phát những giai điệu của một bài hát ngọt ngào cùng những lời giới thiệu về núi Lư. Thế nhưng tất cả đều trôi tuột qua tai Tư Tồn. Nỗi nhớ nhung da diết của cô giờ đây đã chuyển thành nỗi lo lắng đến cháy lòng. Cô có thể đi xa đến vậy, còn Mặc Trì chỉ có thể nằm ở nhà. Anh đã gầy đi nhiều, sắc mặt ngày một xấu, không biết bây giờ ra sao? Nếu phát hiện cô mất tích, liệu anh có lo lắng đến phát điên lên không?

Tư Tồn bỗng thây hoang mang. Ngay lúc này, cô rất muốn được nghe thấy giọng nói của Mặc Trì, hay ít nhất chỉ cần biết anh vẫn bình an là được rồi. Liếc thấy gần đó có bưu điện, Tư Tồn không thể chờ đợi thêm được nữa. Cô lao vào, lớn tiếng nói: “Tôi muốn gọi điện thoại đường dài”.

Nhân viên bưu điện đưa cho Tư Tồn một tấm thẻ. Cô bước vào phòng máy, run rẩy nhấc điện thoại lên, bấm số nhà họ Mặc. Chỉ sau một tiếng bíp đã có người nhấc máy. Tư Tồn nghe thấy giọng Mặc Trì khàn khàn qua điện thoại: “Tư Tồn?”

Nước mắt cô bỗng nhiên tuôn như mưa, cô nấc lên từng hồi, không nói nên lời. Giọng của Mặc Trì không giấu nổi nỗi lo lắng: “Tư Tồn, em đang ở đâu?”

Tư Tồn như trở về với thực tại, lúc này cô chỉ biết nói hai tiếng: “Mặc Trì!”

Được nghe giọng cô qua điện thoại, Mặc Trì dường như đã an tâm phần nào. “Anh nghe thấy có tiếng nói “chào mừng quý khách đến với khu du lịch núi Lư”’, rồi không đợi Tư Tồn trả lời liền hỏi ngay: “Em đang ở núi Lư phải không?”

Giọng nói gấp gáp của anh cho cô biết rằng, ngay lúc này đây, anh chỉ mong có thể thông qua đường dây điện thoại lập tức đến bên cạnh cô. Thấy anh lo lắng cho mình đến thế, cô càng cảm thấy ân hận bội phần, vừa khóc vừa nói: “Mặc Trì, em sai rồi, em không nên rời xa anh, em không nên đến núi Lư...”

“Em đừng đi đâu cả”, Mặc Trì nói: “Anh sẽ tới đón em về, em cứ ở núi Lư đợi anh”.

“Anh đừng đến”, Tư Tồn hét lên: “Đường từ nhà tới đây gập ghềnh trắc trở lắm, sức khỏe của anh làm sao chịu nổi”.

Trong ông nghe chỉ còn vang lên một chuỗi những tiếng “tút tút” kéo dài. Tư Tồn vội mua thêm một tấm thẻ nữa, tiếp tục gọi về nhà họ Mặc, nhưng không còn thấy ai nhấc máy nữa.

Mặc Trì sau khi đặt điện thoại xuống, vội vàng để lại một mảnh giấy cùng mấy dòng chữ: “Con tới núi Lư mấy ngày”.

Ba ngày sau, Mặc Trì tới được chân núi Lư. Cuộc hành trình dài khiến anh vô cùng mệt mỏi, nhưng anh không dám ngơi nghỉ lấy một giây. Anh hối hận vì đã quá vội vã đến độ không kịp hỏi Tư Tồn đang ở đâu. Anh không dám ngồi xe để lên núi, chỉ biết chống nạng, lết đi từng bước khó khăn. Hành trình lên đỉnh núi không hề đơn giản. Trời tối, đường lại khó khăn, anh đành mượn ánh trăng và sức lực của bên chân còn sót lại, từng bước, từng bước tiến về phía trước.

Đi được một quãng, bỗng một bóng người lao tới, gọi to tên anh: “Mặc Trì!”

Là Tư Tồn đang gọi anh! Mặc Trì cố lết đi nhanh hơn, nhưng chẳng may chân anh bị vướng vào một hòn đá. Vào giây phút anh chuẩn bị ngã xuống, Tư Tồn đã lao vào lòng anh, kịp thời đỡ anh dậy. Mặc Trì quên hết mọi sự xung quanh, anh chỉ biết ôm lấy cô thật chặt, chặt tới nỗi hồ như khiến cô muốn ngạt thở. Dường như thấy vậy vẫn chưa đủ, anh lại lấy hết sức mà ôm cô vào lòng chặt hơn nữa.

Tư Tồn nép mình tróng vòng tay Mặc Trì. Thật ra, cả buổi chiều hôm đó, cô chỉ làm mỗi một việc, đó là gọi điện về nhà họ Mặc. Trần Ái Hoa báo cho cô biết Mặc Trì đang trên đường tới núi Lư, dặn cô cứ ở yên đó chờ anh tới. Cô tuyệt đối không dám rời đi đâu dù chỉ là nửa bước, chỉ đứng ở cửa lên núi ngóng xuống. Ngày đầu tiên, không thấy Mặc Trì đến. Tối hôm ấy, cô trở về khách sạn, chỉ uống nước và ăn hai cái bánh bao. Hôm sau, trời còn chưa sáng cô đã ra chỗ cũ đứng chờ. Cô ngồi trên một hòn đá khá bằng phẳng, chăm chú quan sát dòng người qua lại. Lần nào cô cũng ôm ấp hi vọng sẽ nhìn thấy Mặc Trì trong dòng người tấp nập ấy, nhưng lần nào hi vọng cũng chuyển thành thất vọng. Tới ngày thứ ba cô nhẩm tính thời gian, có lẽ hôm nay Mặc Trì sẽ tới nơi, vì thế cô càng tập trung quan sát. Quả nhiên, trời vừa chạng tối, cô đã thấy bóng dáng một người đơn độc tay cầm cây nạng, lết từng bước lên đỉnh núi.

Mặc Trì ôm lấy cô, lời nói trở nên hỗn loạn: “Anh đi tìm em biết bao nhiêu ngày nay, lo lắng tưởng như muốn chết luôn được... Anh thật đáng chết. Em bị người ta bắt nạt, anh còn đối xử với em như thế... Anh tới trường mới biết em phải chịu bao nhiêu ấm ức... Anh rất sợ sẽ không bao giờ tìm thấy em nữa...” Sức lực của Mặc Trì hồ như bị rút kiệt, toàn bộ cơ thể anh gần như đổ cả vào Tư Tồn.

Tư Tồn đỡ anh đứng dậy, đôi mắt ngấn lệ: “Là do em không tốt, lúc nào em cũng làm sai khiến anh phải lo lắng...”

Còn chưa nói hết câu, cô đã thấy đôi môi Mặc Trì áp lên môi mình. Đôi môi anh lạnh lẽo làm vậy mà lại đủ sức sưởi ấm trái tim Tư Tồn. Cô nghênh đón anh như một con chiên ngoan đạo, sưởi ấm cho anh bằng đôi môi mình. Họ đắm chìm vào nụ hôn đến nỗi tưởng như muốn hút đến kiệt cạn sinh khí của nhau. Đột nhiên, Tư Tồn thấy người mình hơi nặng, hóa ra Mặc Trì đã ngã vào lòng cô lúc nào không hay.

Với sự giúp đỡ của nhân viên nhà khách, Tư Tồn đưa Mặc Trì tới phòng khám dưới chân núi. Cái ngày nhận được cuộc điện thoại từ Tư Tồn, Mặc Trì không kịp bắt chuyến tàu hỏa từ thành phố X tới núi Lư. Lòng như có lửa đốt đứng ngồi cũng không yên, anh đành bắt xe tới Bắc Kinh, đợi ở nhà chờ suốt một đêm ròng mới lên được tàu tới núi Lư. Trên đường đi, anh không ăn uống được gì. Trước đó, sức khỏe của anh vô"n đã như ngọn đèn trước gió, sức mạnh khiến anh trụ vững được suốt cả cuộc hành trình là khát khao cháy bỏng được gặp Tư Tồn. Cô bác sĩ không tiếc lời phê bình Tư Tồn: “Sức khỏe của chồng cô như thế này mà cô còn để anh ấy tới tận núi Lư”. Mệt mỏi quá độ, thần kinh căng thẳng, ăn uống thiếu chất, cộng thêm vết thương ở chân chưa lành, tất cả cùng hùa vào đánh gục Mặc Trì. Vậy mà, tỉnh dậy trong lúc truyền nước, anh còn nở nụ cười yếu ớt, nói với bác sĩ: “Bác sĩ đừng mắng cô ấy, là do tôi nhất quyết đòi đến đây”.

Tư Tồn ngồi bên cạnh, chạm nhẹ tay lên trán anh, may mắn làm sao anh không bị sốt. Mấy ngày trước anh vừa trải qua một trận ốm nặng, nếu bây giờ mà sốt nữa chắc chắn sẽ gây tổn thương lớn tới phổi.

Mặc Trì tựa vào đầu giường, hỏi Tư Tồn: “Em trọ ở đâu thế?”

“Em ở nhà khách Hương Sơn Duyên, cách chỗ này không xa”, Tư Tồn đáp.

Mặc Trì tự mình tăng tốc độ của bình truyền: “Truyền nước xong chúng ta quay về nơi em trọ nhé”.

Tư Tồn vội vã ngắt lời Mặc Trì: “Không được, bác sĩ nói, cơ thể anh bị suy nhược trầm trọng, không được vận động mạnh thêm nữa”.

Mặc Trì âu yếm nhìn cô, nói với giọng êm tai: “Chỉ mấy bước đường núi thôi mà, không sao đâu”.

Nhưng vừa dứt lời, Mặc Trì đã mệt tới mức ngủ thiếp đi, Tư Tồn rón rén chỉnh chậm lại tốc độ bình truyền. Một tiếng đồng hồ sau, một bình truyền đã hết. Lúc cô y tá tới thay thuốc, Mặc Trì đã tỉnh dậy, anh sống chết giấu tay ra sau không cho cô y tá châm kim. Anh nói muốn mang thuốc về nhà khách Hương Sơn Duyên.

Bác sĩ liền vội đến, nói với giọng bực dọc: “Sao cậu cứng đầu thế nhỉ? Xin hỏi cậu là đại quý tử nhà ai? Phòng khám này là do cậu mở đấy hả? Cậu muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?”

Mặc Trì cười cầu hòa, xin bác sĩ: “Phòng khám là nơi cứu người chết, giúp đỡ người bị thương. Tôi giờ không chết, cũng chẳng thương tích gì, để tôi về nhà chắc chắn sẽ tốt hơn ở đây. Xin bác sĩ cho tôi ra viện!” Anh nhìn bác sĩ với đôi mắt thuần khiết mà sâu thăm thẳm. Cô bác sĩ trẻ không “đấu” lại được anh chàng, chỉ còn cách đưa cho anh mấy bình thuốc và đồng ý cho anh xuất viện. Bác sĩ còn dặn dò cẩn thận, nhất định phải truyền hết thuốc. Mặc Trì nhìn Tư Tồn cười nói: “Bác sĩ yên tâm, vợ tôi cũng là một y tá cừ khôi đấy”.

Cả ngày Mặc Trì không ăn uống gì, sức lực chẳng còn lấy một chút, lúc cầm nạng lên, tay anh bất giác run rẩy. Tư Tồn một tay cầm nạng, vòng tay anh lên cổ mình, tay còn lại ôm lấy lưng anh. Có đến hai phần ba thể trọng của Mặc Trì để vào người Tư Tồn. Họ cứ thế từng bước, từng bước chậm chạp đi về phía nhà khách.

Về tới phòng, Tư Tồn đỡ anh nằm lên giường. Lúc này nhà ăn đã đóng cửa, cô nhờ nhấn viên phục vụ chuẩn bị một bát cháo nóng. Mặc Trì yếu tới mức không đủ sức cầm bát cháo lên. Tư Tồn bón cho anh ăn từng miếng rồi đỡ anh nằm xuống và tiếp tục truyền thuốc cho anh.

Sau khi làm xong mọi việc, cô tới ngồi bên mép giường, âu yếm nhìn anh chăm chú, giống như thể đang coi sóc sinh mạng của chính mình vậy. Mặc Trì nắm chặt tay cô. Bàn tay anh vừa lạnh vừa tái, nhưng anh nắm mạnh tới mức khiến Tư Tồn cảm thấy hơi đau. Mặc Trì khẽ nói: “Anh sẽ không bao giờ để em rời xa anh nữa”.

Tư Tồn vừa kinh ngạc vừa vui mừng, cô nói: “Anh chịu tha thứ cho em rồi sao?”

Mặc Trì lắc đầu khiến lòng cô lại trở nên nặng nề. “Anh chưa từng trách em... Anh chỉ trách mình là một kẻ tàn phế, không có khả năng bảo vệ em. Anh ghen tị với Giang Thiên Nam. Anh ta khỏe mạnh, có thể yêu mà không phải lo lắng gì...”

Tư Tồn vội vã ngắt lời anh: “Nhưng người em yêu là anh!”

Đôi mắt Mặc Trì trở nên ảm đạm, anh chậm rãi nói: “Anh đã quá chìm đắm trong nỗi đau của bản thân mà quên đi cảm nhận của em, vì thế anh mới lạnh lùng với em. Hôm đó, sau khi phát hiện em bỏ đi, anh đã vội vã tới trường tìm em. Em không ở giảng đường, cũng không ở kí túc. Lúc đó đã muộn lắm rồi, trời lại tối nữa nhưng không ai biết em ở đâu. Anh đã nghe được nhiều điều người ta đơm đặt về em, chúng thật sự rất khó nghe... Mẹ cũng lo lắng cho em, mẹ đã nói với anh về cuộc nói chuyện giữa hai người. Anh gần như phát điên, ở trường em đã phải chịu nhiều â"m ức như vậy, về tới nhà còn bị mẹ mắng... vậy mà anh lại đối xử với em không ra gì. Làm sao em có thể tiếp tục ở lại nhà chứ? Anh điên cuồng ra ngoài tìm em, đi tới mọi nơi chúng ta từng đến. Mẹ kéo anh về, bảo anh ở nhà chờ điện thoại, mẹ cũng phái nhiều người đi tìm kiếm...” Mặc Trì nói đến đây, không kìm nổi xúc động, lồng ngực co giật từng hồi, sắc mặt trở nên nhợt nhạt Tư Tồn nhè nhẹ xoa ngực cho anh, không để anh nói tiếp.

Một lúc sau, tâm trạng Mặc Trì đã ổn định trở lại. Tư Tồn toan đứng dậy thì bị bàn tay anh kéo lại. Bàn tay anh lạnh như băng giá, anh nói: “Em không được đi đâu hết, anh sẽ không để em rời xa anh nữa đâu...”

Tư Tồn ngồi về vị trí cũ, đưa bàn tay xoa nhẹ iên khuôn mặt hao gầy của anh: “Em chỉ đi lấy cho anh cốc nước thôi mà!”

,

“Thế cũng không được...”

Tư Tồn đau lòng nhìn anh, mỉm cười cầu hòa: “Được rồi, em không đi đâu cả, em mãi ở bên cạnh anh”.

Mặc Trì gắng sức lùi vào góc giường để chừa chỗ cho Tư Tồn. Cô hiểu ý anh liền leo lên giường. Bầu không khí trong lành khiến lòng cô bỗng thấy an bình hơn nhiều. Anh choàng cánh tay đang truyền thuốc ôm chặt lấy cô. Tư Tồn lo lắng đỡ lấy anh, chỉ sợ làm lệch mũi kim. Mặc Trì giống như một đứa trẻ ngoan cố, ra sức ôm cô thật chặt. Tư Tồn không dám cử động thêm, ngoan ngoãn nằm yên trong vòng tay anh. Đã lâu lắm rồi giữa họ không có những giây phút riêng tư ngọt ngào đến thế. Hai người cứ giữ tư thế như vậy, dựa vào nhau mà chìm vào giấc ngủ ngon lành trong màn đêm tĩnh mịch của núi Lư.

Một lúc sau, trong nỗi bất an mơ hồ ám ảnh giấc ngủ, Mặc Trì tỉnh dậy, hoảng loạn nhìn khắp xung quanh. Ánh trăng đang rọi qua khung cửa sổ hắt ánh sáng vào phòng, còn Tư Tồn vẫn đang cuộn tròn trong vòng tay anh như một chú mèo con ngoan ngoãn. Anh an lòng nở một nụ cười và ngáp một cách sảng khoái. Tư Tồn bị anh làm cho tỉnh giấc, cô chợt nhớ ra Mặc Trì vẫn đang truyền nước iiền cuống cuồng bật đèn lên, quan sát tay của anh. Mặc Trì mỉm cười chỉ vào giá truyền. Ống truyền đã bị anh dứt ra từ lúc nào, nước từ trong bình thuốc chảy ra theo ống truyền, vung vãi khắp nền. Tư Tồn tự trách mình: “Em thật đáng chết. Bác sĩ yêu cầu phải truyền hết thuốc cho anh mà em lại ngủ quên mất”.

“Không sao đâu, anh đã khỏe hơn nhiều rồi”.

Tư Tồn nhẹ nhàng đưa tay chạm vào khuôn mặt gầy gò của Mặc Trì: “Anh gầy như thế này, bao giờ mới hồi phục được như xưa?”

“Chỉ cần em không ghét bỏ anh thì có trở lại như xưa hay không cũng không quan trọng”, Mặc Trì đáp.

Tư Tồn vòng hai tay qua cổ anh, ghé sát vào má anh thì thầm: “Em chưa từng ghét anh, chưa bao giờ”.

Mặc Trì ôm lấy cô: “Anh biết. Là tự anh ghét bản thân mình. Anh cho rằng vẻ ngoài xấu xí tàn tật của mình sẽ khiến em phải mất mặt. Anh tự ti, không biết nên làm thế nào để giấu nó đi. Anh không đủ can đảm đối diện với bản thân, càng không biết cách đốì diện với em. Anh tự nhốt mình trong cái vỏ kén ích kỉ của mình... Anh đã quên mất một điều quan trọng, em mới chính là người đau khổ nhất trong chuyện này. Anh để em một mình áốì mặt với biết bao lời ong tiếng ve của thiên hạ... Xin lỗi em, Tư Tồn. Đúng lúc em cần anh bên cạnh nhất, anh lại bỏ chạy như một tên lính đào ngũ hèn nhát...”

Tư Tồn ra sức lắc đầu thật mạnh: “Anh xấu ở điểm nào chứ? Vu Tiểu Xuân nói với em rằng, anh là người đàn ông đẹp trai nhất mà cô ấy từng gặp”.

Mặc Trì lắc đầu chua chát: “Anh không phải người hoàn chỉnh, không xấu thì là gì?”

“Đối với em, anh là người đẹp trai nhất. Thực lòng mà nói, anh luôn là niềm kiêu hãnh của em. Em rất muốn nói cho cả thế giới biết, em có một người chồng tốt nhất, vừa trí tuệ vừa đa tài, lại khoan dung, độ lượng. Thế nhưng họ đều cho rằng em chưa kết hôn, em cũng ngại không muốn giải thích nhiều. Thư kí Lưu cũng không cho phép em nói mình là con dâu Thị trưởng”, Tư Tồn bỗng dung đỏ mặt.

Mặc Trì không nói gì. Tư Tồn lại cho rằng anh chấp nhặt sai lầm của cô nên vội vã bổ sung thêm: “Tất cả là lỗi của em, không cho phép anh tự trách móc mình như vậy nữa”.

Mặc Trì kéo cô về phía mình, xoa đầu cô và đặt một nụ hôn lên trán cô. Tư Tồn nói: “Anh đúng là tên ngốc. Đã ốm tới mức này vẫn cương quyết tới núi Lư”.

“Vợ anh đi mất, anh lại không đuổi theo sao!”

Tư Tồn dịu dàng dựa đầu vào lòng anh, cả hai lại chìm dần vào giấc ngủ.

Rốt cuộc, cơ thể của Mặc Trì vẫn không chịu được nỗi mệt mỏi quá sức như vậy. Ngày hôm sau anh bắt đầu lên cơn sốt nhẹ, toàn thân không chút sức lực, chẳng thể nhấc mình ra khỏi giường. Anh sống chết cũng không chịu tới phòng khám, Tư Tồn đành phải năn nỉ bác sĩ của nhà khách xuống khám bệnh cho anh. Bác sĩ nói, cơ thể suy nhược của anh cần phải uống thuốc, truyền nước và tĩnh dưỡng. Núi Lư chẳng phải chính là một nơi lí tưởng để nghỉ ngơi và dưỡng bệnh hay sao. Mặc Trì liền gọi điện về nhà báo tin mình vẫn bình an và muốn cùng Tư Tồn nghỉ lại trên núi một thời gian.

Phong cảnh nơi đây hữu tình không tả xiết, bầu không khí trong lành, mỗi bước đi đều thấy hoa đua khoe sắc. Tư Tồn trở thành y tá riêng của chồng, mỗi ngày đều đặn truyền cho anh ba bình thuốc. Biết Mặc Trì đang bệnh không tiện hoạt động nên cả ngày cô chỉ quanh quẩn trong phòng cùng anh, kể cho anh những câu chuyện về núi Lư. Mặc Trì nói, đợi khi anh khỏe lại, nhất định anh sẽ cùng cô du ngoạn nơi đây một chuyến.

Chán ngán với cảnh nằm dài trên giường cả ngày giữa bốn bề xung quanh là khung cảnh tươi đẹp thế này, những lúc sức khỏe khá hơn một chút, Mặc Trì đều đòi Tư Tồn dìu ra ngoài đi dạo quanh hồ Cầm. Con đường hoa dẫn tới động cẩm Tú được lát đá khá bằng phẳng, đối với người bình thường thì quả là một điều rất dễ chịu, nhưng mặt đá trơn lại là thách thức lớn với cây nạng của Mặc Trì. Trong khi Tư Tồn tỏ ra lo lắng thì Mặc Trì lại thờ ơ như không. Lúc này, cô mới biết Mặc Trì anh có khả năng giữ thăng bằng rất giỏi. Anh thay đổi góc độ của cây nạng và điều chỉnh dồn lực lên chân trái, vậy nên gần như có thể tự đi lại trên mặt đá trơn chẳng khác nào những người khác.

Cảnh hồ cảnh núi trong động cẩm Tú đẹp như chốn tiên bồng, lại được tô điểm bởi muôn vàn loài hoa đua hương khoe sắc. Thấy một anh chàng tàn tật đi lại trong động, người qua kẻ lại đều không giấu nổi tính hiếu kì, ai nấy đều quay lại nhìn anh một hồi. Mỗi lần như vậy, lòng Tư Tồn như có kim châm, những ánh mắt vô tình ấy chẳng phải sẽ làm đau Mặc Trì của cô sao. Song Mặc Trì chỉ mỉm cười và khẽ lắc đầu, tỏ ý cho cô biết rằng anh chẳng hề hấn gì.

Sau chừng nửa tiếng đồng hồ du ngoạn, sợ Mặc Trì mệt, Tư Tồn bèn tìm một phiến đá bằng phẳng và đỡ anh ngồi nghỉ. Họ ngồi đó ăn bánh ngọt cùng nước suối đã chuẩn bị sẵn, không tiếp tục đi xa hơn nữa. Mặc Trì ngắt một bông hoa gần đó, cài lên tóc Tư Tồn, càng làm tôn thêm vẻ diễm lệ cho khuôn mặt cô.

Mặc Trì dịu dàng vuốt từng sợi tóc của Tư Tồn, khuôn mặt cô thoáng ửng hồng. Anh cười nói: “Thật là vẻ đẹp khiến hoa nhường nguyệt thẹn!” Chợt có tiếng reo hò vẻ hưng phấn của mấy du khách đi ngang qua gần đó: “Có sương mù rồi!” Tư Tồn bất giác nhìn xuống dưới. Tầng mây như ỉớp màn mỏng từ từ được kéo lên. Cô hào hứng gọi: “Mặc Trì, nhìn kìa, đây là biển mây núi Lư đấy”. Mặc Trì nhìn theo hướng tay cô chỉ. Mây mù biến hóa, khi đan quyện vào nhau, khi lại dần dần tan loãng, tạo ra lớp lớp những tấm màn lam biếc mỏng manh, lúc thưa lúc khít, lúc mỏng lúc dày, bao bọc lấy đỉnh núi, ôm ấp lấy hồ nước màu ngọc bích. Một khung cảnh thật tựa như trong mơ.

Mặc Trì và Tư Tồn đã lưu lại ở núi Lư được hơn mười ngày. Cơn sốt nhẹ dây dưa hành hạ suốt mấy ngày qua gần như vắt kiệt sức lực của Mặc Trì. Nhưng ỉúc nào anh cũng hào hứng kéo cô ra ngoài chơi. Tư Tồn chỉ cho anh đi dạo nửa tiếng trên con đường hoa, thời gian còn lại, cô ép anh nằm tĩnh dưỡng trên giường.

Mặc Trì vòi vĩnh như con trẻ, lí luận rằng, đã đến được chốn bồng lai tiên cảnh thế này mà lại nằm cả ngày trong phòng giữa bôn bức tường thì chẳng khác nào gặp kho báu lại tay không trở về. Tư Tồn không đành lòng thấy bộ dạng thất vọng ảo não của anh, bèn nghĩ cách đem cảnh đẹp của núi Lư vào trong gian phòng của họ. Không biết cô kiếm ỡ đâu được một chiếc giường đơn màu xanh nhạt, rồi trang trí mỗi góc trong phòng đều bằng những bó hoa tươi rực rỡ. Ớ cửa sổ, cô cắm một vài nhành kiếm lan. Trên bàn, cô đặt một hòn kì thạch của núi Lư. vẻ đẹp của căn phòng thậm chí thu hút cả những chú chim nhỏ phía ngoài cửa sổ. Chúng khoan khoái đậu trên hòn kì thạch, cất tiếng hót vang và nghiêng đầu ngắm nhìn những con người mà chúng có vẻ chẳng lạ lẫm sợ hãi gì, Tư Tồn cũng nghiêng nghiêng đầu quan sát lũ chim nhỏ. Mặc Trì nhìn cảnh đó mà không thể nhịn cười.

Cứ mỗi lần nghe nhân viên nhà khách giới thiệu về một món đặc sản nào của núi Lư, Tư Tồn lập tức tới nhà hàng mua về cho Mặc Trì thưởng thức. Có ngày cô bưng về một đĩa cá con xào trứng, những con cá nhỏ như chiếc kim thêu. Mấy ngày nay Mặc Trì được Tư Tồn chăm lo cho từng miếng ăn, giờ có phần “làm nũng”: “Con cá bé như thế này, anh không ăn đâu!”, Tư Tồn xì một tiếng: “Uổng công anh đọc bao nhiêu sách, đến thạch ngư ở núi Ltí mà cũng không biết. Loại cá này sống dưới suôi ở tít vùng núi sâu. Nếu ỉà nơi khác, có tiền cũng không mua được đấu”.

“Người ta bảo ở núi Lư có ba thứ nổi tiếng nhất: Kê thạch, ngư thạch và nhĩ thạch. Anh thật không thể hiểu nổi, con cá bé tí thế này có gì mà lại trở thành đặc sản cơ chứ?”, Mặc Trì cố tình vặn vẹo.

Tư Tồn lấy một thìa cá đưa vào miệng Mặc Trì, chặn lại không cho anh nói tiếp: “Nổi tiếng hay không quan trọng gì. Ngon miệng là được rồi, anh thử một chút đi”.

Mặc Trì ăn rồi thì chuyển sang tấm tắc khen ngợi không ngớt, con cá nhỏ như vậy lại mang một hương vị thơm ngon, ngọt lành rất đặc biệt. Tư Tồn bón thêm cho anh vài miếng nữa: “Anh ăn thêm mấy thìa đi. Loại cá này bổ lắm, khồng biết chừng ăn xong còn béo lên đây”.

“Chẳng cứ là ngư thạch của em, chỉ cần em cứ tiếp tục nhồi nhét thế này thì chẳng mấy chốc anh béo quay cun cút mất thôi”.

Sống mũi Tư Tồn bỗng chốc cay xè: “Quen anh bao lâu nay, em chưa từng thấy anh có da có thịt lúc nào. Lần này lại bị giày vò tới mức...”

Mặc Trì vội dỗ dành cô: “Gầy thì đã làm sao? Quan trọng nhất là được ở bên cạnh em... Vợ yêu của anh, em chắc không phải người nhỏ mọn đâu nhỉ. Tam thạch của núi Lư mà em mới cho anh thưởng thức có mỗi một thứ”.

“Ai bảo mới được một thứ? Hôm qua, anh chẳng mới ăn kê thạch vói nhĩ thạch đó thôi!”, Tư Tồn trợn tròn mắt nhìn anh.

Mặc Trì tỏ vẻ kinh ngạc; “Hôm qua anh có ăn tí thịt gà nào đâu mà bảo là kê thạch?”

“Rõ ràng em đã mua món kê thạch kho cho anh. Anh ăn xong còn khen ngon, chỉ chê là xương hơi nhiều một chút. Còn món sườn hầm nhĩ thạch, chẳng phải anh còn bảo là nhĩ thạch ngon hơn cả sườn đấy sao?”

Mặc Trì tròn xoe mắt: “Em bảo con gà đồng* hôm qua là kê thạch đó hả? Còn nữa, cái món sườn hầm anh cứ tưởng là nấm hương cơ đấy!”

Tư Tồn hết nói nổi với anh chồng lắm lí lẽ của mình: “Thưa anh Mặc Trì, thật uổng phí công học hành bao năm qua của anh, hóa ra chỉ rặt là lí thuyết suông. Anh thật sự cho rằng kê thạch là gà, còn thạch nhĩ là tai sao?”

Mặc Trì biết mình bị hớ nhưng vẫn giảo biện: “Trước giờ anh chưa từng tới núi Lư. Tới đây rồi, em lại bắt anh nằm trong phòng cả ngày. Bảo sao anh không lí thuyết suông được chứ?”

Tư Tồn lại bón thêm một miếng cho anh: “Có phải em hẹp hòi không muốh cho anh ra ngoài thưởng ngoạn đâu, chẳng qua là lo lắng cho sức khỏe của anh mà thôi, Nói cho anh biết, tam thạch núi Lư đều rất bổ, kê thạch bổ lực khí, ngư thạch bổ nguyên khí, nhĩ thạch nhuận phổi, tất cả đều tốt cho sức khỏe của anh”.

“Đồng chí vợ ơi, anh thật sự khỏe rồi mà. Ngày mai chúng mình lên đỉnh Ngũ Lão ngắm mặt trời mọc nhé!”, Mặc Trì nằn nỉ.

Tư Tồn sợ toát cả mồ hôi, giãy nảy lên: “Lên đỉnh Ngũ Lão sao? Anh điên à? Leo núi lúc nửa đêm, anh còn muốn sống nữa không đấy?”

“Ai bảo em leo núi lúc nửa đêm? Chúng mình sẽ đi từ sáng sớm, vừa đi vừa ngắm cảnh, đến chiều tối thì lên tới nơi. Mình ở lại đấy một đêm, đợi mặt trời mọc. Anh nghe nói nếu đứng trên đỉnh núi Lư ước nguyên lúc mặt trời mọc thì mọi điều ước đều trở thành hiện thực”. Thấy lí lẽ của mình có vẻ còn chưa đủ sức thuyết phục cô vợ cứng đầu, Mặc Trì liền khoát tay, nói với giọng bá đạo: “Anh bảo đi thì phải đi. Em là vợ anh, phải nghe lời anh”.

Sáng hổm sau, Mặc Trì cùng Tư Tồn xuất phát. So với những ngọn núi khác, núi Lư quả thực đã được khai thác để phục vụ du lịch một cách triệt để. Ở đây không chỉ có đường quốc lộ bằng phẳng chạy qua mà mạng lưới những con đường đi vào khu dân cư cũng tấp nập người qua kẻ lại, phồn hoa không kém gì chốn thị thành. Quả thật đường xá rất thuận tiện với người đi lại khó khăn như Mặc Trì.

*kê thạch: ếch

Mặc Trì và Tư Tồn thoắt cái đã tới động Tiên Nhân, suối Thông Minh và vách Long Thủ. Suối Thông Minh nước trong mát, vẻ như mời gọi, Tư Tồn thích thú vốc nước lên, uống hết ngụm này tới ngụm khác. Sợ cô uống vào sẽ đau bụng, Mặc Trì vội tranh với cô, nhưng bị chặn ngay bởi lí lẽ rất “sắc bén” của Tư Tồn: “Em vốn ngốc nên lúc nào cũng khiến anh phải lo lắng. Bây giờ em phải uống nước suôi Thông Minh để trong phút chốc trở nên thông minh hơn. Đợi đến lúc anh gây ra họa thì em cũng có thể bảo vệ anh”.

“Bảo vệ phụ nữ là sứ mệnh của đàn ông”, Mặc Trì cười đáp, “Hơn nữa, anh làm sao có thể gây họa đây?”

Bỗng, một bài thơ khắc trên hòn đá bên bờ suôi đập vào mắt Mặc Trì:

“Nhất thược như quỳnh dịch, ticơng ngu nghĩ vọng hiền.

Dục tri tâm bất biến, hoàn tự ẩm tham tuyền”

“Là gì vậy anh?”, Tư Tồn hỏi.

“Đây là một tác phẩm của một thi sĩ đời Đường tên là Bì Nhật Hưu. Nội dung bài thơ nói về câu chuyện thời Tâ"n, khi danh sĩ Ân Trọng Kham tới thỉnh giáo cao tăng Tuệ Viễn. Hai người vừa đi vừa đàm luận Kinh dịch. Ân Trọng Kham tài năng phi phàm, nói năng trôi chảy đâu ra đấy. Khi cao tăng Tuệ Viễn chỉ vào dòng suối trong bên đường và nói: “Quán chi biện như thử tuyền dũng”...”

Tư Tồn nghiêng đầu rồi cắt ngang câu nói của anh: “Em lại thích câu cuối cùng: “Dục tri tâm bất biến, hoàn tự ẩm tham tuyền”. Nói rồi, cô lại tiếp tục vốc nước suối lên uống. Mặc Trì vội giành lấy gáo nước: “Em không được uống nữa, cẩn thận kẻo đau bụng đấy”.

Tư Tồn rên rỉ: “Dù em có bị Tào Tháo đuổi, em cũng không thay lòng đổi dạ đâu”.

Nghe cô nói vậy, trong lòng Mặc Trì cảm thấy một niềm vui lan tỏa, đang róc rách chảy như mạch nước ngầm, thấm vào từng tế bào cơ thể anh. Anh cũng múc một gáo lên uống, Tư Tồn ngăn lại: “Sức khỏe anh không tốt, không được uống nước lạnh đâu”.

“Đây là nước không thay lòng đổi dạ, anh nhất định phải uống chứ”.

Tư Tồn bèn chìa một ngón tay ra: “Chỉ được uống một gáo thôi đấy nhé!”

Mặc Trì cứ tiếp tục cúi đầu lại ngẩng đầu, múc nước rồi đưa lên miệng. Tư Tồn vội giành lại. Sau một hồi giành giật, họ cùng bưng gáo nước, anh một ngụm, em cũng một ngụm. Tư Tồn thủ thỉ: “Uống nước này rồi, không ai được thay lòng đổi dạ”.

Mặc Trì véo nhẹ cánh mũi cô: “Đồ ngốc, cả hai chúng ta, không ai thay lòng đổi dạ cả”.

Sau một hồi nghỉ ngơi cả hai tiếp tục cuộc hành trình, tiếng nước đổ ầm ầm đâu đó phía xa kia như thúc giục hai tầm hồn trẻ tuổi nồng nhiệt tiến lên phía trước. Bầu không khí ẩm ướt bao trùm lên vạn vật, hơi lạnh khẽ chạm vào da thịt. Mặc Trì cười tươi giục Tư Tồn: “Mau đi thôi em, sắp tới thác núi Lư rồi!”

Tư Tồn giữ anh lại để chỉnh khuy áo. Đường núi càng đi càng dốc, bậc thang đá từng tầng, từng tầng như đi xuyên vào màn mây. Mặc Trì đưa cho Tư Tồn một cây nạng. Tay anh chỉ cầm một cây, tay còn lại nắm lấy bàn tay Tư Tồn. Hai người tiến từng bước chậm chạp. Một cụ già râu tóc bạc phơ đi ngay phía sau họ, chỉ tay khen ngợi Mặc Trì: “Chàng trai trẻ làm tốt lắm. Cố gắng lên!”

Mặc Trì đưa tay vuốt mồ hôi trên trán rồi cười với cụ già: “Cảm ơn cụ ạ!”

Không bao lâu sau, họ đã đặt chân tới suối Tam Điệp. Dòng suôi tựa như một dải lụa trắng vắt thành ba tầng rõ rệt, treo lơ lửng trên vách đá, ngay giữa tầng không. Tư Tồn thực sự bị khung cảnh làm cho choáng ngợp, cô bất giác lẩm nhẩm đọc bài thơ Xa ngắm thác núi Lư của Lý Bạch.

Tiếng thác nước vang lên giữa trời đất, nước bắn lên không trung như những bông hoa thủy tinh. Tư Tồn vô thức đứng che phía trước Mặc Trì, chắn những tia nước lạnh có thể ngấm vào làm anh phát bệnh. Mặc Trì đẩy cô ra, cười nói: “Anh không yếu rớt đến mức ấy đâu. Sắp lên đến đỉnh Ngũ Lão rồi đấy, chúng mình cùng đi nốt quãng đường này nhé!”

Tư Tồn gật đầu, sau đó đưa tay dìu Mặc Trì, cùng anh bước tiếp những bậc cuối cùng lên đỉnh núi. Nếu không phải mất đi một bên chân, Mặc Trì có lẽ đã là một tay chơi thể thao cừ khôi. Mặc dù thể lực không khỏe, nhưng sức bền và khả năng giữ thăng bằng của anh lại tốt vô cùng. Tư Tồn đã mệt tới mức thở hắt ra, còn anh thần sắc vẫn như thường. Một cây nạng của anh đã trở thành gậy leo núi của cô. Cô vừa duy trì sự thăng bằng của mình, vừa cẩn thận dìu Mặc Trì bước đi từng bước, cô" gắng giữ cho anh được an toàn.

Cuối cùng, họ cũng leo tới đỉnh Ngũ Lão vào lúc hoàng hôn buông xuốhg. Mây mù từ dưới chân núi đùn mãi, đùn mãi lên, ôm trọn lấy những dải núi non trùng điệp. Hai người nghỉ lại qua đêm tại một nhà khách trên đỉnh núi. Tư Tồn lại được một phen ngưỡng mộ tính cách cẩn thận của Mặc Trì. Đi leo núi mà anh vẫn không quên mang theo giấy đăng kí kết hôn.

Họ thuê một căn phòng rộng rãi, Tư Tồn lại mua về mấy món ngon cho Mặc Trì thưởng thức, rồi giục anh đi nghỉ sớm. Mặc Trì đã thấm mệt, anh dựa người vào thành giường mà vẫn không quên dặn dò: “Sáng sớm hôm sau, em nhất định phải gọi anh dậy ngắm mặt trời mọc đây nhé”.

Tư Tồn phải mượn thêm một chiếc chăn nữa bởi đêm trên núi rất lạnh. Cô cuốn Mặc Trì vào trong đó giống như một chú gấu trúc bụ bẫm, cười nói: “Anh yên tâm, em không ngủ đâu, em sẽ thức trông anh”.

Mặc Trì ngoan ngoãn nhắm mắt lại, một lúc sau như sực nhớ ra điều gì, lại mỡ choàng mắt: “Không được. Bây giờ em mà không ngủ, chắc chắn nửa đêm sẽ ngủ quên mất. Nào, chúng mình cùng ngủ thôi”.

“Bây giờ em mà ngủ thì sẽ ngủ tới sáng mai luôn đấy”.

Mặc Trì không đợi cô nói gì thêm liền kéo cô vào trong “cái ổ” ấm áp của mình. Tư Tồn nhẹ nhàng dựa vào người anh. Mặc Trì nghịch ngợm những lọn tóc của cô rồi lại miết nhẹ lên cổ cô. Gần đây cô gầy đi nhiều, khuôn mặt bụ bẫm ngày trước giờ đã trở nên có góc có cạnh.

Mặc Trì hôn vào tai cô, những nụ hôn khiến toàn thân cô tê dại. Tim cô đập thình thịch: “Mặc Trì, anh đừng động tay động chân gì đấy. Mình đang ở nhà khách cơ mà”.

Mặc Trì cười xấu tính: “Chúng ta là vợ chồng hợp pháp mà, có gì phải sơ?”

Họ đùa nghịch với nhau cho tới tận đêm khuya. Người lên đỉnh núi mỗi lúc một đông, tiếng nói chuyện ồn ã từ bên ngoài văng vẳng vang vọng vào phòng. Mặc Trì mệt mỏi muốn chìm vào giấc ngủ nhưng Tư Tồn lại lay anh dậy: “Mặc Trì của em dậy đi nào, mặt trời sắp mọc rồi kìa!”

Mặc Trì mơ mơ tỉnh tỉnh nắm lấy tay cô: “Anh không muốn xem mặt trời mọc. Anh chỉ cần em ở đây thôi”.

“Không phải anh muốn ước nguyện lúc mặt trời mọc sao? Mặt trời sắp lên rồi, anh mau dậy đi!”

Mặc Trì kéo cô vào lòng mình, nói với giọng ngái ngủ: “Anh chỉ có một ước nguyện, đó là mãi mãi được ở bên em”.

Tư Tồn mỉm cười ngọt ngào. Mặc Trì của cô đang ở ngay bên cạnh. Anh sẽ mãi mãi ở bên cạnh cô, nhìn thấy mặt trời mọc hay không nào có quan trọng gì? Cô lại chui vào “cái ổ” ấm áp của hai người, ôm chặt lấy Mặc Trì và lắng nghe nhịp đập trái tim anh.

Những tia nắng đầu tiên của ngày mới đã lấp ló ngoài cửa sổ, chiếu sáng cả bầu trời. Ngày hôm nay là một ngày tuyệt đẹp trên núi Lư. Non xa xa, nước xa xa, mặt hồ dưới chân núi, tất cả đều như được dát những tia ánh kim lấp lánh. Ánh sáng rực rỡ len lỏi tới từng góc nhỏ. Còn Mặc Trì và Tư Tồn giống như hai thiên sứ tĩnh lặng, nở nụ cười chìm trong giấc ngủ an lành lúc mặt trời vừa lên ở nơi núi Lư này.