Cậu Của Những Năm Tháng Thanh Xuân Đó

Chương 10 : Không thể cứu vãn

Tan học nó lại ra về một mình...anh nó thì bận công việc ở trường mà không vì vậy anh em nó cũng chẳng về cùng nhau...

"Tuyên Nghi...chúng ta làm lành đi...anh thực sự không muốn dời xa em lần nào nữa".Nó đang đi có cảm giác bị ai đó ôm từ phía sau có chút giật mình tức giận vừa đâu lòng - "Anh làm gì vậy hả?anh nghĩ chỉ vài câu nói vài hành động của anh mà khiến tôi động lòng lại với anh sao?".Nó đứng xa anh ta to tiếng quát vài giọt nước mặt không làm chủ được mà tuôn ra - "Anh xin lỗi..."

"Xin lỗi?nực cười?anh có biết trong cái khoảng thời gian anh bỏ rơi tôi...tôi sống khổ sở thế nào không?có biết lúc đó tôi nhớ anh thế nào không?những lúc tôi cần anh...không có anh bên cạnh tôi phải như nào không?bây giờ tôi sắp quên được anh...anh lại quay về nói chúng ta bắt đầu lại...anh đảo lộn cuộc sống của tôi như vậy chưa đủ sao?".Nó càng mắng anh ta thì nước mắt càng chảy ra cả người bất lực sắp ngã xuống đường...

"Anh xin lỗi".Thấy nó như vậy Hạo Trình ôm nó vào lòng mà vỗ về - "Sao giờ anh mới quay về chứ?".Nó không phản kháng lại cùng ôm lấy anh ta vừa nói tay vừa đập vào lưng anh ta trách móc,nó cũng tự trách bản thân sao lại mãi chờ đợi một người trong đau khổ như vậy chứ? - "Sau này không dời xa em nữa".Hạo Trình nghe vậy thì xoa đầu nó cười vui vẻ

Hai người tay trong vui vẻ đi về...còn anh đứng nhìn cái cảnh đó không bỏ lỡ điều gì chỉ biết cười mà bỏ về...anh đã bỏ tập để đi theo sau nó về nhà chỉ mong một điều nó không bị sao nhưng đến cuối cùng người nó chọn vẫn không phải anh.!.

......

Sau hôm đó nó và Hạo Trình luôn đi cùng nhau đến trường rồi về nhà,đến đại hộ xem các trận đầu khác nhau điều nó sợ nhất là chạm mặt anh nó...nhưng dạo này anh nó coi nó như người dưng vậy chẳng thèm đếm xỉa tới...

"Vi Vi".Nó đang đi cùng Hạo Trình thấy Vi Vi đang đi cùng Khả Hân thì gọi theo - "Chào hai em...lâu ngày không gặp".Hạo Trình dơ tay chào bạn nó chưa kịp để Vi Vi với Khả Hân trả lời - "Tạo điểm nhấn hay gì?chào anh...có chuyện gì không?".Vi Vi khuôn mặt chẳng quan tâm anh ta chút nào quay sang nhìn nó - "Thái độ gì chứ?".Nó cũng cáu mà nhìn Vi Vi nó đã làm gì sai à? - "Coi như bọn tao chưa nói gì? bọn tao bận rồi?à phải rồi đội Anh Thiên Phong chuẩn bị thi đấu mày đến thì đến".Khả Hân giữ tay áo Vi Vi khi Vi Vi định nói gì đó rồi kéo Vi Vi rời đi tới sân bóng

"Đội...?không lẽ anh đấu với anh trai em sao?".Lúc đầu nó còn chưa hiểu sau đó mơ màng nhìn Hạo Trình mà hỏi - "Ừm...nếu em muốn cứ cổ vũ cho anh em đi".Hạo Trình chỉ cười nhìn nó chứ không muốn nói nhiều - "Thôi...theo ai thì cổ vũ đội đó".Nó nắm tay Hạo Trình kéo đi,cho dù nócor vũ cho anh nó đến lúc ấy biết nói gì với anh nó chứ?

Vào trận đấu nó ngồi trên khán đài đối diện với hai đứa bạn của nó...nó chỉ dám nhìn đi chỗ khác chứ không dám nhìn về hướng đó vì anh nó cũng đang đứng gần đó có lẽ đang bàn về chiến thuật...giờ nó mới hiểu tại sao vừa nãy Vi Vi có thái độ như vậy?nó cũng chẳng hiểu nổi nó quay lại với Hạo Trình tại sao mọi người không thích chứ?

"Cho em này ngồi cẩn thận nhé".Nó đang trong tâm trạng suy nghĩ thì Hạo Trình chạy tới đưa nước cho nó và nhắc nhở nó,sợ không may bóng sẽ lao về phía nó - "Em biết rồi.Anh cố lên nhé".Nó cười rồi làm động tác cổ vũ Hạo Trình

Vào trận đấu cũng không quá làm mọi người háo hức hai đội được coi là kèm cạnh...cũng đúng đội anh nó có nhiều người chơi khá tốt cũng thuộc cầu thủ của trường mà...

Vào nữa trận đấu mới được gọi là ngang tài ngang sức,bên nào cũng muốn giành phần thắng vì trận đấu chỉ diễn ra một trận...thua sẽ thua luôn chứ không được chơi thêm trận nữa

"12a1 cố lên...Vũ Hạo ném bóng đi".Cả khán đài bắt đầu nhộn nhịp đặc biệt lớp anh nó đang hô hào nhưng ánh mẳt họ có chút lo lắng và hồi hộp đợi chờ kết quả

"Hình như Ngô Tuyên Nghi là người mà cậu đang cố gắng theo đuổi đúng chứ?nếu lớp cậu thắng thì cậu biết kết cục của con nhỏ đó như nào rồi đấy".Anh đang tiếng gần đến vị trí thích hợp để ném bóng cùng bao nhiêu sự cổ vụ dành cho mình nhưng chỉ vì câu nói của Hạo Trình khiến anh mất cảm giác chỉ biết đứng im....

3s...2s...1s...

"Tuýtttt...hết giờ!Như vậy lớp a2 đã thắng chúc mừng các em...lớp a1 cần cố gắng nếu trận sau thua sẽ bị loại".Trong khi cả khán đài nín thở mà chờ đợi thì tiếng trọng tài vang lên phá đi cái không khí đưa mọi người quay lại với hiện thực...người thì vui vẻ mà hô vang người thì chỉ biết ngậm ngùi mà ra về ánh mắt đến vẻ mặt đầu có thất vọng

Nó cũng không hiểu nổi tại sao trong giây phút quang trọng như vậy...anh là mất cảnh giác để Hạo Trình cướp bóng như vậy chứ?

"Xin Lỗi...".Anh đi ra ghế ngồi nhìn đồng đội mà tội lỗi chỉ biết ôm mặt bất lực

"Mày sao vậy?mọi khi mày đâu có vậy?3 điểm ở giây quyết định như vậy đối với mày đâu phải khó khăn chứ?".Kỳ Nam nhìn anh mà tức giận vẫn không tin vào cái kết quả đó - "Có phải thằng đấy nói gì với mày không?".Anh nó nheo mắt hỏi anh

"Không có chỉ là tao muốn đội mình thử khó khăn này một lần thôi".Anh lắc đầu đứng dậy lại bình thản mà nói rồi cầm đồ bỏ đi - "Tao thấy Vũ Hạo có vẻ không ổn".Anh nó vẫn nghĩ theo cái cảm tính của mình...

"Vũ Hạo cho anh này...vừa nãy anh bị sao vậy?".Nó chạy theo anh khi anh mà hỏi,nó cũng rất tò mò về tâm trạng vừa nãy của anh - "Anh cảm ơn...anh ổn..".Anh cầm chai nước nhìn nó cười trừ thực ra rất muốn nói cho nó cái lý do đó...

"Tuyên Nghi...đi thôi em".Hạo Trình đi lại giữ vai nó khi thấy nó đang nói chuyện với anh - "Vâng".Nó chỉ biết cười trừ,nó có chút ngại khi có cả anh ở đó - "Cậu đừng thân với bạn gái tôi quá mức không tôi ghen đó".Hạo Trình ánh mắt đắc ý trong câu nói có sự thách thức nhìn anh mà nhếch môi cười

"Ngu xuẩn".Anh nó cũng vừa đi tới chỗ nó mà cất lời nói - "Đi thôi đứng đây đến bao giờ?".Anh nó nhìn Vũ Hạo rồi kéo anh đi chẳng quan tâm tới hai người kia...Nó cũng cảm thấy bất lực ngay cả hai đứa bạn thân nó đi qua cũng chẳng thèm đếm xỉa tới nó

......

"Có phải do anh nên em với anh trai cãi nhau không?"

"Không có đâu anh đừng nghĩ vậy...hay là ngày mai anh qua nói chuyện với anh em đi biết đâu hai người lại trở nên thân thiết".Nó cười nhìn Hạo Trình mà nói nó chẳng muốn hai người họ coi nhau như kẻ thù vậy - "Quyết định vậy đi.Thôi em vào nhà đi chẳng muộn".Hạo Trình xoa đầu nó để nó yên tâm đi vào nhà - "Mai gặp anh sau"

"Qua đây".Nó đi vào nhà thì thấy anh nó đang ngồi ở ghế sofa sắc mặt cáu gắt mà nói nó - "Sao anh cứ phải như vậy?".Nó ngồi xuống ghế tâm trạng cũng chẳng khác mấy gì anh nó - "Tại sao?Anh nói mày bao nhiêu lần thằng đó không tốt vậy mà còn đâm đầu vào yêu nó lần nữa có đáng không?đầu óc thông minh của mày đâu hết rồi hả?.Anh lườm nó thật không hiểu nổi đầu óc của nó - "Nếu anh còn cứ nghĩ anh ấy như vậy...em sẽ sang Nga sống với Bố Mẹ".Nó tức giận mà quát anh mình,sao anh không hiểu cho nó chứ?

(....Alo...Mẹ...)

(Sao vậy?hai anh em xảy ra chuyện gì à?)

(Mẹ sắp xếp nơi ở cho Ngô Tuyên Nghi 2-3 ngày sau nó sẽ qua đấy sống với Bố Mẹ)

(Hai anh em lại làm sao?).Giọng mẹ nó có chút lo lắng khi nghe anh nó nói vậy trước giờ anh nó chưa từng để cập đến vấn đề này

(Không sao...chỉ là con không đủ sức để mà nói chuyện với con bé nữa với nó cũng muốn sang đấy ở cùng hai người).Anh lướt nhìn sang nó rồi chú ý vào nghe điện thoại

(Ừm...vậy để mẹ sắp xếp cho con bé)

(Vâng...con chào mẹ)

"Như vậy được chưa?".Anh tắt máy quay sang nhìn nó mà nói,trong chuyện này anh nó không muốn nói nhiều làm gì rồi mặc kệ nó mà đi về phòng

Nó chỉ biết ngồi ở đó chẳng thể nói gì? cũng chẳng biết phải làm gì?anh em nó không thể hắn gắn lại tình cảm nữa sao?

.....

"Không đến sân tập đến nhà mày làm gì?".Hướng Nguyên khó hiểu nhìn anh nó - "Không nay nghỉ một ngày vào nhà tao đi chúng ta nói chuyện".Anh nó nhìn Hướng Nguyên giải thích ánh mắt nhìn Anh

"Cậu đến đây làm gì?...