Một chương cuối trong tháng này, vì tui đi thực tập với viết luận nên thời gian eo hẹp quá. Chương này làm sơ qua nên sạn khắp nơi, khi nào rảnh tui sẽ check lại. Chương 29: Ấm áp 3 - -
Chuyện đầu tiên sau khi La Kiêu về đến chính là vào phòng bếp, nhìn chó con đáng thương nằm lăn lộn trong góc phòng. Nó vừa nghe thấy tiếng mở cửa lập tức nhảy dựng lên, đâm sầm vào người La Kiêu.
"Ê, muốn gì đó?" Đoàn Dịch Phong dùng tay che mũi rồi nhéo chó con, vừa lắc lắc nó vừa nguy hiểm hỏi.
"Gâu! Gâu!" Chó con xù lông nhìn Đoàn Dịch Phong sủa inh ỏi.
"Đưa nó cho tôi." La Kiêu ôm lấy chó con, làm lơ ánh mắt bất mãn của Đoàn Dịch Phong. Lúc về có ghé cửa hàng thú cưng mua một cái ổ nhỏ bằng gỗ, cậu đặt một cái đệm mềm mại ấm áp vào bên trong, sau đó để chó con vào cái phòng trống bên cạnh.
Chó con được tắm rửa xong nhìn qua còn rất xinh đẹp, đám lông màu trắng không chút tạp màu, đôi mắt tròn xoe long lanh nước, hơn nữa còn rất biết cách làm nũng. La Kiêu vừa động nó đã nhảy ra khỏi ổ nhỏ, hai cái chân ngắn bấu víu ống quần cậu, miệng phát ra âm thanh nức nở.
"Ngoan, sẽ không ném mày đâu." La Kiêu bất đắc dĩ cười cười, khom lưng xoa xoa bộ lông chó con, giọng nói dịu dàng.
Đoàn Dịch Phong mới vừa mở cửa liền thấy một màn này, chó con được La Kiêu xoa nắn ngoan ngoãn híp mắt, còn hưởng thụ cọ cọ lòng bàn tay cậu, nụ cười La Kiêu phát ra từ nội tâm làm hắn hơi bực bội. Mấy tháng nay, La Kiêu không có bài xích hắn giống trước kia, nhưng cũng không quá thân mật, lúc bọn họ ở chung có khi càng giống bạn bè hơn.
Ngay cả như vậy, Đoàn Dịch Phong cũng không dám vượt Lôi Trì một bước, mỗi đêm ngủ chỉ đơn thuần ôm cậu, cái gì cũng không làm.
La Kiêu rất mờ mịt, cậu cảm giác mình đang tiếp xúc với một Đoàn Dịch Phong khác, vứt bỏ ngang ngược, vứt bỏ bá đạo, người này có khi hành động ấu trĩ như đứa con nít. Lúc hắn hôn cậu, cậu chỉ cần hơi đáp lại, hắn sẽ hưng phấn không biết làm sao, dùng cái loại ánh mắt vừa cẩn thận lại vừa kích động ngẩng cao nhìn cậu, đuôi lông mày đều tràn đầy ý cười.
Trước đây, La Kiêu chưa bao giờ có đáp lại hắn.
Cậu cũng dần dần phát hiện, Đoàn Dịch Phong cũng không hung ác như tưởng tượng, bề ngoài kiệt ngạo khó thuần lại che dấu sự chân thành và cẩn thận, cũng bởi vậy, La Kiêu mâu thuẫn. Ký ức trước kia không dễ dàng quên đi như vậy, đặc biệt là lúc ở chung với Đoàn Dịch Phong, cậu sẽ không khống chế được mà nhớ tới.
Cảm giác của cậu với Đoàn Dịch Phong càng ngày càng trở nên phức tạp, càng ngày càng không cách nào chải vuốt rõ ràng.
Ngày hôm sau, La Kiêu ôm chó con định đến bệnh viện thú cưng làm kiểm tra, kế hoạch đi ra ngoài chơi của Đoàn Dịch Phong bị phá nát. Hắn oán khí đầy người nhìn chằm chằm chó con được La Kiêu ôm vào ngực, hận không thể đi lên hung hăng cắn một miếng. Cuối cùng vì có nhiều thời gian ở chung với La Kiêu, hắn chịu thương chịu khó đảm nhiệm chức vụ tài xế, chở một người một chó đến bệnh viện.
Trên đường, La Kiêu cân nhắc thật lâu, quyết định đặt tên cho chó con là Soái Soái. Đoàn Dịch Phong nghẹn cười, khen ngợi tên cậu lấy không tệ.
Soái Soái cọ cọ lòng bàn tay La Kiêu, híp mắt vẫy đuôi.
"Đây là Samoyed, vừa đầy ba tháng, không bị bệnh truyền nhiễm của chó hay bệnh trạng nào khác, thân thể cũng khá khỏe mạnh. Bây giờ tôi tiêm vào vắc-xin phòng bệnh cho nó, 21 ngày sau cậu lại mang nó tới tiêm mũi thứ hai." Bệnh viện thú cưng, bác sĩ nói với La Kiêu đang ôm chó con.
Vừa nãy kiểm tra thân thể dọa Soái Soái một trận, hiện tại nó đang đề phòng nhìn chằm chằm bác sĩ. La Kiêu trấn an vuốt lông nó, bác sĩ đã đi chuẩn bị vắc-xin để tiêm.
Đoàn Dịch Phong nhàn nhã ngồi ở bên cạnh, gác chân thích thú hóng chuyện.
"Chút nữa vật nhỏ này có thể bị dọa cho khóc không?" Hắn vui sướng khi người gặp họa hỏi.
La Kiêu không nói gì, "Anh thấy chó khóc chưa?" Cũng không phải giống con người cứ xoạch xoạch rơi nước mắt đâu!
"Chưa thấy qua, nhưng mà anh khẳng định nó sẽ sợ." Kỳ thật Đoàn Dịch Phong muốn nói, anh lớn như vậy vẫn chưa tiếp xúc với chó, nó khóc hay không đâu có chuyện gì liên quan tới anh.
"Khi còn nhỏ đi chích anh có khóc không?"
Đoàn Dịch Phong nghẹn lại, sau một lúc lâu mạnh miệng cười nói: "Đương nhiên không có, không phải nhẹ nhàng đâm cái thôi sao, không đau chút nào."
"Dưới một tuổi, lúc tôi chích sẽ khóc oa oa." La Kiêu vuốt lông cho Soái Soái, nhàn nhạt nói.
Nghe như gián tiếp vạch trần anh nói dối ha. Đoàn Dịch Phong ho khan một tiếng, phỏng đoán như thế.
Vì chứng minh bản thân, khi chích Soái Soái một tiếng cũng không phát ra, chỉ lúc kim đâm vào thân thể mới run lên một chút. La Kiêu rất vừa lòng khích lệ nó vài câu, Soái Soái hừ hừ hai tiếng, ngẩng đầu đắc ý trừng Đoàn Dịch Phong.
Đương nhiên, chó sẽ không như con người, cái gọi là trừng, chẳng qua là trực giác nhạy bén của Đoàn Dịch Phong thôi.
La Kiêu rất thích chó, thích đến mức Đoàn Dịch Phong ghen ghét phát cuồng, hắn không ngừng một lần oán giận La Kiêu trọng chó khinh chồng, mỗi lần như vậy La Kiêu liền giả ngu hỏi lại: "Chồng gì?"
"Yêu chồng của em." Đoàn Dịch Phong ôm cậu, tiến đến bên tai cười ái muội.
Bọn họ đều đang giả ngu, cưỡng bách bản thân quên đi những ký ức không thoải mái, nhưng đây chỉ là một loại biểu hiện giả dối, nhìn như ấm áp hòa thuận sau lưng lại tràn đầy lốc xoáy.
Cho dù là cái khe rất nhỏ cũng có thể phá nát cái biểu hiện giả dối này.
Lần đầu tiên làm bánh kem thất bại vẫn chưa làm La Kiêu nhụt chí, cậu tiếp tục cố gắng, dưới sự chỉ dạy của đầu bếp không ngừng tiến bộ, cuối cùng cũng có thể thuận lợi làm ra vài loại bánh kem đa dạng. Đoàn Dịch Phong sau khi biết được liền quấn lấy muốn cậu làm bánh ăn, Soái Soái cũng xoay vòng quanh La Kiêu, ư ử đi theo ồn ào.
La Kiêu không chịu nổi thỉnh cầu, rất nhanh liền chuẩn bị xong nguyên liệu, ở biệt thự bắt đầu lần thứ hai làm bánh kem.
Loại bánh cậu làm chính là bánh bông lan chiffon khá phổ biến, sau khi các nguyên liệu như bột mì, trứng gà, sữa bò chuẩn bị xong, La Kiêu bắt đầu đánh trứng gà. Cậu tách lòng trắng trứng với lòng đỏ riêng ra, bên lòng đỏ trứng để thêm đường cát trắng với muối vào rồi đánh đều tay, tiếp theo cậu cho thêm dầu với sữa bò vào, sau đó lại rây bột mì vào hỗn hợp rồi tiếp tục khuấy đều. Cậu vắt một ít nước chanh vào lòng trắng trứng, dùng máy đánh trứng đánh nhẹ đến khi bông mịn.
Đoàn Dịch Phong dựa vào cửa phòng bếp, ánh mắt khóa chặt trên người La Kiêu. Đối phương mặc tạp dề màu lam nhạt, thân hình mảnh khảnh nhìn cực kỳ đẹp mắt. Khi La Kiêu làm bánh rất nghiêm túc, ánh mắt không di chuyển nhìn chăm chú vào nguyên liệu nấu ăn, mà La Kiêu nghiêm túc như vậy làm Đoàn Dịch Phong động lòng. Đường cong sườn mặt cậu hiện ra sự kiên trì và quật cường, giống như một bức tranh hoàn hảo.
Hắn yêu người này, chưa bao giờ yêu đến thế.
Sau khi bật lò nướng, La Kiêu đặt khay nướng vào trong, sau đó chỉnh nhiệt độ và thời gian thích hợp, cuối cùng là khẽ thở một hơi.
"Em làm bánh mà như lên chiến trường vậy." La Kiêu tháo tạp dề xuống, Đoàn Dịch Phong đến lau một mì trên mặt cậu, nhẹ giọng nói.
La Kiêu liếc hắn, hỏi: "Anh đây là khen tôi hay là chê tôi?"
"Đương nhiên là khích lệ, chiếc bánh trên chiến trường khẳng định không giống bình thường." Đoàn Dịch Phong thề son sắt cười.
La Kiêu không tỏ ý kiến, tạm thời không muốn tìm tòi nghiên cứu hương vị quái dị trong câu này.
Nửa giờ sau, cậu lấy bánh đã nướng xong ra, trước dùng tăm xỉa răng cắm nhẹ một cái, thấy tăm không bị dính thì lộn ngược khay bánh lên khuôn tròn, chờ sau khi làm lạnh lấy ra, cũng xem như hoàn thành một nửa bánh kem, mà một nửa còn lại là khảo nghiệm linh cảm thủ công.
Sau khi thêm kem vào bánh, Đoàn Dịch Phong cũng rất có hứng thú gia nhập, La Kiêu một bên chỉ đạo hắn, bản thân cũng vội đến luống cuống tay chân. Bánh kem làm xong thoạt nhìn còn đơn sơ hơn lần đầu, phía trên chỉ phủ một tầng kem, cũng không làm thêm hoa kem gì, đương nhiên, đẹp không quan trọng, thứ cần là ăn ngon.
Soái Soái xoay vài vòng quanh La Kiêu cũng không khiến chủ nhân chú ý, mùi bánh kem vẫn cứ bay bay chui vào mũi nó, La Kiêu mới vừa đặt bánh kem lên bàn cơm, nó đã nhanh chóng chạy tới, dùng miệng cắn ống quần La Kiêu, cái đuôi lúc lắc không ngừng.
"Chó cũng thích ăn bánh kem sao?" Đoàn Dịch Phong chỉ vào Soái Soái đang nức nở bên cạnh, giống như gặp chuyện gì mới mẻ lắm.
La Kiêu cắt bánh kem ra đặt trước mặt Đoàn Dịch Phong, ít nhiều có chút khẩn trương trả lời, "Có vài loại chó thích ăn đồ ngọt, nhưng mà không thể ăn nhiều, rất dễ tiêu chảy."
Đoàn Dịch Phong nghiêm túc gật đầu, lúc La Kiêu không chú ý liền dùng bánh kem đùa giỡn Soái Soái, "Có nghe thấy không? Chó ăn bánh kem gì hả, đây đều là của tao, không có phần của mày."
Soái Soái căm tức nhìn hắn, nước mắt lưng tròng kêu lên.
Hai người cuối cùng cũng không ăn hết bánh kem, Đoàn Dịch Phong vuốt bụng oán trách nó phụ lòng người khác, Soái Soái sau khi dùng đủ tuyệt chiêu lăn lộn làm nũng thì được phân cho một ít bánh kem, nó hưng phấn chạy loạn khắp nơi.
Bánh kem La Kiêu làm không khác lắm với bánh kem trong tiệm, thể hội một phen cảm giác sung sướng trời đãi kẻ cần cù.
Đoàn Dịch Phong cũng không thỏa mãn với phương thức ở chung như vậy, hắn cứ cảm thấy giữa bản thân và La Kiêu xuất hiện một vách ngăn, cái vách ngăm này luôn hiện hữu, nhưng lại mềm nhẹ hơn trước khi đấu tranh quyết liệt trước kia nên rất khó phát hiện.
La Kiêu rất mẫn cảm với sự đụng chạm của hắn, ngẫu nhiên sờ một cái hôn một cái cậu có thể tiếp thu. Vào buổi tối toàn thân cậu đều cứng đờ, cho dù hắn cầu X cậu cũng sẽ quả quyết từ chối. Đoàn Dịch Phong là loại đàn ông mỗi tối ôm chạm vào một cái là có thể làm cứng, thật sự là sống không bằng chết.
Hắn rất để ý, La Kiêu trước nay vẫn chưa nói thích hắn.
La Kiêu cũng không rõ lắm, cậu thậm chí còn không biết bản thân nên bắt đầu với Đoàn Dịch Phong thế nào, làm thế nào để biến quan hệ này thành loại quan hệ kia, cậu không có cảm giác thích quá mãnh liệt, tất cả đều như thuận theo tự nhiên, nhưng hiện tại, lại có một vài thứ chậm rãi phát sinh biến hóa.
Những phát hiện của cậu trong lúc lơ đãng đã thay đổi toàn bộ tình hình.
Mà trong khoảng thời gian tiếp xúc này, La Kiêu triệt để ý thức được, Đoàn Dịch Phong yêu cậu bao nhiêu, cái loại yêu...... Không màng tất cả, cường thế cực đoan.
La Kiêu cũng không thích, cậu đã từng thích cô gái dịu dàng lương thiện, bây giờ thì thích đàn ông ôn nhuận nhu hòa.
Mấy thứ này, Đoàn Dịch Phong đều rõ ràng.
Hắn cũng không phải loại hình đàn ông La Kiêu thích.
Tình trạng này duy trì một tháng, cũng không có ai chọc thủng tầng giấy mong manh kia. Đoàn Dịch Phong quý trọng mỗi một giây ở chung với La Kiêu, buổi tối hắn vẫn đưa ra mong muốn XX với La Kiêu, dù bị cự tuyệt cũng không nhụt chí, xốc chăn xuống giường, vào WC một chuyến lại trở về ôm La Kiêu tiếp tục ngủ.
Hắn sẽ lái xe riêng lại đây đưa cơm trưa cho cậu, cũng sẽ nhớ kỹ trong lòng ánh mắt lơ đãng của mình, rõ ràng dị ứng với chó lại không mạnh mẽ ném nó đi, mỗi ngày cố gắng ép thời gian làm việc xuống chỉ vì muốn dành nhiều thời gian ở cạnh cậu.
Có khi La Kiêu nghĩ, cậu với Đoàn Dịch Phong chính là một đoạn nghiệt duyên.
Thông tin sắp có mưa sao băng xuất hiện đầy trên báo, thu hút vô số người muốn đi xem. Đoàn Dịch Phong trong lúc vô tình nhìn đến một câu nói: Khi mưa sao băng xẹt qua từ phía chân trời, nguyện vọng của bạn có thể thực hiện. Hắn đập bàn, lập tức bảo người đi chọn vị trí tốt nhất thích hợp xem mưa sao băng nhất.
Thời gian xuất hiện mưa sao băng là 0 giờ, Đoàn Dịch Phong sợ La Kiêu lạnh, nên mang cho cậu một cái áo lông vũ lớn, hai người ngồi trên đỉnh núi, trước mặt đặt kính viễn vọng đơn giản, nơi này dùng kính viễn vọng xem lại có một cảm giác khác.
Mưa sao băng đến đúng giờ, mọi người chờ đợi đã lâu hưng phấn hét lên một tiếng, sau đó sôi nổi chắp tay trước ngực cúi đầu cầu nguyện. La Kiêu không tin mấy thứ này, tín ngưỡng của cậu sớm đã không còn, đến nơi đây chỉ vì bị Đoàn Dịch Phong cứng rắng kéo đi, năm phần tình nguyện năm phần không tình nguyện. Cho nên khi cậu thấy Đoàn Dịch Phong chắp tay trước ngực, cúi đầu yên lặng cầu nguyện, cậu đột nhiên có loại cảm giác phức tạp nói không nên lời.
Tựa như con mèo luôn bắt chuột, đột nhiên giải cứu chuột ra khỏi lu gạo.
"Sao lại nhìn anh như vậy?" Đoàn Dịch Phong mở mắt ra, cười hỏi.
"...... Anh đang cầu nguyện?" La Kiêu dừng một chút, mới không thể tưởng tượng hỏi.
Sao mọc đầy trời, không khí mát mẻ.
Đoàn Dịch Phong nở nụ cười, cẩn thận đánh giá La Kiêu, khóe môi cong lên, gật đầu nhẹ đến không thể phát hiện, đột nhiên cực kỳ nghiêm túc nói: "A Kiêu, đã sắp nửa năm rồi......" Hắn nói một nửa đột nhiên tạm dừng, ánh mắt sâu thẳm nhìn chăm chú La Kiêu, sau đó giọng nói trầm xuống sợ hãi hỏi, "Em có thích anh không?"
La Kiêu liếc mắt đã rơi vào đôi con ngươi đen nhánh kia, cậu có chút phản ứng không kịp, biểu tình Đoàn Dịch Phong bây giờ rất phức tạp, rất nghiêm túc, đúng vậy, đã nửa năm, bắt đầu từ ngày đó, cậu với người này dùng phương thức như vậy ở chung nửa năm, thích sao? Hay là không thích?
"Có lẽ...... Là có một chút...... Thích." Cậu nhớ lại rất nhiều chuyện, mơ hồ từ trong trí nhớ rút ra đáp án, do dự, tạm dừng rồi mới nói xong.
Đoàn Dịch Phong tươi cười rạng rỡ, hắn chân tay luống cuống nhìn chằm chằm La Kiêu, từ trong tới ngoài đều tràn ngập hưng phấn, hắn bỗng nhiên dùng sức ôm lấy La Kiêu, gác đầu trên vai cậu, gắt gao ôm lấy khoảnh khắc khó có được này.
La Kiêu nhắm mắt lại, sau đó chậm rãi mở ra, cười hỏi: "Anh vừa nãy cầu nguyện cái gì?"
"Không cần nữa." Đoàn Dịch Phong cọ nhẹ bên tai cậu, hơi thở ấm áp, vui sướng khoe ra, "Nguyện vọng của anh đã thực hiện được rồi."