" Mau tránh ra "_ Minh Nhiên cắn mạnh vào môi Thiên Hàn , mùi máu tanh nồng loan trong miệng .
" Cậu... "_ Thiên Hàn buông ra , nhìn Minh Nhiên với đôi mắt khó chịu .
" Tôi đã trả cho cậu chiếc nhẫn rồi , chúng ta còn nợ gì nhau đâu sao cậu cứ bám lấy tôi vậy ? "_ Tim cậu chẳng hiểu sao lại nhói , còn có chút uất ức .
" Cậu thật sự ghét tôi bây giờ sao ? "
" Đúng vậy , thật sự rất ghét . Cậu chưa bao giờ nghĩ đến cảm giác của tôi cả . Muốn đi là đi , muốn về là về . Cậu có từng nghĩ tôi sẽ như thế nào không ? Đột nhiên cậu biến mất làm tôi rất lo lắng , nhưng cậu thì như thế nào chứ.... "_ Minh Nhiên òa khóc lớn hơn .
" Tôi xin lỗi "_ Thiên Hàn lau đi những giọt nước mắt ấy . Thật sự rất ghét nhìn cậu khóc . Nó giống như đem chính bản thân đưa vào hỏa ngục vậy , vừa đau đớn vừa bức rức .
" Tôi không cần lời xin lỗi của cậu , tôi không cần . Nhiều năm như vậy , cậu một chút cũng không hề nhớ đến tôi sao ? Gọi cho tôi báo một tin bình an rất khó với cậu sao ? "_ Gạt mạnh bàn tay đang sờ trên mặt mình , Minh Nhiên căm phẫn nhìn Thiên Hàn .
" Cậu đến lấy lại đồ thì tôi cũng trả cậu rồi . Còn chuyện gì sao ? "_ Minh Nhiên chỉnh lại quần áo nhàu nát , khụt khịt mũi
" Ở lại với tôi một chút đi "_ Thiên Hàn vòng tay ôm Minh Nhiên .
" Tôi không muốn "_ Hai tay bị kẹt ngay lòng ngực Thiên Hàn , bản thân cố gắng vặn mình để thoát ra nhưng lại bị ôm chặt hơn nữa .
" Một chút thôi "_ Đáy mắt Thiên Hàn trĩu xuống .
Bản thân quá lơ là với vật nhỏ này rồi . Cứ nghĩ lúc ấy gọi về vật nhỏ sẽ như vậy khóc đến mức mất cả thị giác nên mới không liên lạc về . Sao có thể tưởng tượng , vật nhỏ như thế mà lại chứa nhiều tâm tư .
Cứ tưởng cậu sẽ luôn như xưa , vẫn vô lo vô nghĩ mà cười đùa lúc mình trở về , ôm mình trút hết những tâm sự . Không ngờ cậu lại cất riêng những tâm sự đó một mình , những năm qua đề không dám để lộ ra ngoài vẫn cứng đầumột mình giữ kín .
" Cậu... "_ Hơi thở chầm chậm ngay tai , khiến vành tai mẫn cảm có chút đỏ . Minh Nhiên cảm nhận được sự mệt mỏi trong lời nói của Thiên Hàn và cả hơi thở nữa .
Đưa tay ra phía sau vuốt dọc sóng lưng như lời động viên , an ủi cho Thiên Hàn . Cậu thật sự không biết bản thân mình bị sao nữa , chỉ biết là không muốn nhìn thấy Thiên Hàn như vậy .
" Dễ chịu quá "_ Ngửi mùi hương dễ chịu thoang thoảng trên mái tóc Minh Nhiên , thật sự khiến cho Thiên Hàn được thả lỏng trong sự thoải mái . Lâu rồi Thiên Hàn mới ngửi được thư thả như này .
" Cậu áp lực lắm sao ? "_ Minh Nhiên nhè nhẹ vỗ về Thiên Hàn .
" Ừ , rất áp lực "_ Không có cậu bên cạnh , áp lực đối với tôi còn nhiều hơn nữa . Chỉ mong tất cả trôi qua thật mau để trở về bên cạnh cậu .
" Cậu chắc đã vất vả lắm "_ Minh Nhiên buồn rầu .
" Sao lại buồn ? "_ Thiên Hàn đẩy Minh Nhiên ra , bàn tay vuốt nhè nhẹ má Minh Nhiên .
" Thiên Hàn... "
" Tôi nhớ cậu "_ Thiên Hàn đoạt lấy cánh môi đỏ mọng của Minh Nhiên , tham lam mà cắn mút . Vết cắn lúc nảy đang dần vỡ ra , mùi máu trong miệng ngày càng dày đặc cũng không khiến Minh Nhiên ghét bỏ . Vòng tay cau lấy cổ Thiên Hàn .
Thiên Hàn đở Minh Nhiên ngồi lên đùi mình , mặt đối mặt . Vật nhỏ không còn giống khi xưa nữa , gầy hơn một chút rồi . Nhưng mà có điều , cặp mông to hơn một chút sờ thật vừa tay . Cứ như vậy mà nắn nó .
Minh Nhiên đập mạnh vào vai sau của Thiên Hàn , cả hai mới hết day dưa .
" Cậu...cậu làm tôi..nghẹt thở chết mất "_ Minh Nhiên thở hổn hển , nếu Thiên Hàn không chịu buông ra có lẽ cậu đã tắt thở rồi .
" Bảo bối , cậu thật quyến rũ "_ Thiên Hàn kéo áo Minh Nhiên lên .
" A...đừng "_ Minh Nhiên ưỡn người , tạo nên một đường cong sắc nét .
" Thích thế này không ? "_ Thiên Hàn lấy hai ngón trỏ đè đè lên hai đầu vú của Minh Nhiên .
" Ưm...đừng kì lạ "_ Minh Nhiên đỏ mặt, yêu kiều rên rỉ .
" Thế nào là kì lạ ? "_ Thiên Hàn bắt đầu đè xuống mà xoay vòng .
" Tôi không biết...a "
_____//_____
Có lẽ nên dừng lại thì sẽ tốt hơn 💔
Càng viết càng tệ hại...._____//_____
Vote nhaa ❤️!