Cậu Là Bảo Bối Tâm Can Của Tôi

Chương 7: Ôm ngủ

" Cậu làm gì vậy ? "_ Minh Nhiên thờ thẫn . Miếng kẹo bông trong miệng lại bị Thiên Hàn cướp mất , cây kẹo bông trên tay cơ hồ như muốn rớt .

" Ăn kẹo "_ Thiên Hàn bình thản .

" Nhưng mà... "_ Sao không giống bình thường gì hết , lúc nảy còn có thứ gì đó luồn vào miệng cậu .

" Ăn cơm thôi "_Thiên Hàn cầm cây kẹo xuống , lấy hai hộp cơm ra .

" Sao ngày nào cậu cũng đem cơm cho tớ vậy ? "_ Minh Nhiên thắc mắc . Cậu ấy mang hai hộp cơm như vậy chắc sẽ rất nặng , còn có người lớn không la sao ?

" Tôi có nói là mang cho cậu sao ? Chỉ là tôi ăn một mình lại không hết nên mới nhờ cậu ăn giúp "_ Thiên Hàn bắt đầu ăn .

" Như vậy cậu chỉ cần mang một hộp thôi là đủ rồi mà . Sao lại phải đem tận hai hộp ? "_ Minh Nhiên lúc này vẫn chưa chịu ăn , thắc mắc đủ điều .

" Cậu nói nhiều thật đó "_ Thiên Hàn vẫn nhai nhai cơm trong miệng .

" Tớ... "_ Cậu thật ra cũng chưa bao giờ từng nghĩ cái quan tâm của Thiên Hàn đặt lên mình . Có phải những ngày qua bản thân đều làm quá phận không ? Hay tự mình ảo tưởng .

" Vậy bây giờ cậu có ăn không ? Không thì tôi đem bỏ đi "_ Thiên Hàn như tức giận .

" Tớ ăn mà "_ Thiên Hàn gắp một miếng đồ ăn bỏ vào miệng Minh Nhiên .

" Ngon không ? "

" Ngon lắm " Minh Nhiên cười cười .

" Vậy thì ráng ăn nhiều một chút "_ Thiên Hàn đưa một miếng đồ ăn nữa cho Minh Nhiên . Đúng là vật nhỏ dễ nuôi .

" Được a~~ "_ Minh Nhiên cầm đũa bắt đầu ăn .

Thật ra là hồi trước đây , Thiên Hàn có dậy cậu cầm đũa . Nhưng lúc đầu khó lắm , đôi khi cầm lại bị trượt ra khỏi tay . Thiên Hàn phải cầm tay mà hướng dẫn cho Minh Nhiên , có đôi khi Minh Nhiên cũng có thể cảm nhận được hơi thở của Thiên Hàn đặt ngay gáy mình . Cuối cùng cậu cũng có thể tự ăn bằng đũa rồi .

" Thiên Hàn nè , cậu có thấy là tớ mập lên không ? "_ Minh Nhiên sờ sờ cái bụng căng mẩy nhìn Thiên Hàn .

" Sao vậy ? "_ Thiên Hàn đang bóc hộp sữa cho Minh Nhiên .

" Tớ xấu đi có đúng không ? "_ Thiệt sự là cậu cảm nhận được là gần đây mình ăn quá nhiều , tới nỗi phát phì lên .

" Không , mũm mĩm mới dễ thương "_ Mập mạp mới dễ sờ mà còn thoả mái nữa chứ .

" Nhưng tớ không muốn đâu , xấu lắm "_ Minh Nhiên cầm hộp sữa từ tay Thiên Hàn nhưng lại có vẻ như không muốn uống .

" Uống đi , còn xuống lớp thay đồ đi ngủ "

" Tớ không uống đâu , cậu uống dùm tớ đi "

" Mau uống đi , bằng không mai mốt sẽ không mang đồ ăn cho cậu "_ Thiên Hàn trừng mắt .

" Tớ uống mà , nhưng mà mai cậu... "_ Minh Nhiên vừa uống vừa dò xét .

" Uống hết thì ngày mai tôi sẽ đem đồ ăn cho cậu "_ Thiên Hàn xoa đầu Minh Nhiên .

——-//——-

" Các em , chúng ta chuẩn bị thay đồ ngủ nha . Mấy bạn nữ đi theo cô "

" Minh Nhiên , chúng ta đi thay đồ "_ Thiên Hàn nắm lấy tay Minh Nhiên kéo vào một góc lớp .

" Thay đồ đi "_ Thiên Hàn kéo tấm khăn lớn ra , che chắn cho Minh Nhiên thay đồ .

" Cậu che tớ như vậy , thật kì quái a~~ "_ Minh Nhiên bắt đầu cởi áo , thay một chiếc áo ngủ .

" Mau thay đi , nói nhiều quá "_ Thiên Hàn đỏ mặt quay đi chỗ khác .

" Tớ thay xong rồi "

Thiên Hàn buông thả cái khăn xuống , thay đồ ngủ .

" Các em chúng ta di chuyển tới phòng ngủ chung nha , nhớ giữ trật tự nha "

" Nè , đi chỗ khác đi "_ Một đứa nhóc đẩy Minh Nhiên ra khỏi chiếc giường sắt .

" Nhưng chỗ này là của tớ mà "_ Minh Nhiên uất ức phản kháng .

" Nó có khắc tên cậu không ? Lúc trước nó là của cậu nhưng bây giờ nó là của tôi rồi "

Minh Nhiên liền đi xung quanh , không thấy cái giường nào còn trống cả .

" Sao vậy ? "_ Thấy Minh Nhiên đi qua đi lại , Thiên Hàn bật dậy hỏi .

" Tớ không có giường "_ Minh Nhiên bĩu môi .

" Lại đây đi , tôi chia một nửa cho cậu "_ Thiên Hàn đập đập vào phần dư bên trong .

" Tớ có thể nằm đúng chứ ? "_ Minh Nhiên hào hứng .

" Mau lên , lại đây "

" Cảm ơn cậu nha "_ Minh Nhiên leo vào trong .

Cả căn phòng rộng lớn chìm dần vào giấc ngủ trưa , Thiên Hàn chuyển mình , cánh tay không tự chủ được mà lôi kéo cả cơ thể Minh Nhiên vào trong lòng ngực mà ôm ấp đến ngủ sâu .

_____//_____

Vote nhaa ❤️!