Cậu Là Giấc Mộng Của Tớ (You Are My Dream)

Chương 4

Trước đó Lâm Úy cũng không có để ý nhiều đến tông giọng của Thành Tự lắm, chỉ cảm thấy trong trẻo dễ nghe, hiện tại mới phát hiện thời điểm hắn hạ giọng trầm thấp khàn khàn, lồng ngực phập phồng cộng hưởng trực tiếp truyền đến trên người Lâm Úy, cậu vô thức gãi gãi lỗ tai, phát hiện tai của mình nóng tới dọa người.

Bàn tay Thành Tự đè lên trang sách, đem sách ấn lên đùi Lâm Úy, xem ra còn muốn tiếp tục đọc nữa.

Cả người Lâm Úy đều muốn nổ tung, đột nhiên đứng lên, tay của Thành Tự rơi vào khoảng không, tập thơ rớt xuống đất, ở trong góc yên tĩnh của thư viện thậm chí còn phát ra tiếng vang. Lâm Úy tựa như một vận động viên chạy đường dài kém bản lĩnh, lưng tựa vào cửa sổ thủy tinh, thở gấp không thôi, mở to mắt nhìn Thành Tự.

Thành Tự nhặt tập thơ lên, vỗ vỗ không cho dính bụi ở bên trên, tiện tay lật vài trang, ngẩng đầu nhìn Lâm Úy, trong mắt mang theo ý cười tinh nghịch, không tiếng động mà mở miệng, nói: Wow.

Lâm Úy hoảng hốt chạy loạn, vượt qua người Thành Tự, giống như bị chó rượt lao ra khỏi thư viện.

Mùa xuân đã nghênh ngang mà đến rồi, nụ anh đào đã gấp gáp tách mình ra khỏi cành mà nở rộ, non mịn hồng hồng. Lâm Úy lại không có lòng dạ mà nhìn, dọc đường về nhà đều cúi đầu bước đi. Đã từng cho rằng Thành Tự cách cậu rất xa, như một pho tượng được đặt trong phòng trưng bày, thời điểm đó Lâm Úy còn có thể mạnh dạn thưởng thức và ảo tưởng, nhưng khi Thành Tự tới gần, cậu lại hoảng hốt.

Cửa hàng bánh ngọt ở giao lộ là nơi Lâm Úy thích nhất ngoài thư viện, bên trong tủ thủy tinh trưng bày những loại bánh rực rỡ muôn màu, chỉ nhìn thôi, là Lâm Úy đã có thể nếm được hương vị ngọt ngào trên đầu lưỡi. Cậu chỉ một chiếc bánh ngọt bên trên có hoa anh đào màu đỏ hồng, nhân viên cửa hàng liền đưa cho cậu, cậu ngồi bên cửa sổ, tách hoa anh đào để sang bên cạnh đĩa sứ, giữ lại ăn cuối cùng.

Lớp kem ngọt mà không ngán, bên trên còn phủ một tầng bơ mỏng.

Đồ ngọt là phương thức trấn an tốt nhất cho tâm trạng xao động của Lâm Úy, nhưng thời điểm cậu không tự giác được mà nhớ tới Thành Tự, vốn dĩ lớp bơ thanh ngọt ở trong miệng lại bắt đầu trở nên ngọt ngấy dinh dính, dính tới miệng mở không ra, lớp bơ bao bọc nơi đầu lưỡi, xúc cảm mới lạ, Lâm Úy không biết nghĩ tới cái gì, càng ăn mặt càng hồng, cuối cùng thở dài, bất chấp tất cả, đem bánh ngọt tranh thủ hai ba miếng ăn xong, trước khi đi do dự một chút, lại đóng gói một cái mang về nhà.

Ăn quá nhiều, lúc về đến nhà còn no.

Mẹ đang ở trong phòng bếp chuẩn bị cơm tối, ba thì ngồi đọc báo trên sô pha, em gái thì cầm điều khiển đổi đài, không ai để ý cậu đã về nhà, có khả năng thấy cũng không quan tâm, Lâm Úy khẽ nói một câu ‘Con đã trở về’, không có ai đáp lại.

Lâm Úy cũng đã quen, đổi dép lê rồi đem bánh ngọt lên phòng.

Đóng cửa phòng, Lâm Úy mới chân chính thở phào nhẹ nhõm một hơi. Cậu mở bài tập đặt ra bàn, sau khi nhìn năm phút đồng hồ thì liền từ bỏ, hôm nay cậu căn bản không nghe giảng, một đề cũng không nhìn vào, đẩy vở bài tập qua một bên, móc điện thoại ra, tìm kiếm bài thơ kia.

Rõ ràng câu từ đều không lộ liễu chút nào, nhưng Lâm Úy nhìn nhìn lại cảm thấy điện thoại bắt đầu nóng tới phỏng tay, âm thanh đọc thơ của Thành Tự vang vọng bên tai của cậu, căn phòng trống trải đột nhiên trở nên áp bách tràn đầy. Cậu úp điện thoại xuống mặt bàn, gục đầu vùi vào trong khủy tay.

Cứng.

Lâm Úy đối với ** vô cùng mới lạ, bởi vì thẹn quá mức nên không tự mình vận động, vậy thì chỉ có thể đợi nó từ từ xẹp xuống.

Đợi đến lúc bình thường trở lại, Lâm Úy thở phào một hơi, đẩy cửa đi ra ngoài định nói với cha mẹ hôm nay mình không đói, không muốn ăn cơm tối. Từ lan can lầu hai nhìn xuống, một nhà ba người vui vẻ hòa thuận đã vây quanh bàn ăn cơm, Lâm Úy cảm thấy mình như người dư thừa, đóng cửa lại, đem bánh ngọt ném vào thùng rác, vội vàng rửa mặt, mở đèn, rút vào trong chăn ngủ.

Ngày hôm sau lúc tới trường, theo lẽ đương nhiên, bài tập của cậu trống không.

Lâm Úy hoàn toàn không đem chuyện bài tập để trong lòng, may mà tới sớm, cậu nhoài người trên bàn, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, cái gì biết thì viết vào, không biết cũng viết lung tung vào, cuối cùng có một đề toán học thật sự không nghĩ ra được, viết chữ ‘Giải’ xong thì hết đường xoay sở.

Nếu như là bài tập môn khác, cậu sẽ mặc kệ, nhưng đây là bài tập toán học, nói không chừng nếu cậu làm không được, thầy dạy toán sẽ đem Thành Tự đến giúp đỡ cậu học tập chuyển về chỗ cũ.

Có khả năng hôm qua Thành Tự thức khuya, nên vừa tới lớp, liền gục xuống bàn ngủ.

Nếu như, mình đến hỏi bài hắn, hắn sẽ giảng chứ?

Lâm Úy khẩn trương mà liếc hắn một cái, cả khuôn mặt của Thành Tự đều chôn ở trong khuỷu tay, chỉ lộ ra cái ót, có thể nhìn thấy xoáy tóc của hắn, mềm mại. Hắn động đậy, Lâm Úy khẩn trương thu hồi tầm mắt, bắt đầu vô thức mà cắn bút, đầu bút máy bóng loáng đâm tới đâm lui trên môi, đầu lưỡi nhô ra, bên trên vỏ kim loại lưu lại một vệt nước.

Phần cuối cùng trên vở bài tập còn trống một đoạn lớn làm cho Lâm Úy phát sầu.

“Lâm Úy, cậu đã làm xong chưa, mau nộp bài tập…”

Lâm Úy bị dọa siết chặt vở bài tập, làm nhăn luôn cả trang giấy, hướng về cọng cỏ cứu mạng cuối cùng của mình — nhìn Thành Tự.

Thành Tự tỉnh ngủ rồi, híp nửa con mắt từ khe hở của cánh tay nhìn thẳng về phía cậu, không biết nhìn đã bao lâu, giọng nói vừa tỉnh ngủ khàn khàn.

“Chưa làm xong?”

Lâm Úy: “À… Ừ…”

Để tớ giảng cho cậu.

Lâm Úy đợi mãi mà vẫn không nghe được câu này, cố lấy dũng khí nhìn qua lần nữa, phát hiện Thành Tự chậm rãi chớp mắt, thoạt nhìn rất buồn ngủ, bộ dáng lập tức sẽ ngủ tiếp.

“Lâm Úy, rốt cuộc cậu xong chưa!”

Người thu bài tập càng ngày càng bực bội, âm lượng kéo cao lên, Lâm Úy bởi vì khẩn trương nên sinh ra cảm giác choáng váng, phần trống trên trang giấy như biến thành xương cá mắc ngang nơi cổ họng.

“Lâm Úy —”

Thanh âm của cậu nhỏ tới không thể nhỏ hơn: “Cậu… Cậu giảng cho tớ…”

“Chờ một chút,” Thành Tự tỉnh táo lại rồi, cất giọng nói, “Lát nữa cậu ấy nộp sau.”

Bạn học phụ trách môn vừa rồi nóng nảy khi đứng trước mặt Thành Tự lại rụt rè như chú cừu nhỏ, liên tục không ngừng đáp được. Thành Tự lấy bài tập của Lâm Úy tới, lục ra một tờ giấy nháp, cầm bút, bắt đầu giảng đề cho cậu. Lâm Úy mới thả lỏng một phần, lại nhắc tới, ánh mắt của cậu dừng trên giày của Thành Tự.

Cách buột giày của hắn giống với ngày hôm qua.

Còn có khớp xương tay của hắn, thời điểm cầm bút đặc biệt góc cạnh rõ ràng, nếu như ngày hôm qua ở thư viện, bọn họ có thể nắm chặt tay…

‘Cộc cộc —’

Thành Tự gõ gõ bàn, nhíu mày, nhìn qua có chút tức giận, thời điểm hắn tức giận có hơi dọa người.

“Chăm chú nghe.”

Lâm Úy gật đầu như gà mổ thóc, bắt đầu cố gắng nghe nghiêm túc.

Thành Tự thành tích tốt, giọng nói cũng rất tốt, ngữ điệu không nhanh không chậm, đề toán học ở trong mắt Lâm Úy như con quái vật khổng lồ, ở trong tay Thành Tự lại giống như sủng vật ôn thuần.

Lâm Úy cái hiểu cái không mà giải đề theo phương pháp của Thành Tự, hoàn thành bài tập.

Thành Tự cầm lấy bài tập của cậu, vượt qua cậu, giao cho đại diện môn đang đứng đợi ở phía sau, cánh tay cọ qua vành tai của cậu, chóp mũi của cậu đụng vào áo sơ mi trắng trước ngực Thành Tự.

Là vị ngọt.

Thành Tự ngồi trở lại vị trí, nghiêng đầu nhìn cậu, nhỏ giọng hỏi: “Cậu hôn môi rất cừ đúng không?”

Lâm Úy còn đang thất thần, đại não quá tải. Ánh mắt của Thành Tự dừng trên bút máy của cậu, lại dời đến trên môi cậu.

“Nghe nói, người có đầu lưỡi linh hoạt, có thể kết nút hoa anh đào.”