Cầu Lui Nhân Gian Giới

Chương 125

Cũng như nhà hàng Bóng Đêm, cho dù có lừa đảo gian thương hơn đi nữa, trên thực đơn cũng sẽ có thịt chín. Không cần biết cách trang hoàng có giống một ngôi mộ hay không, nhân viên phục vụ sống hay chết, nói chung cũng không thể phụ lòng cái bảng hiệu của nhà hàng được. Khách sạn Phong Trần, dù tên gọi nghe có quỷ dị, cửa chính khách sạn có mới lạ, nói cho cùng vẫn là một cái khách sạn thoải mái như ở nhà —— thực sự là "như ở nhà" đúng theo nghĩa đen.

Khách hàng là thụ yêu, phòng ở liền được bố trí tại bãi đất trống lộ thiên bên bờ sông, nơi này còn đặc biệt được giới thiệu là khu vực thổ nhưỡng phì nhiêu dễ dàng cắm rễ, ánh mặt trời dồi dào, mỗi ngày đúng lúc sập tối thì trời đổ mưa, ăn ở bao thoải mái; xà yêu thì được an bài trong hang động ngầm ngược hướng mặt trời, đảm bảo ẩm ướt âm u, cửa động hướng lên, nước mưa không thể chảy ngược vào, cũng tiện lợi cho việc ra ngoài phơi nắng vào lúc tinh mơ hay chạng vạng; về phần Thủy tộc thì lại càng đơn giản, các loại giường dưới đáy sông cần gì có nấy, căn hộ xa hoa chính là hang động tạo thành từ đá san hô, một phòng một viện, còn phòng đơn chính là vỏ sò rỗng, phòng tiêu chuẩn là vỏ ốc biển, cát mịn đá xanh chính là giường ghép khổng lồ, còn phòng ở cấp bậc thấp hơn chính là phía dưới lớp bùn...

Ở chính giữa con sông là một bãi đất bồi rất lớn, khu vực trung tâm có thiết lập trận pháp, khô ráo dị thường.

Nơi này chuyên cung cấp chỗ ở cho các loài yêu quái xuất thân từ Tây Vực, chẳng hạn như bò cạp, cây xương rồng, lạc đà... hoặc là các loài yêu tu thuộc tính thổ hay hỏa. Khách sạn còn đặc biệt đặt mua của Nhật Chiếu Tông một cái lò luyện đan cao cấp, cả ngày đốt lửa hừng hực, tăng cường nhiệt độ giảm thiểu ẩm thấp.

Tại khu vực xa hơn một chút ở đối diện bờ sông là một gốc đại thụ che trời, hàng năm đều chật ních khách, hốc cây phân theo vị trí cao thấp, từ ngọn cây đến rễ cây, giá cả cũng không giống nhau. Chủ yếu phải dựa vào diện tích cụ thể và cách trang trí nội thất bên trong hốc cây mà phân biệt, chẳng hạn như chăn đệm được làm từ cỏ khô thông thường hay là hương thảo quý giá, phòng ở có bị dột hay không, trước cửa trồng nấm thần linh chi hay là nấm thông thường...

"Khách sạn nhà ai mà phòng ở lại không có khóa? Không đúng, căn bản là không có cửa luôn kìa..."

Thẩm Đông đầu đầy hắc tuyến, ngưỡng cổ nhìn lên cái tổ chim khéo léo bện thành từ dây mây được treo trên thân cây phía xa xa dùng để che mưa chắn gió.

Xét từ thể tích của tổ chim, chắc cũng phải đủ cho một con diều hâu cỡ lớn ngồi vào bên trong, trên mớ dây mây khô vàng còn được treo một cái nút kết như ý méo mó màu đỏ rực, trên dải tua rua của nút kết là một miếng gỗ đen thùi lùi, bên trên có đánh số phòng.

Thứ này lúc trước Thẩm Đông cũng có lưu ý tới. Trên mặt sông trôi đầy thuyền hoa thuyền nhỏ, trên cửa những khoang trống không có người ở đều được treo cái nút kết như ý này. Những dải màu đỏ rực phấp phới buông rũ, tạo ra không khí hân hoan vui vẻ, nhưng chung quy lại khiến người ta cảm thấy có gì đó sai sai —— đương nhiên là sai rồi, vào thời xa xưa, ở cái nơi bán tiếng cười nào đó các cô nương vẫn thường treo đèn lồng đỏ trước cửa, nếu có khách nhân ghé vào, bọn họ liền gỡ đèn lồng xuống.

Bên dưới đại thụ là những hàng rễ cây nhô lên khỏi mặt đất, đây chính là loại phòng bốn phía gió lùa, lúc không mưa thì rất lãng mạn nên thơ, có ánh sao đầy trời, có tia nắng ban mai cùng ráng chiều nhàn nhạt vẩy lên đệm giường, mà nếu trời mưa thì...

"Tu Chân giới không có trộm à?"

"Hửm?"

"Ngay cả cửa phòng cũng không có, sao có thể đảm bảo an toàn cho tài sản của khách hàng được?"

Đỗ Hành liếc nhìn Thẩm Đông một cái, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Em thấy lúc chúng ta tới đây có mang theo đồ đạc gì không?"

"Ặc!"

Lúc Đỗ Hành bước vào khách sạn, hình như hành lý duy nhất chỉ có mỗi Thẩm Đông. Cười mọe gì, kiếm không được tính là hành lý sao?

"Tôi hiểu rồi, có pháp bảo trữ vật..." Thẩm Đông bừng tỉnh đại ngộ.

Tu Chân giới đều cầm tinh con ốc sên, toàn bộ gia sản lúc nào cũng vác theo bên mình, vậy cũng tốt! Ít nhất không sợ lạc đường. Cẩn thận ngẫm lại, thời xa xưa khi còn chưa có tàu tốc hành Bắc Đẩu Thần Châu, người tu chân nếu không phải là cái bọn bám nhà, nếu không phải là cái đám suốt ngày ru rú một chỗ, vậy thì chân tướng chỉ có thể là —— bọn họ đi xa nhà sẽ mất phương hướng! Cái gọi là đại sư bán tiên cõi bồng lai không có chỗ ở cố định, nguyên nhân thực sự chỉ có thể là không tìm được đường về nhà mà thôi! Dù sao toàn bộ gia sản đều mang theo bên mình, cứ chọn đại một cái động tiên chốn non xanh nước biếc mà vào ở là xong.

Nếu như là tiểu yêu ngay cả pháp bảo trữ vật cũng không mua nổi như Trì Mậu, vậy thì cứ vác theo cái túi bao tải sọc hồng sọc xanh mà đi khắp nơi nơi thôi. Tin chắc rằng loại tiểu yêu nghèo rớt mồng tơi này cũng sẽ không có tài sản đáng giá gì, càng khỏi phải lo bị trộm cướp dòm ngó.

Rừng cây rậm rạp, mặt nước bao la, bãi đất rộng lớn, thuyền lầu thuyền hoa, cảnh sắc nơi này quả thật phải nói là cảnh đẹp ý vui.

Chẳng qua vấn đề là, cò trắng dập dìu, hàng cây ven sông, còn có cá tôm trong nước, không ai có thể nói chính xác được chúng nó là vật trang trí cảnh quan của khách sạn, hay là khách thuê phòng như mình.

Vừa rồi sau khi Thẩm Đông tỉnh ngủ liền nhìn thấy trong sông ló ra một con cá chép đỏ thẫm đang thảnh thơi phun bong bóng, tức thì nghĩ đến món lẩu cá chép om dưa chua, phía trước khách sạn Phong Trần chính là quán lẩu, nếu vớt được con này lên làm một bữa ngon lành thì tuyệt cú mèo.

Kết quả là cá đã bắt được, nhưng cái con cá chép đỏ kia lại lập tức hoảng sợ hô to "Ôi phi lễ", chấn động đến mức khiến cho không ít yêu tu chạy tới xem náo nhiệt.

Thẩm Đông ngu luôn.

Thật đúng là vô lý quá thể, cái đám vảy lạnh như băng kia có gì đâu mà sờ, xúc cảm tệ đến không thể tệ hơn, vì thứ này mà bị chụp mũ là cử chỉ không đứng đắn, hành vi không hợp thuần phong mỹ tục, quả thực là xúi quẩy vô cùng!

Hơn nữa lúc xoay đầu lại trông thấy Đỗ Hành từ khoang thuyền đi ra, Thẩm Đông đầu đầy hắc tuyến chuẩn bị giải thích, sau đó nghĩ lại, cái chuyện quỷ này thì có gì mà phải giải thích! Cây ngay không sợ chết đứng, hắn chính là Thập Phương Câu Diệt hung danh vang xa đấy, cho dù có làm ra những chuyện trái với luân thường đạo lý thì nửa đêm cũng chẳng sợ bị quỷ gõ cửa!

Dòng sông trông cứ như một hình bầu dục đầu đuôi nối liền, ở chính giữa là một bãi đất bồi.

Thuyền lầu vẫn tiếp tục xuôi dòng lênh đênh, phong cảnh hai bên bờ dù có đẹp hơn đi nữa, Thẩm Đông cũng không dám tùy tiện thò tay ra, chỉ là khi đi ngang qua các loại phòng ở quái lạ mới mẻ, hắn sẽ lên tiếng tán gẫu vài ba câu hòng gợi lên đề tài nói chuyện.

Bọn họ nhàn nhã ngắm phong cảnh, mà cái đám yêu quái xem náo nhiệt lại chẳng nhàn nhã tí nào.

"Phải cách xa cái tên Thập Phương Câu Diệt kia ra một chút..." Con cá chép đỏ kinh hồn táng đảm bơi trở về, đủ loại tin đồn thoáng cái liền truyền khắp đáy sông.

Lũ yêu tu đồng cảm gật đầu lia lịa.

Binh giả, đại hung dã. (người nhà binh đương nhiên sẽ hung tàn)

Ở Tu Chân giới, các loại hung binh hãn tướng ác danh không ít, nhưng ai có thể đạt được công trạng dũng mãnh đồ sát mười vạn yêu ma?

Yêu tu của Tu Chân giới khác hẳn với U Minh yêu ma, chúng nó không ăn thịt người, một lòng cầu đạo, cũng không đi theo con đường bàng môn tả đạo, đương nhiên sức chiến đấu sẽ kém cỏi hơn một chút, so ra không bằng đám U Minh yêu ma hung ác tàn nhẫn kia.

"Đúng đó, hắn đã từng tiêu diệt nhiều yêu ma như vậy, tới mười vạn lận đó, cho dù có đứng bất động xếp thành một hàng dài đợi ta chém, ta cũng chém không xong..." Con tiểu yêu mất tới một trăm năm mới biến hóa này đã bị lớp huấn luyện Kiến Mộc tẩy não đến triệt để, nhắc tới trận huyết chiến núi Bắc Mang liền đặc biệt hưng phấn.

"Nè nè, ngươi có từng nghe nói chưa? Những tiền bối từ Tiên giới trở về đều nhắc đến Đoạn Thiên Môn, thiệt là lợi hại quá chừng!"

"Chậc, trong TV mỗi ngày đều chiếu, cái đồ kiến thức nông cạn!"

"Ngươi làm sao biết được, chúng ta đều ngụ dưới sông, trong phòng căn bản là không có TV mà."

"Nói ngươi ngốc ngươi còn không thừa nhận, Đỗ Hành ở trong cái thuyền lầu lớn như vậy, ngươi không phải là yêu quái sao, còn không biết đu lên lan can xem trộm?"

Thẩm Đông quyết định tối nay trước khi đi ngủ, nhất định phải cầm cái nồi trong tay, làm một vòng quanh boong thuyền, nếu phát hiện trên lan can có thứ gì kỳ quái, lập tức bắt lấy thảy vô nồi hầm nhừ luôn!

Đầu năm nay, đóng vai ác đơn giản hơn nhiều, lại còn có thể tìm vui.

Thanh danh gì đó, từ trận chiến ở núi Bắc Mang, Thập Phương Câu Diệt còn có thể giữ được thanh danh gì đáng nói sao?

Thẩm Đông phát hiện tính kiên nhẫn của Đỗ Hành quả thực rất tốt, dù có nghe được những lời bàn tán quá quắt hơn nữa cũng rất ít khi hiện rõ hỉ nộ.

Ngẫm lại cũng đúng, với cái kiểu giáo dục môn nhân đệ tử của Đoạn Thiên Môn, nếu nhân cách không vặn vẹo biến thái hơn sư phụ, vậy thì cũng chỉ có thể không coi ai ra gì mà giữ nguyên bộ dạng bình tĩnh trước sau như một, nếu không thì sẽ trở thành một loại tồn tại đau thương như Tần Phong kiếm tiên, bị xoay như dế.

Thẩm Đông duỗi tay duỗi chân, không được, vẫn còn rất đau.

Hắn nằm ẹp trên boong thuyền phơi nắng, hoàn toàn chẳng muốn động đậy tí nào.

Dần dần, xung quanh chỉ còn lại tiếng nước chảy róc rách, đám yêu tu không phải đi ra quán lẩu làm công kiếm tiền thì cũng là đang nỗ lực tu luyện. Cho dù bọn chúng thiên phú kém cỏi, thì cũng phải vác sách đi thi cấp bốn cho xong.

Trên đời này, bất kể là ai, muốn sống một cuộc sống thật tốt, đều không phải là chuyện dễ dàng.

Thẩm Đông thẫn thờ suy nghĩ xem rốt cuộc nên làm thế nào mới có thể hoàn thành kế lớn, lấy lại cả vốn lẫn lời.

Đấu sức? Hình như hắn còn kém Đỗ Hành một chút. Đấu thủ đoạn, cái này hình như kém hơi bị nhiều... Đúng rồi! Đỗ Hành ngày đó vì sao phải khăng khăng liên tục chuốc say mình chứ?

Hắn đột nhiên lật người, theo bản năng tính nhảy dựng lên, kết quả là thắt lưng đau điếng khiến hắn tức khắc nằm bẹp trở lại.

Thẩm Đông buồn bực đấm xuống sàn thuyền: "Mình cũng không tin, Tu Chân giới lại không có một..." Mới nói nửa chừng lại im bặt, Thẩm Đông ngưỡng cổ nhìn cạnh thuyền coi có cá tôm ẩn núp hay không, lại ngó dáo dác trên mặt sông coi có cò trắng bay ngang hay không.

"Một cái gì?" Đỗ Hành yên vị bên cạnh Thẩm Đông, có lẽ là nhận ra tình trạng quẫn bách của hắn, mới vừa vươn tay, còn chưa chạm được tới thắt lưng Thẩm Đông, người sau đã lập tức cảnh giác:

"Anh muốn làm gì?"

"..."

Thẩm Đông nói xong liền hối hận, cái kiểu phản ứng thái quá này, cứ như hắn đang sợ Đỗ Hành vậy, không được, quá là mất mặt!

"Khụ, ý tôi là Tu Chân giới không có biện pháp nào để khôi phục chuyện đã từng xảy ra hay sao?" Giọng nói của Thẩm Đông càng về sau càng nhỏ dần, hắn lại còn tự an ủi mình, đây chỉ là sợ bị nghe lén mà thôi! Cái chuyện kia thì đã tính là gì, làm một lần cũng không mất miếng thịt nào, chẳng qua chỉ là chuyện xảy ra quá đột ngột. Điều duy nhất khiến cho Thẩm Đông hối hận chính là, khi đó không biết đầu óc hắn bị thiếu muối như thế nào, sao lại không nảy ra ý niệm biến thái kia chứ, không đâu tự dưng mất trắng một cơ hội tốt, để cho Đỗ Hành xuống tay trước, nghĩ lại liền rầu! Hắn là bị chuốc say giở trò đó!

—— thôi xong, trước giờ không biết cậu đã bị giở trò bao nhiêu lần rồi ấy chứ.

"Em muốn khôi phục như thế nào?"

"Chuyện đó còn cần phải xem lại, ít nhất phải để cho tôi... khụ!" Hồi nãy nín thở, cho nên giờ bị nghẹn khí đó mà!

Đỗ Hành không biết Thẩm Đông đang nghĩ gì, lần này y không quan tâm Thẩm Đông có tức giận hay không, vươn tay kéo người, trực tiếp ôm chặt hắn vào lòng, lại còn đè chặt bả vai hắn, không để cho hắn nhúc nhích gì được. Sau một lúc lâu, y mới cúi đầu nói:

"Thật ra, chuyện mà chúng ta làm không phải là song tu."

Thẩm Đông đảo mắt, cáu kỉnh nói: "Đương nhiên không phải, chính là... Tóm lại, anh đừng nghĩ là tôi không biết song tu là cái việc cực kỳ nghiêm túc đứng đắn, sư phụ anh Thái Nhạc kiếm tiên đã từng lải nhải qua một đống kiến thức rồi. Cho dù là Hoan Hỉ Thiền cũng phải nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh tìm lô đỉnh mà song tu, căn bản chẳng có ai làm như anh cả!"

Ngón tay Đỗ Hành ẩn chứa linh lực, thong thả xoa bóp thắt lưng cho Thẩm Đông, thứ cảm giác ấm áp dễ chịu này cuối cùng cũng xua tan cơn đau nhức:

"Chỉ luận bản tính, phi quan đạo hạnh*. Khi đó vì muốn cho em chẳng thể suy nghĩ được gì, cho nên mới không để em dùng thần thức dung hợp với ta. Linh lực bất động, pháp quyết không dùng, quên đi mình là người tu chân, chỉ xem mình là một phàm nhân. Như vậy mới là biện pháp an toàn ổn thỏa nhất. Cho nên, dù sự việc đã xảy ra rồi, tốt nhất cũng không nên dùng công pháp khôi phục. Một khi em đã quen với việc đó, khó tránh khỏi chuyện xảy ra sự cố giữa chừng."

*Chỉ xét về tính chất, không bàn về cách thức.

"A, tại sao?" Thẩm Đông mờ mịt.

"Vì trên đời này, tuyệt đối không có loại chuyện tốt như vừa có thể gia tăng tu vi, lại có thể thỏa mãn tính dục!"

Công pháp khổ bức nhất của Tu Chân giới chính là Hoan Hỉ Thiền, phải dựa theo phương pháp tu luyện cố định để làm chuyện ấy, làm thì làm, nhưng thần trí không thể có chút dao động nào, càng không thể để mất phương hướng, nếu không thì bao nhiêu công sức đều sẽ đổ sông đổ biển, tẩu hỏa nhập ma. Điều này còn khó hơn so với chuyện không dính vào tình dục, chỉ có những người tu chân có khả năng nhẫn nại hơn hẳn người thường, hoặc là những kẻ đầu óc chập mạch mới có thể bước lên con đường này.

Đỗ Hành vẻ mặt bình thản, nói: "Đến cảnh giới như ta và em, nếu làm chuyện này, khó tránh khỏi tổn hại tu vi."

"Vậy sao anh còn làm!!" Thẩm Đông tức đến buồn cười.

Hắn không quan tâm Đỗ Hành có phải là đệ nhất cao thủ của Tu Chân giới hay không, cũng chẳng để ý hung danh của Thập Phương Câu Diệt đã nhiều đến nhường nào, Thẩm Đông chỉ hiểu được một chuyện: kiếm là pháp bảo bổn mạng của kiếm tu, này gọi là nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn*, dù may mắn hay xúi quẩy thì bọn họ cũng đã bị buộc vào với nhau! Đỗ Hành nếu đầu óc không tỉnh táo, hắn tuyệt đối sẽ không chút để ý mà đập cho đến khi Đỗ Hành tỉnh mới thôi.

*Vinh hoa thì cùng vinh hoa, tổn hại thì cùng tổn hại.

"Ta vừa nói, chỉ luận bản tính, phi quan đạo hạnh." Đáy mắt Đỗ Hành mang theo ý cười, nhưng chỉ trong giây lát liền biến mất, y nhìn mặt nước nói, "Dưới Thiên Đạo, luôn có khe hở để lách qua."

"Nhưng cái Thiên Đạo rắm chó kia lại rất thích mang thù, anh quên rồi sao?" Thẩm Đông tức tối nói.

"... Em chỉ cần đừng nghĩ ngợi gì cả, cũng đừng vọng động Chân Nguyên pháp lực. Ta và em, không phải kiếm tu và kiếm, cũng không mưu cầu gì nhiều. Chúng ta chỉ làm một chuyện mà người người khắp mười trượng hồng trần đều làm mà thôi."

Thẩm Đông cứng họng, xấu hổ quẫn bách.

—— mấy lời này là sao chứ!

Đỗ Hành sao có thể mắt cũng không chớp mà đường hoàng nói ra như vậy! Nếu là nói một cách thô tục thì cũng không tính là gì, đàn ông đàn ang chẳng ai lại tiếc lời trong mấy chuyện đùa giỡn đồi trụy này cả, vốn cũng chẳng phải chuyện to tát gì, nhưng cái ngữ điệu như đang luận đạo này là sao hả, té nhanh dùm cái! Một lúc sau hoàn hồn trở lại, hắn liền phát hiện Đỗ Hành đã đứng dậy, ôm mình đi vào trong khoang thuyền.

"Ê ê!" Thẩm Đông cố sống cố chết bám lấy khung cửa không buông, cực kỳ rối rắm mà nói, "Anh nói chuyện mơ hồ quá, cuối cùng tôi cũng chỉ hiểu được là cái chuyện giới hạn độ tuổi kia không thể tùy tiện làm, nếu không thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng hoặc là tu vi thụt lùi, mà anh nói coi, đến lúc đó rồi thì còn ai có thể khống chế được thân thể cùng thần thức của mình nữa hả! Không nên không nên... Muốn làm thì cũng phải là tôi làm, tôi nhất định có thể ngoan cố tin tưởng rằng mình là một con người bình thường, là loại phàm nhân sẽ già sẽ chết. Ưm... Đỗ Hành!!"

Thẩm Đông nghiêng đầu, sau khi thành công né ra liền thẹn quá thành giận mà gào rú:

"Anh ngay cả nói cũng không để cho tôi nói hết được sao?"

"Không cần lên tiếng, em chỉ cần đừng nghĩ ngợi gì nữa..." Cánh tay Đỗ Hành siết chặt, nhỏ giọng nói, "Gian phòng kia có trận pháp, không ai có thể nghe lén."

"Tôi không phải đang lo lắng cái này!"

Thẩm Đông giấu đầu hở đuôi cất cao giọng nói: "Tôi nói, để cho tôi làm! Biết đâu được nửa chừng anh lại mất sạch thần trí, rồi lại leo lên trên người tôi mà tu hành luôn thì sao, anh luyện công mấy trăm năm, ai biết có tập thành thói quen hay không?"

"Không đâu."

"Sao lại không?!"

"Em chính là Đạo của ta, sao ta lại có thể phân tâm được?"

"..."

Thẩm Đông trợn trắng mắt.

Thế nhưng quần áo còn chưa kịp cởi ra, ngoài khoang thuyền đã truyền đến một tiếng kêu to:

"Này thật không công bằng! Dựa vào đâu mà xây nhà cho Đoạn Thiên Môn lại muốn ta bỏ tiền ra chứ! Đỗ Hành ngươi trốn tới chỗ này, ta còn tưởng rằng ngươi chết mất xác luôn rồi!" Dư Côn vọt vào khoang thuyền chưa đóng cửa, giây tiếp theo liền đông cứng lại.

"Ngươi... Hắn..."

Dư Côn nghẹn họng nhìn trân trối hai người quần áo xộc xệch kia.

Cho dù biết bọn họ có khả năng là quan hệ này, thế nhưng tận mắt trông thấy... lại là chuyện khác!

Đỗ Hành lại làm như không có việc gì mà đứng lên, sau đó vươn tay chỉnh lại quần áo cho Thẩm Đông, lơ đãng nói: "Sao nào, ngươi chưa từng thấy kiếm tu ôm kiếm hay sao?"

"Ta, ta thấy rồi... Ta đương nhiên thấy rồi! Nhưng bọn họ cũng không phải ôm cái kiểu như ngươi!" Dư Côn đầu óc rối tinh rối mù gào thét.