Cầu Lui Nhân Gian Giới

Chương 17: Cố tình gây sự...

Bộ phim có thể khiến cho Dư Côn phải theo dõi mỗi ngày quả thật rất thú vị, ít ra thì bối cảnh phim khá là hấp dẫn, cảnh chiến đấu cũng rất hoành tráng, nhưng mà —— hoàn toàn là tiếng Anh! Chẳng có phụ đề gì sất!

"... Trình độ văn hóa của giám đốc Dư cao quá nhỉ." Thẩm Đông hết biết nói gì luôn.

Đó là bởi vì hắn không dám tưởng tượng bộ phim này sẽ được phiên dịch thành cái dạng gì nữa. Không lẽ phụ đề bằng chữ phồn thể theo hàng dọc hả? Để phòng khi người ở giới Tu Chân không hiểu được đối thoại của nhân vật, cho nên cũng phiên dịch thành cổ văn như chi, hồ, giả, dã luôn sao? Chuyện này chỉ dùng đầu ngón chân mà nghĩ thôi cũng cảm thấy sốc tới óc luôn rồi!

"Quả thật Dư Côn biết rất nhiều thứ." Đỗ Hành mang theo biểu tình bình thản mà nói ra câu này, hoàn toàn không có lấy một chút khác thường nào. Thẩm Đông bỗng nhiên nghĩ, theo lý mà nói thì tổng giám đốc của siêu thị Sơn Hải hẳn được xem như cấp trên của Đỗ Hành, thế nhưng bình thường lúc bọn họ nói chuyện dường như lại chẳng có bộ dáng cấp trên cấp dưới gì cả.

"Nói vậy, anh cũng xem không hiểu hả?"

"Tại sao tôi phải hiểu?" Đỗ Hành hỏi lại.

"Ha, ha ha, tôi hỏi vu vơ thôi mà." Thẩm Đông cảm thấy dây thần kinh rung lên, sau đó bĩu môi nghĩ bụng rằng, không phải anh cả ngày đều làm ra dáng vẻ tinh anh xã hội sao, đương nhiên sẽ khiến người ta hiểu lầm rằng anh biết tận mấy thứ tiếng rồi.

"Vậy nếu có người nước ngoài đến siêu thị... Ý tôi là bạn bè quốc tế ấy, vậy phải làm thế nào?"

"Có thẻ hội viên không?" Đỗ Hành thản nhiên ném qua một câu, rồi tiện tay chuyển kênh.

"..."

Đã hiểu, siêu thị Sơn Hải chả thèm quan tâm đối phương là thứ gì, dù sao cũng chỉ nhận thẻ, không nhận Đôla hay Euro —— ý không đúng! Bên ngoài còn nhiều siêu thị mua sắm khác, ai mà thèm đếm xỉa đến cái siêu thị Sơn Hải của anh chứ! Cho dù anh năn nỉ người ta đi làm thẻ, người ta còn ngại phiền nữa ấy chứ!

Thẩm Đông khẳng định, nhất định là có chuyện như vậy.

Trong TV bỗng phát ra tiếng ồn ào, sau đó xuất hiện một loạt chấm nhỏ trắng xóa, Thẩm Đông cầm ly uống nước lên, chế giễu nói: "Thì ra TV mấy người cũng đâu phải là vạn năng, cái này hình như là tín hiệu không... tốt... Đờ mờ!"

Lúc Thẩm Đông đang nói, mấy chấm trắng nhỏ đã dần dần biến mất, màn hình đen thui, ở giữa thấp thoáng một cái giếng được xây nên từ những viên gạch vụn. Sau đó liền có một cánh tay trắng xanh kinh tởm thò ra, màn hình TV bỗng nhiên phóng to cận cảnh, theo từng chuyển động của cảnh quay, một nữ quỷ tóc đen với khuôn mặt rạn nứt đột ngột xuất hiện.

"Cạch!"

Cái ly rơi xuống đất, may thay thứ này là ly uống nước trái cây bằng nhựa được tặng kèm khi mua mì ăn liền, nếu không chắc giờ đã vỡ tan tành.

Thẩm Đông vốn đang ngồi dựa lưng vào cánh cửa, mà giờ đã bị dọa sợ đến mức nhảy luôn lên trên ghế. Quả thật không phải là hắn nhát gan, cứ tìm thử một người tới ngồi coi TV LCD 46 inch có Sadako bản 3D đột nhiên xuất hiện đi rồi sẽ biết. = 皿 =

Chẳng qua cảnh tượng nữ quỷ xuất hiện kinh khủng là thế, nhưng mà biến mất cũng rất nhanh, chỉ ba giây sau liền chui lại vào màn hình, cái giếng đổ nát kia cũng biến thành một cái biểu tượng kênh truyền hình nho nhỏ treo trên góc TV, màn hình cũng bắt đầu xuất hiện lại hình ảnh bình thường.

Đó là một buổi đêm phồn hoa ở chốn đô thị, bảng hiệu mỗi cửa hàng đều được viết bằng tiếng Nhật. Về phần cô em Sadako kia, trong cái giếng biểu tượng kênh nằm ở góc màn hình thường thường xuất hiện cánh tay thò ra, sau đó lại trồi lên một cái đầu, nhưng cái biểu tượng kênh chỉ lớn bây nhiêu đó, hoàn toàn có thể phớt lờ, này cũng giống như con sư tử nho nhỏ mà Thẩm Đông thường thấy trên màn hình máy tính trong lớp học tin học lúc trước, tuy rằng bạn không đếm xỉa gì tới nó, nhưng nó vẫn tự chơi đùa rất vui vẻ.

Thẩm Đông cảm thấy cực kỳ mất mặt, trước tiên hắn đổi lại tư thế ngồi, sau đó cúi người nhặt cái ly lên, giả vờ bình tĩnh:

"Đó là... biểu tượng kênh truyền hình của Nhật à?"

"Biểu tượng cái gì? Chỉ cần chuyển sang kênh này thì đều sẽ như thế, giống như lúc mở máy vi tính thì sẽ hiện lên nhãn hiệu của máy vậy."

Vô liêm sỉ, cái này có thể đem so với logo của mấy đồ điện lúc khởi động được hả?

Thẩm Đông cực kỳ cáu kỉnh, vừa định cầm cái ly trở lại phòng bếp rót thêm nước, liền nhìn thấy trong TV chiếu đủ loại quái vật kỳ dị đang đi trên đường, tiếng nhạc xa xăm yếu ớt, mấy con yêu quái quỷ dị lướt ngang màn hình. Chúng cực kỳ có trật tự, mỗi con đều bay tới màn hình chừng nửa phút, sau đó lướt đi, nhóm khác lại tới.

"Buổi biểu diễn thời trang sáng tạo của Bách Quỷ Dạ Hành, tổ chức vào mùa hè hằng năm, cái này không cần nghe cũng hiểu được bọn họ đang nói đến thứ gì."

"..."

Thẩm Đông cảm thấy, hắn vẫn cứ nên đến phòng bếp rót nước, sau đó về lại phòng mình mở cái TV trắng đen bé tẹo mà xem trận đấu bóng rổ thì còn chắc ăn hơn.

Chín giờ rưỡi tối, trận đấu chấm dứt, Thẩm Đông tắt cái TV nho nhỏ kia đi, ló đầu ra nhìn thoáng qua phòng khách, phát hiện Đỗ Hành đã về phòng y từ sớm. TV vẫn đang mở, điều khiển đặt trên bàn, nhưng Thẩm Đông lại không biết dùng.

Tiếng nhạc vẫn khe khẽ vang lên, nghe loáng thoáng như tiếng nữ quỷ đang cười, âm trầm u ám, nhưng cũng không sắc nhọn, nhạc đệm là tiếng gió lay động lá cây xào xạc, còn có những tiếng vọng rời rạc. Một con rùa đen béo lùn quấn lá sen bò ngang màn hình, trên đỉnh đầu nó còn có nửa đĩa nước, sau đó là một cô gái vô cùng xinh đẹp thướt tha, đeo một cái khẩu trang trên mặt, Thẩm Đông cảm thấy nửa phần dưới khuôn mặt kia chắc chắn không thể xem, nhóm kế tiếp là mấy cái ấm trà đĩa tách với đôi chân nhỏ dài, khiêu vũ thành vòng tròn theo điệu waltz, sẵn tiện khoe khoang những hoa văn gốm sứ trên thân mình.

"Rầm!"

Thẩm Đông đóng cửa phòng lại.

Đêm nay hắn không còn mất ngủ, ngược lại ngủ rất ngon, trong cái TV kia vang lên tiếng cười lạnh đầy âm u, hạ nhiệt rất tốt! Sống lưng có hơi rét run nhưng lại không còn cảm thấy oi bức nữa!

Bảy giờ rưỡi sáng thứ hai, Thẩm Đông bò dậy rửa mặt, màn hình TV đã đen ngòm, chỉ có biểu tượng kênh nằm trên góc, cũng chính là cái giếng đổ nát kia vẫn còn hiện lên, từ miệng giếng liên tục nhảy ra từng dòng ZZZ.

Tốt lắm, xem ra cho dù là đài truyền hình thần thần quỷ quỷ cũng không phát sóng tiết mục liên tục 24 giờ.

Thẩm Đông vơ lấy chìa khóa và tiền rồi liền đi ra ngoài, hắn vừa bước xuống dưới lầu vừa ngâm nga ca khúc nào đó, hoàn toàn không hay biết nhóc ly miêu cả đêm ngồi trong phòng khách xem TV đang ỉu xìu bám theo phía sau.

Hôm nay là ngày cuối tuần, nếu như là ở tiểu khu mới xây nào đấy, có lẽ sẽ không thấy được bao nhiêu người thức dậy vào lúc sáng sớm. Nhưng với những khu chung cư đã xây được hơn 20 năm như thế này, bên ngoài tòa nhà cũng đã loang lổ cũ nát, còn bị khói bụi xông thành một màu đen kịt, người ở nơi này không phải là không có tiền, chẳng qua họ là những người chuyển hộ khẩu từ nông thôn lên thành phố, mà nhiều hơn nữa là mấy người già cả đã ở đây mấy chục năm, bọn họ có thói quen rời giường rất sớm để tập thể dục.

Nhưng hôm nay không khí lại rất không bình thường, bên ngoài hành lang có rất nhiều người đang tụ tập, còn xếp luôn cả một hàng ghế dài. Có người già, cũng có thanh niên, còn có cả trẻ nhỏ, bọn họ treo đôi mắt thâm quầng mà lo lắng bất an bàn tán điều gì đó, có người thậm chí còn ngả lưng trên ghế mà ngủ bù.

Nhìn thấy Thẩm Đông từ trong hành lang đi ra, một loạt ánh mắt phức tạp quái dị liền bắn qua tới tấp. Cũng không thể trách họ, ai bảo một tuần trước, người này bị cảnh sát phá cửa vào nhà bắt tới đồn làm chi.

Thế nhưng, cuối cùng cũng có kẻ nhiều chuyện không kiềm được mà hỏi:

"Này anh bạn, tối qua cậu có nghe được tiếng động gì không?"

Thẩm Đông đang mở khóa xe đạp, nghe thấy người ta hỏi liền quay đầu lại, cũng không thể không làm ra chút phản ứng, thế nên hắn lập tức gãi đầu mù mờ nói: "Này hả, tôi ngủ say như chết ấy, sét đánh cũng không dậy được, mấy người... làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"

"Ui cha! Đừng nói nữa, tối qua không biết ở đâu truyền đến tiếng quỷ khóc, mới đầu lúc ăn cơm tối con tôi nói là nghe thấy, mà tôi có để ý đâu, kết quả là đến đêm hôm khuya khoắt im lìm vậy đó, tiếng động kia lại cực kỳ rõ ràng! Cái tiếng gió xào xạc đó, giống như là đang đập vào khung cửa sổ ấy. Thế nhưng lúc mở cửa sổ ra, lá cây lại có động đậy tí nào đâu, vậy thì lấy đâu ra gió?"

"Đúng đó, tắt điều hòa đi là có thể nghe thấy tiếng động kia! Thật đáng sợ!"

"Cũng chỉ có cậu với cái nhà mở điều hòa ở nhiệt độ thấp nằm trên lầu ba kia, một đêm ngủ say như chết, cho nên đâu có biết gì."

"Nói bậy, tiếng động đó chính là ở trong tòa nhà của chúng ta, nhưng lại chẳng nghe được ở chỗ nào phát ra! Lầu sáu nói họ nghe rất rõ, lầu một cũng nói rằng âm thanh như kề sát bên tai..."

Thẩm Đông đứng ngẩn ngơ tại chỗ, biểu tình trên mặt cũng cứng ngắc.

"Nói nhảm!" Một thím hàng xóm chạy tới góp vui, "Mấy người hơn nửa đêm gọi báo cảnh sát nói có quỷ khóc đó hả! Gọi 110 làm cái gì, cảnh sát có lo liệu được chuyện này đâu, dám là TV hay dàn loa nhà ai chưa tắt thì có!"

"..." Thím phán chuẩn như thần ấy!

Thẩm Đông nhanh chóng leo lên xe đạp, chạy ra cổng chính tiểu khu mua sữa đậu nành và bánh bao. Tin tức lan truyền cực kỳ nhanh, ngay cả mấy vị khách của sạp tàu hũ nóng cũng đang sôi nổi bàn tán chuyện ma quái này, Thẩm Đông chột dạ cực kỳ.

Đạp xe thẳng một mạch đến cửa siêu thị Sơn Hải, Thẩm Đông mới quyết định ném cái chuyện tào lao này sang một bên.

Thẩm Đông cảm thấy rằng, dám hắn phải rời khỏi cái thành phố này thì mới thoát được mấy chuyện quái lạ bất thường như vầy lắm!

Kết quả hắn vừa bước vào trong siêu thị đã cảm thấy không khí có gì đó không đúng, rất nhiều người đang thì thà thì thầm, trong tay ôm đủ loại sách, có người cầm sổ tay, có kẻ cầm quyển trục đã ố vàng, hài hước nhất là cô em nhân viên làm ở quầy rượu và thuốc lá, hôm nay không còn đeo MP3 nữa, thay vào đó là cầm cái thẻ tre thật dài mà lẩm bẩm.

Chú Triệu ở khu đông lạnh cũng lên cơn thần kinh mà đi vòng vòng quanh hồ cá, đôi tay cứ múa múa quơ quơ, còn thường ảo não kéo kéo tóc. Đôi mắt hõm sâu, sắc mặt xanh mét trông cứ như quỷ sống!

Chẳng lẽ hôm nay là ngày lành tháng tốt để nguyền rủa người ta hả?

Thẩm Đông vô cùng buồn bực mà chạy đến khu lễ tân, quả nhiên con mèo đen kia lại đang ở trên quầy thu ngân, nhưng nó không ngồi lên trên điện thoại nữa, mà là nằm ngửa khò khò ngủ say, cái đuôi vắt ngang bụng, lỗ tai nho nhỏ khẽ giật giật.

Một người đàn ông có râu quai nón, làn da ngăm đen đang đứng bên trong quầy thu ngân.

Người này cũng vùi đầu vào cuốn sách nhỏ trong tay, sau đó khép lại, chăm chú nhìn đèn huỳnh quang trên trần nhà. Sau đó gã cúi đầu liếc nhìn cuốn sách nhỏ một cái, rồi lại ngẩn người.

"À, buổi sáng tốt lành." Thẩm Đông khô khốc cất tiếng chào.

Hắn phát hiện ngoại trừ Dư Côn và Đỗ Hành, những người khác trong siêu thị đều đối xử với hắn khá là xa cách, nhất là lão Quách quản lý nhà ăn nhân viên. Ngay cả người ở phòng tài nguyên là Tề Lung, không có chuyện cần thì cô ta cũng không xuất hiện trước mặt hắn.

Đợi tí, siêu thị Sơn Hải thật sự có phòng tài nguyên à? Không phải là phòng tài nguyên quái lực gì đó chứ hả?

"Ừ?" Người đàn ông to cao khỏe mạnh như một cái tháp sừng sững kia trợn mắt nhìn Thẩm Đông, râu ria cũng dựng thẳng, quả thực sắc nhọn đến nỗi có thể dùng thay kim châm.

"Tới nhận ca." Thẩm Đông đành phải giải thích.

Chẳng lẽ thật sự có người đi làm mà không xem giờ giấc sao? Không hề quan tâm mình còn phải chịu đựng bao nhiêu giây phút nữa sao?

"Nhận ca... À!"

Có lẽ người này trực ca đêm đến ngu người rồi đúng không? Sao lại mang bộ dạng đần độn ngu si như thế này chứ.

Thẩm Đông còn đang lẩm bẩm, đối phương đã nhảy dựng lên, giọng vang dội:

"Gì? Cũng nhận ca sao? Hôm nay đã là 23 tháng bảy rồi, úi không!"

"Cái gì mà 23?" Thẩm Đông ù ù cạc cạc nói, "Mà giờ không phải đang tháng tám sao?"

"Không tính theo lịch Tây!" Nhân viên thu ngân rống lớn.

Vô liêm sỉ quá, đây là dương lịch, là lịch mọi người dùng chung mà! Phải hòa nhập với quốc tế hiểu không? Thẩm Đông cảm thấy rất không thoải mái.

Biết mấy người không được bình thường rồi, không thu tiền của con người không tính theo lịch Tây, lần này hắn thật sự nghe rõ rồi! Làm hắn nào giờ cứ tưởng mình nghe nhầm tiếng địa phương chớ!

"Lần này nữa là xong..." Gã đàn ông cao to mạnh mẽ với làn da ngăm đen kia ảo não ôm cuốn sách nhỏ chạy trốn không thấy tăm hơi.

Thẩm Đông mờ mịt thu lại ánh mắt, cúi đầu nhìn mèo nhỏ lăn lộn ngủ say trên quầy thu ngân.

"Tiểu Thẩm, chào buổi sáng!" Giám đốc Dư béo mập xuất hiện, cười hì hì bước tới vỗ vai Thẩm Đông, "Thành tích hôm qua tôi thấy rồi, không tồi! Đúng là rất có triển vọng!"

"A?"

"Lều du lịch của chúng ta nào giờ vẫn không bán được, thế nhưng cậu còn có thể kiếm được 28 đồng từ Phá Hồ đạo trưởng, quá là kỳ diệu! Hơn nữa Đỗ Hành cũng chưa bao giờ xem TV, cậu làm sao mà khiến cho y cam tâm tình nguyện mua cái món hàng thanh lý rác rưởi bảy trăm đồng đó vậy?"

"..."

Giám đốc Dư cười tủm tỉm sờ cằm: "Tôi quyết định chia cho cậu 100 đồng tiền thưởng, ngay hôm nay sẽ chuyển vào thẻ của cậu!" Sau đó ông ta lắc lư xoay người rời khỏi, đi được nửa chừng liền như sực nhớ tới điều gì mà nói:

"Đúng rồi, Tiểu Thẩm cậu ngày mai không cần đi làm! Siêu thị đóng cửa nghỉ lễ."

"Ha?"

Này, siêu thị người ta đều là làm việc cả năm không nghỉ đó! Mấy người có hiểu quy ước này hay không vậy? Không cần biết đó là siêu thị do người Trung Quốc mở, người ngoại quốc mở, hay là kẻ không phải là người mở! Ai cũng phải tuân thủ hết chứ!

"Cậu không biết... Ấy!" Giám đốc Dư vỗ ót, "Được rồi, cậu không cần đi, xem tôi này, đến chuyện này mà cũng quên. Ngày mai là ngày giới Tu Chân khảo hạch cấp sáu về loài người!"