Cầu Lui Nhân Gian Giới

Chương 52: Làm sao để tự cứu...

52, Làm sao để tự cứu...

Quỷ tài, chính là cái kẻ sau khi chết mới phát hiện ra là mình có tài, quả thật rất khốn nạn —— Thẩm Đông khịt mũi khinh thường, ánh mắt kia là sao hả, cái thằng Lôi Thành này thật sự lệch lạc quá rồi, nhìn gì cũng nghĩ bậy được.

Hắn thay lại quần áo, sau đó chậm rì rì giơ lên cánh tay phải bị thương nặng.

"Còn cái này phải làm sao đây? Có cần đến bác sĩ nắn xương lại không?"

"Không cần để ý."

"Cái gì?" Thẩm Đông đực mặt ra, hắn không nghe lầm chứ, xương cổ tay cũng đã gãy rồi mà Đỗ Hành còn bảo là không cần để ý à?

"Chỉ cần có đủ linh khí, tự nó sẽ dần bình phục." Đỗ Hành thuận tiện thu tay lại, cái bình ngọc trong tay liền không thấy tăm hơi. Y kéo ghế sang một bên, liếc mắt nhìn đám nước đọng trên sàn nhà.

"Linh khí? Ở đâu ra?" Thẩm Đông nhìn Đỗ Hành, chẳng lẽ anh ta định lấy ra linh đan diệu dược gì à?

"Biện pháp đơn giản nhất chính là ăn cơm..."

"Chủ ý này tôi thích nghe đó, nhưng mà tiền ai trả?"

Anh em ruột còn phải tính toán rõ ràng, huống chi hắn còn là một thanh kiếm, tiền dành dụm hầu như không có, Thẩm Đông cảm thấy phải nghiêm túc nhắc nhở Đỗ Hành, hai con rắn kia là đến tìm y, còn hắn chỉ là cá trong ao bị vạ lây mà thôi.

* Cá trong ao bị vạ lây: nguyên bản là Trì ngư chi ương, theo điển cố trong "Lã Thị Xuân Thu", Đời Tống, "Tư Mã Hoàn" có ngọc quý, sợ mất, nên ném ngọc xuống ao. Vua "Cảnh Công" sai người tát cạn nước ao tìm ngọc, làm chết cá trong ao. Có thuyết lại cho rằng thành nước Tống bị hoả hoạn, người ta lấy nước trong ao chữa cháy, nên cá trong ao đều chết. Ý chỉ: không có tội, vì liên luỵ mà gặp tai hoạ. (thivien)

Đỗ Hành như đoán được suy nghĩ của hắn, lại nói: "Chúng ta cũng có thể dùng biện pháp phức tạp hơn."

"..." Anh đang đùa giỡn người khác đó hả?

Lầm rồi, nếu gọi là đùa giỡn thì cũng là đùa giỡn kiếm... Khoan đã, vậy nghĩa là xem hắn như trò hề đó hả?

"Không phải cậu rất muốn củng cố tu vi tăng cường thực lực sao? Nếu đã quyết định tu hành, tự nhiên sẽ có linh khí giúp cậu tẩy rửa gân cốt, đừng nói trật khớp gãy xương, thậm chí mất một bàn tay cũng có thể khôi phục lại được."

Vậy bác sĩ ngoại khoa ở giới Tu Chân nhất định là chẳng có tương lai tốt đẹp rồi!

Thế nhưng có biện pháp là được rồi, nếu không thì thương gân động cốt một trăm ngày, trong ba tháng này hắn cũng khỏi đi tìm việc làm luôn (sao cậu vẫn cứ bám rịt lấy cái chuyện này vậy), vì thế tâm trạng của Thẩm Đông trong nháy mắt liền trở nên cực kỳ tốt đẹp, hắn thảnh thơi bước ra ngoài phòng khách, phát hiện Lôi Thành đang cố gắng nín thở, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra mà lơ lửng trên cái ghế sofa, nghiên cứu đèn huỳnh quang gắn trên trần nhà.

Cậu ta nhanh chóng liếc mắt, quan sát Thẩm Đông một lượt từ đầu đến chân.

Trên cổ không có bất kỳ dấu vết khả nghi nào, môi không sưng, gương mặt khóe mắt cũng không ửng đỏ, bình thường đến không thể bình thường hơn, đi đứng cũng vẫn là cái tư thế vốn có kia. Đỗ Hành đi theo phía sau Thẩm Đông, trông lại càng không có gì khác thường.

—— đây mới chính là cái không bình thường nhất.

Cho dù Thẩm Đông đã hiểu cái đức hạnh của Lôi Thành cậu nên cũng lười nổi giận, nhưng Đỗ Hành tại sao cũng không có bất kỳ biểu cảm nào khác? Bình thường dưới tình huống này, cho dù không tức giận, một thằng đàn ông ít nhất cũng có chút xấu hổ và khó chịu chứ, thái độ và cách đối xử của Đỗ Hành với Thẩm Đông vẫn luôn rất cổ quái. Hơn nữa sau khi bị nhồi nhét vào đầu một mớ thường thức của giới Tu Chân, dùng hình ảnh trời sinh đất dưỡng tự mình lớn lên để miêu tả hiện trạng của giới Tu Chân thì lại không quá thích hợp, e rằng dù có là đồng môn sư trưởng, cũng không thấy bỏ ra bao nhiêu tâm huyết cho đồ đệ của mình, bọn họ đều là mỗi người tự bận bịu vì những chuyện quan trọng của bản thân, chẳng hạn như chuyện bế quan luyện đan.

Hầu như toàn bộ giới Tu Chân đều là "dựa vào chính mình", cho dù mọi người có tụ tập ở chung một chỗ như hồ tộc hay cương thi, cũng không thấy họ thân thiết với nhau là bao, lúc gặp mặt thì gật đầu chào một cái cho có lệ, càng khỏi nói đến chuyện sẽ có người nhẫn nại đi lo chuyện của kẻ khác.

Vậy thì xem ra, Đỗ Hành dọn đến ở trong căn phòng cho thuê tồi tàn của Thẩm Đông, hành động này e rằng đến tự bản thân y cũng cảm thấy vô cùng kỳ quái.

Lại giơ ngón tay lên đếm đếm, đến cục cảnh sát đón người thì còn có thể nói là siêu thị Sơn Hải chịu trách nhiệm đối với nhân viên của mình, còn những chuyện khác thì chẳng có chút liên quan nào cả, chẳng lẽ họ chính là quan hệ kia?

Lôi Thành lập tức giả vờ như vô ý, thuận miệng hỏi:

"Bạn cậu đây bây giờ tiền lương bốn ngàn, cuối năm được thưởng một viên Cố Hồn Đan miễn phí, thế nào, sau này cứ đi theo anh, chúng ta ăn một chén đổ một chén, mua một phần vứt một phần..."

"Cậu làm việc gì?"

Thẩm Đông cắt ngang mấy lời ba hoa khoe khoang đầy đắc ý của Lôi Thành, lựa đúng lúc mà tạt qua một chậu nước lạnh:

"Không phải là kết bè kết phái với đạo sĩ mà đi lừa tiền chứ?"

"Cậu nghĩ sao vậy hả, bộ tớ chỉ có chút khả năng đó thôi sao?"

"Chút khả năng ấy cũng coi như xem trọng cậu rồi đấy, không gian lận lừa gạt, chỉ với chút thủ đoạn vụng về của cậu, lại còn không có pháp lực, có thể chiếm được công việc tốt như vậy sao?" Thẩm Đông nghi hoặc liếc cậu ta, không phải hắn không tin, mà là đến Chiêm Không đại sư còn thảm hại đến mức chỉ có thể gặm bánh mì, Phá Hồ đạo trưởng thì lại tính toán cực kỳ chi li, lớp huấn luyện nói rằng công việc ở giới Tu Chân khó tìm cũng không phải là giỡn chơi.

"Hà hà, đương nhiên vẫn có chuyện cậu không biết." Lôi Thành rung đùi đắc ý chuẩn bị nói ra, lại hết lần này tới lần khác bị cắt ngang xương.

"Thời gian chết của cậu ta rất tốt." 15 tháng bảy.

Nói như vậy cũng không sai, nhưng nghe cứ là lạ, Lôi Thành cực kỳ xấu hổ, mà Thẩm Đông thì kỳ quái nhìn Đỗ Hành.

Đỗ Hành trước kia cũng thường xuyên nhìn Lôi Thành và Thẩm Đông nói chuyện phiếm, nhưng không hiểu tại sao, hôm nay y cảm thấy Lôi Thành có hơi chướng mắt.

Đây đúng là một thể nghiệm cực kỳ mới lạ, người tu chân đòi hỏi phải tâm như chỉ thủy, cổ tỉnh bất động (giếng cổ không gợn sóng), nếu không thì người như Đỗ Hành sao vẫn có thể giữ mãi một thứ biểu cảm lãnh đạm thờ ơ không quan tâm bất cứ chuyện gì, nếu không thì người như Chiêm Không đại sư sao cứ muốn giận thì giận, muốn mắng thì mắng, nhưng họ lại chưa bao giờ kìm nén trong lòng, để rồi tự hủy hoại cảnh giới tu vi của chính mình, tục ngữ nói rằng chấp niệm, là khi cứ nhớ mãi không quên một chuyện dù rằng rất nhỏ, lúc đó muốn nó không kết thành khúc mắc thì cũng khó.

Cho nên bất luận tu vi có mạnh thực lực có cao đến bao nhiêu, bọn họ cũng chẳng có gì đáng để kiêu ngạo, không để tâm không vương vấn với những thứ bên ngoài, đây mới chính là thứ mà họ quan tâm. Đối với Đỗ Hành, cao thủ đại biểu của giới Tu Chân, tuyệt đối sẽ không có chuyện vô duyên vô cớ mà tỏa sát khí hiện uy áp, cũng sẽ không bày ra bộ dáng cao cao tại thượng hay phiền lòng khi đồng ý nói chuyện với một ai đó như thể đang bố thí cho kẻ nọ, lại càng không có chuyện hận không thể viết lên mặt hai chữ Tôn Quý —— cho nên mấy việc như mở siêu thị, thật sự chỉ có giới Tu Chân phương đông mới có khả năng làm được, muốn Huyết tộc thay đổi tôn ti trật tự mà tuyệt đối phục tùng, muốn thủ lĩnh Ma đảng Mật đảng đến làm tổng giám đốc và quản lý quầy tiếp tân, quả thực cứ như chuyện đùa.

Lúc này mặc dù tâm trạng Đỗ Hành không yên, nhưng vẻ mặt vẫn giữ nguyên không thay đổi chút mảy may nào:

"... Chính là trượt chân ngã lầu, bởi vì không biết hung thủ là ai, hoặc đã thấy được bộ dáng của con quỷ dạ xoa kia, biết rằng nó là quái vật, cho nên oán niệm cũng không quá nặng, ngay ngày chết lại được ăn Cố Hồn Đan. Không phải địa phược linh lại không mang theo oán khí, đương nhiên chính là lựa chọn tốt nhất cho công việc chuyển phát nhanh."

*địa phược linh: linh hồn bị giam cầm, ràng buộc vào một nơi nào đó.

"Gì, chuyển phát nhanh?" Thẩm Đông trợn mắt dòm Lôi Thành.

"Ha ha, đó là công việc không tệ đâu! Hơn nữa chuyển phát nhanh ở giới Tu Chân cũng không nhiều như ở nhân gian..." Lôi Thành xấu hổ bắt đầu vò vò tóc, "Trên cơ bản đều là làm việc với những lệ quỷ bị trói buộc ở một nơi không thể chạy nhảy tự do được, đợi đến lúc tu vi của tớ tăng tiến, có thể đụng vào vật thể thật, thì còn có thể thay mặt cả nội bộ giới Tu Chân mà chuyển phát nhanh nữa."

"Khoan đã, chuyện này thật vô lý!" Thẩm Đông không dám tin mà hỏi, "Chẳng lẽ đường đường là giới Tu Chân, mà đến cả thuật Ngũ Quỷ Bàn Vận cũng không có à, tôi chơi game mà còn có truyền tống trận nữa đó, này cũng quá..."

*Ngũ Quỷ Bàn Vận: một loại pháp thuật đơn giản dùng để vận chuyển đồ vật.

"Thuật Ngũ Quỷ Bàn Vận thì cũng có, nhưng không đảm bảo được đồ vật sau khi truyền đi vẫn giữ được bộ dáng ban đầu, nghe nói từng có người từ núi Thái Sơn truyền một rương trân châu đến núi Côn Lôn, kết quả sau kia truyền qua được bên kia thì biến thành bột phấn trân châu. Đĩnh vàng bị đè dẹp, quần áo thành vải rách, đồ ăn thì trực tiếp thối rữa... Chỉ có những thứ không phải phàm vật, mới có thể chịu được chấn động pháp lực mà vẫn nguyên vẹn không chút sứt mẻ nào."

Thẩm Đông nghe Đỗ Hành giải thích xong, vẫn cảm thấy không thể hiểu nổi: "Các người không phải có Lý Tụ Càn Khôn và nhẫn không gian sao, tự mình đi thì rất khó à?"

*Càn Khôn Lý Tụ: đất trời trong tay áo & nhẫn không gian: là không gian dùng để chứa đồ vật.

"Giá tiền đi tàu tốc hành Bắc Đẩu Thần Châu cũng đủ để chi trả cho một lần chuyển phát nhanh."

"..."

Hắn quên là giới Tu Chân toàn mấy tên tử trạch còn thêm mù đường.

"Còn nếu là quỷ, lên máy bay cũng được, ngồi xe lửa cũng thế, đều sẽ không bị phát hiện, mấy con quỷ có thể phiêu đãng khắp nơi này, nhất là những kẻ chết trong vòng mười năm gần đây, hiểu biết rất nhiều về Nhân gian, mà giới Tu Chân thì rất hiếm có người nào có thể thông qua toàn bộ các bài khảo hạch."

Không lạc đường mới là vấn đề mấu chốt chứ gì!

Việc giới Tu Chân mấy người xài ké giao thông Internet chuyển phát nhanh với người phàm cũng đủ khiến cho người ta 囧 luôn rồi đấy.

"Ha ha, cho nên mai mốt tớ muốn đi du lịch ở đâu thì cứ đi thoải mái, muốn ngồi máy bay thì cứ việc ngồi, máy bay có hạ xuống chỗ nào thì cũng chả sao cả, giữa đường tớ có thể nhảy máy bay..."

Thẩm Đông xách Thạch Lưu lên ném về phía Lôi Thành.

"Này, đừng có đem thứ này ra dọa quỷ chứ, rất không phúc hậu đó!"

Lôi Thành chịu đựng nỗi sợ trời sinh mà đẩy nhóc Thiên Cẩu đi, sau đó chỉ xuống cái bàn:

"Hôm nay tớ đến đây là để làm việc đấy, nhanh chóng ký nhận đi."

Thẩm Đông lúc này mới trông thấy trên bàn đặt một cái hộp giấy nhỏ, hắn không phải là người siêng năng gì, hơn nữa nhà thuê cũng rất tồi tàn, cho nên hắn cũng chẳng để ý gì lắm đến mấy thứ túi giấy và rác rưởi bừa bộn linh tinh.

Lúc này hắn nghi ngờ cầm lên cái hộp giấy kia, nhìn thấy bên trên chỉ có hai chữ "Đỗ Hành".

Hắn lật qua lật lại cái hộp, rất nhẹ, hoàn toàn không tìm thấy miệng hộp hay khe hở nào để mở ra.

"Đừng xem thường bưu kiện này, người bình thường không nhìn thấy được đâu." Lôi Thành lộ ra vẻ mặt đắc ý, thuận miệng bốc phét: "Cậu biết không, ngành chuyển phát này cạnh tranh kịch liệt, công ty bọn tớ giá cả thấp hơn, nhưng tốc độ lại nhanh hơn, mà quan trọng nhất là không làm hư hỏng bưu kiện hàng hóa của khách hàng, lựa chọn dịch vụ chuyển phát nhanh quốc tế Gấu Trúc là tuyệt đối đúng đắn."

"Chẳng lẽ ông chủ của các cậu là một con Gấu Trúc rất to à?"

Cười gì mà cười, này là quốc bảo còn tồn tại từ thời cổ đại đến giờ đó, thành tinh cũng là chuyện bình thường mà.

Thẩm Đông bình tĩnh nghĩ lại, hắn cảm thấy cái này cũng không có gì quá ghê gớm, thế nhưng ——

"Không phải, ông chủ của chúng tớ là Hắc Bạch Vô Thường, lai lịch rất lớn đó!"

"..."

Sau đó cái mặt Lôi Thành bị hộp bưu kiện đập vào, cậu ta oán giận la hét: "Họ Thẩm kia, cậu nổi điên gì chứ, chi phí ở bệnh viện chỉnh hình dành cho lệ quỷ cao lắm đó!"

"Vừa rồi tớ mới quyết định, kẻ nào còn dám phá hủy thế giới quan của tớ, tớ không giết hắn thì không được!"

"Oan quá đi, rõ ràng là do cậu quê mùa thiển cận mà!" Lôi Thành lập tức búng một cái trốn ra phía sau sofa.

Nhìn cảnh tượng này, hai mắt Đỗ Hành chợt híp lại đầy nguy hiểm.

Thoáng cái Thẩm Đông cũng sửng sốt mà dừng tay, quay đầu nhìn ra cửa sổ: "Gió nổi à?" Sao tự nhiên thấy lạnh quá vậy?

Lôi Thành run run rẩy rẩy, thân thể xuyên qua sàn nhà mà rơi xuống lầu dưới.

Một lúc lâu sau, cậu ta mới nơm nớp lo sợ bò lên lại, kết quả là trong phòng chẳng có chuyện gì xảy ra cả, Thẩm Đông càng bị gió lạnh thổi tới thì lại càng cảm thấy thoải mái, hận không thể nhanh chóng tìm một cái bao cát mà đấm đá phát tiết —— không cẩn thận phóng sát khí sang binh khí, sẽ nhận thứ hiệu quả này đây.

Đỗ Hành đang mở bưu kiện ra, giống như cái kẻ tâm trạng bất ổn vừa rồi hoàn toàn không phải y.

"Này, chuyển phát nhanh của giới Tu Chân phải ký nhận thế nào?"

"Bên trên đã được thi pháp, chỉ có người nhận mới có thể mở ra, bọn tớ đưa hộp trở về là được." Lôi Thành ngoan ngoãn hơn hẳn, dòm trái dòm phải, hết dám hi hi ha ha.

"Cậu bốc phét phóng đại chức năng của cái hộp này đến nửa ngày, rốt cuộc còn muốn lấy về tái sử dụng à." Thẩm Đông khinh bỉ, hắn vươn cổ muốn nhìn xem bưu kiện của Đỗ Hành là thứ gì, nếu Đỗ Hành là kẻ có tiền lại đang làm việc trong siêu thị Sơn Hải, vậy căn bản là không thiếu thốn thứ gì đâu nhỉ, mà hắn tin chắc rằng giới Tu Chân cũng không có cái thói quen tặng quà sinh nhật gì cả, một lần bế quan là mười mấy năm, có người nào đang tu hành giữa chừng lại ngừng lại đi ra ăn tô mì trường thọ mở cái PARTY sinh nhật rồi bế quan tiếp không hả?

Đỗ Hành nhận được vật gì, quả thật không thể nói chính xác được.

Lôi Thành quan sát Thẩm đông, lại cẩn thận nhìn sang Đỗ Hành, bỗng nhiên thấp giọng hỏi:

"Tớ nói này Đông Tử, cậu đã biết rõ mình là thứ gì chưa?"

"Ờm... tảng đá, đúng rồi, chính là tảng đá!"

Thẩm Đông không muốn nói ra sự thật, nhưng hắn cảm thấy Lôi Thành cứ sống mãi ở giới Tu Chân này thì sớm muộn gì cũng sẽ biết thôi, vì thế hắn liền nói ra một đáp án cực kỳ ba phải.

"Woa, thằng nhóc cậu có lai lịch lớn vậy à?"

"Hả?"

"Biết Tứ Đại Danh Bổ không, trong đó hai nhân vật chính đều là Thạch Đầu (tảng đá), nhiều tác phẩm văn học nổi tiếng có giá trị lịch sử... Ê, đừng có cậy thế khinh quỷ nha!"

Bên kia Đỗ Hành đã mở xong bưu kiện, từ bên trong lập tức có một thứ màu đen nặng nề bắn ra.

"Đây là thứ gì?"

Toàn bộ phòng khách thiếu điều bị dồn đến chật ních, phần rìa mép của thứ nọ gấp khúc uốn lượn lại trông rất dẻo dai. Cả vật thể có màu xanh đen, Thẩm Đông đạp một cú, chất liệu rất kiên cố, hơn nữa còn có thể cuộn tròn lại, bên trên nó có hoa văn hình trứng bán trong suốt, trông đặc biệt xinh đẹp.

"Ai tặng thảm cho anh vậy?" Rất đặc sắc, giới Tu Chân còn thịnh hành mấy thứ này sao?

Mấy mảnh trúc được vót đến nhẵn nhụi phẳng lỳ từ trong hộp bẹp một tiếng rơi xuống đất.

Thẩm Đông tò mò nhặt lên xem.

"Đỗ Hành, lúc ngươi xem phong thư này thì ta đã..."

Đờ mờ, này là cái quỷ di thư thường xuất hiện trong phim truyền hình và tiểu thuyết đó sao?

Ở giữa những mảnh trúc có một sợi dây mỏng nối liền, chữ được viết dọc từ trên xuống dưới, là chữ phồn thể, thế nhưng nét chữ rất gọn gàng cân đối, Thẩm Đông mở mảnh trúc thứ hai ra đọc tiếp:

"... lạc đường!"

Thẩm Đông đơ ra ba giây, sau đó!

Ngất, dùng lý luận trong mấy phim truyền hình cẩu huyết mà đi phỏng đoán lẽ thường ở giới Tu Chân thì đúng là não tàn quá rồi!

"Này này, hình như là thư cầu cứu đó, cậu đừng có quăng bậy quăng bạ!" Lôi Thành nhanh chóng ôm cái hộp rỗng vào trong lòng.

Đỗ Hành xoay người nhặt thư cầu cứu bằng thẻ trúc kia lên, bình tĩnh tiếp tục đọc.

"Quả táo của ta nhất định hỏng rồi, ta nhất định đang ở một nơi không nằm trong phạm vi của tàu tốc hành Bắc Đẩu Thần Châu, xin nhanh chóng dựa vào manh mối trước khi ta đi lạc, dùng miếng vảy nhỏ nhất đã được thi pháp của ta mà tìm đến, đạo hữu, ta mỏi mắt mong chờ ngươi! Ký tên Dư Côn."