Cầu Lui Nhân Gian Giới

Chương 75

Sắc trời vẫn ảm đạm như trước, không khí lạnh lẽo hãy còn bủa vây, nhưng tuyết đã ngừng rơi. Điều này khiến cho những người đang làm ổ trong nhà đều thở phào nhẹ nhõm. Tuyết rơi cũng không sao, quan trọng là rơi bao lâu, chỉ cần nhiệt độ tăng trở lại, dù có là lượng tuyết tích tụ hơn một tuần cũng sẽ nhanh chóng tan mất, cho dù rau củ và những thứ khác tạm thời cung không đủ cầu, vật giá tăng cao, nhưng chưa tới vài ngày nữa sẽ lại hạ xuống.

Các cư dân thành thị nhiều nhất cũng chỉ vội vàng quét dọn tuyết, còn chuyện ruộng vườn đồng áng không nằm trong những mối quan tâm của họ.

Đường phố trông khá là tất bật, tuyết đọng quá dày, căn bản không có cách nào để xe chạy. Có vài chiếc ô tô còn phải đào từ trong đống tuyết ra, tuyết trên mui xe cũng phải dùng xẻng để xúc, cơn bão tuyết này đến quá đột ngột, rất nhiều công nhân, du khách, học sinh sống tại thành phố đều chưa kịp chuẩn bị quần áo ấm, dưới tình huống cấp bách, lại phải ra ngoài mua đồ ăn, bọn họ cũng chẳng màng đến mặt mũi nữa, kẻ khoác chăn người quấn thảm nghênh ngang đi ngoài đường, tuyết rơi không lạnh, nhưng lúc tuyết tan mới thật sự là khổ!

Cho nên cái đức hạnh này của Thẩm Đông, thế nhưng cũng không khiến cho ai chú ý.

Đỗ Hành thì ngược lại, bị người ta liên tục dòm ngó, dọc đường đi, tỷ lệ người quay đầu là 200%.

Nhưng đó cũng không phải là vì bộ dạng của y, trên đường xá, gió bấc từng cơn thốc qua, nơi nơi đều là bông tuyết vỡ vụn phiêu đãng, chỉ cách mấy mét đã không thể nhìn rõ được vẻ mặt người ta, làm gì còn trông ra được diện mạo. Chủ yếu là do quần áo trên người Đỗ Hành, tiết trời tháng mười dù sao cũng đã bắt đầu chuyển lạnh, thế nhưng y chỉ mặc mỗi một bộ đồ trên người. Trong cơn gió tuyết khiến cho người người đều run rẩy thế này, ăn mặc như vậy không làm cho người ta chú ý mới là lạ, chẳng qua trong ánh mắt của tất cả mọi người đều là vẻ kính nể, nhưng cũng chưa đến mức kinh hãi, vì dù tiết trời có hạ xuống -10 độ, vẫn sẽ có mấy kẻ trâu bò thích đi bơi vào mùa đông.

Điều này khiến cho kẻ theo sau như Thẩm Đông được nếm trải cảm giác người vô hình.

Nếu nói đến đánh trận, có thể xem như là một trải nghiệm hoàn toàn mới mẻ, thế nhưng nó lại không khác là bao so với uống coca lạnh vào ngày hè oi bức, hay như ngâm nước nóng giữa trời đông buốt giá, từ đầu đến chân đều vô cùng thoải mái, nhưng cảm giác lại không giống như lúc bước vào KTV, có thể thoải mái gào thét trút bỏ tất cả một cách thống khoái.

Mà chuyện bực mình nhất chính là, không nhìn thấy được gì hết!

Đây đúng là bi kịch khi làm binh khí mà, hoàn toàn không trông thấy được đối thủ, cũng không thể chém giết theo ý mình.

Thế nhưng nếu thật sự để cho Thẩm Đông tự thân vận động, phỏng chừng ngay từ lúc đầu hắn đã bị đạp văng xuống đài, những cuộc đối chiến cấp độ cao như thế này hoàn toàn không giống mấy trận ẩu đả cỏn con của đám lưu manh ngoài phố chợ, không phải cứ dùng nắm đấm hoặc nhằm vào điểm yếu của người khác để ra tay là có thể chiến thắng.

Mà con người Thẩm Đông cũng là đặc biệt lười biếng, với những chuyện phải hao tốn tế bào não, hắn một chút cũng không muốn dính vào.

Cũng giống như thái độ ban đầu của hắn đối với giới Tu Chân, hay như hiện giờ khi đã biết được chuyện Thiên giới đại loạn, không chừng sẽ tiếp tục có thần tiên chạy nạn tới Nhân gian.

Hắn vẫn luôn tin rằng, người có bao nhiêu năng lực, ăn được bao nhiêu cơm thì lo bấy nhiêu chuyện, đương nhiên quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách*, ngoại trừ việc đó ra, những chuyện oán trời trách người, quan tám cũng ừ quan tư cũng gật, đều là do chính phủ không đủ năng lực thôi, chẳng liên quan gì đến hắn cả. Theo cách nói của hắn chính là ngay cả chuyện của mình còn lo chưa xong, hơi đâu mà quan tâm quốc gia đại sự kia chứ.

* Nước nhà hưng thịnh hay lúc suy vong, dân thường cũng phải có trách nhiệm

Khó khăn lắm mới về được đến nhà, Thẩm Đông quan sát cái tiết trời ẩm ương này, suy đoán rằng chủ thuê nhà hôm nay cũng sẽ không tới.

Thế nhưng lúc mở cửa ra, hắn vẫn không nhịn được mà ngó dáo dác xung quanh, sợ hàng xóm mở cửa ra sẽ trông thấy cảnh tượng kỳ quái trong phòng mình.

Thẩm Đông phát hiện mỗi lần hắn ra ngoài, tiếp đó đều sẽ phải vác một thân tàn tạ trở về, bao nhiêu cái chìa khóa cũng không đủ để mất, này không được, lát nữa nhất định phải hỏi Đỗ Hành xem có loại pháp thuật nào có thể giữ được quần áo cùng đồ đạc trong túi không.

Kết quả cửa vừa mở ra, hắn đã ngửi được một mùi hương quen thuộc.

"A?"

Nửa tô mì ăn liền đặt trên bàn kia, sao vẫn còn có thể bốc khói?

Bọn họ ra ngoài dù chưa tới nửa ngày thì cũng có hơn hai tiếng, tô mì kia hẳn đã phải nguội lạnh từ lâu rồi mới phải.

"Cái bàn này có thể duy trì độ ấm của nguồn nhiệt." Đỗ Hành đầu cũng không thèm ngẩng lên mà nói.

"Tốt vậy sao?" Thẩm Đông dùng nĩa trộn trộn mì, phát hiện tuy tô còn nóng, nhưng mì đã nở ra hết rồi. Hắn cực kỳ ngờ vực, người ta nói phần lớn người tu chân đều không cần phải ăn uống gì, cho dù có cũng là ăn quả dại uống nước suối, vậy công năng giữ ấm này là để làm gì?

"Cái bàn này chỉ dùng để đặt đan dược."

"Đan dược..." Được rồi, lấy ra từ trong đan lô nhiệt độ cao, có lẽ đặt ở nhiệt độ bình thường sẽ ảnh hưởng đến dược hiệu? Có lẽ là vậy đi, người bình thường dùng tủ lạnh để đựng đồ ăn, người tu chân thì dùng bàn đặc chế để đựng đan dược.

Hắn vươn tay sờ thử, chất gỗ không tồi, cực kỳ rắn chắc, cũng không thấy nóng, không biết là sử dụng nguyên lý gì để chế tạo.

"Chẳng qua, rất nhiều yêu quái thích dùng cái bàn này để ấp trứng."

"..."

Thẩm Đông quyết định xem như chưa từng nghe thấy gì hết, dù sao cũng đã về đến nhà, hắn quả thực rất muốn ném tấm vải lông vũ Giao Điểu vừa dày vừa nặng vừa đắt chết người kia sang một bên.

Hắn lại như sựt nhớ ra điều gì mà ngẩng đầu lên, nhanh như chớp lao vào phòng, đá cái rầm lên cánh cửa, rờ rẫm nửa ngày mới mò được tủ quần áo, sau đó cởi bỏ tấm vải lông Giao Điểu kia, cẩn thận xem xét cơ thể mình.

Cánh tay khuỷu tay đốt ngón tay... tất cả đều cực kỳ bình thường.

Hắn rốt cuộc đã làm thế nào để hóa thành binh khí, sau đó lại biến trở về được?

Thẩm Đông nghĩ mãi không ra, chậm chạp mặc quần áo vào rồi bước ra ngoài.

Trong phòng vẫn phảng phất mùi hương của mì thịt bò dưa chua, tuyết đã ngừng, tín hiệu khôi phục, nữ quỷ trong TV LCD vẫn nhảy nhót lên xuống như cũ, nghĩ ra tất cả biện pháp có thể để báo thù, nhưng cuối cùng cái tên xui xẻo kia có khả năng là bị hù chết, chứ không phải bị quỷ hại chết, Thạch Lưu vẫn nằm trên sofa ngủ gà ngủ gật, nhìn thấy bọn họ trở về cũng chỉ nhúc nhích cái lỗ tai, ngay cả mắt cũng không thèm mở, tiếp tục cuộn mình chôn đầu vào lớp lông mềm mại mà say giấc nồng.

Thẩm Đông cảm thấy ánh mắt Đỗ Hành nhìn mình có chút kỳ quái.

Hắn dựa vào trên lưng ghế, tiện tay lục trong ngăn tường ra một bịch chocolate bự chảng, sau đó cười nhạt, đồ ăn của đám con gái, rồi ném lên bàn. Lại lục lọi tiếp, khoai tây chiên, không có hứng ăn. Cuối cùng lấy ra một túi chân gà ngâm ớt, cực kỳ hài lòng mà mở ra gặm.

"Tấm vải trị giá mười tòa thành nằm trên sàn nhà trong phòng tôi kia..." Thẩm Đông lúng búng nói, "Tôi không biết anh có tiền như vậy."

"Đó là do sư phụ để lại."

"Tôi chỉ nói vậy thôi." Tốc độ của Thẩm Đông rất nhanh, một cái móng gà rất nhanh đã bị gặm sạch, chỉ còn trơ trọi một miếng xương, hắn vừa chuẩn bị ném lên bàn, Đỗ Hành liền không chút dấu vết mà hạ ngón tay, mẩu xương kia lộn một vòng, sau đó trực tiếp rơi xuống đất.

Con cóc gỗ lập tức từ dưới sàn nhà bật lên, há mồm tiếp lấy.

Nó thậm chí còn không chịu lập tức biến mất, mà là ngồi xổm bên cạnh Thẩm Đông, hai con mắt điêu khắc từ gỗ kia không hề nhúc nhích, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm Thẩm Đông, khiến cho người nào đó đến cánh gà ngâm ớt cũng gặm không nổi nữa, lại không có cách nào đá văng luôn cái con này, dù sao người ta cũng đã rất tận tâm ngồi đó chờ mình ném rác cơ mà.

Có cái thùng rác như vậy, hèn chi quần chúng Tu Chân giới không ai thích ăn vặt.

Thẩm Đông nghiêng đầu nhìn Đỗ Hành, chợt phát hiện tuy rằng rất khó nhìn ra được chút manh mối nào từ vẻ mặt u ám của y, nhưng lại rất dễ dàng nhận ra Đỗ Hành là đang thất thần, về phần y đang nghĩ gì, cũng không hề khó đoán.

"Nghĩ đến lão già... khụ khụ, nghĩ đến tình trạng hiện giờ của sư phụ anh à?"

Chuyện này quả thật là rất đáng lo, bắt được chiếc vé phi thăng cuối cùng, rồi lại vướng phải đại biến trên Thiên giới, quả thực chính là tự mình đi chịu tội.

Cũng giống như khi ta người bị vây thành vậy, người trong thành thì liều mạng nghĩ cách ra ngoài, người ngoài thành lại phấn đấu cả đời để vào trong. Có lẽ biện pháp tốt nhất hiện giờ chính là đổi toàn bộ người ở Tu Chân giới lên trên trời, sau đó đá cái đám thần tiên đang đánh sống đánh chết kia xuống nhân gian làm bài khảo hạch về loài người. Đợi đến khi bọn họ sâu sắc hiểu được nỗi khổ của đối phương thì sẽ không còn náo loạn ầm ĩ nữa.

Thẩm Đông càng nghĩ càng cảm thấy đây đúng là ý hay.

Đỗ Hành hoàn toàn không hay biết tư duy của Thẩm Đông đã bơi đến xứ sở kỳ quái nào, y yên lặng suy nghĩ một lúc lâu, sau đó nói:

"Hẳn là không có việc gì."

"Chuyện này cũng rất khó nói!" Thẩm Đông suy nghĩ, bài khảo hạch cấp bốn về phàm nhân còn có thể khiến cho Tu Chân giới than oán ngập trời, thần tiên chắc cũng vậy thôi nhỉ?

"Ông ấy không chỉ có một mình..."

Nguyên nhân mà Đỗ Hành chưa từng có chút lo lắng nào, là bởi vì y biết, môn phái của y không giống một môn phái, kiếm tu đều là sư đồ truyền thừa, đời đời đều có thể phi thăng, chỉ có bản thân y là ngoại lệ duy nhất.

Chỉ một kiếm tiên cũng đã rất khó đối phó rồi, nói chi đến một đám?

Chỉ cần không xuất hiện pháp bảo cấp truyền thuyết như trong trận chiến Phong Thần, cho dù là ở trên trời, cũng không có bất cứ người nào dám trêu vào bọn họ. Nếu muốn nắm quyền lực trong tay thì có thể sẽ có chút khó khăn, nhưng theo như những gì Tinh Vệ đã nói, tiểu tiên hốt hoảng chạy trốn, thần tiên khác nếu không phải sợ hãi tránh né thì cũng là thấp thỏm không yên, nào có ai lại dám đi đắc tội với các kiếm tiên trong tình cảnh này.

Nghĩ như vậy, Đỗ Hành liền yên tâm.

Không ngờ Thẩm Đông lại phản bác: "Triển Viễn đại sư đương nhiên không thể một mình giải quyết hết đám thần tiên kia được, sợ là ông ta còn không kịp đạp đất thành Phật nữa kia kìa."

"..."

Chủ đề này, rốt cuộc chệch hướng từ khi nào?

Hai người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, đều nhận thấy đối phương lộ ra vẻ ù ù cạc cạc.

Đỗ Hành chỉ có thể hỏi: "Câu nói lúc nãy của cậu là có ý gì?"

"Thần tiên không phải muốn đến nhân gian sao, thì cứ cho họ đến, sau đó cho họ làm bài khảo hạch."

"... cậu nghĩ nhiều quá rồi."

"Nhiều đâu mà nhiều, trên đời này làm gì có chuyện nào là dễ dàng?" Thẩm Đông híp mắt gặm cánh gà, lơ đãng nói, "Muốn tiếp tục sống sót, mới chính là chuyện khó khăn nhất."

Lòng người vĩnh viễn đều cảm thấy không đủ, có được thứ này, khó tránh khỏi lại tiếp tục mơ tưởng tới thứ kia, thứ nọ, đừng nói người tu chân, ngay cả thần tiên cũng không có cách nào tùy tâm sở dục được.

Cũng như nghịch thiên thành tiên, một đời của người phàm nhiều nhất là trăm năm, nhưng vẫn có thể luân hồi chuyển thế, mà người tu chân một khi chết dưới Thiên Kiếp, thì đều là hồn phi phách tán, không còn lưu lại chút dấu vết nào. Mà kết quả đi kèm, thường chính là ngay cả những thứ vật dụng ban đầu cũng không để lại.

Đương nhiên Thẩm Đông cũng không phải là Triển Viễn, cho nên đừng quá trông mong vào mấy thứ chân lý tuyên truyền giác ngộ của hắn.

Hắn chính là một kẻ có tư duy đơn giản, nghĩ gì nói nấy: "Dù sao tôi cũng đã thông suốt rồi, một kiếp của các người là mấy trăm năm, sống lâu đến hồ đồ rồi. Thành tiên khó, làm phàm nhân cũng khó, cái đám trên trời kia ngay cả thần tiên cũng làm không xong, còn có thể trông cậy được sao?"

Nếu đổi lại là lúc trước, tâm ma lệ khí của Đỗ Hành còn chưa thể dứt bỏ, địch ý với Thiên Đạo quá mạnh mẽ, đối với chuyện phi thăng cũng rất cố chấp, nhất định sẽ chẳng thèm đếm xỉa đến những gì Thẩm Đông nói, mà dù có nghe vào tai cũng không đặt trong lòng.

Mà giờ đây y lại có chút do dự, cảm thấy Thẩm Đông toàn là nói lung tung, nhưng lại không tránh được mà nghĩ đến nhiều chuyện sâu xa hơn.

—— là kiếm tu, địa vị ở Tu Chân giới quả thực không giống người bình thường, sau khi phi thăng cũng sẽ là kiếm tiên, có thể nói là cho dù đi tới nơi nào cũng không cần phải lo lắng cho chuyện mai sau, mà con đường rải đầy hoa hồng này, vốn đã được trải sẵn từ cái ngày mà y trở thành đồ đệ "cướp được giữa chừng" của sư phụ.

Rất nhiều người ở Tu Chân giới cũng giống như vậy, bọn họ không nhất định phải cực kỳ thông minh, thậm chí đa số còn có chút ngu ngốc, trên cơ bản, đầu óc bọn họ có thể coi là thẳng tuột, lúc còn là phàm nhân, bọn họ quả thực chính là một cục đá tầm thường không chút đặc sắc, không hề thu hút, nhưng chính những đứa trẻ mà người ta cảm thấy là tầm thường này, lại mang trong mình tiềm chất tu chân cùng căn cốt cầu đạo.

Chỉ cần môn phái đủ tốt, tu hành đủ kiên trì, ít nhất cũng có thể sống được 200 năm.

Con đường bằng phẳng rải đầy hoa hồng này là do trời sinh, may mắn chỉ tồn tại ở lúc họ có gặp được người tu chân rồi được thu làm đồ đệ hay không, những đứa trẻ khác dù có thông minh hơn nữa, dù có nhanh nhạy đến mức nhìn qua là nhớ đi nữa, không có căn cốt thì không đáng nói tới. Tu Chân giới không hề bận tâm việc đệ tử ngu dốt học tập chậm, sinh mạng nơi này đều là hơn trăm năm, học càng chậm thì nền tảng càng sâu, nếu không nhớ được thì liền dùng linh đan diệu dược, mà những đứa trẻ đặc biệt thông minh, tu vi tiến cảnh đặc biệt nhanh, các đại môn phái còn chê nữa kìa.

Cứ nhìn phương pháp tu luyện của kiếm tu thì biết, vào 300 năm đầu, ngay cả một loại pháp thuật công kích cũng không biết, vĩnh viễn dừng lại ở Trúc Cơ Kỳ, tất cả đều phải đợi đến sau khi rèn được kiếm, thực lực mới có thể đột ngột tăng mạnh, kinh thế hãi tục.

Cả đời Đỗ Hành, những thứ có được thật sự rất nhiều, còn xui xẻo chỉ có mỗi một lần Thiên Kiếp kia.

Cho dù có là người không mang chút kiêu ngạo nào đi nữa, cũng khó tránh khỏi việc sinh ra tâm tính bễ nghễ chúng sinh vì thực lực cường đại của mình, đa số những vật ngoài thân đều chỉ là phù phiếm, ngay cả Dư Côn đôi khi cũng nhịn không được mà lèm bèm Đỗ Hành đúng là không dễ chọc, tất cả mọi người đều muốn thành tiên, sau khi phi thăng khó tránh khỏi việc vẫn phải đi theo các vị tiền bối thuộc môn phái lúc đầu của mình, ở phương diện này, ưu thế của kiếm tu thật đáng sợ. Nhưng sau khi các loại cảm xúc hâm mộ, kiêng kị, cảm thán đều qua đi, không có chấp niệm một lòng muốn phi thăng thành tiên, không có khả năng đi lên Thiên giới, thậm chí ngay cả thực lực tăng lên cũng bị trật tự ở nhân gian hạn chế. Đỗ Hành còn lại gì?

Chỉ có thứ bầu bạn lúc ban sơ, cũng chính là khối linh thạch thuở ấy.

Trước mắt là vô số mảnh ghép ký ức chất chồng lên nhau, cho dù là Đỗ Hành, cũng không thể chịu đựng được mà khẽ ngã người về phía trước.

"Nè nè, anh sao vậy? Tôi nói này, lúc nãy anh lên cơn thần kinh à, tự dưng một mình đi khiêu chiến với Hình Thiên... Anh tự cho mình là Thiên Đế sao?" Thẩm Đông làm rơi một miếng đồ ăn, lập tức nhanh nhẹn nhặt lên thổi thổi.

—— xem xong chưa, toàn bộ đều là linh thạch tốt nhất, nhanh chóng chọn một khối đi.

—— sư phụ, ta không biết khối nào là tốt nhất?

—— ngu ngốc, chúng nó đều như nhau thôi, không có gì khác cả. Thực lực ngươi lớn mạnh bao nhiêu, kiếm sẽ lợi hại bấy nhiêu. Nhớ kỹ đó, đời này kiếp này, tất cả mọi thứ đều là giả dối, không đáng tin cậy... khụ, ngay cả sư phụ đây, sau này cũng sẽ phải phi thăng, thứ mà ngươi có thể giữ lại bên mình, hơn nữa vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình kiếm tu là ngươi, chỉ có mỗi thanh kiếm của bản thân ngươi mà thôi.

Cơn tức giận tích tụ trong lòng Đỗ Hành bấy lâu nay tức khắc tiêu tan, từ ngày đụng độ Thiên Kiếp, y liền sinh ra tâm ma, hiện giờ lệ khí đã tan, tâm tình lại sáng rõ thông suốt, lúc này một ngụm máu tươi liền trào ra.

"Nè, anh tốt xấu gì cũng phải nói cho tôi biết đường dây nóng cứu trợ Thần Nông Cốc là bao nhiêu rồi hẵng xảy ra chuyện chứ!" Thẩm Đông luống cuống tay chân, đầu óc rối tinh rối mù, liều mạng nhớ lại, nhưng sư phụ Đỗ Hành năm đó toàn lải nhải mấy thứ chuyện không đâu, mà cũng phải nói, ai lại đi dạy linh thạch, tương lai là một thanh kiếm, mấy thứ thường thức như cấp cứu này nọ chứ?

"Tôi không sao..." Ngụm máu này nhổ ra, Đỗ Hành đã hoàn toàn thoát khỏi tâm ma, lần này y nhìn Thẩm Đông, đã không còn nghĩ rằng bản thân vì tẩu hỏa nhập ma cho nên tâm cảnh mới bất ổn nữa.

Vô số hồi ức nối gót nhau ùn ùn kéo tới, ý niệm trong đầu dần trở nên hết sức rõ ràng.

—— trong căn phòng tắm nhiệt khí lượn lờ, Thẩm Đông quần áo ướt đẫm, đôi mắt khép hờ, vẻ mặt như đang muốn thở ra rồi lại cố nhịn xuống.

—— trong cơn cuồng phong bạo tuyết, bỗng nhiên hóa thành thanh kiếm, từng tầng từng tầng bùa chú dát vàng ánh lên, hàn quang thấu xương, lộ ra khao khát nhuộm thắm máu đào.

Đỗ Hành đè chặt bờ vai của Thẩm Đông, người sau giật mình nhưng lại chưa nhận ra, còn đang vội đông vội tây lau chùi vết máu.

Chính là đây... y chỉ cần "người" này, không phải một thanh kiếm.