Cầu Lui Nhân Gian Giới

Chương 84

Thiên giới huy hoàng tráng lệ, ba mươi ba tầng trời trùng điệp.

Người tu chân vốn không có bao nhiêu hiểu biết về Tiên giới, tất cả những chuyện bọn họ nghe ngóng được đều là lưu truyền từ thời thượng cổ cho tới nay, có vài chuyện là do những thần tiên hạ phàm nói ra trong lúc lơ đãng, về phần Tinh Vệ? Chẳng có ai lại phí sức chạy tới hỏi cô ta phương hướng đường đi trên Thiên giới cả, Tinh Vệ chẳng qua chỉ là một tiểu tiên, trong tay chỉ có vài pháp bảo nho nhỏ, ngay cả cao thủ chưa tới kỳ Độ kiếp của Tu Chân giới cũng có thể đánh bại cô ta, tiểu tiên như vậy ở trên trời muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, thật sự không tính là gì.

Những tầng nằm dưới tầng thứ chín, mây mờ sương ảo, tiên khí phảng phất như có như không, những người phi thăng từ nhân gian tới đây sẽ tùy thời bị ném vào một trong những tầng này.

Càng lên cao, linh khí lại càng dày đặc, mây mù cũng dần dần biến mất, nghe nói từ tầng trời thứ mười tám trở lên, màn trời đều là tối đen, tiên linh khí nồng đậm cứ như thực chất, rơi vào đó cũng không khác là bao so với việc bị rơi vào đầm lầy, không thể động đậy, nếu thực lực kém phỏng chừng ngay cả xương cốt cũng có thể bị đè ép đến vỡ nát. Cho nên những chuyện có liên quan đến Thiên Đình, đối với đám tiểu tiên mà nói thì cũng giống như chuyện thần thoại vậy, chỉ từng nghe qua chứ không từng tận mắt trông thấy.

Còn khu vực từ tầng thứ mười tám trở xuống, cứ như đã tự hình thành một giới riêng, gần như tất cả những thần tiên phi thăng từ nhân gian lên, thêm cả những tiểu tiên có cũng được không có cũng được kia đều ngụ tại nơi này, thứ mà Thiên giới dư dả nhất chính là nhà không đất trống cùng với linh khí, cho dù có là tầng trời thấp nhất, bay hơn nửa ngày chưa chắc đã thấy được một bóng người. Nếu phải dựa trên tình trạng dân cư mà phân chia, vậy thì tầng thứ hai chính là nơi có nhiều thần tiên nhất, dù cho có bị linh khí chèn ép tới bay cũng bay không nổi, nhưng bọn họ thà ở đó còn hơn phải cư ngụ ở tầng thấp nhất, nói chung cũng là vì vấn đề mặt mũi cả.

Lúc đầu Thẩm Đông còn cảm thấy bản thân như đang ngồi trên khí cầu, mà khí cầu này còn mang hình dáng một con cá khổng lồ.

Sau đó hắn liền nếm đủ đau khổ, Dư Côn một khi đã khôi phục nguyên hình, lập tức có thể điên cuồng hấp thụ linh khí, lông vũ trên người phát ra kim quang lập lòe, ngày càng trở nên cứng cáp hơn, lại còn cưỡi gió mà đi, sức gió ít nhất cũng ở vào cấp 15, quả thực cứ như trung tâm lốc xoáy di động, bay đến đâu càng quét đến đó.

Khai Sơn Phủ cũng chịu không nổi mà hiện về nguyên hình, nằm im bất động, lúc này hắn mới phát hiện vóc dáng nhỏ nhắn mới chính là có lợi nhất.

"Ừm... chắc là ở gần đây thôi, để ta nhớ lại đã." Linh Hoán kiếm tiên quả nhiên vô cùng lợi hại, ngay cả Đỗ Hành mặt mày cũng đã bắt đầu trắng bệch, mà ông ta vẫn hoàn toàn chẳng có chút phản ứng nào, vẫn tập trung nghiền ngẫm suy tư, "Cái tên Nhân Sâm của Nhật Chiếu Tông kia, có đem mấy viên Thối Linh Đan theo không?"

"Những năm gần đây linh khí ở Tu Chân giới thiếu thốn, Thối Linh Đan được luyện chế với số lượng lớn, đều đã đưa cho các đệ tử mới nhập môn sử dụng." Ý của ông ta cũng đã rất rõ ràng, đường đường là đại trưởng lão Nhật Chiếu Tông, sao có thể mang theo linh đan cấp thấp như vậy được, đại trưởng lão hắc tuyến đầy đầu, "Hơn nữa... tên của vãn bối là Sa Sâm."

Thẩm Đông bị gió thổi đến choáng váng đầu óc, cảm thấy hình như mình vừa nghe lầm.

Cái gì, Sa Tăng? Còn Bát Giới đâu.

Quả nhiên bọn họ chính là tiểu đội quả cảm đang trên đường đi tới Tây Thiên!

Ặc, mà cái tên này hình như hơi quen quen, sư phụ Đỗ Hành năm xưa quả thật cũng đã từng đề cập qua, cái gì mà nhân tài mới xuất hiện của Nhật Chiếu Tông... Chỉ chớp mắt đã qua mấy trăm năm, kẻ mang cái tên cực kỳ đơn giản là Bạch Thuật Chân Nhân vẫn còn sống, Hồ Đào lần trước cũng đã gặp được, mà Ngưu Hoàng ở đỉnh núi phía đông đã chết từ lâu.

Linh Hoán kiếm tiên không kiên nhẫn mà liếc nhìn Sa Sâm một cái, "chậc" một tiếng nhỏ.

"Dừng lại, Dư Côn ngươi biến về đi!"

Thẩm Đông chợt cảm thấy dưới chân hụt hẫng, sau đó mơ màng được Đỗ Hành cắp theo bay lên, vừa ngẩng đầu nhìn!

Đờ mờ, cái đống thịt mỡ kia là từ đâu ra vậy!!

Hình dạng Dư Côn bây giờ quả thật nhìn cứ như một quả cầu tiêu chuẩn, béo không biên giới, ngũ quan lại đặc biệt nhỏ, ngón tay ú na ú nần chỉ có thể cong cong chứ không thể duỗi thẳng, bộ dạng kia quả thật chỉ có thể dùng từ khôi hài để diễn tả.

"Suýt nữa là không chống đỡ được linh khí mà nổ tung rồi." Dư Côn lầm bầm, vươn tay gãi gãi đầu.

Đúng vậy, đầu lão lại mọc đầy tóc, nhưng sau đó lão liền choáng váng, mọi người cũng choáng váng.

Một đầu tóc vàng chóe dựng thẳng, mọi người lúc này mới hậu tri hậu giác nhớ ra lông vũ của Côn Bằng và Đại Bằng Kim Sí Điểu vốn rất khác nhau, lông của Côn Bằng phải là màu đen, nhưng lúc nãy khi Dư Côn biến hóa lại là một thân lông vũ vàng kim, chẳng lẽ đó cũng là do ảnh hưởng của tiên linh khí?

Với bộ dạng lúc này mà bảo lão là người, thần tiên nhà nào chịu tin mới là lạ.

"Khụ!" Vị kiếm tiên nào đó chẳng cần biết trên đầu tên mập kia có tóc hay không có tóc, chỉ đắc ý khoanh tay nói, "Ở tại Tiên giới này nhiều năm như vậy, ta mặc dù không màng đến thế tục, nhưng những địa điểm quan trọng thì vẫn nhớ rõ."

Mọi người theo tầm mắt ông ta mà nhìn về phía trước, lập tức ngơ ngẩn.

Thiên thượng Bạch Ngọc Kinh, ngũ lâu thập nhị thành.*

*Bạch Ngọc Kinh là tòa kinh đô xây từ bạch ngọc, là nơi thường ngự của Ngọc Hoàng Thượng Ðế. Câu trên được lấy trong bài thơ [Kinh loạn li hậu, thiên ân lưu Dạ Lang, ức cựu du, thư hoài tặng Giang Hạ Vi thái thú Lương Tể] của Lý Bạch. Dịch nghĩa: Trên trời Bạch Ngọc Kinh, năm thành mười hai lầu.

Tiếp Tiên Thai chẳng qua chỉ là một đài cao được dựng thành từ Thương Ngọc, dọc đường bọn họ đi tới đây cũng đã thấy qua những đình đài lầu các mái ngói lưu ly cao sang, nhưng căn bản cũng chẳng tính là gì, các đại tông phái của Tu Chân giới cũng được xây theo lối kiến trúc này, thế nên mọi người đều cho rằng sự khác biệt giữa Thiên giới và Nhân gian chính là sử dụng vật liệu xây nhà cao cấp hơn mà thôi.

Xuyên qua tầng tầng lớp lớp mây mù mờ ảo, gạt đi đám sương khói uốn lượn xung quanh, trước mắt liền hiện ra một cảnh tượng kỳ vĩ.

Đếm không hết những mái đình cong vút, mênh mông trập trùng, toàn cảnh thấp thoáng như có mười hai con rồng đang uốn lượn vây quanh năm tòa bạch tháp cao vút trong mây, tạo thành trận thế ngũ hành, mỗi tòa tháp đều mang kiểu dáng hoàn toàn khác biệt, đỉnh tháp chưa chạm vào tầng mây cao thăm thẳm, nhưng lôi quang lại không ngừng vần vũ xung quanh, ánh chớp lập lòe, vô cùng hùng vĩ.

Cao cao thấp thấp, lớn nhỏ đan xen, mỗi một mái đình đều vô cùng tinh xảo, bên dưới còn treo thêm một chiếc chuông cổ bằng đồng. Tất cả kiến trúc nơi đây tựa như đều sử dụng cẩm thạch mà xây thành, từ cái đầu "rồng" thứ nhất, một con sông mềm mại uốn lượn như một dải thắt lưng bằng ngọc vắt ngang cả tòa Thiên Cung lơ lửng giữa trời, thậm chí còn tạo thành một thác nước nho nhỏ nằm giữa những đình đài cao thấp không đồng đều, vô số cây cỏ tiên linh mọc thành từng bụi bên bờ, bản thân chúng nó cùng những kiến trúc kia đều tỏa ra một loại bạch quang trong suốt oánh nhuận.

Thỉnh thoảng có thể trông thấy vài thần tiên lướt gió bay qua, hoặc là giá vân đằng vụ, hoặc là cưỡi Giao đáp Phượng. (*Giao: Giao Long)

Mà nơi này lại vô cùng thái bình yên ả, không có tranh đấu, hoàn toàn khác hẳn với cảnh tượng hỗn loạn mà bọn họ chứng kiến dọc đường.

"Đây là?" Bạch Thuật Chân Nhân nghẹn họng nhìn trân trối.

Bay đến khu vực phụ cận, bọn họ lại phát hiện thêm rất nhiều tòa kiến trúc lơ lửng trong mây tương tự như lúc nãy, chu vi tám ngàn dặm, tháp cao năm nghìn thước, còn con sông vắt ngang thành, bề ngang nhỏ nhất cũng phải đến mấy chục mét, không thua gì Trường Giang Hoàng Hà ở Nhân gian.

"Đất đai ở trên này đúng là không đáng giá tí nào!" Đây chính là cảm tưởng duy nhất của Thẩm Đông, Linh Hoán kiếm tiên vốn còn cho rằng hắn sẽ kích động hâm mộ không thôi, lại nghe hắn nói như vậy, suýt chút nữa là lộn cổ té từ trên đám mây xuống.

"Huynh đệ ngươi sai rồi, ở đây lấy đâu ra đất đai?" Khai Sơn Phủ không tán thành mà nhìn xung quanh.

Bạch Thuật Chân Nhân không buồn nghe bọn họ nói nhảm, chỉ thì thào:

"Bạch Ngọc Kinh... thì ra trên trời thực sự có một tòa thành như vậy."

Cũng có thể nói rằng, nếu như phải đem ra so sánh, những nhà cửa phòng ốc thanh nhã mà vừa nãy bọn họ trông thấy dọc đường, quả thực lúc này cứ như nhà ngói đơn sơ ở nông thôn, thứ trước mắt đây mới chính là một thành thị có hình có dạng.

Đỗ Hành lại chỉ chăm chú nhìn vào lôi quang lập lòe trên đỉnh tòa bạch tháp.

Thẩm Đông cũng theo tầm mắt y mà dòm dòm ngó ngó, sau đó bật thốt: "Nơi đó là tầng trời thứ mười?"

"Ha ha, không tồi, thế nhưng bị ngươi vừa liếc mắt liền nhận ra, cũng xem như hiếm thấy." Linh Hoán kiếm tiên nói thì nói như thế, nhưng vẻ mặt lại chẳng nhìn ra chút tán thưởng nào, ông ta cứ như vậy mà trực tiếp bay tới chỗ tòa bạch tháp, mọi người cũng không còn cách nào, chỉ đành bám sát theo sau.

"Kẻ nào, tự tiện xông vào... Ặc!"

Ba thần tiên đang bay tới trước mặt bọn họ lập tức biến sắc, hai người trong đó xoay đầu bỏ chạy, người còn lại trên người vận áo bào rộng màu xanh, tóc trắng như tuyết, trông cũng rất ra dáng tiên nhân, chỉ là vẻ mặt lại cứng đờ, tư thế cứ như đã sẵn sàng tùy thời chạy trốn, ngay cả giọng điệu cũng ấp a ấp úng:

"Chuyện này... Con đường thông tới tầng thứ mười đã bị phong tỏa!"

"Thừa lời!" Linh Hoán kiếm tiên vừa đảo mắt, hai chữ kia liền đập thẳng vào mặt kẻ nọ.

Đúng vậy, là đập thẳng vào mặt, thần tiên không nói lời nào còn có thể tạo ra uy áp, huống chi là phiên bản "miệng phun chân ngôn" này = =

Thần tiên xui xẻo kia lập tức bị hất văng tới vài thước, mặt ngửa lên trời, bộ dáng chật vật không chịu nổi, trong mắt tràn đầy căm tức, nhưng lại không thể nào phát tác được.

Linh Hoán kiếm tiên ngay cả nửa con mắt cũng không thèm bố thí cho kẻ nọ: "Mới hôm qua ta còn đi từ trên tầng mười xuống."

Thần tiên kia không biết phải làm sao, liền quay sang nhìn chằm chằm đám người Đỗ Hành, cứ như muốn nói món nợ này gã sẽ tính trên đầu bọn họ, sau này nếu có cơ hội thì sẽ không ngần ngại mà giải quyết sạch đám các ngươi.

Lúc này trên mái đình cong cong của tòa bạch tháp chợt có một luồng kim quang vụt qua, người chưa tới mà tiếng đã tới trước.

"Ai nha, khách quý khó gặp, Linh Hoán kiếm tiên... A, sao ngươi không dẫn theo đồ đệ mình?

Nửa câu đầu là chào hỏi, mà nửa câu sau sao nghe chẳng ăn nhập chút nào vậy?

Thẩm Đông chẳng hiểu mô tê gì mà nhìn vị thần tiên vừa bay tới này, tiên y đỏ thẫm, rõ ràng địa vị cũng khá cao, mà cái kẻ căm giận bất mãn lúc trước thì lại cúi thấp đầu, tránh sang một bên, diện mạo của vị thần tiên trước mắt hắn đây quả thực phải nói là bỏ xa Tu Chân giới mấy con đường, bất kể người ta có già bao nhiêu, nét mặt đều hồng hào tỏa sáng, toàn thân phát ra khí thế bất phàm.

"Hậu bối mới phi thăng của nhà ngươi!"

Linh Hoán kiếm tiên không biết đã làm ra động tác gì mà Bạch Thuật Chân Nhân lại đột nhiên đứng không vững, cắm đầu lao qua.

Vị tiên nhân vận y phục đỏ thẫm kia đầu tiên là kinh hỉ: "Đa tạ, đa tạ! Thừa Thiên phái có chừng mấy trăm ngày không thấy ai phi thăng..." Người nọ đang nói bỗng im bặt, thở dài nhìn Bạch Thuật Chân Nhân, lắc đầu cười khổ: "Thời buổi rối loạn, ngươi còn phi thăng tới đây làm gì, ở Nhân gian không tốt hơn sao!"

Bạch Thuật Chân Nhân tuy là thỉnh thoảng vẫn giở chứng, có chút không thấu tình đạt lý, nhưng khi ông ta trông thấy vài thần tiên lục tục bay ra, lời đến bên miệng lại nuốt trở về, chỉ toát mồ hôi đầy đầu mà nói: "Này... vị này..."

"Thần Cơ Tử, đã lâu không gặp." Dư Côn từ phía sau ló đầu ra.

"Dư Côn đạo hữu, ngươi thế nhưng cũng lên trời sao?" Vị tiên nhân vận y phục đỏ thẫm – Thần Cơ Tử kia vô cùng ngạc nhiên, bộ dạng cứ như chim hỉ thước đang ngồi trong tổ chợt nhìn thấy một con heo ì ạch bò lên đại thụ sau đó mặt đối mặt với mình vậy.

Thần Cơ Tử là vị tổ sư đã sáng lập nên Thừa Thiên phái, bối phận so với Linh Hoán kiếm tiên cao hơn hai đời, cho nên ngài kiếm tiên nào đó tuy kiêu ngạo thì kiêu ngạo, nhưng lại chưa từng dám trưng cái mặt lạnh ra trước Thần Cơ Tử.

Bạch Thuật Chân Nhân sau khi thấp thỏm bất an bái kiến xong, có chút xấu hổ nói: "Đệ tử mặc dù xuất thân Thừa Thiên phái, song lại không am hiểu thôi diễn thuật, xem thiên cơ hoàn toàn chẳng hiểu gì cả."

"Giỏi!"

Bạch Thuật chân nhân cả kinh.

Không ngờ Thần Cơ Tử lại là thật lòng khen ngợi: "Thật tốt quá, cái thiên cơ chó má kia không xem cũng thế! Hồ đồ một chút thì mới có thể sống tự tại được!" Nói xong lại mỉm cười hài lòng nhìn Bạch Thuật, tiện thể lấy ra hai món tiên khí làm lễ gặp mặt.

Đám người Dư Côn:...

Đỗ Hành sao lại không được như vậy chứ, Thẩm Đông thế nhưng cảm thấy cổ họng ngứa ngáy.

Thần tiên cùng thần tiên đúng là mỗi người một dạng, nhìn tổ sư nhà người ta đi!

Linh Hoán kiếm tiên có chút không được tự nhiên mà hừ lạnh một tiếng.

"Xem ta này, chỉ lo mừng hậu bối, thất lễ với ngươi rồi." Thần Cơ Tử nhanh chóng vươn tay mời khách, lại mang theo thâm ý khác mà nhìn Linh Hoán kiếm tiên, cười như không cười, ông ta không cần dùng tinh bàn mai rùa tính toán cũng biết, cái tên Linh Hoán này nhất định lại lạc đường, nhưng không biết may mắn thế nào lại đụng phải mấy hậu bối vừa phi thăng từ Nhân gian lên.

Mỗi một tầng trời trên Tiên giới kỳ thật đều vô cùng cổ quái, chỉ có ranh giới mà không có điểm cuối, có lẽ bản thân nó cũng có dạng hình cầu như Nhân gian.

Bạch Ngọc Kinh lại vừa vặn nằm ngay trung tâm tầng thứ chín.

Nói cách khác, cho dù là kẻ mù đường level cao nhất, chỉ cần liên tục bay thẳng xuống là có thể tới Bạch Ngọc Kinh, đương nhiên, nếu mù đường đến mức ngay cả bay thẳng cũng không thể mò ra được, vậy thì đồng bào chỉ còn biết = =

Linh Hoán kiếm tiên bị Thần Cơ Tử nhìn với ánh mắt đó liền cảm thấy tức giận không thôi, thiếu chút nữa là phất tay áo chạy lấy người.

Nhưng nghĩ đến chuyện bị lạc đồ đệ...

Ông ta chỉ có thể nghẹn cơn tức trong bụng mà trực tiếp bay đến tòa bạch tháp kia.

Đối với Thẩm Đông mà nói, cái thứ này mà gọi là tháp à, diện tích một tầng so với mười cái sân bóng còn rộng hơn, xa xa nhìn giống tháp là bởi vì cả tòa kiến trúc Bạch Ngọc Kinh này mang diện tích cực kỳ khủng. Nhưng điểm chết người chính là tòa bạch tháp này hình như có rất nhiều tầng, mà lại không tầng nào có cầu thang cả, thần tiên đều là đi vào bằng cửa sổ. Cái gì, mấy người hỏi thang máy á? Đùa sao, phiền bạn tự bay lên đi.

Thần Cơ Tử dẫn bọn họ tới một tầng, trần nhà được tạo hình thành nửa vòng cung, bên trên đều là chu thiên tinh thần*, thậm chí còn thấy được chúng đang chậm rãi di động, ở giữa có một dải sáng vắt ngang chính là ngân hà, lấp lánh rực rỡ, ngay cả Khai Sơn Phủ cũng không nhịn được mà ngưỡng cổ nhìn mãi, tấm tắc hiếu kỳ.

*là 365 ngôi sao tạo thành 1 trận thế.

Nếu đem đi so sánh thì bài trí bên trong quả thật có thể nói là vô cùng mộc mạc, một không gian to lớn như vậy, mà ở giữa chỉ có một cái bàn vuông, xung quanh là mấy cái bồ đoàn.

Mà những thần tiên không có hứng thú vây xem cũng không thích vào góp vui đều tản đi hết toàn bộ, chỉ để lại một mình Thần Cơ Tử.

Vị tiên nhân vận y phục đỏ thẫm này lập tức múa may ngón tay tạo thành một pháp quyết, những chu thiên tinh thần trên trần nhà cũng theo đó mà di động, tinh quang sáng ngời, trực tiếp bao phủ bốn phương tám hướng xung quanh, ông ta thu lại nụ cười thường trực trên môi, nghiêm túc hỏi:

"Ngày hôm trước ta diễn toán thiên cơ, tính ra được một manh mối rất nhỏ, rằng có lẽ chúng ta vẫn còn một con đường sống! Xem ra quả nhiên có tiểu tiên trốn tới Nhân gian, vậy các ngươi làm sao đi lên?"

"..."

Quả nhiên thực lực của tổ sư lập phái có khác!

Bạch Thuật Chân Nhân nghĩ tới chưởng môn sư đệ tính thiên cơ tính đến hộc máu mới đoán được Phì Di tác quái, lập lức rầu rĩ.

Linh Hoán kiếm tiên không lên tiếng, ông ta không có cách nào nói rằng, a, những chuyện ông ta biết còn không nhiều bằng Đỗ Hành đâu.

Dư Côn nhận thấy Thần Cơ Tử nom có vẻ còn chột dạ hơn cả Linh Hoán kiếm tiên, ánh mắt tránh né, chẳng ngờ được nguyên nhân chính là vì lúc trước Thần Cơ Tử từng bói cho lão một quẻ, nói nếu lão muốn phi thăng, độ khó quả thật có thể sánh bằng chuyện trời sa đất sập, thiên hà treo ngược.

Nếu như những gì Thần Cơ Tử nói năm xưa là đúng, vậy thì tình hình Tiên giới lúc này...

Đỗ Hành cân nhắc một lúc, sau đó đơn giản tóm tắt việc Tinh Vệ hạ giới, Triển Viễn phi thăng, mấy người bọn họ không hiểu vì sao cũng bị kéo lên trên trời, một câu dư thừa vô nghĩa cũng không có, Thần Cơ Tử nghe mà liên tục gật đầu, nhưng bởi vì Đỗ Hành không nói rõ chi tiết, cho nên Thần Cơ Tử chỉ nhìn ra được Thẩm Đông là kiếm linh, mà không phát hiện được quan hệ của Thẩm Đông và Đỗ Hành, lúc này ông ta mới ngạc nhiên hỏi:

"Thiên Đạo tại sao chỉ kéo một mình ngươi theo?"

Lúc ấy kẻ bị hút vào chính là Thẩm Đông, mà những người khác chỉ đơn thuần là xui xẻo bị vạ lây tập thể.

"Tôi cũng không biết..." Thẩm Đông buồn bực, hắn cảm thấy đây không khéo chính là do Đỗ Hành đắc tội Thiên Đạo, bị ghi nợ chờ ngày tính sổ, xem đi, kiếm của kiếm tu bị kéo lên trời, Đỗ Hành một mình ở Nhân gian thì phải sống kiểu gì?

Nắm chặt hắn không buông, không thành vấn đề, trên trời càng loạn lạc càng nguy hiểm, kẻ bị hại chính là y!

—— mà Dư Côn quả thực là nằm cũng trúng đạn, chỉ là đi nhờ một chuyến xe.

Không khéo, đây chính là chuyến xe phi thăng cuối cùng!

Editor: Cơ cấu 33 tầng trời là được xếp từ thấp lên cao nhá, vd: tầng thấp nhất là tầng 1, sau đó 2 -3 -4.... tầng cao nhất đương nhiên sẽ là 33. Trong đó, các thần tiên có thể tự do tới lui giữa các tầng từ 1 -18, tầng 18 trở lên thì là 1 không gian hỗn độn, linh khí rất đặc có thể giết người.