Cầu Lui Nhân Gian Giới

Chương 94

Đảo Doanh Châu, ngụ ở trung tâm tầng thứ tám, nằm dưới thác nước sông Ngân khoảng mấy vạn mét, lúc nào cũng là cảnh tượng hơi nước lượn lờ bủa vây, sóng nước dập dờn, núi đá lởm chởm nhấp nhô bất định, từ các miệng khe hở nham thạch có thể dễ dàng trông thấy được các khối đá trơn bóng oánh nhuận đang nằm ẩn sâu bên trong, cũng chính là vật liệu cấu thành cả hòn đảo này, chỉ cần đẽo ra đem đi đánh bóng mài dũa thì sẽ có được một khối ngọc tuyệt mỹ. Chi thảo trân dược nơi nơi mọc thành từng bụi, thỉnh thoảng cũng có vài bụi thủ ô linh chi thành tinh lặng lẽ ló đầu lên khỏi lớp đất màu mỡ để hấp thụ linh khí, lúc này ở bãi đá ngầm cách đó không xa, bỗng nhiên có một cơn sóng quái dị bắt đầu cuộn trào, đám thủ ô linh chi toàn bộ đều co rụt thân thể chui lại xuống dưới lòng đất, chẳng để lại chút dấu vết gì, những sinh vật nhỏ này từ lâu đã tinh thông thuật độn thổ, cho dù có đào lên ba thước đất cũng đừng hòng bắt được chúng.

"Cuối cùng cũng đến!"

Thẩm Đông cả người ướt sũng, từ dưới mặt nước ngoi đầu lên, sau đó lếch qua nằm bẹp trên một tảng đá ngầm, bộ dạng kinh hoàng cứ như vừa thoát khỏi cảnh thập tử nhất sinh.

Đùa à, hắn chính là loại người dù có ôm phao nhảy xuống bể bơi cũng sẽ sợ run cầm cập, vừa nhìn thấy sông suối liền ngất xỉu, mà đảo Doanh Châu ở tầng thứ tám này tương truyền là nằm ở hồ Đông Thần, thế nhưng nơi này có chỗ nào là hồ?! Bơi nhiều ngày như vậy, phỏng chừng diện tích của cả hòn đảo Doanh Châu này cũng chẳng hề thua kém một tỉnh thành ở khu vực đông nam. Chẳng qua cũng may, khu vực tiếp giáp giữa hồ Đông Thần và thác nước mới là chỗ sâu nhất, ước chừng một ngàn mét, này thuần túy là do thác nước đổ xuống bào mòn đất đá bên dưới mà tạo thành, còn phần lớn những chỗ khác cũng chỉ sâu chừng hơn mười thước.

Địa hình tại tầng thứ tám này vô cùng thú vị, ở vùng giáp ranh là Liệt Diệm Sơn không ngừng phun trào dung nham, chặn đứng nhánh sông cuối cùng của hồ Đông Thần vốn phân tán đi khắp bốn phương tám hướng, nhiệt độ ở khu vực này cực kỳ cao, nhưng lục địa cũng tương đối nhiều. Khu vực trung tâm lại vì bị dòng nước chặn kín, cho nên xuất hiện rất nhiều đầm nước có lớn có nhỏ, đường đi nhỏ hẹp gập ghềnh. Nếu tiếp tục đi thẳng về phía trước, lục địa liền hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại hồ Đông Thần mênh mông hùng vĩ.

"Đây tuyệt đối là cái hồ khủng nhất mà tôi từng thấy qua!" Thẩm Đông lau sạch nước trên mặt, lại nhịn không được mà lèm bèm, "Còn lớn hơn cả Thái Bình Dương nữa, vậy mà mấy người còn không biết xấu hổ đi gọi là hồ! Bộ đám thần tiên kia chỉ cần biết bay là có thể quẳng luôn khái niệm về phạm vi không gian hả?"

Xin lỗi, chính xác là như vậy đấy, nếu bảo một thần tiên đến ngụ tại những khách sạn cao cấp ở các khu đô thị phồn hoa, người nọ nhất định sẽ cho rằng đó là tổ kiến hoặc tổ ong, một cái hộp vuông nhỏ như vậy rốt cuộc là để người ở hay là để nhồi người vào? Cái nơi hễ bay lên là lại đụng vào trần nhà hoặc vách tường như vậy thì rốt cuộc phải ở như thế nào?

"Bệnh của ngươi quả thật là rất nghiêm trọng, ngay cả đường đi cũng quên luôn." Kế Mông đặc biệt lo lắng, còn trách móc nhìn Nguy.

—— cho dù hai người các ngươi có thể tùy ý chơi đùa, nhưng cũng không thể chơi đến mức khiến cho Nhị Phụ mềm nhũn cả người vậy chứ, các ngươi rốt cuộc đã tìm hoan mua vui mấy ngày mấy đêm vậy? Đã qua một thời gian dài như vậy cũng chưa thể hồi phục sao?

Đỗ Hành thật sự không biết nên nói gì mới phải, Thẩm Đông là tự bê đá đập chân mình, vậy mà giờ lại cố chấp không chịu thừa nhận chứng si ngốc ở người già của mình đã trở nên nghiêm trọng như lời tên kia nói.

"Xem đi, bao nhiêu năm không trở về, lúc này cảm thấy căng thẳng lắm chứ gì!"

Kế Mông hưng phấn lắc lắc đầu, Thẩm Đông thì vẫn tiếp tục cúi đầu nhìn mặt nước.

Dọc đường đi, bọn họ quả thực đã nghe Kế Mông hào hứng kể đủ những chuyện năm xưa.

Nghe nói quê nhà của Nhị Phụ là ở tại tầng thứ tám này, khi đó trên trời không có bao nhiêu Cổ Tiên, tầng thứ tám thì lại có đủ các loại dị thú ưa ẩm thích nước. Kẻ thống trị nơi này gọi là Khế Dũ, đầu người thân rắn, cực kỳ ngang ngược lại không dễ nói chuyện. Dị thú thượng cổ hoặc ít hoặc nhiều đều mang chút tính cách tàn bạo, cho nên việc này căn bản cũng không thành vấn đề. Chẳng ngờ Nhị Phụ ngược lại có chút ngoài dự đoán, bị Khế Dũ giận chó đánh mèo chửi mắng, không phản ứng, mỗi ngày bị Khế Dũ đấm đá, vẫn không lên tiếng.

Tính tình của dị thú cũng không được tốt lắm, cho dù là thần dân bị quân vương đá mấy cước, tuy không dám phản kháng nhưng ít nhất cũng sẽ rống giận vài tiếng, mà này thì tốt rồi, Khế Dũ cảm thấy Nhị Phụ yếu đuối vô dụng, lại càng thêm ghét bỏ, không có việc gì cũng mắng vài câu, cảm thấy bản thân có thứ thần dân này quả thực là vô cùng mất mặt. Trong đám thủ hạ lại có thứ phế vật như vậy, lại còn là đại tướng một phương chuyên giữ trọng trách trông coi tầng thứ tám, không được, phải đổi tên phế vật này đi, để cho người khác lên thay.

Sau đó? Không có sau đó, bỗng một ngày Nhị Phụ dẫn theo thủ hạ trung thành nhất của gã là Nguy, chém chết Khế Dũ.

Dưới Nhân gian phạm thượng đã là tội lớn, huống chi việc này còn xảy ra tại Tiên giới, mà tệ nhất chính là vụ bê bối này từ trước đến nay chưa từng xuất hiện, cũng bởi vì quân vương cảm thấy thủ hạ vô dụng, mỗi ngày mắng vài câu đá vài cước, không ngờ thủ hạ kia lại lười không muốn lên tiếng, một hôm nào đó ngủ một giấc tỉnh dậy, phát hiện ngay cả nhà mình cũng đã bị tịch biên, không nhịn được nữa liền đi chém chết quân vương, chuyện này... cũng quá kỳ cục rồi!

Công Tôn Hiên Viên ở tầng mười tám lập tức phái Cổ Tiên tróc nã Nhị Phụ, trong tình huống đó, Nhị Phụ và Nguy đương nhiên không thể chống đỡ được. Cuối cùng thì bị Tỏa Thần Liên trói lại, chân phải cũng bị xiềng xích, tay bị trói ngoặc ra sau, bị người ta ném đến một ngọn núi hoang nào đó ở Nhân gian.

—— vậy thì bọn họ quả thật là hoạn nạn tình thâm.

Thẩm Đông lập tức hắc tuyến, điên cuồng vò đầu bứt tay, mấy cái thứ vớ vẩn quái quỷ gì thế này, sao bỗng nhiên lại suy nghĩ chệch hướng như vậy chứ.

Nhị Phụ phải nói là quá mức xui xẻo mới đúng, cũng may là thủ hạ của gã vẫn luôn đi theo, cho dù bị trói đến không thể động đậy, nếu có Nguy ở cạnh... Khoan đã, sao lại nghĩ đi đâu rồi! Chuyện mà Nhị Phụ và Nguy đã trải qua có liên quan cái méo gì tới hắn đâu hả!

Thẩm Đông cảm thấy cực kỳ đau đầu, nhanh chóng đưa mắt ra hiệu với Đỗ Hành: tìm được chưa?

Đỗ Hành chậm rãi lắc đầu.

Hồ Đông Thần rộng lớn đến không ngờ, nhánh sông phân tán rất nhiều, cho dù có đến từng con sông mà tìm thì cũng phải tiêu tốn một khoảng thời gian rất dài. Nguyên nhân cũng là do bọn họ hoàn toàn không biết thần thức và thân thể mình tách ra khi nào, không khéo thân thể còn đang trôi nổi đâu đó trên tầng thứ chín ấy chứ!

"Vậy phải làm sao đây?" Thẩm Đông nôn nóng đến mức buột miệng hỏi ra.

Tuy rằng cảm giác khi làm một thanh kiếm rất đỗi kỳ quái, nhưng nói chung vẫn tốt hơn nhiều so với chuyện bị biến thành rắn! Huống chi sau khi những ký ức xa xôi ở núi Chung Nam Sơn dần dần trở lại, hắn cũng đã không còn mang tâm lý bài xích đối với chuyện mình là một thanh kiếm nữa, thế nhưng là rắn thì...

Kế Mông đứng bên cạnh còn chưa hay biết gì mà thuận miệng ồn ào:

"Còn sao nữa? Trực tiếp tới tìm Nhật Chiếu Tông! Nếu bọn họ không đồng ý, ta đây liền giáng mưa đá đập nát lò luyện đan của họ!"

"Chuyện này... không tốt lắm đâu!" Mí mắt Thẩm Đông điên cuồng co giật.

"Có gì mà không tốt?" Kế mông trợn mắt.

Đỗ Hành nghĩ nghĩ, lập tức tìm được một lý do rất chính đáng: "Nghe nói vạn nhất người tu chân luyện đan không thành công, ngay cả lò luyện đan cũng sẽ đồng thời nổ tung! Nhật Chiếu Tông từ trên xuống dưới ít nhất cũng có ba bốn mươi lò luyện đan, nếu... ừm, ngươi nghĩ mình chạy kịp không?"

"A!"

Kế Mông dùng bộ móng vuốt cong ngoằn của mình mà gãi gãi sau gáy, tiếp tục lùi về trong nước: "Ngươi nói cũng đúng, Nhị Phụ, vậy ý ngươi thì sao?"

"Bắt cóc... không, bắt đi một kẻ của Nhật Chiếu Tông, sau đó bảo bọn họ dùng dược đến đổi người!"

"Nhưng mà, nghe nói cái đám Nhật Chiếu Tông kia cả ngày chỉ lo trông giữ lò luyện đan, chúng ta phải làm thế nào mới bắt được?"

Khóe mắt Thẩm Đông co rút: "Vậy bắt cóc luôn cái lò luyện đan là xong!"

"Ý hay!" Kế Mông vỗ mạnh lên đầu một cái, sau đó ngửa mặt lên trời cười to, "Chúng ta căn bản không cần bắt người của Nhật Chiếu Tông! Chỉ cần trộm toàn bộ lò luyện đan của bọn họ, chắc chắn điều kiện gì bọn họ cũng sẽ chấp nhận!"

"..." Tệ rồi, nếu vậy thì chuyện cũng hỏng bét!

Thẩm Đông rốt cuộc nhận ra, trên đời này có vài người là không thể lừa gạt!

Ngay lúc Thẩm Đông còn đang đau đầu định nói thêm vài câu nhằm bác bỏ cái "ý hay" của Kế Mông, lại bỗng nhiên cảm nhận được sóng nước quanh mình chợt dao động mạnh, từ xa nhìn lại, một đường bọt nước trắng xóa thật dài đột ngột từ dưới hồ trồi lên, tiếp đó lao thẳng về phía này.

"Không ổn!"

Kế Mông gầm lên một tiếng, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào luồng bọt nước trắng xóa kia.

Tốc độ của thứ này rất nhanh, Thẩm Đông dứt khoát leo hẳn lên tảng đá ngầm. Hắn nghĩ bụng, trên Tiên giới chắc không có mấy thứ như cá mập này nọ đâu ha, khoan đã, có khả năng là một thứ gì đó hung tàn hơn thì sao, chẳng hạn như mấy con dị thú thượng cổ giống Kế Mông hay Nhị Phụ ấy, Thẩm Đông ngày càng căng thẳng, năm ngón tay mở ra, một luồng linh khí dồi dào liền tàn bạo xốc tung hồ nước, dư âm của chưởng lực vẫn chưa chịu dứt, tiếp tục khuấy động khiến cho mặt nước phía trước không ngừng rung chuyển, bọt nước điên cuồng phun trào tạo thành một tấm màn nước mịt mờ.

"Tên khốn nào đó?"

Giọng nói mặc dù mang theo tức giận, nhưng lại hữu khí vô lực.

Trong màn bọt nước mơ hồ hiện lên một bóng người, hàn quang trên tay chợt lóe, dưới một kích này, mặt nước trong phạm vi một dặm cũng liền tự động tách ra. Bọt nước bắn lên tung tóe khắp nơi, cảnh vật xung quanh cũng như thể đang chìm vào màn mưa, hai mắt Kế Mông trợn tròn xoe, Đỗ Hành thì kinh sợ, mà Thẩm Đông đã 囧 đến tột độ —— sao lần nào đánh bậy đánh bạ cũng có thể quơ trúng Linh Hoán kiếm tiên đang đi ngang vậy hả, trên trời cũng vậy, mà dưới nước cũng vậy!

Tìm được người có thể giúp bọn họ rồi!

Thẩm Đông mới đầu còn vui vẻ, nhưng sau khi nhìn thấy bộ dạng tràn đầy sát khí của Linh Hoán kiếm tiên, tâm trạng cũng dần dần héo hắt.

Hắn nhìn sang Đỗ Hành, Đỗ Hành cũng nhìn lại hắn, giờ phúc này hai người cực kỳ hiếm thấy mà ăn ý nghĩ đến cùng một chuyện: việc này nhất định không thể nói cho Linh Hoán kiếm tiên biết được, tình hình vốn đã đủ lộn xộn rồi, nếu lại bị ngài tổ sư không đáng tin này quấy nhiễu, sau này xảy ra chuyện gì thì chỉ có trời mới biết!

"Nhị Phụ, chạy mau!"

Kế Mông đã phi thân lên không trung từ lúc nào, cứ như mưa rền gió cuốn mà phóng vọt đi chạy lấy người, thế nhưng tên này cũng coi như có chút nghĩa khí, ít nhất trước khi chạy thoát thân còn biết hô lên một tiếng cảnh báo.

Đỗ Hành kéo Thẩm Đông bơi nhanh qua bãi đá ngầm, sau khi đến khu vực nước cạn liền đi men theo một con đường quanh co quỷ dị, âm thanh kinh khủng của sóng nước cùng đá ngầm vỡ vụn ở phía sau không ngừng vang lên, Đỗ Hành thế nhưng lần nào cũng vừa vặn đứng ở khu vực mà kiếm quang không thể chạm đến được, chuẩn xác như thể có mắt sau gáy, rất nhanh đã kéo Thẩm Đông còn chưa kịp hoàn hồn lăn sâu vào mấy bụi dược thảo.

Đợi đến khi Linh Hoán kiếm tiên nổi giận đùng đùng leo được lên bờ, vừa rút kiếm đuổi tới liền trông thấy cảnh tượng này.

Phía dưới là một con dốc thoải, kéo dài đến tận rừng cây um tùm, có dấu vết lăn xuống rất rõ ràng, thế nhưng vết nước đọng lại biến mất nửa đường.

"Chỉ là hai con rắn nho nhỏ, hừ... Trước hết cứ để cho các ngươi chạy, sau này xem ta có băm các ngươi ra thành thịt vụn không." Linh Hoán kiếm tiên oán hận cắm thẳng thanh kiếm xuống mặt đất, không nhịn được mà ngồi xuống thở hổn hển, Trường Thừa môn chủ nói phải bơi, Linh Hoán cũng tuyệt đối thành thành thật thật không dám làm trái lời, cũng không dám sử dụng pháp lực hay tiên thuật, thật sự gian nan vất vả bơi tới đảo Doanh Châu.

Cái thác nước lớn của sông Ngân kia, linh khí vô cùng dồi dào, ẩn chứa một thứ sức mạnh cực kỳ kinh khủng, tất cả thần tiên đều là bay lên bay xuống, chỉ có lúc đi xuyên qua tầng thứ tám và tầng thứ chín thì mới phải chui xuống nước, chỉ vậy thôi mà rất nhiều thần tiên cũng phải mang theo pháp bảo phòng ngự, nếu không thì chẳng có cách nào qua được.

Linh Hoán lần này thật sự đã được trải nghiệm một lần từ trên cao rơi xuống "Nghi thị Ngân hà lạc cửu thiên", vào thời điểm rơi xuống cùng với thác nước, quả thật ông ta đã phải hao tổn tất cả sức lực, khó khăn lắm mới có thể trồi lên khỏi mặt nước, sau đó! Lạc đường!

* Nghi thị Ngân hà lạc cửu thiên: câu thơ trích trong bài Vọng Lư sơn bộc bố của Lý Bạch, dịch nghĩa "Ngỡ là Ngân Hà rơi khỏi chín tầng mây". (Thivien.net)

Hơi nước dày đặc, đảo Doanh Châu được bao phủ bên trong, từ xa nhìn lại, hoàn toàn không có cách nào nhận ra.

Chỉ một đoạn đường ngắn ngủi, thế nhưng Linh Hoán kiếm tiên lại đi mất hai ngày, sau đó khó khăn lắm mới xác định được phương hướng chính xác, vừa thấp thoáng trông thấy bờ biển, còn chưa kịp vui mừng... đã bị người ta dùng một chưởng đánh đến nỗi phải nhảy ra khỏi mặt nước.

Chuyện này đã nhịn được thì còn chuyện gì không thể nhịn được!

Kiếm tiên của Đoạn Thiên Môn quả thực rất mạnh, nhất là Linh Hoán kiếm tiên, với thực lực của tầng mười tám, chỉ cần điều tức trong chốc lát, hai mắt đã có thể thông suốt mở to, thần thái sáng láng, có thể bay lên lơ lửng tại chỗ, vươn tay rút ra trường kiếm.

Thân kiếm trong suốt sáng ngời, một chút bùn đất cũng không vương, vài luồng hơi nước phiêu đãng xung quanh kiếm phong, lập tức quỷ dị ngưng kết thành giọt, chậm rãi chảy xuống.

Linh Hoán kiếm tiên đảo nhẹ trường kiếm, mang theo khí thế vạn quân mà tiến vào rừng rậm.

Thanh danh của ông ta trên Tiên giới vốn đã hỏng bét, cũng chính bởi vì tính cách không phân phải trái và có thù tất báo.

Trước mắt là những dải dây leo khô quắt buông rũ, trong rừng tràn ngập mùi hương dược thảo, trộn lẫn với một thứ mùi vị cổ quái nào đó, Linh Hoán kiếm tiên ngạo mạn khẽ khàng vung kiếm lên, đám dây leo dày đặc như thể đang bện thành một tấm màn kia lập tức bị kiếm khí chém đứt lìa.

"Rắc rắc!"

Một loạt những quả thông mang theo gai nhọn từ trên trời giáng xuống, quỷ dị treo lơ lửng giữa không trung.

"Chút tài mọn!" Ngài kiếm tiên nào đó cười lạnh, kiếm khí cuộn trào, trong nháy mắt đã đập nát toàn bộ những thứ kia.

Trong rừng, Đỗ Hành đang kéo theo Thẩm Đông giẫm lên những thân cây khô mà chạy về phía trước, bỗng nhiên cảm nhận được tại một khoảng cách rất xa phía sau mình truyền đến kiếm khí cực kỳ hung bạo, Đỗ Hành thoáng xoay đầu lại, sau đó lập tức đổi phương hướng.

Chạy trên con đường quanh co khúc khuỷu, không ngừng rẽ trái quẹo phải, đầu óc Thẩm Đông đã gần như choáng váng, cuối cùng, sau khi tìm được một cái hang lớn bị lá khô che khuất nằm bên dưới đám rễ cây, không gian cũng vừa đủ cho hai người ẩn náu, Đỗ Hành lập tức lao vào, còn tiện thể vung tay lên, khiến cho lá khô trở lại vị trí ban đầu, bao phủ cả miệng hang.

"Đi chưa?" Thẩm Đông nhỏ giọng hỏi.

Đỗ Hành lắc đầu, không cho Thẩm Đông nói chuyện.

Không lâu sau, bỗng nhiên có một cơn lạnh lẽo thấu xương từ đâu ập tới, không ngừng lan tỏa, Thẩm Đông chợt phát giác, đây chính là kiếm khí, có lẽ Linh Hoán kiếm tiên cũng đang ở cách nơi này không xa, hắn đưa sát mặt vào khe hở giữa đám lá khô mà nhìn ra bên ngoài, quả nhiên trông thấy một cái chân!

Ặc, người kia thế nhưng lại đang bay lơ lửng trên đỉnh đầu bọn họ!

Bị kiếm tiên đuổi giết, loại chuyện thế này cũng quá ư là mạo hiểm kích thích rồi.

Sự thật chứng minh, người có thực lực cường đại cũng không có nghĩa là có thể lưu ý đến từng li từng tí, Linh Hoán kiếm tiên dù có lợi hại hơn đi nữa, nhưng ông ta là một tên tử trạch, cả đời đều không màng đến những chuyện khác, hơn nữa Đỗ Hành cũng đã sớm nhìn ra được tính cách của Linh Hoán, cho nên có trốn cũng đặc biệt tìm chỗ dưới lòng đất, chính bởi vì Linh Hoán kiếm tiên không bao giờ chịu hạ tầm nhìn, những nơi mà ánh mắt ông ta cẩn thận lùng sục đều là trên không trung và ngọn cây, thế nên chưa tới một lúc liền rời đi.

"Chúng ta vẫn nên nói rõ với ông ấy thì hơn!" Sau khi vén lớp lá khô bò ra bên ngoài, Thẩm Đông nhịn không được mà lau lau mồ hôi, "Tình hình càng lúc càng tệ rồi, nếu một ngày nào đó tự dưng bị chém chết, lúc đó tôi biết kêu oan với ai!"

"Cậu không thấy kỳ quái sao? Linh Hoán tổ sư vì sao lại ở trong hồ nước?" Đỗ Hành nhìn theo phương hướng vừa rồi Linh Hoán kiếm tiên rời đi, sắc mặt không tốt, "Cậu lại đúng lúc đánh trúng ông ấy một quyền, dưới Thiên Đạo này, quả thực có chuyện trùng hợp đến thế sao?"

"Ý anh là?"

"Đúng, chỉ cần Thiên Đạo giở trò quỷ, cho dù chúng ta có muốn nói thì nhất định cũng sẽ bị một chuyện xui xẻo nào đó cắt ngang, nếu không trốn, lúc đó mới đúng thật là bỏ mạng oan uổng!" Đỗ Hành thấp giọng nói, "Một khi thần thức bị hủy, chúng ta cũng sẽ không còn tồn tại trong tam giới này nữa, đến chuyện nhập vào luân hồi cũng chưa chắc có khả năng."

Thẩm Đông lập tức rùng mình.

"Vậy giờ phải làm sao?"

"Muốn đối phó với Thiên Đạo, biện pháp đơn giản nhất chính là không làm theo lẽ thường!"

Thẩm Đông mờ mịt nhìn y: "Chẳng hạn như?"

"Đi đoạt kiếm của Linh Hoán tổ sư thì sao?"

"A?" Thẩm Đông kinh hoàng nhìn y, anh không bị điên chứ hả!

"Nếu muốn đi bắt cóc, so với lò luyện đan của Nhật Chiếu Tông, kiếm của kiếm tiên quả thật có giá trị hơn!"

"Điều, điều này không có khả năng!" Ngay cả giọng nói của Thẩm Đông cũng đã run rẩy.

Đỗ Hành đè lại vai hắn, thấp giọng nói:

"Hoàn toàn có khả năng, dùng thần thức của cậu nói chuyện với thanh kiếm kia, nó sẽ tự mình bay tới!"

"..."

—— Kế Mông ngươi đang ở nơi mô, mau trở lại đi mà, giờ phút này ta bỗng chợt nhận ra chủ ý trộm lò luyện đan của ngươi thật an toàn biết bao nhiêu.