Cầu Lui Nhân Gian Giới

Chương 99

"Chẳng lẽ Thiên giới vừa phát minh ra phương thức cưỡi mây kiểu mới sao?"

Hình Thiên buồn bực đứng trên tầng mây không ngừng phiêu đãng bất định, hắn còn đang phấn đấu vì sự nghiệp chinh chiến của mình trên tầng mười, kết quả là chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, tầng mây liền chấn động mãnh liệt rồi bị xé toạc ra tới tận bốn lần. Lúc đầu Hình Thiên còn tưởng đây là pháp trận phòng ngự ở tầng thứ mười, gã cuồng ngạo cười to, chút tài mọn này mà cũng muốn cản trở gã sao? Kết quả vừa cười xong không bao lâu, gã liền nhìn thấy ở bầu trời phía xa xa là một cảnh tượng đông nghìn nghịt, uy lực bức người.

Quy mô này, trận thế này! Nói ít thì cũng phải có tới mấy ngàn tiên nhân, tất cả đều đồng loạt hướng về phía Hình Thiên, tốc độ cực nhanh.

Đám mây mà bọn họ đang cưỡi nối liền thành một dải, trải rộng khắp không trung, che khuất bầu trời, dập tắt ánh sáng, khí thế khiến cho người người khiếp sợ.

Hình Thiên đầu tiên là kinh hãi, sau đó liền mừng rỡ!

—— ha ha, đợi đến lúc trận chiến này qua đi, uy danh của Hình Thiên gã chắc chắn sẽ khiến cho chúng tiên trên Thiên giới này vừa nghe thấy đã sợ vỡ mật! Muốn kiếm chút danh tiếng thì quả thật là không đánh không được! Chỉ cần không phải cái đám thần kinh của Đoạn Thiên Môn kia, Hình Thiên chẳng có việc gì phải sợ cả!

Hình Thiên nâng tấm chắn thanh đồng lên, sải bước đi về phía trước.

"Ha, tới đúng lúc lắm, nhận một búa của ta đi!"

Búa lớn vung lên, nhưng các thần tiên không đợi đến lúc bay tới trước mặt gã đã tự động tách ra, né tránh từ xa, những người bay lướt qua còn dùng ánh mắt như nhìn kẻ điên mà liếc Hình Thiên.

Chẳng lẽ là chiến lược bao vây? Định chơi chiến thuật biển người dùng trăm đánh một à?

Hình Thiên quay phắt người lại, cảnh giác xoay quanh tại chỗ, thế nhưng bốn phương tám hướng trên dưới trái phải —— lại chẳng có ai tiếp cận gã!

Cả một đám tiên nhân đều đang liều mạng chạy trối chết, chỉ non nửa khắc sau, bọn họ đã vun vút bay đi để lại một mình Hình Thiên tay cầm búa lớn đứng dại ra tại chỗ, nhìn theo bóng dáng của đại đội các thần tiên mà sững sờ.

"Kỳ quái, không phải đánh nhau, vậy bọn chúng kết bè kết lũ lao tới làm gì?"

Hình Thiên còn đang buồn bực, bỗng nhiên toàn bộ nền trời đều chợt chấn động mạnh.

Lần trùng kích thứ năm này còn dữ dội hơn cả những lần trước, những lầu tiên gác ngọc bên dưới đều lung lay bắt đầu sụp đổ, vô số thần tiên cũng lảo đảo rơi xuống khỏi những đám mây, mà càng nhiều thần tiên bởi vì tầng mây đã rách toạc, pháp lực của bản thân lại không đủ, không thể ổn định, kết quả là bọn họ cũng theo dòng linh khí rung chuyển mà bị ném bay ra ngoài. Trong lúc văng đi còn không ngừng va chạm vào nhau, mãi cho đến khi đáp thẳng xuống nóc nhà, cụm mây dưới chân đâm vào cụm mây mà thần tiên khác đang cưỡi, cuối cùng cả hai cùng ngã lăn quay, người nghiêng kẻ ngã đâu đâu cũng thấy.

Nếu Thẩm Đông đang ở nơi này, nhất định sẽ phán ra một câu chuẩn không cần chỉnh.

Trò xe điện đụng kìa, ấy lộn, là trò xe điện đụng phiên bản trên không, va chạm ba trăm sáu mươi độ, tuyệt đối kích thích.

"Chuyện này..." Hình Thiên cho dù không có đầu, nhưng cũng sẽ không hiểu lầm là đại quân đang vây quét mình đây vì tốc độ quá nhanh cho nên mới chạy lố như vậy. Gã có chút ù ù cạc cạc, thân thể ngửa thẳng ra sau, cố gắng khiến cho "hai mắt" nhìn lên được bầu trời, muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

"Linh khí sao lại bỗng nhiên nồng đậm như vậy?" Hình Thiên vì vội vàng muốn tăng thực lực, cho nên lập tức điên cuồng hấp thụ linh khí.

Gã kiêu ngạo cười to: "Ha ha ha!"

Với tốc độ thế này, đợi đến lúc gã lên được tầng thứ mười ba thì nhất định sẽ có thể khôi phục lại thời kỳ toàn thịnh trước đây.

Hà hà, lão già Công Tôn Hiên Viên kia, ngươi chờ đi... (chờ con khỉ, lần chấn động lúc nãy chứng tỏ rằng tầng thứ mười ba cũng đã tiêu đời luôn rồi tên ngốc này!)

Từ phương xa truyền đến tiếng rồng ngâm, âm vang trăm dặm, cường hãn áp chế đám linh khí đang không ngừng tuôn trào, trong nháy mắt tầng mây liền ổn định lại, một bóng đen khổng lồ từ xa bay tới, che phủ hơn non nửa bầu trời. Trong làn mây mù vấn vít mờ ảo, có thể thấp thoáng trông thấy một đôi cánh thật dài với dạng hình thoi, tiếp đó là cặp vuốt rồng thô to mạnh mẽ cùng hàng vảy đen nhánh to lớn, từng phiến từng phiến lập lòe lóe sáng.

"Ứng Long!!"

Hình Thiên đột nhiên nhảy dựng, gầm lên một tiếng đầy giận dữ, búa to vung lên, không nói một lời liền đập thẳng xuống.

Tiếng rồng ngâm vẫn vang vọng không dứt, một cái đuôi dài khoảng chừng mười lăm mét, bên trên phủ đầy những gai nhọn có lớn có nhỏ đột ngột quét qua, búa lớn của Hình Thiên đập xuống, thế nhưng lại phát ra tiếng leng keng của binh khí va chạm vào nhau, lớp vảy trên đuôi vẫn nguyên vẹn không hề hấn gì, chỉ là đuôi rồng đột nhiên vươn thẳng, xé toạc đám mây mù lượn lờ xung quanh.

"Kẻ ngu xuẩn từ đâu tới..."

Ứng Long cúi đầu, cho đến khi trông thấy được Hình Thiên, cái đầu rồng to tướng cũng nhịn không được mà khẽ chao đảo.

Cái kiểu đương lúc cháy nhà vội vội vàng vàng cuốn gói chạy thoát thân lại bị con chuột lúc trước gặm cắn hư đồ đạc trong nhà chặn đường, tức giận cắn ngược lại mình một cái —— này, này rốt cuộc nên xem là số phận bi thảm, hay là nên khen ngợi trình độ bám riết không tha, dù trời có sụp cũng phải tranh thủ cơ hội để báo thù của Hình Thiên đây?

Phía sau Ứng Long Cổ Tiên cũng là một rừng Hoang thú cùng thần tiên.

Có Thanh Loan Điểu, Thải Hoàng Điểu, cùng một vài Cổ thiên thần tiếng tăm lừng lẫy, chẳng hạn như Lục Ngô, Võ La...toàn bộ đều hóa thành nguyên hình, bọn họ là từ tầng mười sáu bôn ba trốn chạy xuống các tầng bên dưới, bộ dạng ai nấy cũng chật vật không thể chịu nổi, vừa trông thấy Hình Thiên nhảy ra chặn đường, trên mặt bọn họ liền hiện lên vẻ kinh ngạc không thể che giấu.

"Công Tôn Hiên Viên đang ở đâu?!"

Hình Thiên sải bước, tay trái cầm lá chắn, tay phải vung vẩy búa, chiến ý vang dội.

"..."

Đại quân đang trốn chạy trối chết kia đều mang vẻ mặt quái dị mà nhìn Hình Thiên.

Những Hoang thú Cổ Tiên này từ lúc mới chào đời cho đến nay đã từng gặp qua biết bao nhiêu là kẻ ngốc, thế nhưng quả thực chưa từng thấy kẻ nào không có đầu óc đến như vậy (trên đủ các phương diện)!

Ứng Long hít một hơi thật sâu, giọng nói vang rền như sấm: "Cút!"

Sóng âm chấn cho Hình Thiên văng ra xa mấy ngàn mét.

Cảm nhận được linh khí vẫn đang không ngừng gia tăng, Ứng Long vô cùng sầu lo mà quay đầu lại nhìn đám người: "Đi mau, phải tới được Bạch Ngọc Kinh trước khi tầng mười hai sụp đổ, nếu không thì sẽ không còn kịp nữa!"

Tốc độ trời sập càng lúc càng nhanh.

Cũng khó trách, số linh khí từ các tầng phía trên đổ xuống mà mỗi tầng phía dưới đang gánh vẫn không ngừng tăng cao, thời gian chống đỡ của tầng mười bốn, xuống tới tầng mười ba chỉ còn lại một nửa, hiện giờ linh khí của hai tầng này lại không ngừng tràn xuống tầng mười hai, dưới loại áp lực này, nếu không nhanh chóng nghĩ biện pháp, đến cuối cùng, việc mấy tầng trời sụp đổ cùng một lúc là chuyện rất có thể xảy ra.

"Mau!" Ứng Long cao giọng quát, "Đảo Doanh Châu của tầng thứ tám, khắp nơi đều là nước, ở nơi đó ta mới có đủ sức mạnh để bày đại trận, lúc này phải tranh thủ thời gian thì mới có khả năng nghĩ ra biện pháp khác, nếu chúng ta cứ chạy trốn thế này thì sẽ bị tốc độ trời sập đuổi kịp mất!"

Một đám Cổ Tiên Hoang thú lại tiếp tục gia tăng tốc độ.

Lúc Hình Thiên nổi giận đùng đùng quay trở lại, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng đã đi xa của bọn họ.

"Ớ!"

Mây mù chậm rãi hội tụ, bầu trời trong vắt trống rỗng, Hình Thiên chợt có một loại cảm giác rất hoang đường, cứ như rằng tầng thứ mười rộng lớn bao la đến thế giờ chỉ còn lại một mình gã, nhàm chán ngó dáo dác xung quanh.

"Rõ ràng Nữ Oa đã nói Công Tôn Hiên Viên mất tích, trên trời nơi nơi đều loạn chiến." Hình Thiên đau khổ sử dụng chút tế bào não ít ỏi của mình, sau đó vỗ đùi cái bộp, nói không chừng vừa rồi Công Tôn Hiên Viên đã trà trộn vào trong đám người kia, mà Ứng Long còn là thủ hạ đắc lực của Công Tôn Hiên Viên nữa chứ. Nếu đi theo hắn, biết đâu có thể tìm ra manh mối!

Vì thế gã cũng vác búa lên, lần theo hướng Ứng Long rời khỏi mà chạy như điên.

Lúc con người trốn tránh vận mệnh còn có thể phát huy được tiềm lực vô hạn, huống hồ là thần tiên.

Ứng Long dẫn đầu đại quân lưu vong kia, tuy rằng trốn chạy thế này tốn rất nhiều thời gian, mất rất nhiều sức lực, thế nhưng bọn họ đều có thực lực cường đại, liên tiếp một mạch vượt qua ba bốn tầng mây cuồn cuộn dày đặc, lúc này nếu chưa xuống được tầng thứ nhất thì bọn họ quả thực chưa thể thở phào được. Nếu trốn không kịp, bao nhiêu thần tiên cũng sẽ theo những tầng trời kia mà hóa thành bột phấn.

Thế nên chuyện này liền trở thành động lực để bọn họ khích lệ bản thân mình bước tiếp.

Chúng tiên ngẩng đầu nhìn lên cự long thân thể đen nhánh với danh tiếng vang dội khắp các tầng trời kia, chỉ cần không phải là kẻ ngốc, ai ai cũng biết đây chính là Ứng Long Cổ Tiên từ tầng mười sáu trốn xuống, đúng! Tuyệt đối không thể chậm hơn hắn được, ít nhất người ta còn may mắn nhặt về được cái mạng, còn mình nếu bị tụt lại phía sau, cái mạng nhỏ cũng sẽ lập tức đi tong!

"Cút ngay, cút ngay!" Hình Thiên một đường theo sau đuổi giết, đá văng vô số thần tiên.

Ở thời điểm này, ngay cả Ứng Long cũng phải dựa vào thực lực của bản thân, ngang ngạnh hất văng đẩy lùi đám người đang chen chúc xô đẩy hòng trốn xuống Bạch Ngọc Kinh, đối với những thần tiên phản ứng chậm thì bị thương là chuyện khó có thể tránh khỏi, nhưng nếu muốn mắng chửi oán hận thì vẫn nên để dành sức đi, chạy thoát thân quan trọng hơn.

Tiếng rồng ngâm vang vọng khắp cả Bạch Ngọc Kinh.

Ứng Long vừa xuống đến tầng thứ chín, trong mắt liền hiện lên vẻ ngoan lệ.

"Chư vị tách ra, trước tiên phải phá hủy năm tòa bạch tháp này, chặn lại thông đạo giữa hai tầng trên dưới!"

"Này!" Còn rất nhiều thần tiên vẫn chưa kịp trốn xuống.

"Đủ rồi, nhiều lời vô ích!" Ứng Long giận dữ hét, "Làm như vậy nói không chừng còn có thể cứu được tính mạng của những tầng phía dưới, nếu không hủy, bọn ta cũng sẽ phải bỏ mình ở nơi này!"

Hắc Long khổng lồ lượn vòng trên không trung, thanh âm vang vọng mười dặm, ồ ồ truyền xa.

Không ít thần tiên cẩn thận suy nghĩ lại, cảm thấy việc này rất có lý, hơn nữa bọn họ cũng đã trốn được xuống tới đây, khó khăn lắm mới tạm thời bảo vệ được tính mạng, sao có thể dễ dàng buông tay được, tức thì vô số luồng pháp quyết, tiên thuật, pháp bảo, tất cả đều công kích về phía tòa bạch tháp thông thiên năm tầng mười hai thành kia.

Đây đúng là lần liên thủ ăn ý nhất từ trước đến nay của Tiên giới, mà quả thực cũng trớ trêu không kém.

Đuôi của Ứng Long hung hãn quét qua, trợ lực công kích.

"Ầm!" Dù tòa tháp có chắc chắn vững chãi hơn đi nữa, rốt cuộc vẫn không chống chịu được lực trùng kích với quy mô lớn thế này, hai tòa tháp trong đó lập tức xiêu vẹo.

Có một vài thần tiên cảm thấy vô cùng phẫn nộ do bằng hữu của mình chưa kịp trốn xuống, dưới sự kinh hãi và căm giận của bọn họ, cùng với tiếng hô gọi công kích hủy tháp của những thần tiên khác, Ứng Long khinh miệt rút ra vài kiện pháp bảo, lập tức đánh sập một tòa bạch tháp trong đó. Thông đạo nối liền hai tầng trời tức thì sụp đổ, trong nháy mắt, những giọt máu kim sắc liền từ trên trời giáng xuống, tiếp sau đó là tòa bạch tháp thứ hai...

Dần dà, trên bầu trời của tòa Bạch Ngọc Kinh chỉ còn lại ngói vỡ tường nát kia cứ như thể đã bị bao phủ bởi một cơn mưa máu kim sắc.

Tiếng khóc than, tiếng mắng chửi đầy căm phẫn, cùng đủ các loại âm thanh khác hòa lẫn vào nhau.

"Đi! Đến đảo Doanh Châu!" Ứng Long thét dài một tiếng, lập tức bay dọc theo sông Ngân.

"Ầm!" Một nơi nào đó trong không gian hư vô chậm rãi nứt toạc ra.

Hình Thiên cả người đầy máu chui ra ngoài, gã không phải thần tiên, cho nên máu là màu đỏ tươi, không ngừng chảy dọc theo cơ bắp toàn thân, cũng tích đầy trên lá chắn thanh đồng.

"Một đám khốn kiếp! Tưởng rằng chỉ như vậy đã có thể giết được ta sao, ảo tưởng viển vông!"

Hình Thiên cũng không thèm quan sát tình hình xung quanh, trực tiếp xoay búa tiếp tục đuổi theo Ứng Long.

Thế nhưng đại quân lưu vong kia cuối cùng cũng đã đến được cuối sông Ngân.

"Xảy ra chuyện gì?" Ứng Long tràn đầy sát ý mà trừng mắt nhìn mấy Cổ Tiên đang run cầm cập, bọn họ là tháp chủ ban đầu của Bạch Ngọc Kinh.

Ứng Long không giống với nhiều thần tiên khác ở Tiên Giới, vào thời hồng hoang, con cự long màu đen này vốn là thủ hạ đắc lực dưới trướng Công Tôn Hiên Viên, là kẻ thù cũ của Hình Thiên, cũng là đối thủ một mất một còn, chẳng qua sau khi Hình Thiên mất đầu rồi bị giam cầm ở Nhân gian, thực lực của Ứng Long sau nhiều năm lại không ngừng tăng lên, cho nên từ tầng thứ mười tám trở xuống, không ai là không biết đến uy danh hiển hách của hắn.

"Chuyện... chuyện này không liên quan đến chúng ta. Lúc tầng mười bốn sụp đổ, không biết vì sao, con đường thông đến đảo Doanh Châu... cũng bị phá hỏng, có lẽ... có lẽ..."

Cổ Tiên này nói năng ấp a ấp úng, đáy mắt cũng ẩn chứa căm giận cùng tuyệt vọng.

Hiển nhiên, người này có lẽ đã cho rằng những thần tiên ở tầng thứ tám là một lũ tham sống sợ chết, cho nên cũng hành động y như Ứng Long mà hủy diệt thông lộ giữa hai tầng.

"Hừ!" Ứng Long nâng lên móng vuốt, xách tên Cổ Tiên xui xẻo này lên ném vào trong sông, dưới uy áp của linh khí, Cổ Tiên kia không có cách nào giãy dụa, chỉ biết kêu lên thảm thiết rồi bị cuốn trôi tới cuối sông, lập tức thân thể một phân thành hai, sau đó biến mất.

"Chỉ là bị nứt ra, còn có thể tu sửa." Ứng Long cuộn người, cao giọng quát hỏi, "Những người am hiểu tiên quyết hệ thủy, hoặc là có pháp bảo cùng loại thì bước ra!!"

Chúng tiên ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không ai dám động đậy.

Ngay cả có, cũng không ai muốn bước ra, Ứng Long giết người không chớp mắt, có ai lại muốn vô duyên vô cớ mà dâng mạng mình lên đâu!

"Lũ người tầm nhìn hạn hẹp này!"

Ứng Long tức giận, nhìn xuống bên dưới: "Ngay cả năm tòa tháp đều đã bị phá hủy, chúng ta cũng không còn kéo dài được bao lâu, trước kia ta chặt đứt liên hệ giữa tầng mười sáu và tầng mười bảy, còn bày ra pháp trận phong ấn cường đại, hiện giờ thì thế nào?"

Nói xong Ứng Long chợt cúi đầu, tránh thoát một kích của Hình Thiên, sau đó gầm lên: "Hoàng Đế đã chết! Nữ Bạt cũng mất tích! Nếu ngươi muốn báo thù, đợi đến lúc chúng ta còn mạng hãy nói!"

*Nữ Bạt: là nữ thần hạn hán, từng trợ giúp Hoàng Đế trong cuộc chiến với Xi Vưu.

"Vừa rồi ngươi hủy đường vui vẻ lắm kia mà, hiện giờ lại bị người khác lấp kín đường đi, ha ha ha!" Hình Thiên vác búa trên vai, hả giận cười to.

Nhưng xung quanh không có một ai phụ họa gã, thậm chí chúng tiên đều dùng ánh mắt thương hại như thể vừa trông thấy một kẻ ngốc mà nhìn gã —— Ứng Long không chạy thoát được, thế nhưng mọi người ở đây cũng không ai trốn được hiểu không! Này thì có gì mà buồn cười?

"Cái tên này, ở Nhân gian lâu đến mức bị hỏng cả đầu óc rồi à!" Ứng Long khinh miệt nghĩ.

Không đúng, ngay cả đầu còn không có, đương nhiên là đã ngu xuẩn từ trước rồi.

Ứng Long không thèm phản ứng lại Hình Thiên, chỉ lạnh lùng quan sát chúng tiên: "Thác nước sông Ngân bị đánh đến nứt ra, với thực lực của một mình ta, không đủ để khiến cho hai nhánh nước này hợp lại, các ngươi nếu không chịu góp sức, chúng ta cũng chỉ có thể ở đây chờ chết!"

Chỉ khi nghe hắn nói như vậy, một vài thần tiên mới do do dự dự bước ra, nhưng vẫn không ai dám tới gần Ứng Long.

—— rặt một lũ vô dụng chẳng làm nên trò trống gì! Này thì có thể giúp đỡ được sao?

Ứng Long đang cảm thấy thất vọng, lại chợt nghe được một giọng cười cổ quái:

"Ui, xúi quẩy thật! Xem ra không phí sức thì không được rồi!" Một người ung dung bước ra, thân thể béo mập đến mức thịt mỡ toàn thân cũng run run theo từng bước chân, phía sau người nọ là một phủ linh cao khoảng bốn thước đang lạnh lùng nhìn những thần tiên bộ dạng chật vật xung quanh.

Đồng tử Ứng Long co rút, kinh ngạc cúi đầu:

"Dư Côn? Ngươi lên trời khi nào?"

"Cho nên mới nói, xúi quẩy gì đâu!" Dư Côn xòe tay nhún vai, lắc đầu nói, "Tuy rằng ngươi khinh thường ta, ta cũng chướng mắt ngươi, thế nhưng việc có liên quan đến tính mạng thì không thể không lo được, ra tay đi!"

Còn chưa nói xong, thân thể Dư Côn đã như một quả bong bóng mà không ngừng phình to.

Trong phút chốc, một con đại bàng kim sắc liền xuất hiện trên không trung, cánh rộng che trời, nếu lấy thân thể cao lớn của Ứng Long ra so với nó, quả thật là nhỏ bé cứ như một con kiến.

"Hà hà, trùng hợp vậy sao, đúng lúc ta biến lại thành Côn..."

Tức khắc lông vũ phiêu đãng đầy trời, Dư Côn hét to một tiếng: "Động thủ, khép lại thác nước sông Ngân!"