Cậu nhóc, chúc mừng! Cậu bị tôi nhìn trúng rồi!

Chương 12

A Minh lái xe của Phượng Mịch và đưa cô về nhà. Cậu ta đỡ cô bước vào và đứng trước cửa nhà, Phượng Mịch rũ rượi, không ngẩng đầu lên được, cô tựa đầu vào vai A Minh ngủ không yên giấc.

- Phượng Mịch tiểu thư, chìa khóa nhà cô để đâu?

- Chìa khóa? Lúc sáng đi không có khóa cửa...

- Hả??? Không khóa cửa...

Vừa lúc đó cánh cửa lớn mở ra, Lập Tư Cẩn đứng trước mặt hai người họ...

A Minh hai mắt nhìn chằm chằm cậu hỏi:

- Cậu là ai?

Lập Tư Cẩn đáp:

- Tôi... tôi là người giúp việc trong nhà cô ấy...

A Minh đứng nhìn cậu một lúc rồi khi cảm thấy cậu không có chút "nguy hiểm" gì thì mỉm cười nói:

- À, vậy sao? Nếu vậy thì giúp tôi đưa cô ấy vào phòng ngủ nhé. Hôm nay tâm trạng cô ấy không tốt nên uống hơi nhiều.

- Được...

Lập Tư Cẩn bước tới đỡ lấy Phượng Mịch.

- Vậy chào nhé, hẹn gặp lại hai người!

- Ừ, chào anh...

A Minh đi rồi, Lập Tư Cẩn nhanh chóng đưa Phượng Mịch lên phòng ngủ. Khi cả hai vừa bước chân vào phòng thì Phượng Mịch chợt tỉnh giấc và chạy vụt vào phòng tắm. Một cảm giác cực kì khó chịu trào lên từ cổ họng, Phượng Mịch quỳ gối, liên tục nôn mửa trên thành bồn cầu

Lập Tư Cẩn đứng ngoài nhìn cô chật vật nôn mửa tới mức sắc mặt chuyển thành trắng bệch, đến khi trong dạ dày không còn thứ gì để nôn ra ngoài nữa thì cô mới đứng dậy rửa sạch chân tay mặt mũi bước ra ngoài...

Bộ dạng cô trông nhếch nhác khủng khiếp khác hẳn với hình tượng tổng tài quyến rũ sáng ngày...

Phượng Mịch vì say xỉn nên chẳng để ý gì xung quanh, cô ngồi khoanh hai chân ở trên giường, đầu gật gù sắp sửa gục xuống tới nơi. Nhưng cổ họng Phượng Mịch đột nhiên nấc một tiếng khiến cô tỉnh lại và khẽ nói:

- Nước...

Cũng may Lập Tư Cẩn vẫn còn trong phòng, vừa nghe thấy cô nói thì cậu vội chạy xuống mang một cốc nước đầy lên cho cô. Cô uống một hơi là hết sạch cốc nước...

Lập Tư Cẩn nói:

- Trời ạ!!! Buổi tối cô cứ hay đi uống rượu thế này sao? Sẽ không tốt cho sức khỏe đâu, hơn nữa người nhà sẽ lo lắng...

Phượng Mịch ngẩng đầu lên nhìn cậu cười khẽ nói:

- Người nhà? Tôi làm gì có...

Nói xong cô chỉ tay về phía bàn trang điểm của mình. Lập Tư Cẩn ngỡ ngàng nhìn theo thì thấy cô đang chỉ vào một khung ảnh để bàn, trong bức ảnh đó chụp một người phụ nữ xinh đẹp và một cô bé xinh xắn, cả hai cùng có mái tóc bạch kim. Lập Tư Cẩn nhìn phát nhận ra ngay:

- Đây là... cô và mẹ của cô?

- Đúng vậy? Nhưng mẹ tôi mất cách đây 9 năm rồi... vậy nên tôi chẳng có người nhà nữa đâu. Sẽ không có ai... chẳng có ai cứ mỗi buổi sáng nói "Con đi đường cẩn thận!" Chẳng có ai, cứ mỗi buổi tối lại gọi điện thoại hỏi "Con đã về chưa?" Chẳng có ai cả...

Lập Tư Cẩn đứng lặng lúc lâu rồi lên tiếng hỏi:

- Vậy còn cha cô thì sao?

Phượng Mịch cười "hừ" một tiếng rồi nói:

- Lão ta hả? Có một người cha khốn nạn như lão thì tôi thà không có còn hơn. Mẹ tôi... là gái bán dâm ở Nga. Vì có diện mạo xinh đẹp nên được lão ta bao trọn một đêm. Và sau cái đêm đó mẹ tôi phát hiện đã mang thai, dĩ nhiên gia đình quyền thế của lão ta sẽ không chấp nhận nên đã bỏ rơi hai mẹ con tôi ở Nga. Mẹ tôi đã phải cố chịu đựng nỗi đau một mình để sinh ra tôi. Tôi ngày một lớn khôn đồng nghĩa với việc sức khỏe của mẹ ngày càng yếu đi. Còn lão ta thì an nhàn sống cuộc sống sung sướng ở trong nước cứ mỗi tháng thì chuyển thì trợ cấp cho tôi, nhưng lão ta đâu biết số tiền một tháng của lão còn không bằng 1/3 số tiền thuốc chữa trị của mẹ vì giá trị tiền tệ chênh lệch quá lớn... Vì vậy, tôi cũng giống như cậu, phải vất vả, cực nhọc làm tất cả những việc mình có thể làm để kiếm tiền nuôi sống bản thân và kiếm tiền chữa trị cho mẹ. Tôi cực khổ quanh năm suốt tháng kiếm được chút tiền thì mẹ tôi mới có thể sống thêm ba năm nữa. Nhưng khi tôi 15 tuổi, mẹ tôi đã nói với tôi rằng bà ấy đã quá mệt mỏi rồi, hơn nữa cũng không muốn thấy tôi vì bà ấy mà cực nhọc như vậy nữa, nên bà đã qua đời. Kể từ đó, tôi chẳng nhận được một đồng tiền trợ cấp nào từ lão ta nữa...

Nói đến đây, Phượng Mịch lấy tay che đôi mắt của mình để cản những dòng nước mắt sắp sửa tuôn ra. Lập Tư Cẩn không biết nói gì, chỉ lặng yên lắng nghe cô nói.

- Sau đó tôi phát hiện, bản thân mình có chút kiến thức trong lĩnh vực kinh doanh dù không học hết cấp bậc Trung học phổ thông... 17 tuổi tôi bỏ học, nhờ có chút tiền vốn thì tự lập cho mình một công ty cổ phần nhỏ. Và sau đó, có thể là tôi may mắn kí kết được hợp đồng với một ông chủ các tập đoàn kinh doanh có thế lực ở Nga. Chuyện này đến tai lão ta, lão ta làm mọi cách ép tôi về đây làm việc cho lão. Tôi đã thề với bản thân và người mẹ quá cố của mình sẽ chiếm đoạt hết tài sản trong tập đoàn SDH của lão ta. Tôi khá tự tin về bản thân mình đấy. Hơn nữa tôi rất tự hào về khả năng trong lĩnh vực kinh doanh của tôi, nhờ nó mà tôi đã leo lên được vị trí giám đốc trong công ty của lão ta. Đây là điều mà hai thằng con trai vô dụng của lão không thể làm được!

Phượng Mịch nói rất nhiều. Đây là lẽ thường tình của một người say rượu, họ thường "chưa đánh đã khai".

- Thằng con trai đầu của lão thì trưa nay cậu đã gặp. Gã cũng không học hết cấp ba bỏ học đi làm du côn. Vào một ngày đẹp trời, khi gã hai mươi tuổi uống rượu say xỉn rồi lái xe gây nên một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng thì mới mò về nhà để cầu cứu lão. Nhờ lão bảo kê một khoản tiền kếch sù thì may ra không phải vào nhà đá bóc lịch. Còn thằng con trai thứ hai của lão thì càng vô dụng hơn. Thằng đó... còn hơn cả lão. Khi hắn vừa qua 18 tuổi thì làm một bạn gái 17 tuổi có bầu. Lão lại phải chi một khoản tiền nữa để bảo lãnh cho hắn. Suốt ngày hắn chỉ dựa vào tiền của lão để chơi gái, đua xe, cờ bạc,... đủ các thể loại... Vừa nãy khi ra về tôi đã gặp hắn. Hắn muốn kiếm chuyện với tôi nên tôi đã làm cho hắn đoạn tử tuyệt tôn luôn... Haha... thật vui lòng hả dạ...

Phượng Mịch bật cười nhưng trên hai gò má lại có những dòng nước mắt chảy dài.

Lập Tư Cẩn bất ngờ leo lên giường và ôm lấy cô từ phía sau.

- Cậu làm gì vậy?

Phượng Mịch sắc mặt không biểu tình gì khẽ nói, không có ý định bảo cậu buông ra.

- Không ngờ tôi và cô lại giống nhau. Tôi mồ côi cha mẹ phải sống ở côi nhi viện. Khi 12 tuổi thì được một gia đình nhận làm con nuôi. Vậy nên, tôi cũng từng là con riêng. Tuy nhiên thì cha nuôi tôi thường xuyên đi công tác xa, bà mẹ kế ở nhà thường xuyên chửi mắng, thậm chí bạo hành tôi.

- Tôi biết. Nếu vậy thì sao bây giờ cậu vẫn muốn chăm sóc đứa con gái của họ.

- Cô nói Na Na sao? Dù cho bà mẹ kế đối xử tàn nhẫn với tôi thế nào thì người cha nuôi lại rất ân cần, đối xử với tôi rất tốt. Ông ấy coi tôi như một người con ruột của mình, vậy thì tôi cũng phải coi Na Na như em gái ruột của mình, có nghĩa vụ chăm lo cho em ấy.

- Cậu... có vẻ rất tốt bụng...

Giọng nói của Phượng Mịch nhỏ dần cho đến khi cô nằm trong vòng tay cậu ngủ thiếp đi. Cậu nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống và đắp chăn lên người cô.

ẦM! ẦM! ẦM!

Cậu nhìn đồng hồ và thấy đã 22 giờ 59 phút. Cậu tính về nhà nhưng ngoài trời đen kịt bỗng dưng đổ xuống một cơn mưa lớn dữ dội.

"Xem ra phải ngủ lại đây rồi..." Cậu đi tới phòng khách và nằm dài xuống ghế sofa chìm vào giấc ngủ.

...