Cậu nhóc, chúc mừng! Cậu bị tôi nhìn trúng rồi!

Chương 15 (18+)

- Xin lỗi nhé! Tôi muốn chọc tức hắn nhưng không ngờ lại khiến cậu bị liên hụy.

Lập Tư Cẩn ngồi trên ghế, Phượng Mịch ngồi thấp xuống tay kéo ống quần cậu lên. Hành động của cô khiến cậu rất ngượng ngùng...

- Tôi không sao... Không cần cô phải bận tâm đâu...

Cậu đỏ mặt xua tay nói với cô. Phượng Mịch vẫn đưa tay kéo ống quần của cậu lên tới đầu gối và phát hiện chân cậu đã bị một mảng bầm tím.

- Như thế này mà nói không sao à?

Phượng Mịch nhìn cậu nói với giọng nghiêm túc. Lập Tư Cẩn không biết nói thêm gì nữa.

- Phượng Mịch tiểu thư.

A Minh từ cửa bước vào trên tay cầm một tấm vải dày đựng đá lạnh.

- Cảm ơn cậu.

Phượng Mịch khẽ nói rồi nhận lấy túi đá lạnh trên tay A Minh. Cậu ta mỉm cười đáp lại:

- Không có gì đâu, Phượng Mịch tiểu thư.

Phượng Mịch định dùng túi đá lạnh chườm lên vết bầm cho cậu nhưng cậu vội vàng ngăn lại:

- Tôi tự làm được, Phượng Mịch. Không cần phiền cô nữa đâu.

Thấy cậu kiên quyết như vậy thì Phượng Mịch không nói hai lời đưa túi đá lạnh để cậu tự chườm.

Phượng Mịch đứng dậy, quay sang nói với A Minh:

- Phải rồi, lúc nãy cảm ơn cậu đã giúp tôi kéo cái tay của Huỳnh Phi ra nhé! Không ngờ cậu có thể đấu sức lại với gã đó, thể lực của cậu tốt thật đấy!

A Minh khiêm tốn:

- Phượng Mịch tiểu thư quá khen rồi.

- Mà, cậu có chuyện nên tới tìm tôi sao?

- Phượng Mịch tiểu thư, là thế này...

Lập Tư Cẩn thấy hai người họ dường như nói chuyện rất thân mật thì trong lòng cậu cảm thấy không thoái mái. Nhìn ánh mắt nói chuyện và cử chỉ của A Minh thì cậu đoán ra được là A Minh có tình cảm với Phượng Mịch. Còn lý do vì sao cậu biết thì đó là cậu cũng trong tình trạng giống như A Minh. Cậu... cũng đã thích Phượng Mịch. Một người vừa có tài vừa có sắc và đặc biệt Phượng Mịch là một người con gái tốt bụng. Dù ấn tượng ban đầu của cô đối với cậu không tốt lắm nhưng dần dần tiếp xúc với cô, cậu cảm nhận được sự đồng cảm mà cô dành cho mình. Trong đêm say rượu, cô đã nói ra hết tâm tư thầm kín bấy lâu của mình thì thật sự cậu đã rung động trước con người của cô. Nhưng cậu nào dám nói ra chứ? Bởi vì địa vị hay thân phận của cậu quá thấp, làm sao xứng với cô được. Cậu đã tự trách bản thân tại sao vừa nãy khi Huỳnh Phi túm cổ áo cô thì người xông vào cản gã không phải là cậu. Cậu thấy mình hèn hạ, nhút nhát đến chừng nào...

- Được rồi, nếu vậy thì chiều nay tôi sẽ tới Metfasst.

Phượng Mịch vẫn đang vui vẻ trò chuyện với A Minh. Cậu lẳng lặng đứng dậy nói:

- Phượng Mịch, không còn chuyện gì nữa thì tôi về trước.

Phượng Mịch ngạc nhiên:

- Chờ đã, tôi nói sẽ đưa cậu về mà. Hơn nữa... chân cậu bị thương như vậy.

- Không sao. Tôi vẫn có thể đi lại được.

Phượng Mịch nhanh chóng đứng cản:

- Hay là... chiều nay cậu tới Metfasst cùng tôi đi. Ở đó phục vụ đồ ăn, thức uống, còn cả xem ca nhạc vui lắm!

- Thôi... tôi không...

Cậu từ chối nhưng cô dứt khoát nói một câu:

- Cậu mà không đi là tôi sẽ giận cậu luôn, còn cả trừ lương của cậu!!!

Nghe xong Lập Tư Cẩn đứng hình lúc lâu. Phượng Mịch giục mãi cuối cùng cậu cũng chịu đi.

...

Một giờ chiều tại một khu biệt thự cao cấp.

Ngôi biệt thự của Huỳnh Doãn cũng tổ chức tiệc linh đình. Hầu hết những doanh nhân giàu có cả trong và ngoài nước đều có mặt. Ở trung tâm bữa tiệc Huỳnh Doãn vui vẻ bắt tay ông James Heathcote. Sau đó Huỳnh Doãn mời ông ta một ly rượu vang và trò chuyện rôm rả. Bỗng nhiên ông James lên tiếng hỏi:

- Sao không thấy con gái ngài vậy?

Huỳnh Doãn sắc mặt không tự nhiên, gượng gạo nói:

- À, nó vẫn còn bận việc ở công ty. Để tôi gọi nó về!

Huỳnh Phi với vẻ mặt bực bội bước ra nói:

- Cha khỏi cần gọi. Nó hiện tại ở quán bar chơi với trai bao rồi!!!

- Thằng này... im miệng đi!

- Con chỉ nói sự thật thôi!

Không ngờ cuộc nói chuyện của hai cha con ông ta lọt đến tai ông James.

- Nếu cậu biết Phượng Mịch ở đâu thì chỉ tôi địa điểm đi. Thật ra tôi có chuyện muốn cô ấy giúp.

- Chuyện... chuyện này...

Huỳnh Doãn rất bối rối nhưng Huỳnh Phi cười đểu nói:

- Được! Tôi sẽ dẫn ngài tới đó!

...

Tại Metfasst.

Tại phòng phục vụ ăn uống, Lập Tư Cẩn ngồi một mình thưởng thức các món ngon trên bàn. Thật sự thì cậu có hơi uất ức. Phượng Mịch nói muốn cậu đi cùng, khi ăn uống xong thì rủ cậu đi vào chỗ khác chơi. Mà "chơi" cái gì thì không ai biết được... Thế nên cậu đành phải chán nản ngồi lại đây, thỉnh thoảng thì đi dạo xung quanh.

Trong phòng riêng, Phượng Mịch thoái mái vắt chân ngồi trên sofa, ánh mắt thích thú nhìn về phía trước. A Minh... quỳ thẳng trên giường với cơ thể trần trụi, hai tay bị chiếc còng tay bằng da màu đen xích lại giơ lên cao. Ở cổ cậu ta đeo chiếc vòng da có nối với sợi xích cố định với giường ngủ. Nước da trắng nõn của cậu ta chuyển dần sang màu hồng sẫm vì thuốc kích dục. Lồng ngực và cơ bụng sáu múi đẹp đẽ của cậu ta không ngừng phập phồng. Khuôn mặt cậu ta cũng đỏ ửng, mồ hôi đổ ra ướt đẫm trán. Miệng cậu ta đang ngậm chặt quả cầu cao su mềm mại, ngăn cản những tiếng rên rỉ dâm đãng phát ra từ trong cổ họng. Ở hạ thân, dương vật của cậu ta đang cương lên nhưng lại bị sợi da buộc chặt từ gốc lên đến bao đầu quy, không thể phát tiết.

-Ưm... ư

A Minh chịu đựng sự thống khổ đã gần một tiếng. Rốt cuộc vẫn không thể ngăn cản những tiếng rên rỉ trong cổ họng. Đến khi không chịu được nữa thì cậu ta hướng đôi mắt ướt át của mình vào Phượng Mịch để cầu xin.

Phượng Mịch đứng dậy và bước tới. Cô cởi bỏ khóa nối với thứ đang bịt miệng cậu xuống. Ngậm quả cầu đó gần một tiếng khiến quai hàm cậu ta mỏi nhừ. Cậu ta rũ đầu xuống thở hổn hển hít vài ngụm khí.

Phượng Mịch lại nâng cằm cậu lên, ánh mắt thích thú hoặc hỏi:

- Tới giới hạn rồi sao?

A Minh thật sự bị mê hoặc trước vẻ đẹp của cô, cậu ngoan ngoãn gật đầu:

- Cầu xin Phượng Mịch tiểu thư cho A Minh được phóng thích.

- Trước đó thì... cậu phải trả lời câu hỏi của tôi!

A Minh ngạc nhiên hai mắt đầy khó hiểu nhưng cũng đồng ý:

- Phượng Mịch tiểu thư muốn hỏi gì vậy?

Phượng Mịch lấy ra một tấm thẻ bạch kim giơ lên trước mặt cậu hỏi:

- Cậu biết đây là gì không?

A Minh trả lời:

- Đây là... tín tín dụng cao cấp dành cho những người như Phượng Mịch tiểu thư.

- Vậy cậu đọc được chữ trên này chứ?

A Minh trở nên lúng túng:

- Chuyện... chuyện này...

- Tôi cần cậu trả lời thành thật!!!

Nói xong Phượng Mịch ấn nút trên điều khiển lập tức cả người A Minh kịch liệt run rẩy, bởi vì ba quả trứng rung bên trong tiểu huyệt cậu bây giờ lại hoạt động trở lại.

A Minh cắn chặt môi chịu đựng. Cậu ta do dự lúc lâu thì mở miệng trả lời:

- M...Mikhail... Dòng chữ đó là Mikhail, Phượng Mịch tiểu thư...

Phượng Mịch nhận được câu trả lời vừa ý thì ấn nút tắt trên điều khiển, nhếch miệng cười:

- Vậy là cậu đọc được tiếng Nga?

A Minh khẽ gật đầu:

- Đúng vậy... Phượng Mịch tiểu thư.

- Trong tiếng Nga, Mikhail là tên của nam nhân, tức là đây không phải thẻ của tôi.

Một tay Phượng Mịch vẫn cầm tấm thẻ đó, tay còn lại lấy từ túi áo ra một chiếc thẻ bạch kim giống y hệt như vậy.

- Còn dòng chữ trên này thì sao?

A Minh run rẩy nói:

- Phượng Mịch tiểu thư... đó là... Sarah Hamilton ...

- Đúng vậy! Đây mới là thẻ của tôi! Còn tấm thẻ này tôi thấy nó trong túi quần của cậu.

A Minh sắc mặt khó xử...

- Phượng Mịch tiểu thư...

Giọng cậu ta bị khàn đi vì tác dụng của thuốc.

Phượng Mịch đi tới lấy lọ thuốc đặt trên bàn rồi đặt lên miệng cậu:

- Tôi chưa muốn thả cậu ra. Uống cái này sẽ giảm bớt tác dụng của thuốc.

A Minh rất nghe lời, cậu mở miệng và ngửa cổ ra uống hết lượng dung dịch trong lọ. Uống xong dục vọng của cậu giảm xuống thật. Đã lên tới cao trào mà không được phóng ra thì đúng là rất thống khổ và chật vật nhưng A Minh không nói một lời uất ức nào.

Phượng Mịch nói tiếp:

- Tôi chắc chắn tấm thẻ này là của cậu. Cậu cũng xuất thân trong một gia đình giàu có ở Nga nhưng tại sao lại chọn nghề này kiếm sống? Cậu có mục đích đối với tôi phải không?

Nghe vậy A Minh hoảng sợ, vội vàng phân trần:

- Không đâu Phượng Mịch tiểu thư. Đúng là quốc tịch của tôi ở Nga nhưng... xin cô đừng hiểu lầm... Tôi không có ý đồ xấu với cô!!!

- Tôi biết! Khi Huỳnh Phi đá ghế vào Lập Tư Cẩn thì cậu đã vội vàng chạy tới hỏi thăm, như vậy đủ để tôi khẳng định cậu không phải loại người xấu xa!

A Minh nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm. Nhưng vài phút sau lại căng thẳng khi nghe cô nói:

- Mấy ngày trước tôi say rượu nên cậu đã lái xe đưa tôi về. Nhưng để khởi động chiếc xe của tôi thì cần nhập mật mã lên màn hình. Vậy làm thế nào cậu biết mật mã của tôi???

A Minh không biết nói gì.

- Tôi còn phát hiện mấy ngày nay cậu hay đi lại trước công ty của tôi. Chắc không phải cậu tình cờ gặp Lập Tư Cẩn đâu nhỉ?

- Là tình cờ thật mà... Phượng Mịch tiểu thư...

- Vậy thì nói cho tôi biết! Cậu muốn xin số điện thoại của tôi với mục đích gì... Hay là... lão già đó thuê cậu làm như vậy...