Cậu Và Thanh Xuân Như Một Bài Thơ

Chương 47: Chỉ Cần Liên Quan Đến Ngô Kỳ Giang Sở Đều Luôn Xông Lên Trước Nhất

Bây giờ đã là cuối mùa thu, cũng là thời kỳ chia tay của các cặp tình nhân.

Đang giờ lên lớp thế nhưng Giang Sở cứ nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cậu dõi theo gió đang xua mây tản ra thành mấy tầng mà trong lòng có chút thương cảm.

Phần thương cảm này không phải đến từ chính bản thân Giang Sở.

Đây là cậu thương cảm thay cho Bùi Thanh Phi.

Tuy rằng trừ đi những khi cùng Tề Tranh giận dỗi hoặc là bởi vì Tề Tranh mà vui vẻ ra, rất ít khi Bùi Thanh Phi đem tâm tình của mình bộc lộ ra trên mặt, nhưng mà Giang Sở lại biết rất rõ.

Lại nói tiếp, có lẽ bởi vì tất cả tâm tình của Bùi Thanh Phi đều cùng Tề Tranh có quan hệ nên mới thành ra chuyện.

Đối với học sinh chuyển trường mới đến là Ngô Kỳ này Tề Tranh cũng không có cảm giác gì đặc biệt cả.

Nhưng thật trùng hợp là hết lần này tới lần khác, số lần hai người tụ cùng một chỗ để cùng thảo luận về bài tập hoặc là tán chuyện phiếm thật sự không nhiều lắm, nhưng đều đúng vào cái lúc Bùi Thanh Phi đến đây.

Và lần nào cũng vậy, Bùi Thanh Phi đều là tại cửa ra vào hơi dừng dừng một chút rồi bỏ đi.

Với ai đều không có chào hỏi, làm như mình chưa từng tới nơi đây vậy.

Tề Tranh thật sự không có để ý đến chuyện này, nhưng Giang Sở lại nhìn thấy nhiều lần, cậu thật không đành lòng để Bùi Thanh Phi phải thương tâm như vậy.

Nói cái từ thương tâm này đại khái là có hơi nói quá lên một chút.

Chỉ là khi nhớ lại cái ngày còn học lớp 10 ấy, mỗi khi lên lớp, mỗi khi hết giờ dính lại vào nhau cũng chỉ có hai người bọn họ.

Hôm nay nhìn thấy người đứng bên Tề Tranh lại đổi thành người khác, cái toát ra từ trong mắt Bùi Thanh Phi ấy, đại khái là thương tâm a.

Giang Sở là một con trai, nên cũng không quá hiểu, nhưng nếu như mình đang chơi bóng cùng một đám đồng bạn, bỗng nhiên bọn họ lại tìm một người khác thay thế vị trí của mình, cậu cũng sẽ khổ sở a.

Cậu cần phải nghĩ ra biện pháp!

"Giang Sở!" Đây là giọng nói của lão Trương.

"Giang ~ Sở ~" Đây là Tề Tranh lén lút nhắc nhở.

Thế nhưng bấy nhiêu cũng không đủ để cho Giang Sở phục hồi tinh thần lại.

Mãi cho đến khi lão Trương cầm quyển sách giáo khoa gõ lên trên đầu cậu một cái, Giang Sở mới vội vàng đứng lên.

"Nếu trong khi lên lớp mà con vẫn lại thất thần nữa, con sẽ phải...!!"

Giang Sở cảm thấy lỗ tai của mình sắp bị điếc hẳn bởi tiếng gào thét của lão Trương.

Ngô Kỳ đối với Tề Tranh có cảm tình.

Tuy rằng khi vừa mới bắt đầu người này đối với cô bình thường cũng không có biểu hiện gì khác thường, điều này làm cho cô có chút khó chịu.

Nhưng là ở chung lâu rồi cô lại phát hiện ra, Tề Tranh là một người hào phóng nhiệt tình, một gia hỏa có tính cách vui tươi, trong sáng.

Nụ cười của người này dễ cảm nhiễm người khác nhất.

Cho dù có là thiên đại nan đề giao cho người này, cậu ấy vẫn sẽ chỉ là cười cười với bạn, bạn sẽ tin chắc rằng những vấn đề này cuối cùng đều sẽ được cậu ấy giải quyết dễ dàng.

Nhưng mà gia hỏa này, nhìn bề ngoài thì như là dễ dàng thân cận thật đấy, nhưng lại có một trái tim rất khó có thể đi vào.

Theo Ngô Kỳ cảm thấy, nếu đổi lại là bất luận kẻ nào khác, chỉ cần ở chung mấy ngày sau, như thế nào rồi cũng đều sẽ trở thành bạn tốt đến không còn có gì phải giấu nhau nữa.

Nhưng thực tế so với tưởng tượng của cô lại có chênh lệch rất lớn.

Tề Tranh nhiệt tình.

Đối với bất kỳ một ai cô đều nhiệt tình.

Tề Tranh hay cười.

Đối với bất kỳ một ai cô đều cười tươi như thế.

Tề Tranh thích lấy việc giúp người làm niềm vui.

Ai cần cô đều sẽ giúp.

Đối với Tề Tranh mà nói, cô, Ngô Kỳ, cùng những người bạn học ở ban bốn khác không có gì khác nhau.

Đối với một người vừa được hòa nhập vào một tập thể mới mà nói, như vậy phải là chuyện tốt mới đúng.

Thế nhưng cũng chỉ bởi vì cái phần ngang hàng này mà Ngô Kỳ mới thấy có chút khó chịu.

Thật tình cờ, trong quyển toán học do lão Trương lưu lại cho mình có một vấn đề khó, Ngô Kỳ đã làm rồi mà không giải được.

Cô nhẹ nhàng đưa mắt nhìn một lần về phía Tề Tranh.

Trung Quốc có rất nhiều câu thành ngữ, chẳng hạn như: tích cát thành tháp, nước chảy đá mòn...!Ngô Kỳ cô chính là một kẻ không tin tà!

"Lớp trưởng, cái đề này mình không giải được, cậu có thể giúp mình hay không..." Nói rồi Ngô Kỳ đưa cuốn vở của mình ra.

Cuốn vở mới đưa ra tới được nửa đường, bỗng nhiên có một đôi tay từ trên trời giáng xuống, trực tiếp cầm lấy cuốn vở đoạt đi.

Giang Sở hướng phía Ngô Kỳ cười cười: "Có vấn đề gì vậy? Có vấn đề gì tôi cũng có thể giúp cậu giải quyết được nha."

Ngô Kỳ cùng Giang Sở dùng cả bốn mắt nhìn nhau, trên mặt hai người lúc này đều là một vẻ tươi cười, như gió xuân ấm áp.

Nhưng đúng vào cái lúc đó, với tốc độ ánh sáng, trong ánh mắt hai người cùng xuất ra tia sấm sét vang dội.

Ngô Kỳ hơi có chút nghiêng nghiêng đầu.

Thật sự là có chút thú vị nha!

"Đã thế thì Giang Sở, tui phải nhờ cậy ông rồi.

Bởi hiện tại tui phải xuống lầu một đưa cho Thanh Phi một vài thứ." Tề Tranh không một chút nào phát hiện ra có sự khác thường, cô còn dùng lực vỗ vỗ bờ vai Giang Sở.

Giang Sở xoay người trở lại chỗ ngồicủa mình: "Chỉ là chút việc nhỏ mà thôi.

Sao tui lại không giúp đỡ bạn bè được chứ."

Ngô Kỳ cũng không thèm khách khí.

Cô vừa gật đầu vừa đưa tay chỉ vào nơi nào đó trên cuốn vở: "Nơi này, nơi này, còn có nơi này nữa."

Giang Sở đem cánh tay áo xắn lên cho gọn gàng, rồi thật sự nghiêm túc giảng giải.

Còn Ngô Kỳ thì sao? Dường như cô cũng thật sự rất nghiêm túc lắng nghe.

"Thanh Phi, có người tìm cậu này!"

Rút cuộc bên ngoài cửa ra vào của ban mười lăm lại vang lên tiếng chào hỏi quen thuộc.

Hôm nay tựa hồ Bùi Thanh Phi thật cao hứng.

Với vẻ mặt vui vẻ cô ra đứng ở trước mặt Tề Tranh rồi tùy ý đem kẹp tóc kẹp lại mái tóc của mình.

Bùi Thanh Phi khôi phục lại vẻ bình thường.

Thế nhưng Giang Sở lại trở nên là lạ thế nào ấy.

Thật sự là Tề Tranh không rõ gần đây mọi người sao lại cứ thế nào ấy.

Giang Sở tựa hồ đặc biệt chú ý tới cái cô bạn vừa mới chuyển tới kia: giúp làm bài, sẵn lòng làm chân chạy, ngay cả sau khi đã tan học...!

"Lớp trưởng, tui là học sinh mới chuyển trường, trong danh sách trực nhật không có tên của tui nha.

Không bằng tui cùng với cậu một tổ thì có thể chứ?" Có một ngày, sau khi vừa tan học Ngô Kỳ đi đến bên cạnh Tề Tranh hỏi một câu như vậy.

"Có thể a." Tề Tranh gật gật đầu.

Mọi học sinh đều tích cực lao động, lại còn chủ động đứng ra đảm trách trách nhiệm trực nhật sinh, đây là chuyện tốt a!

Tề Tranh còn không nhịn được mà ở trong lòng cho Ngô Kỳ một lời khen ngợi.

Nếu như loại chuyện này mà lại phát sinh ở trên người mình, chỉ sợ là cô có thể trốn được bao lâu liền trốn, chứ chắc chắn sẽ không tự mình nhắc đến.

Tốt hơn hết là tất cả mọi người đều không ai nhớ ra.

Vậy mà hãy xem người ta đi, tố chất rất cao nha.

Hôm nay lại đến phiên Tề Tranh trực nhật.

Sau khi suy nghĩ một chút, Tề Tranh đem cây chổi để lại cho Ngô Kỳ, ý định của cô là để mình đi lau bảng đen sau đó lại lau nhà.

Nhưng đúng lúc cô đưa tay ra hướng về phía cây lau nhà thì bất ngờ, Giang Sở lại tới.

"Thật trùng hợp là hôm nay tui lại rảnh đây.

Để tui thay bà trực nhật thì thế nào? Mà bà cũng đừng để cho Thanh Phi phải đợi quá lâu, mang bà ấy về nhà sớm một chút đi." Vẻ mặt Giang Sở hết sức chân thành.

Oa!

Tề Tranh không nhịn được nên hếch mặt lên nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Rõ ràng là mặt trời vẫn lặn xuống về phía tây đó nha.

Giang Sở đây là đầu óc bị hư rồi hay sao vậy? Phải nhớ rằng trước kia cho dù Tề Tranh có cầu tới ông nội xin đến cả bà nội, đem bản thân mình trở nên đáng thương như một cây cải thìa, thì Giang Sở cũng sẽ không ở lại thay cô làm trực nhật.

Vậy mà hôm nay người này lại bị trúng cái tà gì thế này?

Tựa hồ Ngô Kỳ đã nghe được hai người đối thoại, cô đem cây chổi để qua một bên, khoanh tay trước ngực đi từng bước một hướng về phía Giang Sở.

Giang Sở cũng không kém cạnh bao nhiêu, hai người cứ như vậy mặt đối mặt đứng đấy, đem đường đi của Tề Tranh chặn lại một cách gắt gao.

Tề Tranh cẩn thận từng li từng tí một đem hai người tách ra thành một cái khe hở nhỏ, cô dùng ngón trỏ cùng ngón giữa của tay phải khoa tay múa chân tạo thành hình một tiểu nhân chuồn êm.

"Tui có thể đi được rồi sao?" Tề Tranh khẽ khàng hỏi.

"Đương nhiên!"

"Đương nhiên!"

Ngô Kỳ cùng Giang Sở đồng thanh trả lời.

Thật tốt quá!

Tề Tranh xách lên túi sách, từ giữa hai người mà đi xuyên qua.

Như sợ hai người này lại đổi ý, cô đi một mạch về phía cửa ra vào của phòng học, đầu cũng không quay lại, ngay cả một tiếng "gặp lại sau" cũng không có, chạy biến mất tức thì.

Ngô Kỳ nở nụ cười.

Thật là thú vị!

Đối với cuộc sống và học tập tại trường Thượng Thanh này, cho tới bây giờ cô đều không có chờ mong gì, nhưng thật không ngờ được là tại đây mình lại gặp được nhiều người thú vị như vậy.

Đuôi lông mày của Ngô Kỳ hơi nhếch lên.

Tuy rằng cô vẫn đang là một cô bé ở độ tuổi vị thành niên, nhưng chỉ với một biểu lộ nhẹ nhàng như vậy thôi cũng đã mang theo một chút vũ mị, nó khiến cho Giang Sở tê cả da đầu.

"Cậu không sợ người khác nghĩ rằng cậu đối với tôi có hứng thú hay sao?" Ngô Kỳ vừa cười vừa nói.

Giọng của cô rất ngọt, mặc dù chỉ là một câu hỏi mà thôi nhưng người nghe vẫn nhận ra trong đó có vài phần hờn dỗi.

Nghe thấy cái giọng nói hờn dỗi hết sức ngọt ngào này, cả người Giang Sở rùng mình liền ba cái.

Cậu - đối với Ngô Kỳ - có hứng thú?

Chê cười! Có ai lại nhàm chán như vậy chứ!

"Cậu nói thử xem, không phải là Giang Sở đã có hứng thú với cái người vừa mới chuyển đến có tên là Ngô Kỳ đó chứ?" Trên đường đi về nhà, Tề Tranh đã hỏi Bùi Thanh Phi như vậy.

Lúc này Bùi Thanh Phi đang ngồi ở chỗ ngồi phía sau chiếc xe đạp, hai cánh tay cô vòng quanh eo Tề Tranh, mắt nhìn ánh chiều tà.

Sau khi nghe Tề Tranh nói xong những lời này thì cô không khỏi hiếu kỳ hỏi lại: "Làm sao cậu lại nghĩ như vậy?"

Tề Tranh đem tất cả những chuyện đã xảy ra trong những ngày gần đây, từ đầu chí cuối, kể hết cho Bùi Thanh Phi nghe.

Sau khi nghe xong người này đã trầm mặc thật lâu, cuối cùng mới nghiêm túc trả lời: "Cậu ấy không có.

Bất quá cậu hãy giúp tớ nói tiếng cám ơn với Giang Sở."

"A?" Tề Tranh lại càng hồ đồ hơn: "Đang êm đang đẹp sao phải cảm ơn cậu ấy làm cái gì?"

Bùi Thanh Phi cũng không giải thích, cô chỉ làm như thuận miệng nói: "Cám ơn cậu ấy đã giúp cậu làm trực nhật, để cho chúng ta được về nhà sớm một chút."

Tề Tranh nghĩ lại một chút thì thấy cũng hợp lý nha, nếu vậy thì ngoài cái lời nhắn này, bản thân mình hẳn là cũng nên cám ơn người bạn này của mình cho chân thành một chút.

Vài ngày tiếp sau đó trong, nội dung cốt truyện lại vẫn cứ một mực ở giữa mấy người này mà trình diễn tương tự như vậy.

Chỉ cần là việc liên quan đến Ngô Kỳ, Giang Sở đều luôn là người xông lên trước nhất.

Lần nào cũng là Tề Tranh đã đáp ứng Ngô Kỳ rồi, nhưng cuối cùng cũng không khỏi vì liên quan tới Giang Sở mà phải đổi giọng.

Kỳ thật Tề Tranh rất muốn khuyên nhủ Giang Sở, bây giờ đã là lớp 12 rồi, cái gốc cây già này có phải là nên mở hoa chậm chút hay không? Nếu dùng lời lão Trương mà nói, thì đây là một giai đoạn một rất quan trọng, là giai đoạn không được phép lười biếng.

Bây giờ cậu lại nói chuyện yêu đương, xét đến cùng là sẽ có chút ảnh hưởng tới thành tích học tập nha.

Nhưng nếu như Giang Sở lại động lòng thật thì sao? Lúc ấy thì mình phải làm sao bây giờ?

Nếu như hai người bọn họ có khả năng đơm hoa kết quả, chỉ là vì chính mình tùy tiện xen vào mà khiến cho hai người còn chưa bắt đầu đã phải kết thúc, thì tương lai Tề Tranh phải làm sao để mà đối mặt với người bạn thân của mình được đây.

Ôi!

Thực phiền!

Thật sự là quá phiền lòng!

Bởi vì trong lòng cất giấu sự tình, do dự, nội tâm mâu thuẫn như vậy, thế nên cả người Tề Tranh dường như áp suất cũng có chút thấp.

Có nên nói hay không? Nên nói thì nói như thế nào? Thật sự là Tề Tranh không chắc chủ ý nào mới là đúng.

Còn không đợi cho Tề Tranh giải quyết xong rối rắm ở trong lòng, diễn đàn BBS của học sinh trong trường đã phát lên cái thiệp mời thứ nhất chuyện về ban bốn của khối 12.

Dù sao thì kể từ sau khi lên lớp 12 rồi, toàn thể đám bạn của Bùi Thanh Phi đều từ nhiệm mọi chức vụ trong Hội học sinh, đã không có mấy người trong bọn họ vào xem hoạt động của Hội.

Mỗi khi muốn giải tỏa sự căng thẳng do áp lực từ học tập bọn họ cũng chỉ có mỗi một diễn đàn này mà thôi.

Lần này thì hay rồi, cũng không biết là người phát thiếp này đã từ đâu mà nghe được chút ít bát quái, người này không chỉ có nhét Giang Sở đi vào, mà thậm chí còn tiện thể lôi thêm cả Tề Tranh vào nữa.

[Thầy giáo từng nói cho chúng ta biết rằng, hình tam giác là hình vững chắc nhất]

Tiêu đề này nhìn qua thì không có gì để mà hấp dẫn, đối với bè đảng coi trọng tiêu đề ở trường Thượng Thanh mà nói, nó thật sự không hấp dẫn con mắt người ta chút nào hết.

Nhưng cho dù túi da phía ngoài không được tốt lắm, nội dung bên trong lại thật sự đạt được ý định của người viết a.

Cứ như vậy, một truyền mười, mười truyền một trăm, không bao lâu thiếp mời này đã nhảy lên hàng đầu trong diễn đàn.

Kể từ khi lên lớp 12, Tề Tranh đã cai hẳn cái diễn đàn này.

Nhưng thật là bất đắc dĩ khi cô lại có một cậu em giỏi làm chuyện tốt.

Vào buổi tối của một ngày nọ, nhân cơ hội Bùi Thanh Phi về nhà lấy quyển sách giáo khoa lớp 10, Tề Hồng cầm cái điện thoại trong tay rón ra rón rén đi vào phòng riêng của Tề Tranh.

"Nhanh như vậy đã trở lại à nha?" Tề Tranh vẫn đang giải đề, không ngẩng đầu lên, đương nhiên cô cho rằng người tiến vào là Bùi Thanh Phi.

"Là em, em trai của chị đây!" Tề Hồng tức giận nói.

"Có việc liền tấu.

Không có việc gì thì quỳ xuống." Tề Tranh mở miệng thiếu chút nữa làm cho Tề Hồng tức giận đến ngã ngửa.

"Nhìn nhanh lên này! Nhớ là nhìn kỹ một chút!" Tề Hồng cũng không khách khí khi đưa điện thoại di động bày ra trước mặt Tề Tranh: "Chị nên có cái nhìn thoáng một chút!"

Nên có cái nhìn thoáng đi một chút?

Tề Tranh híp híp mắt.

Cô nhìn về phía Tề Hồng, sau đó hướng về phía ngoài cửa hô thật to: "Mẹ! Tề Hồng không chịu làm bài tập mà lại còn vụng trộm xoát diễn đàn, mẹ có quản nữa hay không?"

Chỉ sau nửa phút đồng hồ, mẹ Tề đã giết đến phòng của Tề Tranh.

Nhanh như cắt, bà níu lấy tai Tề Hồng: "Mày đã không chịu cố gắng rồi lại còn tới quấy rầy chị của mày.

Soát cái diễn đàn gì mà thú vị như vậy? Đã vậy thì mày cũng cho mẹ xem một chút, hả?"

"Mẹ! Mẹ! Hãy nghe con giải thích đã! Con không phải vậy! Con không có như vậy!"

Tề Tranh hướng phía bóng lưng hai mẹ con rời đi mà phất phất tay, trong lòng thầm rơi một giọt nước mắt đồng cảm.

Đuổi được cậu em đi rồi, nhưng mà cái điện thoại của cậu em thì vẫn để lại.

Ý định của Tề Tranh là ngắm nghía cho thật cẩn thận để thử xem cái thứ mà tên gia hỏa này phải tình chân ý thiết chạy tới hiến vật quý này đến cùng là vật gì.

Kết quả là, chỉ mới liếc qua một cái mà phổi bị tức đến nổ tung lên được!

Tác giả có lời muốn nói: Nhân gian tiên tử Frida Gusta.

v.

sson

Giới thiệu cho mọi người một cái video này:

a.

V.

13595697

b.

Dừng truy tìm Frida Gusta.

v.

sson

Bỏ qua nàng, ngươi sẽ bỏ qua cả trái đất.

Mỹ nhân! Mỹ nhân trên thế gian này, chỉ là đi đường thôi cũng có thể đẹp đến bạn phải phát khóc.

Oh my god!

Từ hôm nay trở đi, các cục cưng ạ, chúng ta cũng muốn làm nữ hài tử tinh xảo ưu nhã a!!!

Edit: Tin vui cho các chế này, từ hôm nay trở đi tui sẽ đăng 2 ngày 1 chương nha, bởi vì gánh nặng Trong thôn có một cô nương trút được rùi mà..