Cầu Xin Ngươi Vờ Làm Người Mới

Chương 17: Nhà trẻ Ngôi sao (15)

Khiết Nhi Bất Xá

Editor : Bông cải hấp

Chương 17 : Tuyệt vọng

"Xác chết hôi thối"

************************

Mọi người che mũi nhìn xuống, người vừa bổ nhào ra nằm trên mặt đất, trên người khoác một chiếc áo choàng đen lớn, sau lưng cùng hai tai áo có vẽ hình Âm Dương bát quái.

Mọi người đều nhận ra người này, đây chính là đại sư ngày đó Lưu Vương Ngọc mời tới, chính là người trung niên đứng đầu.

Trong số đó phản ứng của Lưu Vương Ngọc là lớn nhất, ông ta nhớ rõ hôm đó đích thân đã tiễn đại sư cùng rời đi, nếu đại sự đã sớm chết, vậy người đi cùng ông ta là ai?

Ông ta nhớ lại việc đối phương dò hỏi về Phật Ngọc, nói là nếu nữ quỷ kia đã bị giải quyết rồi, bây giờ đeo Phật Ngọc cũng không cần thiết nữa, không bằng bán cho hắn ta với giá cao, hắn ta hay làm pháp sự sẽ cần dùng đến.

Lúc ấy ông ta đối với lời đại sư nói đã giải quyết Tề Mỹ chỉ tin một nửa, cho nên không đồng ý, nếu như lúc đó ông ta đồng ý, không có Phật Ngọc hộ thân nói không chừng ông ta không thể sống tới hiện tại.

Nghĩ đến đây Lưu Vương Ngọc liền sợ hãi không thôi, nhìn về phía người đã động tay Phật Ngọc của ông ta, thế nhưng bản thân hiện giờ lại không thể không dựa vào Thẩm Mỹ Nhân, ánh mắt vừa phẫn hận lại phức tạp.

Thẩm Thanh Thành nhướn mày: "Lưu phó ban đừng nhìn ta như vậy, ngươi lớn lên không đạt tiêu chuẩn gu thẩm mỹ của ta, ta sẽ không coi trọng ngươi đâu."

Lục Bích cùng những người chơi khác vốn đã quá quen với giọng điệu cợt nhã của Thẩm Mỹ Nhân, biểu hiện tất cả đều bình tĩnh.

Lục Bích đi lại đẩy mở cửa do lúc nãy Tiết Đồng vì sự việc phát sinh đã đóng lại, tay cầm phía sau cánh cửa dính đầy máu, lớp máu dưới cùng đã khô lại, nhưng cũng không ngăn được máu chảy từ nắm cửa rơi xuống sàn nhà, máu trên mặt đất tụ lại thành một bãi lớn, nếu không có ngạch cửa e rằng sớm đã tràn ra hành lang.

Vị trí vết máu tồn tại rất kỳ quái, trên tay cầm lại là nơi xuất hiện nhiều vết máu nhất? Mông Điền Hải chợt nhận ra gì đó, dùng chân đá người trên mặt đất lại gần mọi người.

Chu An An: "A!"

Chu An An theo bản năng nhắm mắt lại, giây tiếp theo lại cưỡng bách bản thân mở mắt ra xem xét.

Nam nhân kia đã chết vài ngày, thi thể ở trong thời tiết cực nóng đã xuất hiện dấu vết thối rữa, thi ban xanh tím che kín vùng da lộ ra bên ngoài của hắn ta, hai mắt bị móc, miệng mở to, bên trong huyết nhục mơ hồ.....

Sau khi quan sát cẩn thận Mông Điền Hải hướng Lục Bích gật đầu, "Hẳn là bị lực từ phía sau ấn đầu, mồm bị nhét vào tay nắm cửa, vì hít thở không thông mà chết."

Vì vậy có thể giải thích tại sao tay nắm cửa lại là chỗ nhiều máu nhất, vì sao thời điểm Tiết Đồng mở cửa có chút khó khăn, bởi vì khi chết miệng nam nhân liền đang ngậm chốt cửa, máu vẫn luôn chảy tí tách không ngừng.

Thẩm Thanh Thành: "Lưu phó ban, người này là ngươi mời đến, hiện tại hắn ta đã chết, ngươi định xử lý như thế nào?"

Tầm mắt Lưu Vương Ngọc tránh đi, không đi qua xem thi thể trên mặt đất, "Tìm một chỗ tùy tiện chôn là được rồi."

Thẩm Thanh Thành: "Không thông báo với đồ đệ hắn ta tới nhặt xác?"

Rồi biết giải thích như thế nào với đồ đệ hắn ta? Hình như đây mới thật sự là cách giải quyết đúng đắn, Lưu Vương Ngọc sau khi phản ứng lại liền lập tức ngậm miệng.

Thẩm Thanh Thành gật gật đầu, cười nói: "Có lẽ Tề Mỹ và Tề An Nhạc cũng được ngươi xử lý theo cách này đúng không? Thật ra ta vẫn luôn rất tò mò, Tề An Nhạc vốn chỉ là một đứa trẻ năm tuổi không biết gì, vì lý do gì ngươi lại có thể giết luôn nó?"

Lưu Vương Ngọc trước sau trầm mặc, Thẩm Thanh Thành cũng mặc kệ ông ta, nói xong liền cùng mọi người vào nhà.

Nhà của Tề Mỹ bố cục đơn giản, chỉ có một phòng ngủ, một nhà bếp cùng một nhà vệ sinh, nếu cửa được mở rộng hết cỡ, có thể nhìn thấy toàn bộ ngôi nhà từ cửa.

Bọn họ trước đem bố cục nhà ở nhìn qua một lần, không tìm thấy thi thể thứ hai, điều này cho thấy chỉ có nam nhân trung niên chết vào ngày hôm đó.

Phòng khách treo rất nhiều ảnh chụp, đa số là hình Tề An Nhạc, từ lúc còn mặc tã đến lúc bi bô tập nói, tập tễnh học đi, bối cảnh ảnh chụp phần lớn là ở nhà trẻ, lúc thì ngồi trên cây nấm to, lúc thì cưỡi cầu bập bênh, đối mặt người chụp nở một nụ cười rực rỡ.

Qua đó nhìn ra được Tề An Nhạc vốn là một đứa trẻ hoạt bát lanh lợi, cũng rất yêu mẹ của mình, bất kỳ ảnh chụp nào Tề An Nhạc cũng gắt gao ôm chặt cổ Tề Mỹ, nở nụ cười thẹn thùng.

Lúc Tề An Nhạc ba bốn tuổi bắt đầu đi học mẫu giáo, những bức ảnh dần ít đi, đứa trẻ trên bức ảnh lúc này trở nên nhát gan rụt rè, luôn khẩn trương nhìn về phía máy ảnh, không bao giờ có thể thoải mái cười to nữa.

Bản thân Lưu Tử Mai cũng là một người mẹ vì vậy sâu sắc hiểu rõ cảm giác này, mặc kệ chuyện xưa là ai đúng ai sai, đứa trẻ luôn vô tội nhất, nó vẫn còn rất nhỏ.

Sau đó mọi người phân công nhau hành động, có người tìm phòng khách, người tìm ở phòng ngủ. Phòng ngủ vốn là nơi riêng tư, khả năng thu thập được manh mối nhiều nhất, ba người Thẩm Thanh Thành không tranh cùng người khác, chỉ ở phòng khách tìm kiếm.

Thẩm Thanh Thành đưa mắt nhìn xung quanh, nhà ở đã lâu không được quét dọn, nơi nơi đều bụi bặm, cậu muốn tìm chỗ ngồi xuống cũng không có, vì vậy cậu liền rút khối giấy lót chân bàn ra nghịch.

Trải nghiệm kỳ nghỉ phép lần này thật sự tồi tệ, cả ngày cậu đều phát ngốc ở nhà trẻ, đánh giá kém!

Khối giấy được gấp lại nhiều lần nên nó khá dày, cậu nhàm chán mà lật từng mặt ra, bất ngờ có mấy tấm ảnh rơi ra từ bên trong.

Thẩm Thanh Thành nhìn xuống, ba béc ảnh như có người sắp xếp mà rơi cạnh nhau, mỗi người trong ảnh trên mặt đều không cảm xúc, nhìn thẳng vào cậu dưới mọi góc độ.

Cậu khẽ giật mình, nhíu mày rồi nhìn lại, lần này là ảnh học nhóm , mỗi một người đều cười rất tươi.

Thủ thuật nhỏ này mà dám đối Tổ sư gia gia hù dọa?

"Lục Bích" Cậu hô to một tiếng, sau đó khom lưng nhặt đống ảnh chụp lên, chờ Lục Bích nghe tiếng ngoảnh lại, vừa lúc cậu nhặt lên ảnh chụp hướng hắn huơ huơ tay, "Tôi đã tìm được cha của đứa trẻ."

Lục Bích cùng Trần Cách cùng nhau đi tới, Lục Bích cầm lấy ảnh chụp.

Trên thực tế chỉ có một trong ba tấm ảnh là chụp Tề Mỹ cùng một người đàn ông xa lạ, hơn nữa người đàn ông này còn bị mực đen đồ lên khuôn mặt đến không còn nhìn rõ hình dáng.

Sỡ dĩ biết người này không phải hiệu phó, chủ nhiệm giáo dục, hay bảo an bởi vì người này thoạt nhìn dáng người được bảo dưỡng rất tốt, nhiều nhất cũng không tới 30 tuổi, những nam nhân lúc trước nhắc tới tựa hồ không giống.

Hai bức ảnh còn lại nhân vật chính là một đôi vợ chồng trung niên, mặt đầy nếp nhăn, ánh mắt ngập tràn tang thương, vừa nhìn liền biết là xuất thân từ gia đình nghèo khổ. Trong đó người chồng tướng mạo so với Tề Mỹ có vài phần giống nhau, bước đầu suy đoán có lẽ là cha mẹ Tề Mỹ.

Lục Bích: "Tìm được ở đâu?"

Thẩm Thanh Thành chỉ đống giấy trên mặt đất, "Ở trong khối giấy lót chân bàn."

Trần Cách im lặng làm khẩu hình "Wow", "Xem ra Tề Mỹ có mâu thuẫn rất lớn với ba mẹ của mình." Đến nỗi tên Lưu Vương Ngọc còn sót lại cũng biết sự việc bại lộ cũng không cần sợ bên nhà Tề Mỹ âm ĩ.

Lúc này nhóm người chơi tìm kiếm trong phòng ngủ cũng vừa vặn ra tới, Chu An An liếc mắt một cái nhìn thấy được ảnh chụp trong tay Lục Bích, "Các người phát hiện được gì rồi?"

Câu hỏi này thật quá không khách khí rồi.

Mông Điền Hải so với Chu An An biết điều hơn, anh ta biết sở dĩ hôm nay có cơ hội tiến vào phòng 607 đều là do nhóm ba người Lục Bích, cho nên chủ động nói: "Chúng tôi trong phòng ngủ tìm được nhật ký của Tề Mỹ."

"Là lưu bút" Lưu Tử Mai sửa lại, con gái của cô cũng viết cái này, quan sát vài lần liền biết rõ.

"Trong đó viết gì?" Thẩm Thanh tò mò hỏi.

Lưu bút cùng nhật ký không giống nhau, không cần mỗi ngày đều viết, người viết lưu bút chỉ ghi lại những sự việc có ý nghĩa đối vơi bản thân, hoán là chuyện quan trọng của mình.

Lưu bút của Tề Mỹ được viết từ lúc học đại học, vào thời điểm năm nhất cô ta gặp được một người rất quan trọng, là bạch mã hoàng tử của cô ta, cho nên cô ta bắt đầu viết lưu bút, muốn đem từng khoảnh khắc ngọt ngào cùng đối phương viết lại tất cả.

Hơn nửa quyển lưu bút đều kể về quá trình ân ái của cô ta cùng người đàn ông kia, ngẫu nhiên sẽ nhắc tới cha mẹ, giọng điệu có chút giận dỗi, bởi vì cha mẹ luôn thúc giục Tề Mỹ nhanh tìm đối tượng, sau khi biết cô ta đã có bạn trai thì bắt đầu truy hỏi điều kiện nhà trai thế nào, có tiền hay không.

Đánh giá khách quan, điều kiện nhà trai rất tốt, gia đình mở công ty kinh doanh, mức lợi nhuận không tồi, bản thân cũng là sinh viên tốt nghiệp loại giỏi, nếu không nói đến việc hắn ta đã kết hôn.

Người đàn ông đó che giấu việc bản thân đã kết hôn, vào năm đó đã cùng Tề Mỹ nói đến chuyện yêu đương.

Đáng tiếc giấy không gói được lửa, sự việc nhà trai đã kết hôn cuối cùng vẫn bại lộ, thế nhưng cách đó rất thảm khốc, Tề Mỹ bị vợ của bạn trai tìm đến tận lớp, dưới sự chứng kiến của bạn học và giảng viên nhục mạ cô ta là tiểu tam, không biết xấu hổ, câu dẫn đàn ông đã có vợ.

Đoạn sau của lưu bút rất hỗn loạn, có rất nhiều nét bút vẽ nguệch ngoạc trên trang giấy, người viết chắc hẳn dùng rất nhiều sức đè mạnh khiến nhiều trang giấy bị chọc thủng, những trang phía sau cũng in hằn dấu bút.

Có thể tưởng tượng lúc đó tâm tình Tề Mỹ lúc đó đã phức tạp và suy sụp như thế nào.

Sau đó hình như cuối cùng Tề Mỹ cũng đã bình tĩnh lại, cô viết:

Tôi biết cô ấy không sai, cô ấy chỉ là đang bảo vệ hạnh phúc hôn nhân của bản thân, có lẽ bằng một cách quá mạnh bạo, nhưng cô ấy không có sai, tôi không thể trách cô ấy, cũng không oán cô ấy.

Tôi biết bản thân cũng không sai, tôi chỉ là yêu mà không biết, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc huy hoại gia đình người khác, tôi không phải tiểu tam, tôi không sai.

Hắn ta sai rồi.

Hắn ta đã sai, hắn ta không nên đã có vợ còn tới trêu chọc tôi, từng ngày nhìn tôi hãm sâu vào đoạn tình yêu không kết quả cũng không nói sự thật, sự việc sau khi phát sinh cũng không hướng tôi tôi nói một lời xin lỗi, thật khiến người ta ghê tởm.

Hắn ta biến mất, tôi không tìm được hắn ta, cũng không muốn tìm hắn ta, ta sẽ đem việc này xem như một cơn ác mộng, tỉnh mộng rồi tôi vẫn sẽ là tôi, tôi sẽ hảo hảo học xong đại học.

Tôi hận hắn ta, hắn ta làm tôi biến thành loại người mà tôi ghét nhất.

Nhìn đến hôm nay mọi người đều biết sự tình chắc chắn không kết thúc đơn giản như vậy, nếu Tề Mỹ thật sự đi ra được từ đoạn thời gian thương tổn kia, tuyệt đối sẽ không có chuyện sau đó bỏ học, sinh con rồi lại cùng người nhà đoạn tuyệt quan hệ.

Bọn họ tiếp tục xem, quả nhiên như vậy.

Sự việc bị cho là tiểu tam rất nhanh đã lan truyền khắp nơi trong trường học, Tề Mỹ bản thân là học sinh ưu tú, lớn lên lại xinh đẹp, các giảng viên vốn dĩ rất thích cô ta, vì việc này hoàn toàn thay đổi.

Giảng viên đối cô ta muốn nói lại thôi, thường xuyên lắc đầu thở dài, các bạn học thì trước mặt sau lưng xì xào bàn tán về cô ta, những việc này Tề Mỹ có thể không để ý, ngay cả khi đối mặt khó khăn này, cô vẫn sẽ cố chịu đựng đến khi tốt nghiệp.

Cho đến khi cô ta nhận được cuộc gọi từ bố mẹ, cô ta từng đem sự việc bản thân là "tiểu tam" tâm sự với cha mẹ để mong tìm được sự an ủi, thế nhưng chờ đợi cô ta lại là sự thóa mạ, mắng cô ta không có tự ái, không có liêm sỉ.

Hiện giờ rốt cuộc cô ta đã bình tĩnh, cũng không cần lời an ủi nữa, cô ta nghe cha kêu về nhà thăm mẹ bị bệnh nặng, đáng tiếc việc này từ đầu đến cuối đều là âm mưu.

Cha mẹ mắng cô ta vì mất tiền, hối hận vì không nên tốn tiền cho việc học của cô ta, nói cô ta đã bẩn như thế này tiếp tục đi học chỉ rước lấy nhục nhã, không bằng sớm một chút lấy chồng, cho nên trực tiếp lấy tiền hồi môn và định gả cô ta cho một người đàn ông góa vợ.

Sau khi biết tin, cô ta liền trốn đi trong lúc cha mẹ không chú ý, ngồi trên xe buýt trở về trường học, cô ta nhận được điện thoại của giảng viên vẫn luôn chiếu cố mình.

Giảng viên nói với Tề Mỹ, cô ta bị thôi học, bởi vì sự việc của cô ta ảnh hưởng đến hình tượng của trường.

Tề Mỹ cố gắng giải thích và cầu xin, giảng viên đành phải đem nguyên nhân sự thật tiết lộ cho cô ta, thân phận người vợ kia so với tưởng tượng của Tề Mỹ lợi hại hơn rất nhiều, cô ấy không muốn Tề Mỹ được sống tốt.

Lúc ấy Tề Mỹ không biết có bao nhiêu tuyệt vọng, chỉ nhớ rõ biểu tình kỳ quái của hành khách khi nhìn thấy cô ta khóc đến lợi hại.

Vào buổi tối hôm ấy Tề Mỹ đã vô số lần nghĩ đến việc tự sát, chết rồi thật tốt, giải thoát, kết thúc tất cả mọi chuyện. Cô ta thôi học, mướn một căn trọ tồi tàn, mỗi ngày đều đần độn trong phòng, sống như loài gặp nhắm không thấy ánh mặt trời.

Trước khi cô ta chuẩn bị làm việc sai trái, Tề Mỹ được phát hiện đã mang thai.

Nếu nói cha mẹ và thôi học chính là cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, Tề An Nhạc đến với thế giới này chính là chiếc phao cứu sinh giúp nàng khỏi chết đuối.

Cô ta bây giờ cái gì cũng không có, đứa con chính là toàn bộ cuộc đời cô ta, vì con trai cái gì cô ta cũng có thể từ bỏ, bao gồm cả thân thể vốn đã dơ bẩn này.