Cây Độc Không Trái

Chương 9

Khi ra khỏi nhà tôi bỗng sực nhớ ra chẳng có nơi nào để đi. Tuấn đang bận việc công ty, giờ qua nhà cái Thảo mãi thì ngại mà về nhà tôi lại không đủ can đảm. Đắn đo một hồi cuối cùng tôi cũng mặt dày rút máy ra gọi cho cái Thảo. Sau khi tóm tắt qua mọi chuyện với nó nó liền:

– Thế qua nhà tao đi. Tao đang đi công tác ngoài Móng Cái mấy hôm cơ. Mật mã vẫn như cũ, cứ xách đồ mà sang thôi.

Tôi nghe vậy cũng chẳng từ chối nữa bắt taxi chất đống đồ rồi qua nhà nó. Sau khi nhập mật khẩu vào nhà tôi lấy máy gọi cho Tuấn báo anh một câu. Khi còn đang định dọn dẹp qua nhà cho cái Thảo thì có tiếng chuông điện thoại reo. Là mẹ tôi gọi, vừa nhấc máy mẹ tôi đã oang oang:

– Con đang ở đâu?

– Con… con đang ở nhà cái Thảo.

– Về nhà đi.

– Sao vậy mẹ? Có chuyện gì vậy?

– Còn chuyện gì nữa? Bà thông gia vừa gọi điện cho mẹ, bà ta biết cả rồi à, về đi xem nào

Tôi nghe mẹ tôi nói bỗng thấy lồng ngực như có ai bóp. Chẳng ngờ mẹ chồng tôi lại gọi cho bên nhà tôi nhanh đến vậy. Đắn đo một hồi cuối cùng tôi vẫn phải về nhà. Khi vừa bước vào cổng cái Mun đã lao ra ôm chầm lấy tôi cười nói:

– Chị Xuân về rồi, mẹ ơi, chị Xuân về rồi.

Tôi nhìn Mun chợt thấy mắt cay xè bế con bé lên. Mẹ tôi nhìn Mun khẽ cất tiếng:

– Mun đi chơi với bố không?

– Mun không đi, Mun ở đây chơi với chị Xuân cơ

– Bố mua kẹo chip chip cho

– Không, Mun không thèm

Dụ mãi con bé vẫn không chịu đi, tôi biết mẹ có chuyện muốn nói nên giục Mun:

– Mun đi với bố đi, chị với mẹ nấu cơm xong rồi Mun về. Chị ở đây đến tối cơ

Nghe tôi nói vậy Mun với gật đầu lẽo đẽo theo bố tôi ra ngoài. Khi chỉ còn hai mẹ con mẹ tôi mới cất lời:

– Xuân, tóm lại sao nhà bên ấy biết Mun là con gái mày?

Tôi nhìn mẹ, cúi mặt đáp:

– Con không biết

– Chuyện này chỉ có mấy người chúng ta biết, rốt cuộc là sao chứ? Hay mày để sơ hở cái gì không?

– Thôi mẹ, đằng nào cũng biết rồi thì kệ nhà họ đi. Con cũng không chối được nữa rồi

– Kệ? Kệ rồi nhỡ đến tai thằng…

Mẹ tôi nói đến đây thì ngừng lại, trong giây lát tôi thấy cổ bà giật giật lên. Bà uống ực cốc nước nói tiếp:

– Mày làm sao van xin để bà ấy tha cho mày rồi về bên ấy đi.

– Mẹ, người ta đã đuổi con đi thì van xin kiểu gì? Thư thư một thời gian nữa xem họ nguôi giận thì mới xin lỗi được, còn tha thứ hay không con cũng chịu.

– Chịu là chịu thế nào? Mày lấy chồng rồi thì phải theo chồng, đừng có kiểu thế. Còn chuyện con bé Mun, mày cũng coi như mù điếc đi, tốt nhất phải giấu kín chuyện này

Tôi nhìn mẹ tôi bỗng dưng nước mắt rơi lã chã, thứ nước mằn mặn chảy vào miệng đắng chát. Từng kí ức mơ hồ như cuốn phim cuộn về. Hai tay tôi bấu lên vạt áo khẽ nói:

– Hay để Mun nhận con đi. Nó là con gái con mà, con thèm lắm hai tiếng gọi mẹ ơi.

Mới nghe đến đây mẹ tôi đã trừng mắt rít lên:

– Không được! Mày làm sao đấy hả? Mày quên rồi à? Chuyện này mà mày cũng nói được ra, có tốt đẹp gì đâu cơ chứ?

– Nhưng mà…

– Tao bảo không được, mày thôi ngay cái ý định đấy đi, mày xem mày đã có cuộc sống riêng rồi, tốt nhất để con bé Mun được sống với vỏ bọc là em gái, như vậy là tốt nhất cho cả mày và nó.

Tôi bị mẹ mắng không dám nói thêm câu gì chỉ lặng lẽ ngồi yên đó. Mẹ tôi thở dài thườn thượt:

– Chuyện bao lâu rồi sao có người còn đào xới lên. Thế thằng Tuấn có nói gì không?

– Anh ấy biết rồi, không nói gì cả

– Nó biết rồi? Hay nó biết nên nói cho cả nhà nó?

– Anh ấy không phải người thế đâu.

– Thế tóm lại ai tiết lộ chuyện này chứ? Có ai biết ngoài bố mẹ với mày với con Thảo? Ai tiết lộ mà con giúp việc nhà mày nó biết?

Tôi lắc đầu, đầu ong ong rối rắm chẳng nghĩ ra được gì. Mẹ tôi thấy vậy liền nói:

– Thôi mày vào giường mà nằm đi, chuyện này để mẹ bàn với bố mày rồi tính xem thế nào.

Tôi nhìn mẹ tôi khẽ hỏi:

– Tình hình công việc của bố giờ sao rồi ạ?

– Sao nữa? Phá sản công ty, trả hết nợ là may mắn lắm rồi, ông ấy không nói ra thôi nhưng suy nghĩ bạc cả đầu hai ba năm nay rồi. Công ty mới mở cũng tàm tạm thôi chứ chưa được bằng một phần công ti cũ, cứ chỗ này đập chỗ kia một tí, đang bảo còn mấy phần đất bán đi xem thế nào. Còn hai mảnh đất của mày mày chưa cần thì cho bố mượn cắm đi vay tạm ít tiền.

– Đất ấy con đang làm thủ tục sang nhượng lại cho anh Tuấn rồi, công ty chồng con mở rộng kinh doanh nên cần thêm ít vốn. Mà nói vậy chứ đất ấy khỉ ho cò gáy bán được bao nhiêu đâu?

– Ừ, lâu rồi cũng chẳng biết đất cát ra sao, bố mày đang bảo thằng Phong về làm cho bố mày nhưng nó không nghe. Giờ công ty cũng mới hoạt động khó khăn chồng chất, giờ thêm việc của mày mệt mỏi thực sự. Thôi vào giường mà nằm đi, tí gọi thằng Tuấn qua mà ăn cơm

Tôi nghe mẹ tôi than ngắn thở dài mà không nỡ nằm liền cùng mẹ vào bếp nấu cơm. Nấu xong cơm Tuấn cũng qua, anh vẫn mặc nguyên bộ đồ sơ mi ngồi trên ghế sofa bấm điện thoại. Tôi bê cơm lên thì thấy bố và Mun cũng về. Thế nhưng… ngoài hai người còn có cả Phong. Tuấn nhìn thấy Phong liền cười nói:

– Anh Phong hôm nay cũng về ăn cơm à? Công việc có bận không anh?

Phong ngồi xuống ghế, mấy ngón tay thon dài chạm lên lớp sofa đáp lại nhạt nhẽo:

– Ừ! Bận.

Câu trả lời cộc lốc của anh ta khiến chồng tôi có vẻ bị hẫng. Bố tôi thấy vậy liền chữa cháy:

– Thằng Phong này nó ít nói lắm, đến bố mẹ nó còn chả nói mấy, hơn bảy năm nay nó đi nước ngoài giờ mới về nên tiếng Việt nói còn quên nữa là

Phong nghe xong ngước mắt lên nhìn bố tôi nói:

– Ai bảo bố tiếng Việt con quên?

Bố tôi nghe xong tẽn tò mặt còn cái Mun thì mặt dày sà vào lòng Phong nhõng nhẽo:

– Đúng rồi, còn lâu anh Phong mới quên anh Phong nhờ. Mà quên Mun sẽ dạy cho anh

Phong nghe Mun nói vẻ mặt cau lại đẩy nó ra quát:

– Tránh xa

– Không, em thích anh Phong, anh Phong chơi cá ngựa với em đi

– Anh bảo tránh ra cơ mà.

– Đi, chơi với em đi anh

– Anh bảo tránh ra. Điếc à?

Mun bị Phong quát mặt bất chợt đỏ au lên rồi oà lên khóc. Thấy vậy tôi liền lao đến ôm lấy nó, bố tôi thì nhìn Phong tức giận nói:

– Mày làm sao thế? Sao lúc nào mày cũng cau cau cái mặt lại vậy? Con bé mới mấy tuổi đầu mày quát em như vậy. Nó trẻ con biết gì nhõng nhẽo tí thôi mà mày đã lên cơn rồi

Phòng đút hai tay vào túi bình thản đáp:

– Bố biết câu con nít không biết gì là câu nói đầy thất bại của phụ huynh không? Chính vì không biết nên phải dạy cho nó biết, chứ biết rồi có dạy cũng không ăn thua.

Bố tôi không nói được câu gì nữa, tôi thì bế thốc Mun vào phòng dỗ mãi mới nín khóc. Con bé vừa nấc lên vừa nói:

– Chị ơi, sao anh Phong cứ như ghét em lắm vậy, em làm gì sai hả chị

– Không, Mun không sai, anh Phong xấu tính, cục súc nên thế. Kệ anh ấy đi, ra chơi với anh Tuấn với chị

– Em không thích anh Tuấn, em thích anh Phong cơ. Anh Phong cao với đẹp trai thế mà

Tôi trợn mắt nhìn Mun, con bé này mới có sáu tuổi đầu mà đã mê trai thế này rồi? Mun lại ngước đôi mắt ngây thơ nhìn tôi nói tiếp:

– Với anh Phong làm bác sĩ nữa, em thích bác sĩ, em không thích giám đốc giống anh Tuấn tẹo nào

– Sao lại không thích chứ? Anh Tuấn đẹp kém anh Phong tí tị thôi nhưng tốt tính mà

– Tốt tính gì, lúc nào cũng cắm mặt vào điện thoại thì có. Em chả cần, dù sao em vẫn thích anh Phong.

Tôi bất lực với lí luận của Mun đành bó tay chấm com. Con bé thế mà cũng mau quên giận, được một lát đã chạy ra tíu ta tíu tít bên ngoài. Cũng may nhờ nó mà cả nhà ăn cơm mới đỡ ngượng ngùng. Ăn cơm xong Tuấn cũng về công ty, anh bảo với tôi đang nhờ người thuê giúp một căn chung cư nên tạm thời tôi cứ ở đây đã.

Khi Tuấn đi khuất tôi đưa Mun vào phòng ngủ, bên ngoài có tiếng bố tôi với Phong nói chuyện. Lâu lâu lại thấy tiếng bố tôi đập bàn quát to. Hình như bố tôi muốn Phong về giúp ông vực dậy công ti nhưng bất thành. Tôi nằm trong giường trong lòng đầy xót xa. Mấy năm nay công ty phá sản, bố tôi đứng ra lo liệu bạc cả đầu. Trước kia nhà tôi thuộc loại giàu có, nghĩ lại mới thấy có lẽ chính vì vậy bố mẹ Tuấn mới dễ dàng đồng ý cuộc hôn nhân này. Còn nhớ khi ấy bố tôi đã cho bên nhà Tuấn vay một khoản tiền lớn để nâng xí nghiệp lên thành công ti. Lúc mới về quả thực mẹ chồng và cái Hạnh đối xử với tôi rất tốt. Tôi không muốn nghĩ xấu cho người khác nhưng tôi cũng không ngu mà không nhận ra từ khi nhà tôi phá sản thái độ của nhà chồng với tôi cũng khác. Cộng thêm việc không đẻ được thành ra càng bị ghét.

Cái Mun rúc vào lòng tôi ngủ ngon lành, tôi đưa tay vuốt lên mái tóc nó nước mắt chảy dọc thái dương. Nó là con gái tôi, là con gái ruột của tôi. Năm ấy là tôi nông nổi nên đã có nó, từng có con nhưng chẳng thể để nó gọi hai tiếng mẹ ơi. Tôi biết là tôi sai, nhưng chính tôi khi ấy còn chẳng có sự lựa chọn nào.

– Chuyện này đến chết cũng không được tiết lộ, từ nay Mun là em gái con, là con của mẹ.

Tiếng mẹ tôi năm nào vẫn văng vẳng bên tai. Càng nhìn con bé tôi lại càng thấy bản thân tệ hại. Khao khát mãnh liệt bốn năm được có một đứa con cũng không thể bằng khao khát nhận lại Mun. Sai rồi, ngay từ khi bắt đầu tôi đã sai, tôi thương Mun, thương con bé đến quặn lòng. Tôi nhìn con bé siết chặt vào lòng như thể sợ nó sẽ biến mất, nướ mắt cũng chẳng ngừng rơi rồi cuối cùng ngủ thiếp đi. Khi đang ngủ tôi bỗng thấy mình nằm trên chiếc giường sắt lạnh lẽo, xung quanh toàn màu trắng toát. Có người bác sĩ đi vào nhìn tôi khẽ nói:

– Cô thật sự muốn bỏ nó? Nó là con trai, cũng mười lăm tuần rồi, cô đã nghĩ kĩ chưa

Tôi đưa tay xuống bụng, có thứ gì đau đớn lắm, có tiếng mẹ tôi cất lên:

– Bỏ nó đi, bác sĩ cứ phá đi

Người tôi mồ hôi túa ra như mưa, ngồi bật dậy gào khóc, đến khi mở mắt vẫn thấy mình đang nằm cạnh Mun, gối cũng ướt đẫm. Cơn ác mộng kia như rút toàn bộ sinh lực của tôi khiến tôi khô khốc cổ họng. Bên ngoài bỗng có tiếng gõ cửa, còn tưởng mẹ tôi ai ngờ là Tuấn. Tôi nhìn đồng hồ, mới có ba giờ chiều. Tuấn bước vào thì thầm:

– Em dậy rồi à?

Tôi bậy dậy hỏi:

– Sao anh lại ở đây? Không đi làm à?

– Chiều anh xin nghỉ, anh đưa em đi xem mấy cái chung cư, hai vợ chồng mình qua xem. Dậy rửa mặt đi rồi mình đi

Tôi nghe Tuấn nói gật đầu nhẹ nhàng dậy đi vào vệ sinh rửa mặt rồi theo Tuấn ra ngoài. Tuấn chở tôi trên xe, khi vừa đi được một đoạn bỗng dưng anh cất lời:

– Mun… là con gái em với ai?

Tôi chưa bao giờ sẵn sàng cho câu hỏi này, nghe Tuấn hỏi chợt lúng túng đáp:

– Em… sao anh hỏi vậy?

– Thì chẳng lẽ em có con một mình? Nếu em không muốn nói anh cũng không tò mò nữa

– Nó… là con gái em với người yêu cũ.

– Vậy người yêu cũ của em đâu?

– Anh ta… em không biết

Tuấn nghe vậy cũng không hỏi nữa mà chở tôi đi. Sau khi xem vài căn chung cư cuối cùng tôi và Tuấn quyết định chọn chung cư ở gần nhà bố mẹ chồng tôi. Sau khi kí hợp đồng Tuấn đưa tôi về nhà, tối nay công ty họp cổ đông nên anh về muộn. Tôi vào nhà cũng thấy Phong đang cãi nhau với bố tôi bên ngoài cổng. Tiếng anh ta cất lên:

– Con bảo con không làm là không làm. Tại sao bố luôn ép con phải làm những thứ con không thích?

– Mấy đồng lương bác sĩ của mày đủ sống à, công ty tuy mới nhưng dự án có, tại sao mày không nghe tao một lần? Bảy tám năm rồi sao mày vẫn ngu thế?

– Phải! Con ngu, con ngu giống mẹ chứ đâu được như bố? Con về đây.

– Mày vẫn không quên được nó chứ gì? Bao nhiêu năm rồi, mày cũng quên đi chứ?

Tôi nghe đến đây chợt khựng lại, tiếng Phong cất lên:

– Sao con lại phải quên cô ta? Con ghim vào tận não những việc cô ta làm chứ làm sao mà quên?

– Mày ghim vào não hay ghim vào tim? Nó có chồng rồi đấy, được rồi mày không bỏ nghề bác sĩ thì kiếm vợ rồi sinh con đẻ cái đi, đẻ cho bố một đứa cháu đích tôn

– Không vì cô ta nhẫn tâm thì giờ chẳng phải bố có cháu đích tôn rồi sao? Mà năm ấy con nghĩ bố có khi cũng góp phần nhỏ vào việc gϊếŧ chết con trai của con đấy nhỉ! Bố! Từ nay cô ta ở đây thì đừng gọi con qua ăn cơm nữa. Hoặc đừng bao giờ gọi cũng được

– Mày có là con tao nữa không đấy? Hay mày muốn đoạn tuyệt luôn với cái nhà này? Mày điên rồi hả? Sao tao có thằng con bất hiếu như mày chứ?

Phong không đáp, anh ta xoay người đi, khi vừa bước ra gốc cây bằng lăng cũng thấy tôi đang đứng. Tôi nhìn Phong cúi gằm mặt như thể sợ anh ta biết tôi vừa nghe lén được đoạn nói chuyện kia. Thế nhưng anh ta nhìn tôi không nói không rằng xoay lưng đi. Khi Phong đi được mấy bước bụng tôi bỗng quặn lên, mồ hôi trên người bỗng dưng cũng túa ra. Tôi cố lê chân bước vào nhưng đi được mấy bước đã đau thắt lại. Từ sáng bụng tôi đã lẩm nhẩm đau, tôi nuốt nước bọt vào được đến sofa mặt mày cũng tái xanh lại.

Mẹ tôi bước ra thấy vậy liền vội hỏi:

– Xuân, con sao thế?

Tôi ôm bụng đáp:

– Con… con đau bụng quá.

– Đau ở đâu

Tôi chỉ vào bụng dưới không thốt lên lời. Mẹ tôi nghe vậy liền gào bố tôi rồi nói:

– Anh ơi, con Xuân nó bị sao ấy, đánh xe chở nó vào viện với

Bố tôi nghe xong tức tốc dìu tôi ra xe, khi ra đến xe bố tôi liền nói:

– Đi viện nào đây? Sản nhi hay tỉnh?

Mẹ tôi vừa nắm tay tôi vừa giục Mun mau lên xe đáp lại:

– Cái Thảo bạn cái Xuân làm ở sản nhi, cho sang sản nhi đi, giờ sang tỉnh xa lắm. Với lại hình như nó đau ở đáy huyệŧ, cứ đưa nó sang sản nhi đi anh

Tôi nhìn mẹ, định từ chối nhưng đau quá không thốt lên lời. Ba phút sau xe đã ở viện sản nhi, tôi được đưa vào buồng cấp cứu rồi đưa đi siêu âm. Người bác sĩ siêu âm vừa siêu âm vừa nói:

– Trong đáy huyệŧ không có gì, đợi lát đi xét nghiệm beta, chị là bệnh nhân của khoa Hỗ trợ sinh sản đúng không? Chúng tôi chuyển chị lên đấy luôn bác sĩ theo dõi cho dễ

Tôi không còn sức lực đáp lại, khi ra ngoài được đưa đi lấy máu rồi nằm trên chiếc giường lạnh lẽo. Tôi đau đến mức bụng quặn cả lên, rồi thiếp đi. Không biết bao lâu tôi tỉnh lại, đến khi mở mắt bất chợt có giọng nói quen thuộc cất lên:

– Cô có thai rồi.

Tôi nhìn lên, cơn đau ban nãy làm tôi tưởng mình nghe nhầm. Trước mặt tôi Phong đang cầm tập giấy, thế nhưng anh ta giờ đã không còn quan trọng, quan trọng câu nói anh ta vừa thốt ra. Tôi có thai? Tôi có thai rồi sao? Tôi không tin nổi cố gượng dậy lắp bắp hỏi:

– Anh nói gì cơ? Tôi… tôi có thai?

Phong lạnh nhạt đáp:

– Có thai. Nhưng là thai ngoài đáy huyệŧ, người nhà đang kí giấy để chuyển cô qua phòng phẫu thuật. Chỉ số beta rất cao, phẫu thuật sớm không thì có thể vỡ ra bất cứ lúc nào. Miên, cô ra gọi người nhà vào đây hướng dẫn người nhà mọi thủ tục đi

Câu nói của Phong khiến tôi như chết lặng, niềm vui còn chưa nổi một giây đã nghe tin sét đánh. Tôi mặc kệ cơn đau giọng lạc đi:

– Anh có nhầm không? Anh siêu âm lại đi, hay thai chưa vào đáy huyệŧ, anh siêu âm lại đi

– Thai ngoài đáy huyệŧ là thai ngoài đáy huyệŧ. Nếu không tin tưởng bệnh viện này mời cô qua viện khác khám.

Tôi nhìn Phong như quên hết lớp vỏ nguỵ trang van xin:

– Phong, con của tôi, anh tìm cách cứu nó đi. Tôi xin anh, không thể là thai ngoài đáy huyệŧ được

– Cô điên à? Thai ngoài đáy huyệŧ cứu kiểu gì? Chỉ có cắt bỏ thôi.

Tôi ôm bụng, bốn năm nay không thể có thai tự nhiên, vậy mà giờ có lại làthai ngoài đáy huyệŧ. Dẫu biết rõ thai ngoài đáy huyệŧ là gì nhưng tôi vẫn cố chấp không tin gào lên:

– Không, tôi không bỏ nó

Phong nghe xong xoay người bước ra cửa đáp lại:

– Được! Cô muốn chết tôi không cản.

***