Cây Nấm Nhỏ

Quyển 3 - Chương 77: “Đây là điều mà Chúa muốn cho chúng ta thấy ư?”

Cực quang hực lên một thoáng.

Xoảng!

Tiếng thủy tinh vỡ tóe xé toạc màn đêm im bặt, An Chiết ngoảnh đầu ngó về phía phòng thí nghiệm. Polly cũng quan sát cửa sổ đằng kia:

– Rum?

Sương mù bám trên ô cửa kính khiến toàn cảnh bên trong nom đến là mờ ảo, ta chỉ thấy đặng một bóng người sượt qua.

– Ngài Polly! – Giọng Rum hiếm khi nào hào hứng ngần ấy, gã thò một tay đập lên cửa sổ và kéo xoẹt nó ra, giọng gã tuy rõ mười mươi nhưng vẫn nhuốm vẻ run rẩy – Màn hình, màn hình ạ…

Polly tức tốc nhìn vào trong phòng, màn hình lớn vẫn hiển thị những đường nét tạp nhạp y như cũ. Song Rum lại nói:

– Ban nãy…

An Chiết ho dăm bận, đoạn bảo:

– Cháu không sao đâu ông ơi.

Polly xác nhận cậu vẫn đủ tỉnh táo xong bèn lao vụt vào phòng thí nghiệm ngay, An Chiết lặng lẽ nuốt một ngụm máu rồi bám theo. Cơ thể cậu đang ở trong thứ trạng thái quái lắm, dẫu đã suy yếu và đau đớn đến cùng cực, nhưng hễ đạt đến giới hạn đó thì lại chẳng cảm giác nổi điều gì nữa.

Rum sơ ý đánh rơi một lọ thủy tinh đựng các viên thuốc kháng sinh trong phòng thí nghiệm, miểng lóng lánh vỡ tung tóe trên sàn nhà, nơi nao cũng có, song giờ đây không ai còn hơi đâu mà quét dọn.

Polly đi tới trước màn hình lớn, đường nét rập rờn như một bầy giun uốn éo. Lão hỏi:

– Có chuyện gì thế?

Rum mấp máy môi, thưa rằng:

– Hiện rõ… ban nãy hiện rõ rồi.

An Chiết khó mà tả nổi nét mặt của Polly ngay thoáng đó, chừng như vô vàn thứ xúc cảm mãnh liệt khôn cùng kết hợp với nhau rồi bỗng chốc trở nên trống rỗng. Bàn tay Polly nhè nhẹ run, tay phải đặt trên cần điều khiển thiết bị:

– Cháu chắc chứ?

Ánh mắt Rum thoáng vẻ do dự, hoặc gã đang gắng nhớ lại cũng nên. Polly nhìn gã đăm đăm, sau ba giây gã bèn trả lời:

– Chắc chắn thưa ngài.

Polly xem màn hình, An Chiết đứng sau lưng lão. Vào thuở con người đứng trên đỉnh cao của nền khoa học công nghệ, đây là trụ sở thí nghiệm được dùng để nghiên cứu về cực từ nhân tạo, dẫu có lắm thiết bị đã hỏng hóc do chưa tu sửa lâu năm, thì nó vẫn là một phòng thí nghiệm vật lý đạt tiêu chuẩn. Đương lúc yên ắng đến nghẹt thở, Polly chợt kéo cần điều khiển nhằm chỉnh lại đường sóng.

Lão hỏi:

– Khoảng bao giờ thế?

Rum thưa:

– Mới ban nãy thôi ạ.

Gã trầm ngâm phút chốc, châm chước lối diễn đạt, rồi nói lại:

– Bằng một cái chớp mắt.

Polly hít thở thật sâu, lão lục lịch sử chụp của thiết bị từ ba phút trước, bắt đầu chiếu từng bức một lên màn hình nhỏ.

Những đường nét đen đặc ngoằn ngoèo đang dao động nọ cái thấp cái cao, biết bao đồ thị thành hình và biết bao chấm đen lác đác tựa các vì sao. Chúng cứ thế cuốn lấy nhau như định mệnh vậy. Ở mỗi bức, chúng luôn có sự biến đổi về mặt hình thái, song sự biến đổi này chả có quy luật. Qua non nửa tháng ở trong phòng thí nghiệm, An Chiết biết, rằng thứ mà Lồng Simpson chụp lại chính là tần số tương tác giữa các hạt cơ bản, Polly luôn gọi nó bằng từ “tần số”.

Tuy nhiên sự phức tạp cùng rối rắm trong thứ tần số ấy nằm ngoài phạm vi giải quyết của khoa học loài người hiện nay. Polly gắng tìm một lối khắc phục và tiếp nhận nhằm khiến chúng rõ rệt hơn, hệt một kẻ nỗ lực viết cả bản nhạc hoàn chỉnh cho khúc nhạc ngắn mình từng nghe; hoặc là chỉnh tần số đài radio không thôi hòng nhận được tín hiệu rõ ràng. Nhưng qua bao nhiêu năm công việc này vẫn chẳng hề tiến triển, khi nhìn những đường nét lằng nhằng kia, Polly từng nói lão vừa giống một người trần tục muốn nghe rõ ý Chúa, vừa giống một con kiến đang cố giải mã ngôn ngữ loài người.

An Chiết ngắm màn hình hãy cứ hiển thị các chuyển động miên man, thi thoảng cậu lại nao nao trông sang Polly, cậu phát hiện Rum cũng như mình. Đã có quá nhiều thất bại trong cuộc thí nghiệm dài dặc này, nếu không thể tái hiện một giây “rõ ràng” mà Rum nói, thì cậu thà rằng Polly chưa bao giờ nghe về nó.

Hết bức này sang bức nọ. Lửa trong lò sưởi cháy bập bùng, tiếng nổ “lách tách” từ đống củi chốc chốc lại bật ra, thanh âm đó nom quá ỏi trong phòng thí nghiệm yên ắng này.

Bỗng một bức ảnh thoắt hiển thị trên màn hình tựa bóng ma. Đến cả An Chiết cũng không khỏi nín thở.

Mọi đường nét bỗng chốc mất tiệt trên nền đen, kéo theo đó là vô kể những chấm trắng mờ phai màu trên nền, ngôn ngữ loài người khó mà tả đặng đấy là thứ hình dạng thế nào và dường như chúng chẳng có sự nhất quán, có tập trung ở đôi ba vị trí, có lác đác ở một số nơi. Chấm trắng chả nằm rải rác ở trung tâm hình vẽ mà là xúm lại thành vòng tròn hệt miệng núi lửa, vòng tròn đen lạ lẫm đó nom như con mắt xấu xa nham hiểm. Nó giống một bức ảnh về tinh vân tráng lệ vô ngần được con người chụp lại vào thời đại văn minh, kế đến chuyển hóa thành sắc trắng đen vô hồn.

– Là, là bức này – Rum nói – Do máy hỏng hay sao ạ?

– Không đâu… – Polly chầm chậm lắc đầu, hẳn là do căng thẳng quá nên đồng tử lão hơi giãn ra – Đây là ảnh gốc chưa qua xử lí, đường nét lúc trước vốn được trừu tượng hóa từ ảnh gốc.

An Chiết suy ngẫm về ý nghĩa của lời ấy, còn Rum thì dù sao cũng làm trợ lí cho Polly nhiều năm rồi nên gã nghĩ ngợi giây lát bèn hỏi:

– Thế… vẫn do máy hỏng ư?

– Không hỏng, – Polly lắc đầu, lão đánh dấu một ngôi sao đỏ chót lên mốc thời gian mà bức ảnh này xuất hiện, tốc độ nói của lão nhanh hơn mọi hôm nhiều, nom khó nén kích động, lão thốt lên:

– Máy phân tích không thể rút ra kết quả lúc tần số của hạt đột ngột thay đổi, vì thế nó sẽ hiển thị ảnh gốc trong chốc lát, điều đó chứng minh chúng ta nghĩ đúng rồi. Gọi Đường Lam tới đây!

Khi Đường Lam đẩy cửa phòng thí nghiệm ra, nom y có quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt, trông uể oải thấy rõ.

– Thưa ngài Polly, ngài tìm tôi có chuyện gì vậy?

Polly hỏi:

– Cháu đang ngủ đấy hửm? Xin lỗi vì đã đánh thức cháu nhé.

Đường Lam lắc đầu:

– Lúc Rum gọi thì tôi đã tỉnh rồi ạ.

Polly hỏi:

– Ngủ không ngon hả cháu?

– Tôi vừa định ghé qua tìm ngài, – Đường Lam bảo – Dao động bất ngờ khuếch đại. Có một giây tôi bỗng nghe thấy tạp âm rõ mười mươi, sau đó tôi sực tỉnh luôn.

Polly hỏi:

– Giờ thì sao?

– Giờ thì ổn rồi.

Polly trầm tư một lúc lâu, mãi tới khi Đường Lam hỏi:

– Có chuyện gì vậy thưa ngài?

– Hướng làm của chúng ta đúng rồi, khi dao động bị khuếch đại, thời gian thực của nó sẽ xuất hiện sự bất thường này, ta có thể áp dụng cách theo dõi từ trường để bắt trọn thứ dao động ấy bằng Lồng Simpson – Vẻ mặt Polly nghiêm túc.

Đường Lam chau mày:

– Đấy chẳng phải tin tốt ư?

– Không đâu, – Polly bác bỏ – ta nhớ đến một vấn đề.

Phòng thí nghiệm câm bặt, chỉ có giọng Polly là văng vẳng, lão dời mắt khỏi màn hình nhỏ với khung ảnh tĩnh được chụp lại sang màn hình lớn rập rờn những đường nét phức tạp:

– Chúng ta phải nắm bắt tần số dao động, phân tích nguyên nhân hình thành biến dạng, nhưng nếu giờ đây thứ nó cho thấy, là quá trình xung đột giữa dao động vô danh tới từ vũ trụ với từ trường nhân tạo của Trái Đất thì sao?

– Tôi hiểu ý ngài, – Đường Lam bỗng ngẩng đầu – từ trường chống lại được dao động, song Lồng Simpson lại nhận tần số của cả hai cùng lúc, chúng sẽ xáo trộn với nhau.

– Ừm, – Polly đáp – ta cứ nghĩ mãi, nếu như từ trường có thể hoàn toàn chống lại dao động, vậy vì sao truyền nhiễm gen còn bùng nổ chứ? Ngặt nỗi nếu cả hai thứ hãy còn giằng co thì mọi thứ đều rõ ràng, dao động ảnh hưởng đến Trái Đất suốt bấy lâu nay nhưng từ trường cũng đang cố xô bật nó ra, giúp vật chất chưa tới nỗi biến dạng hoàn toàn, hai tần số vẫn luôn quấn lấy nhau.

– Thế… – Đường Lam chau mày – Ngài Polly à, nếu ngài muốn phân tích dao động bằng Lồng Simpson, vậy phải chờ dao động chiến thắng từ trường hoặc cực từ nhân tạo ngừng hoạt động hẳn.

– Đúng thế – Polly từ tốn đáp.

– Nhưng phàm là dao động chiếm thế thượng phong, vật chất ắt biến dạng, và trang thiết bị của Lồng Simpson cũng bị ảnh hưởng mà.

– Không, – Polly nói – ta có cách.

Mọi người bèn ngó sang Polly, ai nấy im phăng phắc, trong phòng thí nghiệm yên ắng chỉ nghe đặng Polly cất giọng giải thích tiếp:

– Viện Nghiên cứu Non Cao có lắm cực từ độc lập biết tự di chuyển mà, chúng có thể tạo ra từ trường nhỏ trong phạm vi ngắn, đây là thành quả nghiên cứu năm xưa. Nên chúng ta mới vượt qua nổi cái đợt cực từ nhân tạo mất hiệu lực vào tháng trước đấy.

– Nếu từ trường nhân tạo bao quanh Trái Đất biến mất… Chúng ta hãy chỉnh vị trí của cực từ độc lập để nó bảo vệ thiết bị chính của Lồng Simpson, bên cạnh đó sẽ để lộ vùng tiếp nhận ở phạm vi rộng nhất – Đôi mắt lam xám của Polly hơi nheo lại, lão nhìn xuống biển lửa hừng hực dưới sân.

Đường Lam hỏi:

– Vậy chúng ta sẽ phân tích ra được tần số thuần túy của các dao động.

– Đúng thế, đúng thế… – Polly hít một hơi đầy, ngọn lửa của niềm hi vọng vừa bùng lên trong mắt lão chợt vụt tắt vào phút giây này – Ấy nhưng…

Lão bèn im bặt trước cả lúc kịp dứt lời, căn phòng bỗng chốc câm lặng và chẳng một ai hé lời cả.

Sau cùng, Đường Lam bèn cất giọng:

– Chỉ khi từ trường nhân tạo bị hỏng… chúng ta mới thấy được dao động thôi à?

Giọng y như lạc đi, y trông ra bầu trời đêm.

Polly chậm rãi ngồi xuống trước máy vi tính, lão đăm chiêu nhìn kênh liên lạc với căn cứ, ngần ngừ không buồn nhúc nhích.

– Phải đến thời khắc đối diện cái chết, mới có thể nghiệm ra sự thật, –  Đường Lam thì thào – đây là điều mà Chúa muốn cho chúng ta thấy ư?

An Chiết đứng tuốt trong góc phòng, cậu lẳng lặng chứng kiến mọi sự.

Dự đoán của Polly hoàn toàn có căn cứ, máy móc sẽ hiển thị được toàn cảnh khi hành tinh này chỉ còn mỗi thứ dao động kì lạ nọ. Trên thực tế, nó là một thao tác có khả năng thực hiện được, hiện giờ Polly đang nhìn thẳng vào kênh liên lạc, nếu lão chịu cân nhắc cách diễn đạt và chỉ cần một trong hai căn cứ phương Bắc hoặc căn cứ thành phố ngầm chấp nhận đóng cực từ nhân tạo lại, chân tướng sẽ phơi bày ngay trước mắt họ.

Nhưng rồi, sau đó thì sao? Hai căn cứ mất đi từ trường sẽ thế nào đây? Cơn thảm họa tầm một tháng trước đã khiến dân số ở căn cứ phương Bắc bị giảm mạnh xuống tám ngàn người. An Chiết chẳng mường tượng nổi Polly đang phải đấu tranh tâm lí tới mức nào, bởi điều khiến nhà khoa học nhân từ này rời khỏi căn cứ năm xưa, cũng là vì không chứng kiến nổi số ít hi sinh vì số đông mà.

Song dường như thế giới này chính là vậy đấy, nó khiến kẻ khát vọng được sống bất đắc kì tử, người lương thiện nhuốm máu hai tay, và những ai tìm kiếm sự thật phải rơi vào tuyệt vọng.

Polly nhìn màn hình, lão chầm chậm nhắm mắt.

Đường Lam bỗng nói:

– Hãy để tôi.