Cây Nấm Nhỏ

Quyển 3 - Chương 79: “Thượng tá Lục xác nhận đã chết.”

Nghĩ gì thế? – Tiến sĩ Gheer đi đến đằng sau Lục Phong. Lục Phong đứng trước cửa sổ ở phòng thí nghiệm, xa xa là Tháp Đôi và Vườn Địa Đàng rực rỡ ánh đèn.

Tới gần, chàng ta mới phát hiện thượng tá chẳng phải đứng sững một cách vô bổ. Anh đang vuốt máy liên lạc, màn hình sáng trưng hãy còn hiển thị giao diện người liên lạc, chàng ta nom thấy một cái tên xa lạ.

Tiến sĩ Gheer đứng kế anh, chau mày hỏi:

– Hubbard… là ai thế? Cậu còn thằng bạn nào khác mà tôi không biết à?

Lục Phong chẳng trả lời, Tiến sĩ Gheer cũng chẳng hỏi đến cùng. Đặt câu hỏi rồi không nhận được đáp án là lẽ thường với chàng thượng tá này thôi. Đương lúc chàng ta nói chuyện, cục bào tử nho nhỏ trắng phau ló ra khỏi cổ áo Lục Phong, trông nó như đang dè dặt quan sát tiến sĩ, kế đến vội chui tọt vào ngay.

Tiến sĩ Gheer cười tít mắt:

– Nó nhỏ vãi.

Lục Phong moi nó ra rồi đặt trên tay. Bào tử vốn dĩ to bằng lòng bàn tay giờ đây chỉ tày một hạt táo, nó dốc sức lủi mình vào trong tay Lục Phong, có vẻ rén Tiến sĩ Gheer lắm.

Tiến sĩ Gheer bảo:

– Hôm nay không cắt mày đâu, mày bé quá rồi. Ngoan nào, ráng ăn thêm ít chất dinh dưỡng đi, lớn tí tao lại cắt nữa.

Lục Phong liếc Tiến sĩ Gheer bằng ánh mặt lạnh căm.

Tiến sĩ Gheer khoanh tay, khoan thai nói:

– Mắc mớ gì sưng sỉa dữ thế, tôi có cắt cậu đâu mà lo?

Những ngày qua, căn cứ đã nhận ra công nghệ sinh học hiện có hoàn toàn chẳng phân tích nổi lí do cục bào tử này mang tính trơ, bởi vậy họ bèn để đấy chuyển sang việc khác, hoặc có thể nói là đành cùi không sợ lở dồn hết mọi nghiên cứu viên sang hướng đi mới. Tới hôm nay, họ đã nghiên cứu thành công cách chế tạo chất chiết xuất từ sợi nấm. Sau khi lấy được chất chiết xuất thì đem pha loãng, căn cứ dự định xối nó lên bề mặt các máy móc quan trọng. Họ dùng cách thức thô sơ này với hi vọng rằng chất chiết xuất tính trơ của bào tử sẽ tạo ra lớp màng bảo vệ cho máy móc, hoặc là truyền tính trơ cho chúng luôn cũng được, thế thì khỏi lo bị lây nữa. Suy cho cùng từ lúc biến dạng bùng nổ, đến cả thủy tinh và gỗ còn lây cho nhau được mà, nếu đã thế, chất chiết xuất cũng lây cho vật chất khác được.

Thậm chí họ còn tức tốc gửi 20 lít chiết xuất pha loãng cho căn cứ thành phố ngầm bằng máy bay nữa.

Đáp lại việc này, các cấp cao ở Hải đăng tự giễu không ngờ chúng ta lại định dùng ma thuật khó hiểu khi khoa học mất tác dụng. Nhưng đấy là những gì họ làm được, bởi dường như mọi ngành nghiên cứu đã thất bại, không một ai hay phải gửi gắm hi vọng vào điều gì.

Tiến sĩ Gheer chìa tay:

– Cho mượn chơi tí.

Tất nhiên là chàng ta cóc mượn được cái khỉ khô gì, Lục Phong thậm chí còn chả thèm nhìn chàng ta ấy chứ. Song Tiến sĩ Gheer vẫn chăm chăm vào sợi nấm trắng tin hin bào tử để lộ, chàng ta nói:

– Ngày mai có thể chế thêm một lít chất chiết xuất nữa, nhiều phết. Căn cứ yêu cầu chúng ta phải đặt việc bảo vệ thiết bị chủ chốt của cực từ nhân tạo lên hàng đầu.

Lục Phong khép tay lại, giờ thì chẳng có sợi nấm nào lọt ra ngoài nổi nữa.

Tiến sĩ Gheer khuyên:

– Đừng có thế mà. Dù cả hai có thân phải biết đi chăng nữa thì cũng đừng che chở nó như con trai chứ. Thưa Thượng tá Lục, cậu có phát hiện kể từ lúc trở về từ vùng ngoài, thì trông cậu sinh động hơn hẳn không?

Lục Phong vẫn im lặng và chỉ có mỗi Tiến sĩ Gheer là xổ bai bải trong phòng thôi, chàng ta thường hay nói liến thoắng hễ căng thẳng, số lượng từ của chàng ta đã tăng vọt lên trong một tháng qua.

Tới tận ba phút sau, Lục Phong mới cất giọng:

– Chừng nào bắt đầu dùng chất chiết xuất?

– Hải đăng vẫn còn thảo luận vì chúng tôi chưa thể loại trừ khả năng này: sau khi biến dạng bùng nổ, mọi vật chất bắt đầu hòa làm một mà chẳng có sự phân biệt, vào đận đó, thì trường hợp dễ xảy ra nhất là nó chả có tác dụng gì, trường hợp tuyệt vời nhất là nó truyền tính trơ cho chúng tôi, và trường hợp xấu nhất là nó biến tất cả các thiết bị ở chỗ chúng tôi thành cụm nấm mất sạch sành sanh chức năng.

Giọng nói lạnh tanh của Lục Phong rốt cuộc vọng lên, nom như được phủ bởi một lớp sương vậy:

– Sao lại phải dùng nếu có cả trường hợp đó?

– Tòa Xử án của mấy cậu khoái diệt tận hết thảy khả năng xấu, nhưng tầm này khác lắm. rồi Cậu hãy hiểu rằng dù chúng ta không làm gì đi chăng nữa, thì tình trạng giờ đây cũng bết bát nhất rồi.

– Rốt cuộc tính trơ là thứ gì? – Lục Phong hỏi.

– Không truyền nhiễm.

Bào tử chui ra khỏi tay Lục Phong, nó bò thoăn thoắt dọc theo vải quân phục và náu tiệt dưới quân hàm hòng tránh xa tiến sĩ. Lục Phong hơi nghiêng người, động tác khẽ khàng này lại hé lộ bóng dáng một món đồ trên bệ cửa sổ. Ấy là một lọ chất lỏng có gắn mác, trên mác viết dòng chữ đánh dấu: Lai – III. Kế lọ chất lỏng là ống tiêm rỗng.

Ánh mắt Tiến sĩ Gheer đột nhiên nghiêm trọng.

– Cậu lấy chất chiết xuất dị chủng lai làm gì thế? Đừng táy máy đồ đạc ở phòng thí nghiệm chứ, nguy hiểm lắm.

Lục Phong nhìn sang chàng ta, thốt lên một câu tịnh không liên quan gì đến chủ đề hiện tại của họ:

– Khi còn ở căn cứ thành phố ngầm, thì nơi đó chẳng có từ trường, biến dạng cùng truyền nhiễm không tiếp xúc đang diễn ra.

Tiến sĩ chưa nắm bắt đặng suy nghĩ của anh ngay, nên chàng ta chỉ gật đầu. Lục Phong bảo:

– Hàng tá lính tráng tiến vào thành phố ngầm với tôi đều bị nhiễm, nhưng riêng tôi thì không.

Tiến sĩ chừng như đã thấu suốt anh đang đề cập tới điều gì, chàng ta im lặng, trầm ngâm nhìn anh.

– Nếu bào tử phô bày tính trơ, vậy thì An Chiết cũng sẽ phô bày tính trơ – Lục Phong nói.

Tiến sĩ Gheer gật đầu.

– Tuy nhiên em ấy biết biến hóa hình thái giữa người và nấm, bên cạnh đó còn thông qua xét nghiệm gen khi ở hình thái người – Anh bình tĩnh phân tích – Vì lẽ đó, nếu tôi bị em ấy lây và hấp thụ tính trơ, thì cậu cũng không thể biết được dù phân tích từ khía cạnh nào.

– Ồ vâng, tôi công nhận. Ban đầu chúng tôi có nghĩ tới điều này rồi. Song nó có nghĩa lí gì cơ chứ? Chính bởi vì chúng tôi chẳng lần được sự truyền nhiễm này nên mới đành quyết định phun chất chiết xuất trên diện rộng. Cháy nhà thì lòi mặt chuột thôi, phải chờ đến cái ngày biến dạng toàn diện thì chúng ta mới được phép biết liệu chất chiết xuất có bảo vệ nổi con người hay không.

– Nhưng cũng đương đầu với nguy cơ tất thảy sẽ trở thành nấm.

– Thì sao hả? – Tiến sĩ nhìn anh, như thoáng linh cảm được điều gì đấy mà giọng điệu chàng ta phẫn nộ hẳn lên.

– Hãy truyền nhiễm tôi bằng chất chiết xuất từ quái vật, nếu nửa tiếng sau tôi vẫn là người thì chứng tỏ rằng An Chiết đã truyền tính trơ cho tôi và không có bất cứ phản ứng xấu nào. Đến lúc đó, chất chiết xuất có thể áp dụng.

Tiến sĩ nhìn anh, chàng ta chẳng hề lấy làm bất ngờ, tựa hồ đã đoán trước rằng cái tên này sẽ thốt ra những lời như thế. Chàng ta đăm đăm vào Lục Phong rồi ánh mắt dần nặng nề, lắc đầu, đoạn hỏi:

– Vì sao lại là cậu?

Lục Phong bình tĩnh đáp:

– Tôi ở chung với em ấy khá lâu. Sau sự cố ở căn cứ thành phố ngầm, chúng tôi cũng ở cạnh nhau trong lúc biến dạng hoành hành. Nếu em ấy có thể lây cho kẻ khác, thì kẻ có khả năng bị lây cao nhất chính là tôi.

– Là tôi, – Tiến sĩ Gheer cười khẩy, chàng ta nhìn thẳng vào Lục Phong và sấn lại gần anh, cất cao giọng – sau khi thành phố ngầm gặp sự cố thì cậu chỉ ở với nó một chốc mà thôi, người luôn gần gũi với nó suốt thời gian qua là tôi, chúng tôi còn ngủ chung một buồng đấy. Thằng nhóc ngoan như chú mèo con vậy, chúng tôi gần gũi biết bao nhiêu, chúng tôi có lắm cử chỉ thân mật mà cậu sẽ chả đành lòng nghe đâu. Nên nếu cậu có thể bị nhiễm thì vì sao tôi không thể hả?

Lục Phong chẳng hề nóng nảy bởi lời chàng ta, anh đáp:

– Cậu còn nhiều nhiệm vụ, không được phép mạo hiểm.

– Vậy cậu thừa biết đây là việc mạo hiểm mà?! – Tiến sĩ nổi cáu, chàng ta thở phì phò vài hơi bèn xẵng giọng quát – Tôi không được phép mạo hiểm vậy cậu được phép mạo hiểm chắc? Với cậu thì cái chuyện hi sinh bản thân là điều đáng giá lắm hả?

Lục Phong nín lặng, Tiến sĩ Gheer giật phăng lọ chất lỏng trên bệ cửa sổ xuống, nắp lọ đã mở tự bao giờ, chàng ta chọc kim vào với vẻ chanh chua, pít-tông chạy lên và rất chóng bơm đầy ống kim.

– Nếu cậu muốn làm chuột bạch cho kì được, thế thì hãy để tôi lo – Chàng ta cầm ống tiêm, đồng tử xanh thẳm nom giá lạnh tột cùng, nói liến thoắng – Cậu đã cống hiến nhiều lắm rồi, mẹ kiếp! Cậu phải sống dai vào cho tôi!

Lục Phong chẳng hề ngăn cản bất cứ động tác nào của chàng ta, anh chỉ lặng lẽ quan sát bằng đôi mắt xanh như hồ nước không một gợn sóng. Anh nâng tay, xắn ống tay áo mình lên.

Có vết máu hằn nơi tĩnh mạch cổ tay – chứng tỏ vị trí đó đã bị tiêm thứ gì.

– Nếu nửa tiếng sau tôi vẫn ổn thì các cậu cứ việc dùng chất chiết xuất nhé.

– Cái thằng… cái thằng này… – Vành mắt chàng ta đỏ kè vì tức và giọng thì ồm ồm như miểng thủy tinh cạ vào nhau – Thói tự hại thân của cậu đúng là… hết thuốc chữa.

– Căn cứ vẫn sẽ ổn khi mất đi một nhà khoa học, nhưng nếu mất thẩm phán giả thì sao hả? Chẳng lẽ cậu chưa nghĩ tới việc đó ư?

Lục Phong im lặng.

Tiếng chuông inh ỏi vang lên vào đúng lúc này. Tiến sĩ nghe máy lúc cơn giận còn chưa nguôi ngoai, biểu cảm của chàng ta tức thì thay đổi chừng ba giây sau.

Chàng ta nói với bên kia:

– Tôi sang đó ngay

Chàng ta trưng vẻ nghiêm nghị sau khi gác máy:

– Vừa đo được thêm một sự biến dạng nhẹ, căn cứ đã tăng cường độ từ trường lên mức mạnh nhất. Sắp tới lúc phòng tuyến của từ trường sụp đổ rồi, tôi đi mở cuộc họp khẩn cấp, chắc cũng mất độ nửa tiếng đó. Cậu cứ đợi ở đây đừng có lén phén đi đâu, trừ trường hợp mọi người bắt đầu sơ tán.

Dứt lời chàng ta bèn chạy đến cửa ngay.

– Chờ tí, – Lục Phong gọi chàng ta lại, Tiến sĩ Gheer khựng bước, chàng ta vẫn chưa nguôi giận nên chả thèm ngoảnh đầu lại. Lục Phong đứng phía sau hỏi – An Chiết sẽ không bị ảnh hưởng bởi biến dạng, giống bào tử vậy, đúng chứ?

– Ngay cả khi loài người có chết sạch thì nó vẫn sống tốt thôi.

– Cảm ơn.

Tiến sĩ sập mạnh cửa.

Lục Phong vẫn đứng tại chỗ, anh xoay người nhìn ra ngoài ô cửa. Phố thị đen xám như một cánh rừng trẩy dài dưới màn trời phủ lấp cực quang, cực quang chớp chới và soi chiếc bóng với sắc xanh xám lạ kì xuống muôn tòa nhà. Bỗng! Tiếng động vật tru tréo rõ mười mươi chợt rúc lên – nó xuất phát từ hướng căn cứ quân sự nằm trong thành phố. Nhưng thứ thanh âm vụt ngang bầu trời nọ chỉ là sự khởi đầu, chốc sau, muôn tiếng gầm từ các loài thú khác vang rền ở vị trí nọ.

Đèn khẩn cấp ở căn cứ quân sự bừng sáng, chưa bao lâu sau nó lại tắt ngúm. Còi hú cùng bom nổ rõ mồn một dội lên cùng lúc, kế đến là báo động sơ tán với tần số cao phủ trùm toàn bộ căn cứ. Song ánh mắt Lục Phong chỉ nán lại nơi ấy phút chốc, anh trông ra vùng hoang tàn vô biên ngoài căn cứ.

Tiếng phành phạch văng vẳng, một con quái vật có cánh khổng lồ nom như dơi lao lên không trung từ rặng núi xa, và chốc sau hằng hà bóng đen cũng bay vụt tại nơi đó – là hàng ngàn đồng loại của nó.

Máy liên lạc nhấp nháy.

Lục Phong bấm dăm con chữ trên giao diện trò chuyện, ấy là số của phòng thí nghiệm. Chừng vài giây sau tin nhắn từ phía Hubbard xuất hiện.

– Nhận được rồi, nửa tiếng nữa tới.

Sự sụp đổ hoàn toàn của từ trường sẽ diễn ra trong vòng nửa tiếng này.

Ngoài căn cứ, muôn lối, quái vật bất thình lình hiện thân trên đất liền cùng bầu trời. Dường như chúng đã ẩn nấp lâu lắm rồi và giây phút mà chúng hằng chờ cuối cùng cũng đến, chúng xồ tới căn cứ tựa cơn thủy triều. Đèn khẩn cấp trong hành lang nhấp nháy một cách rồ dại, tiến sĩ lao khỏi phòng họp, đâm bổ về phía phòng thí nghiệm, sau lưng chàng ta là hai tay quân nhân.

– Thưa tiến sĩ, làm ơn sơ tán với chúng tôi càng sớm càng tốt.

– Quân đội chẳng bảo vệ toàn bộ căn cứ nổi đâu ạ, máy bay không người lái trước mắt đã quan sát được cơn bão quái vật đang ùa đến đây, giờ chúng ta chỉ có thể coi cực từ nhân tạo như trận địa phòng thủ duy nhất thôi.

Tiến sĩ Gheer vội đáp:

– Tôi phải mang theo vài thứ, cho tôi năm phút thôi. Thượng tá Lục còn ở trong phòng thí nghiệm.

– Xin hãy rời khỏi đây với chúng tôi ngay lập tức! – Tay quân nhân có cài phù hiệu của Trung tâm Mặt trận thống nhất trước ngực gằn giọng – Chỉ thị đặc biệt, mọi người tập trung lánh nạn tại trung tâm cực từ, sự hiện diện của Thượng tá Lục sẽ khiến đám đông thêm hoảng loạn và dấy lên những tranh chấp không đáng có. Chính vì thế có thể cân nhắc…

– Câm mồm!

Báo động khẩn cấp kêu gióng giả không thôi, tiếng rè váng tai cùng ánh sáng đỏ quạch loạn xạ khắp nơi: đây là báo động thời chiến ở mức cao nhất, nhằm nhắc nhở mọi người hãy nhanh chóng rút về vị trí an toàn. Hành lang như một bãi chiến trường, ta dễ bề nghe rành rọt tiếng gầm rú của lũ quái vật xa xa ngoài kia, các nghiên cứu viên khoác áo bờ-lu trắng và toán lính nhốn nháo hết lên.

Chạy tới cửa phòng thí nghiệm rồi.

Ánh mắt Tiến sĩ Gheer chợt hiện vẻ khó tin.

…Cánh cửa phòng thí nghiệm mở toang hoang, đầu óc chàng ta bị lú lẫn bởi cơn giận nên đi mà quên khóa cửa

Chàng ta xộc thẳng vào trong, lại phát hiện có một gã lính đeo miếng vải đen quanh cánh tay phải nâng súng bắn tỉa, gã nhắm chuẩn vào một bóng người đang đứng trước bệ cửa sổ.

Đồng tử chàng ta thốt nhiên co rút, trên miếng vải đen ở cánh tay phải là biểu tượng của phong trào Chống Thẩm Phán.

Máy liên lạc thoáng nhấp nháy, song chàng ta chẳng còn lòng dạ đâu chú ý mà chỉ lo quát lớn:

– Lục Phong!!!

Tiếng súng nổ vang cùng lúc với tiếng gào đau đớn này.

Bóng người bên cửa sổ chao đảo, và rồi ngã ruỳnh xuống sàn. Tiến sĩ Gheer chẳng tin nổi trợn to mắt, bờ môi run rẩy:

– Ôi không…

– Cấm nhúc nhích! – Hai tay quân nhân nhanh chóng khống chế gã lính cầm súng. Tiến sĩ Gheer thì sải bước lao vào, chàng ta không màng nổi điều gì nữa, trong lúc đi tới đằng đó có hất rơi dăm dụng cụ thí nghiệm, ống nghiệm vỡ tan tành và miểng văng tứ tung trên sàn. Chàng đi vòng qua một cái tủ thao tác PCR, run lẩy bẩy quỳ xuống trước cơ thể ngã gục của Lục Phong:

– Này Lục Phong? Lục Phong à?

Cái xác đó chết chả nhắm mắt, tứ chi cứng đờ, tiến sĩ vươn tay chạm vào vết bỏng cháy trẹm nọ. Máy liên lạc của chàng ta lại lóe sáng. Tiến sĩ liếc thử kẻ gửi tin đến, mới đây thôi tiến sĩ hãy còn run rẩy, giờ thì ánh mắt chàng ta lại lạnh ngắt.

Một tay quân nhân đằng kia còng tay kẻ nổ súng lại, nhấc chân toan đi vào.

– Khỏi cần qua, – Giọng Tiến sĩ Gheer lạnh lùng vọng ra từ phòng thí nghiệm – Thượng tá Lục xác nhận đã chết.

Tiếng giày bốt giẫm bước ngừng bặt.

– Chúng tôi rất tiếc về sự việc này.

Tiến sĩ Gheer thoáng nhoẻn miệng cười dẫu mặt mày tái mét, chàng ta đáp:

– Tôi thì chẳng lạ gì với kiểu chết này của thẩm phán giả.

*

Khoang của PL1109.

Hubbard tựa trên vách khoang, gã với Lục Phong chưa thể xem như bạn chí cốt. Nhưng hẳn cũng tính là từng có ơn cứu mạng.

– Vật vã lắm tôi mới lôi cái con rối kia ra khỏi căn hộ kế bên nhà cậu được đấy, ai ngờ trông cậu vậy mà còn giữ cái thứ đó.

Lục Phong trả lời:

– Làm tốt lắm. Theo lời khai lúc ấy của Shaw Scott thì thông tin cụ thể là do anh cung cấp nhỉ?

Hubbard nhếch mép, chẳng bàn tiếp đề tài này.

– Cảm giác bị giam lỏng thế nào?

– Không tồi.

Nói đoạn, anh liếc nhìn những thành viên khác trong khoang. Một viên sĩ quan kế bên thưa:

– Chúng tôi đều cùng trở về từ căn cứ thành phố ngầm, thưa Thượng tá Lục, chúng tôi thề sẽ không tố cáo ngài với quân đội.

Hubbard lau sạch súng trong tay:

– Khỏi cần cảm ơn họ. Chẳng qua là quái vật bao vây thành phố, chúng tôi lại phải tham gia chiến đấu. Cậu giàu kinh nghiệm chống trả quái vật ở thành phố ngầm và ai cũng rõ ràng chuyện đó, họ chẳng ngại hợp tác thêm với cậu lần nữa, nó có lợi cho cả hai bên thôi.

Viên sĩ quan bảo:

– Với tiền đề là thượng tá vẫn sẵn sàng cống hiến cho căn cứ.

Lục Phong hơi nhoẻn khóe môi, anh nói:

– Bắt đầu kiểm tra trang bị đi.

Hubbard đứng kế bên đang lau vũ khí của mình, ấy là một khẩu súng bán tự động màu bạc, ngón tay gã dừng trên báng súng – vị trí đó hằn những vết khắc, dường như là khắc chữ “Đường”.

Anh quan sát hàng chữ đó. Viên sĩ quan bên cạnh chợt hỏi:

– Ai thế?

Hubbard trả lời:

– Một người bạn thôi, quen ba mươi ba năm rồi.

– Lâu phết.

Hubbard đăm chiêu vào hàng chữ kia, mãi sau gã mới mỉm cười:

– Tiếc thật đấy.

– Sao thế?

– Sinh ra cùng nhau nhưng sau cùng không thể chết cùng nhau.

– Nào có chuyện hời như thế.

– Ừ.

Lục Phong khoanh tay nhìn họ trò chuyện. Hàng mi của anh hơi rủ, trông chẳng có vẻ gì là xúc động, và dĩ nhiên những kẻ khác sẽ chả hi vọng rằng thẩm phán giả có thể thấu hiểu cảm xúc của họ.

Mãi cho tới khi Hubbard phát hiện ra một việc.

– Súng của cậu đâu? – Gã hỏi

Lục Phong trả lời:

– Tặng người khác rồi.

Hubbard nhếch môi, chừng như gã đã tỏ tường tất thảy. Tay thủ lĩnh đội lính đánh thuê này rõ ràng khấm khá hơn những ai chỉ hưởng mức lương cơ bản ở quân đội, gã rút một khẩu súng lục đen ngòm ra rồi thảy cho Lục Phong, giây phút chụp được nó, gã nói khẽ:

– Sẽ sống sót.

– Cảm ơn.

Hết chương 79
Đổi cách xưng hô của Tiến sĩ Gheer với lãnh đạo nhé… Tính đổi lâu rồi mà lười nên thây kệ, rốt cuộc kéo dài thêm mấy chục chương, giờ thì sửa hộc máu ( ༎ຶ⌑༎ຶ)

Nhiều cậu hỏi tớ về cp Đường Lam Hubbard ghê, trời ơi hem có spoil tình tiết được đâu đã bảo spoil ngu lắm! Chỉ cần biết là họ sẽ gặp lại nhau và không một điều gì có thể chia cắt họ nữa, vậy là đủ rồi nhé. Couple này đẹp đến nao lòng nên cái kết về họ sẽ không tầm thường đâu.

Với cả tuần sau tớ bận lắm lắm ấy bận tối mắt tối mũi luôn, sợ là chả có thời gian gõ đâu. Nên tớ sẽ ráng hoàn trong tuần sau nữa hic.