Cậy Thế Bắt Nạt Anh

Chương 12

Trong một giây ngắn ngủi, Diệp Xán cảm thấy dường như trong mắt Diệp Tự Minh có một loại cảm xúc thôi bạo tàn ác, nhưng cậu chưa kịp phản ứng lại, cảm giác kia đã biến mất không còn tăm hơi. Diệp Xán nhìn kĩ lại một lần, trong mắt Diệp Tự Minh vẫn là vẻ trầm ổn thường ngày của Diệp tổng.

Hình như đó chỉ là ảo giác, không hiểu sao Diệp Xán lại thấy run rẩy chỉ vì một cảnh tượng ảo giác ấy, trực giác mách bảo cậu nó rất nguy hiểm. Không lâu sau, trực giác này bị người bên cạnh làm biến mất, cậu bị lời nói của Diệp  Tự Minh hấp dẫn lực chú ý, trực giác này cũng biến mất theo lời của hắn.

“Em vẫn còn trẻ, phải quan sát nhiều một chút, đừng vội vàng quyết định như vậy.”

“Quyết định?” – Diệp Xán kỳ lạ nói: “Không thể nào, người đó không có ý này với tôi.”

Tức giận trong Diệp Tự Minh đã lớn đến mức có thể dời sông lấp bể, hắn mất hai giây để khống chế tâm trạng của mình, cau mày hỏi: “Em yêu đơn phương?”

“Phải. Vốn dĩ tôi với người đó là… Bạn bè.” – Diệp Xán biết mình đang đi vào con đường nguy hiểm, với tài quan sát của Diệp Tự Minh, chỉ cần cậu lệch một bước thôi sẽ bị phát hiện. Cậu cố gắng cẩn thận tìm từ, chậm rãi nói: “Người ta rất tốt với tôi, tôi thích người ta, sau này mới phát hiện người ta có mục đích riêng, tôi cũng không muốn thích người ta… Nhưng chuyện tình cảm mà, nói không thích cũng đâu thể không thích luôn được.”

Trước mặt đối tượng thầm mến mờ mịt thổ lộ tình yêu cấm kỵ của mình, Diệp Xán bỗng thấy kích thích bí ẩn, cậu không dừng được, muốn nói nhiều thêm một chút: “Anh có biết người đó là người thế nào không?”

“Không muốn biết.” – Diệp Tự Minh không cần nghĩ đã đáp lời. Với hắn, nghe Diệp Xán nói về người cậu thích là một kiểu dằn vặt, nhưng hắn luôn biết cách che giấu tâm trạng của mình, bây giờ cũng thành công che giấu kín kẽ không một khe hở, hắn ra vẻ anh cả nhẹ nhàng khuyên bảo: “Nếu không phải người tốt lành gì, sau này em đừng nhớ nhung nữa.”

Dáng vẻ không quan tâm của hắn chọc giận Diệp Xán. Cậu khát vọng được Diệp Tự Minh để ý, khát vọng cái người luôn trấn định này lộ ra sắc mặt khác thường, khát vọng trở thành người đặc biệt của Diệp Tự Minh. Đặc biệt là bốn năm trước cậu phát hiện Diệp Tự Minh coi cậu là người ngoài mà đề phòng, khát vọng này đã biến thành chấp niệm.

Khiến hắn tức giận, khiến hắn không thể duy trì thái độ lạnh lùng thế này nữa, Diệp Xán bị cơn giận giựt dây, ác ý nói cho Diệp Tự Minh biết: “Người tôi yêu là đàn ông.”

Quả nhiên Diệp Tự Minh hơi đổi sắc mặt, ngạc nhiên nhìn về phía Diệp Xán.

Buồn phiền tức giận trong lòng Diệp Xán tạm vơi đi một chút, cậu cong môi cười rộ lên. Nếu có người nhìn thấy cậu từ phía xa sẽ mê mẩn với nụ cười xinh đẹp này, chắc chắn sẽ không đoán được rằng nụ cười này xuất phát từ câu nói khiêu khích ác liệt khi nãy.

“Làm sao bây giờ đây, Diệp tổng à, chủ nhân của nhà họ Diệp à, em trai anh là một tên gay, có phải anh sẽ đuổi tôi ra khỏi nhà không?”

Diệp Tự Minh yên lặng nhìn đôi môi đang cười của cậu, nói: “Sao lại thế.”

“Đương nhiên là anh không dám.” – Diệp Xán biết hắn sẽ nói như vậy: “Đừng trách tôi không nhắc nhở anh, nếu tôi lưu lạc đầu đường, việc đầu tiên tôi làm là tìm luật sư. Cho nên, không cần biết trong lòng anh nghĩ thế nào, anh chắc chắn phải giữ tôi bên cạnh.”

Diệp Tự Minh rất đồng ý, nhưng hắn không thể giữ Diệp Xán cả đời, sau này Diệp Xán sẽ ở bên người khác. Nhưng mà, ban đầu hắn đã nghĩ đến cảnh một người phụ nữ không rõ mặt thân mật ôm lấy tay Diệp Xán, bây giờ đổi thành một người đàn ông sánh vai bên cậu, Diệp Xán không cao, người đàn ông sẽ ôm lấy cậu… Không hiểu sao, cảnh tượng này so với cảnh tượng cũ còn khiến hắn khó chịu hơn, hắn mất vài giây mới xua tan được nó đi, mở miệng: “Anh không có ý kiến, đây là… Tự do của em.”

Diệp Xán cười lạnh một tiếng: “Nói miễn cưỡng như thế, cần gì chứ.”

Dường như cậu không muốn nói chuyện với Diệp Tự Minh nữa, rút bàn tay trong tay Diệp Tự Minh ra, đứng lên nhìn bình nước. Vẫn còn nhiều, bởi vì ban nãy cậu sợ nước chảy nhanh sẽ khiến Diệp Tự Minh bị đau, thế nên cậu đã chỉnh chậm hơn nhiều, còn chậm hơn bình nước của mấy đứa trẻ con bên cạnh.

“Tôi sẽ về sau.” – Diệp Xán ném lại câu này, bỏ lại Diệp Tự Minh mà đi.

Có lẽ phải đợi lâu, sợ nhàm chán. Diệp Tự Minh rũ mắt, lòng bàn tay vẫn còn chút hơi ấm, hắn theo bản năng nắm chặt tay giữ lại hơi ấm đó, kim trên mu bàn tay bị lệch một chút, máu đỏ hơi rỉ ra ngoài.

Dường như hắn không phát hiện.

Mười phút sau, có tiếng bước chân vội vã tới gần, kỳ diệu thật đấy, ở cùng một người quá lâu, ngay cả tiếng bước chân của cậu mà hắn cũng nhận ra. Diệp Tự Minh nhạy cảm ngẩng đầu lên, Diệp Xán đang ôm túi thực phẩm đầy ụ đứng trước mặt hắn.

“Y tá, là người này.” – Diệp Xán nó với người phía sau, lúc này Diệp Tự Minh mới nhìn thấy y tá đứng sau cậu, hơi nghi hoặc. Nhưng hắn không hỏi, chỉ nhìn thẳng Diệp Xán.

“Tôi đi tìm bác sĩ Tống đổi phòng đơn cho anh.” – Diệp Xán giải thích, trong tay cậu đầy đồ ăn không có tay trống, y tác giúp Diệp Tự Minh lấy bình nước xuống.

Diệp Tự Minh cao hơn y tá nhiều, y tá kiễng chân nhìn hơi vất vả, hắn tự cầm lấy bình nước của mình: “Để tôi cầm, cô dẫn đường đi.”

“Vâng, Diệp tổng, mời ngài đi bên này.” – Y tá bị bác sĩ Tống nói cho biết thân phận của bệnh nhân này, sợ tái cả mặt, cô đưa hai người vào phòng đơn, đang định ra ngoài bỗng nghe thấy Diệp Xán kinh ngạc thốt lên: “Tay anh bị làm sao thế? Y tá, y tá, cô mau đến xem xem.”

Y tá trẻ tuổi rùng mình, chỉ sợ vị khách vip này có vấn đề trong ca của mình, cô vội vàng đến kiểm tra tay Diệp Tự Minh, chỉ thấy chỗ kim tiêm xanh tím một mảng, hơi sưng, Diệp Tự Minh hờ hững nói: “Không sao, lúc nãy hơi động đậy, chắc bị lệch kim thôi.”

“Bị lệch kim, để tôi tiêm tay khác cho ngài nhé?” – Y tá cẩn thận hỏi.

Hai người này, một người là giám đốc chức cao vọng trọng, một người là em trai giám đốc, cậu chủ nhỏ của danh gia vọng tộc, nhìn qua có vẻ là công tử khó tính không có tình người. Y tá chỉ sợ bị trách mắng vô cớ, dù sao khi nãy cũng có kẻ đột nhiên gây sự mà. Cũng may, nhìn có vẻ hai người không tức giận gì, Dịệp Xán nói: “Đổi tay đi, làm phiền cô rồi.”

Y tá thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng rút kim, truyền dịch tay bên kia của Diệp Tự Minh, dọn dẹp đồ đạc ra ngoài.

Cô vừa đi, Diệp Xán ngay lập tức trở mặt trách mắng: “Tôi mới đi có mười phút thôi đấy! Anh không thể ngồi im được à? Tay sưng cũng không biết đau… Anh muốn chọc tức tôi à!”

Diệp Tự Minh nhìn cậu trợn mắt thở phì phì, không hiểu sao lại muốn cười, nhưng hắn biết nếu hắn dám cười em trai sẽ không chỉ trợn mắt như thế này đâu, chắc chắn sẽ xù lông tức giận. Em trai mà xù lông sẽ khó dỗ dành lắm, Diệp Tự Minh nhịn cười, đổi sang chuyện khác: “Sao đột nhiên lại chuyển phòng đơn? Không phải lúc trước em nói truyền nước ở ngoài cũng được à.”

“Anh ngồi ngoài đó mười mấy phút đã có hơn năm người lén anh rồi, chúng ta ngồi xa như thế mà mắt sắc của người ta vẫn tia được.” – Dịệp Xán cắn răng nghiến lợi: “Anh thực sự không phát hiện hay thích được thế hả?”

“Thứ nhất, anh thực sự không phát hiện, thứ hai…” – Diệp Tự Minh nhìn mặt Diệp Xán, nói ra lời từ tận đáy lòng: “Anh cảm thấy có ít nhất ba người nhìn em.”

“Thôi bỏ đi, tôi đâu được chào đón như Diệp tổng, bốn năm trước một bức ảnh chụp nghiêng của người nào đó còn nổi tiếng hơn cả minh tinh tuyến đầu.” – Diệp Xán bóc một túi bánh mì nhỏ, đặt vào tay Diệp Tự Minh: “Tôi mua ít đồ ăn vặt dưới lầu, mua cho tôi ăn, thấy anh bệnh tật thế này, trên tinh thần nhân đạo tôi mới chia cho anh một ít.”

Lần này Diệp Tự Minh không nhịn cười được nữa, khóe miệng cong lên. Hắn hiểu quá rõ khẩu vị của Diệp Xán, đồ chiên nướng, đồ uống có gas, thức ăn nhanh, tất cả những đồ ăn không lành mạnh đều là món khoái khẩu của cậu, cũng may cậu không tham ăn. Cũng có thể do Diệp Tự Minh quản lý lượng ăn của cậu hơi nghiêm khắc, Diệp Xán lúc nào cũng gầy hơn bạn bè cùng tuổi, thế nên Diệp Tự Minh rất đau đầu. Lúc hắn mới lên đại học, bạn bè của hắn ngày ngày lướt web mua sắm, chơi game, còn hắn ngày nào cũng tìm “Trẻ con kén ăn phải làm thế nào”, “Năm cách khiến trẻ con thích ăn cơm”.

Nhưng bây giờ, Diệp Xán mua cái gì, bánh mì, ngũ cốc, bánh quy, nước trái cây, sữa bò, không hề có đồ dầu mỡ mà bác sĩ dặn phải kiêng, cũng không có đồ uống có gas kích thích cổ họng.

“Anh uống nước trái cây hay sữa bò?” – Diệp Xán hỏi.

“Nước trái cây.”

Một tay Diệp Tự Minh truyền nước, một tay bóc nilon bọc ống hút, Diệp Xán cầm hộp nước trái cây đến trước mặt hắn, Diệp Tự Minh tự nhiên cắm ống hút vào, cầm hộp hút từng ngụm.

Mặc dù cãi vã nặng nề đến đâu, hai người đã sinh hoạt cùng nhau quá lâu rồi, hiểu ý nhau đến mức sắp liền thành một khối rồi.

Diệp Xán đưa đồ ăn cho Diệp Tự Minh, lúc này cậu mới phát hiện mình không có chỗ ngồi. Phòng đơn này có một giường và một ghế sofa cho người nhà, Diệp Tự Minh không muốn nằm, đang ngồi trên ghế sofa, Diệp Xán ra ngoài tìm y tá mang ghế tới, cậu muốn ngồi bên cạnh Diệp Tự Minh trông hắn.

Cậu vừa ra ngoài, Diệp Tự Minh đã đẩy lệch kim tiêm trên tay mình. Diệp Xán không dám ra ngoài nữa, mất hứng nhìn mu bàn tay xanh tím của Diệp Tự Minh, dường như nhìn nó lâu sẽ khiến nó tốt hơn.

Diệp Tự Minh lại nghĩ rằng cậu vẫn còn đắm chìm trong đề tài khi nãy, hắn biết người trẻ tuổi come out với gia đình thường không quá dễ chịu, thế là hắn nhắc lại đề tài đó: “Tiểu Xán, không cần biết em thích người nào… Không cần biết xảy ra chuyện gì, em mãi mãi là em trai của anh.”

Diệp Xán ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Diệp Tự Minh, hắn nói tiếp: “Em do anh nuôi lớn, anh hiểu em rất rõ. Anh luôn tự hào vì em, em đừng lo lắng xu hướng tính dục của mình sẽ làm thay đổi cái nhìn của anh với em.”

Lời nói này quá dịu dàng, như khi cậu mười mấy tuổi, qua cái tuổi trẻ con ngây thơ hồn nhiên, Diệp Tự Minh không còn quản cậu chặt nữa, cũng rất ít khi nói chuyện với cậu nhu vậy. Diệp Xán không muốn thừa nhận rằng cậu bị hắn làm cảm động, cũng hơi thẹn thùng vì lời khích lệ của hắn, lầm bầm: “Tôi không lo lắng. Anh, anh có muốn ăn bánh mì không?”