Cha Nuôi! Con Hận Người!

Chương 166

Cô ả vừa rời đi chưa được bao lâu thì Thẩm Tư Linh tới nơi, cô vào trường, tới cái ghế đá mà Ly Ly hay ngồi nhưng không thấy cô bé. Thẩm Tư Linh nghĩ rằng chắc Ly Ly chỉ quanh quẩn đâu đấy, cô đảo mắt nhìn mọi ngóc ngách, tìm kiếm xung quanh nhưng vẫn không thấy cô bé đâu. Lúc này Thẩm Tư Linh mới bắt đầu lo sợ, cảm thấy bất an, chân bước đi thật nhanh tới văn phòng. Cô xộc thẳng vào trong, các giáo viên đều đổ dồn ánh mắt về phía cô, Thẩm Tư Linh không quan tâm, lật đật chạy tới bàn làm việc cô giáo của Ly Ly.

"Cô ơi! Tôi là mẹ của Ly Ly, tôi tới đón con bé nhưng không thấy nó đâu hết."

Cô giáo có hơi bất ngờ, sau đó vội trấn an Thẩm Tư Linh:

"Cô bình tĩnh! Lúc nãy tôi đã thấy cô đón cháu mà."

"Cái gì!? Tôi sao?" Cô nhăn mày khó hiểu, nghĩ bản thân đã nghe lầm nên hỏi lại một lần nữa.

"Đúng mà... Tôi thấy cô vừa mới đưa cháu đi, sao giờ cô lại ở đây?"

"Cô có lầm không? Tôi vừa mới tới, tôi không có gặp con bé."

Thẩm Tư Linh chợt nghĩ ra điều gì đó, khuôn mặt cô xanh xao:

"Cô giáo! Có khi nào con bé..."

Cô ta thấy cô lưỡng lự, câu nói ra khỏi miệng nửa chừng thì ngừng lại.

"Sao ạ?"

"À không có gì. Tôi xin phép."

Thẩm Tư Linh rời khỏi, cô vừa lên xe liền lấy điện thoại gọi cho Lâm Tạ Phong, đợi đầu dây bên kia bắt máy.

"A lô."

"Anh ơi! Ly Ly bị bắt cóc rồi!"

"Cái gì? Tại sao lại bị bắt cóc?" Lâm Tạ Phong kinh ngạc, giọng nói trong điện thoại thể hiện sự hoảng loạn.

"Nghe cô giáo nói có một người giống em đón con bé. Bọn họ vừa rời đi không lâu."

Anh ở đầu dây bên kia vội vàng khoác áo ra khỏi phòng, vừa đi vừa nói chuyện:

"Anh sẽ cho người tìm kiếm."

"Em thấy sợ quá, tự nhiên ở đâu ra lại có một người giống em. Ly Ly trước giờ không theo người lạ, chắc chắn cô ta phải giống 100% con bé mới ngoan ngoãn nghe lời."

"Em nhớ lại trước đây có gây thù với ai không? Anh nghĩ chuyện này không đơn giản chỉ là bắt cóc!"

"Em không nhớ rõ."

"Thôi được, em bình tĩnh lại. Anh kêu Thư ký gọi cho Hắc Tiệp và Tần Hạo rồi."

"Em cũng phải đi tìm con bé."

Thẩm Tư Linh định ngắt điện thoại thì Lâm Tạ Phong lại nói tiếp:

"Súng em còn giữ chứ?"

"Ừm."

"Em cẩn thận! Có gì thì phải rút súng ra tự vệ liền."

"Em biết rồi."

Cô cúp máy tiện tay quăng điện thoại sang ghế bên cạnh, Thẩm Tư Linh chạy xe với tốc độ nhanh kiếm ở các nơi quen thuộc mà bọn họ từng đến.

Mười phút sau điện thoại của cô lại reo lên một lần nữa, lần này là số lạ.

"Ai đó?"

"Chào... Thẩm Tư Linh!" Một giọng nữ ở đầu dây bên kia.

Thẩm Tư Linh cảm thấy giọng nói này rất quen, cô có hơi nghi ngờ.

"Cô là ai? Tại sao lại biết tên tôi?"

"Tôi là ai đâu quan trọng, quan trọng là giờ con cô đang ở đâu?"

"Ly Ly! Cô là người bắt cóc con bé?"

"Tám giờ, ở ngôi nhà bỏ hoang đường Xuân Lâm! Nên nhớ cô chỉ được đi một mình nếu không... Con cô tôi không chắc sẽ giữ mạng... Ha... Ha..." Cô ả nói xong cười lớn rồi cúp máy.

Thẩm Tư Linh hoảng sợ, không biết phải làm gì lúc này. Cô vội nhắn một tin báo cho Lâm Tạ Phong biết.