Cha Tổng Tài: Mẹ Và Bảo Bảo Trở Về Rồi!

Chương 47: Thật Sự Rất Giống

Lão Trịnh nghe được lời của Lệ Tư Dạ thì rất tức giận, nhưng ở nơi này, người có tiếng nói nhất không phải ông ta.

Nếu muốn tranh luận thêm, ông ta phải có bằng chứng chứng minh Thẩm Nguyệt là nội gián mới được.

Sắc mặt ông ta sa sầm, ánh mắt không phục, còn lộ liễu nhíu mày thể hiện sự khó chịu.

Lệ Tư Dạ phát hiện ra, ánh mắt lướt một vòng quanh bàn họp, người bị anh nhìn trúng đều tránh né ánh mắt của anh, cảm thấy sau lưng rét lạnh. 

Lúc này, anh dừng lại ở một vị trí, trực tiếp gọi thẳng tên họ của người ta:

“Trịnh Mã Kiên, ông có gì bất mãn với tôi phải không?”

Bình thường Lệ Tư Dạ vẫn dành cho những cổ đông trong tập đoàn Lệ thị, đặc biệt là những người lớn tuổi sự tôn trọng nhất định.

Một khi bị gọi thẳng tên như thế, có nghĩa người ấy đã chọc trúng vảy ngược của anh.

Lão Trịnh lập tức thu lại vẻ mặt đáng chết của mình, trong lòng hơi run rẩy một chút.

Lệ Tư Dạ bình tĩnh nói:

“Ông sắp cưới con gái của Thẩm Triết nhỉ? Nếu vậy thì theo bối phận, ông còn phải gọi Thẩm Nguyệt một tiếng chị mới đúng.

Đều là người một nhà cả, hà cớ gì muốn vùi dập làm khó cô ấy?”

Trợ lý Thẩm đứng phía sau nghe được mà khóc ròng, bản thân cũng họ Thẩm, tại sao chưa từng thấy Lệ tổng đứng ra bảo vệ hắn như vậy bao giờ, đúng thật bất công! Xét thấy hôm nay Lệ tổng phá lệ nói rất nhiều, hắn đoán sếp của mình chắc bực bội lắm.

Bây giờ tình hình căng thẳng, thân là một trợ lý giỏi, hắn phải tìm lý do để tan họp sớm đề phòng xảy ra mâu thuẫn không thể vãn hồi mới được! 

Trợ lý Thẩm vừa nghĩ vừa cúi đầu, ở bên tai Lệ Tư Dạ khuyên nhủ:

“Lệ tổng, không cần phí thời gian với lão ta nữa, đồ ngài đặt đã đến rồi.”

“Không vội, mang tài liệu vừa nhận được vào đây.”

Nỗ lực của Thẩm Nhất Độ không thành.

Lệ Tư Dạ còn định chờ thêm một thời gian nữa mới công bố ra ngoài, nhưng nếu có người cứ lăm le động vào người phụ nữ của anh, anh cần phải cho họ chút giáo huấn.

Trợ lý Thẩm chỉ có thể vâng dạ rồi ra ngoài, phải năm phút sau liền trở lại với một xấp ảnh trên tay. 

Lệ Tư Dạ đan hai tay vào nhau, nhàn nhạt nói:

“Phát cho họ.”

Lúc này, mỗi người đều mang tâm lý thấp thỏm không rõ cấp trên muốn làm gì.

Họ vốn sẽ được tan họp sớm nếu lão Trịnh không nhiều chuyện gây sự!

Họ nhận được ảnh từ tay trợ lý Thẩm sau đó cúi đầu nhìn xem, chỉ cần liếc sơ qua sẽ thấy hai người bên trong là hai người phụ nữ đang trao đổi với nhau, có cả ảnh cận mặt.

Một số người còn chưa hiểu điều này có nghĩa là gì, nhưng lão Trịnh thì vừa xem vừa xanh mét cả mặt.

“Đây, Lệ tổng…” Ông ta lắp bắp.

“Đây là gì vậy?”

Trợ lý Thẩm nhíu mày:

“Vợ sắp cưới của ông mà ông còn không nhận ra hay sao?”

“Nhưng, tôi…” 

Lão Trịnh càng luống cuống hơn, bởi ông ta đã dặn dò Thẩm Na làm gì cũng phải cẩn thận, tuyệt đối không được tự mình hành động.

Mẹ kiếp! Trí thông minh của Thẩm Na đem cho chó gặm rồi hay sao?

Trợ lý Thẩm không chờ Lệ Tư Dạ sai bảo đã chủ động giải thích:

“Ảnh trên tay mọi người là bằng chứng rõ ràng cho thấy trợ lý trưởng phòng qua lại với Thẩm Na, và Thẩm Na cũng đã lén lút gặp mặt Dương Lâm.”

So với Thẩm Nguyệt, Lệ Tư Dạ làm việc càng nhanh chóng triệt để hơn.

Chỉ trách tài lực của họ hiện tại quá khác biệt, vì vậy trong lúc Thẩm Nguyệt phải tự mình ra ngoài thu thập chứng cứ, Lệ Tư Dạ cũng biết hết rồi.

Muốn chơi sau lưng Lệ thị dễ vậy ư? Bây giờ anh muốn đè bẹp công ty Dương Quang cũng không thành vấn đề, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Lão Trịnh lúc này á khẩu không dám lên tiếng, trong lòng bực bội vô cùng.

Lệ Tư Dạ nói với Trịnh Kiên:

“Còn muốn ở lại Lệ thị thì phải biết điều, hiểu rồi chứ?”

“Vâng.”

Lão Trịnh cắn chặt răng, mặt già cau có nhưng không dám ngẩng đầu lên quá cao, sợ bị nhìn thấy.

Vốn nghĩ mọi chuyện đến đây sẽ kết thúc, vậy mà có người không sợ chết lên tiếng:

“Nhưng mà Lệ tổng, tôi cảm thấy mối quan hệ của Thẩm Nguyệt và người đàn ông kia cũng tương đối phức… tạp.”

Càng nói về sau, giọng người nọ càng nhỏ, cuối cùng là bị ánh mắt quá đỗi thâm sâu của Lệ Tư Dạ nhìn mà câm miệng.

Sau đó trực tiếp gập người nói:

“Xin lỗi, là tôi không hiểu chuyện.”

“Còn có lần sau thì cậu cũng không cần ở lại Lệ thị nữa.” Lệ Tư Dạ cực ghét người khác nghi ngờ quyết định và lời nói của mình.

Anh đứng lên, không nói thêm lời nào đã rời khỏi đó.

Cạch.

Cửa phòng đóng lại, trợ lý Thẩm đi qua cho cái tên ngu ngốc mới phát biểu kia một ánh mắt nảy lửa, tức giận quát:

“Cậu bị điên rồi à?”

“Tôi chỉ buột miệng…” 

“Các người nghe kỹ đây, lần sau tuyệt đối phải tôn trọng những gì Lệ tổng nói.

Bây giờ Thẩm Nguyệt là bạn gái của ngài ấy, không được nói mấy câu đáng chết như vừa rồi nữa!”

Trợ lý Thẩm nói xong vội vàng sắp xếp hồ sơ trên bàn rồi ôm đi ra ngoài, trong lòng buồn bực.

Những người này chọc giận Lệ tổng, người phải chịu chỉ có hắn.

Lệ Tư Dạ đi dọc hành lang, không nhịn được mà nghĩ đến Thẩm Nguyệt.

Anh thầm nhủ không thể để người phụ nữ tương lai của mình chịu uất ức, vì vậy lập tức liên hệ cho cô.

“Chuyện gì vậy? Bộ trang sức cưới của tôi cần chỉnh sửa ở đâu sao?” Thẩm Nguyệt nhỏ giọng hỏi.

Lệ Tư Dạ có thể nghe được cả tiếng chó sủa và tiếng cười đùa của Thẩm Tư Hạo thông qua điện thoại, chân mày đang hơi nhíu lại cũng giãn ra:

“Không phải chuyện công việc.

Tôi gọi đến muốn hỏi em vấn đề trợ lý trưởng phòng ăn cắp bản vẽ của em bán đi cho công ty Dương Lâm, em định xử lý thế nào?”

“Kiện.”

Một chữ chắc nịch, cho dù biết lý do phía sau hành động của người đó, cô cũng như cũ cứng rắn đưa ra quyết định này.

Bất kỳ ai đối đầu với cô đều phải trả giá đắt, cô tiếp:

“Đây là quy luật cuộc sống, người không vì mình trời tru đất diệt.”

Lệ Tư Dạ rất thích tính cách này của cô, trước kia anh từng nhẹ dạ cả tin, bị người hãm hại vào đường cùng, cho nên có thể nói họ đồng bệnh tương liên, anh hiểu cảm giác của Thẩm Nguyệt.

Anh bước vào phòng làm việc, đóng cửa lại rồi hỏi:

“Vậy đã thuê luật sư chưa? Có cần tôi giúp không?”

Thẩm Nguyệt nói:

“Luật sư Nghiêm luôn giúp đỡ tôi mà, cảm ơn anh đã có ý tốt.

Đến lúc đó có lẽ Lệ thị phải đứng ra kiện Dương Quang mới được.”

Luật sư Nghiêm? Lông mày của Lệ Tư Dạ hơi nhíu lại, người đó không phải là Nghiêm Lạc chứ? Một tên luật sư nổi tiếng ở Vân Thành vì luôn chỉ thích nhận những vụ kiện tụng mà liên quan đến mỹ nữ.

Bàn xong chuyện kiện tụng, Lệ Tư Dạ còn chưa kịp hỏi thêm gì, Thẩm Nguyệt đã xin phép tắt máy.

Từ trước đến giờ anh luôn là người từ chối phụ nữ, nhưng kể từ khi gặp Thẩm Nguyệt, anh mới hiểu cảm giác theo đuổi một người khó khăn thế nào.

Lệ Tư Dạ thở dài thườn thượt, không biết phải làm sao.

Tan làm, Lệ Tư Dạ bảo trợ lý Thẩm đi mua chút đồ ngon rồi nói với hắn:

“Hôm nay tôi sẽ tự lái xe.”

“Vâng.” Trợ lý Thẩm lén lút nhìn sắc mặt của sếp tổng, suy đoán không biết ngài ấy đi đâu.

Chiếc xe thể thao màu đen chạy vụt đi, thẳng đến vùng ngoại ô thành phố và dừng lại gần nhà của Thẩm Nguyệt.

Lệ Tư Dạ nghĩ mình điên rồi, cho nên anh mới đến đây! Anh chần chừ ngồi trong xe quan sát căn nhà nhỏ đang sáng đèn, cuối cùng hít sâu một hơi cầm lấy túi quà vặt cho Thẩm Tư Hạo lên, đi tới nhấn chuông cửa.

Chào đón anh là Thẩm Tư Hạo và một chú cún cao lớn, vừa thấy anh, thằng bé liền mở to đôi mắt và hưng phấn kêu lên:

“Chú Lệ!”

Thẩm Tư Hạo nhanh tay mở cửa, lúc đứng chờ còn nhảy tưng tưng tỏ vẻ rất vui mừng.

Lâu ngày không gặp, Thẩm Tư Hạo tiến lên ôm chân chú Lệ yêu dấu của mình, nói:

“Chú đến tìm mommy ạ?”

“Ừm, bàn công việc.” Lệ Tư Dạ bị một đứa trẻ nhìn thấu, có hơi mất tự nhiên.

Lúc anh vào nhà liền ngửi được mùi thơm bên trong, Thẩm Nguyệt đang nấu cơm cho con trai, nghe tiếng động nghiêng đầu nhìn ra, thoáng giật mình:

“Sao anh lại đến đây?”

Thẩm Tư Hạo tài lanh chạy qua ôm mẹ, cười nói:

“Chú đến tìm mommy đó ạ.”

Thấy con trai vui vẻ một cách lạ lùng, Thẩm Nguyệt đen mặt.

Thằng bé này lại bắt đầu rồi!

“Có làm phiền em và thằng bé không?”

“Không sao, lần sau anh đến thì có thể báo trước một tiếng, tôi chuẩn bị cả phần cho anh nữa.” Thẩm Nguyệt đáp mà không nghĩ nhiều.

Nghe cô đề cập đến “lần sau”, trái tim Lệ Tư Dạ như nở ra một đóa hoa tươi mơn mởn, sắc mặt cũng dễ nhìn hơn nhiều.

Anh đặt quà trên tay lên bàn cơm và nói:

“Tôi ăn rồi, chỉ đến để bàn chút chuyện thôi.”

Thẩm Nguyệt cũng thả dụng cụ trên tay xuống, tắt bếp, tháo tạp dề ra và hỏi:

“Chuyện gì vậy? Có gấp lắm không?”

“Không gấp, là về bộ trang sức cưới mà em đã gửi.” Lệ Tư Dạ nhìn chăm chú vào mái tóc đang búi lại thành một búi nhỏ sau đầu cô, trông rất có hương vị gia đình.

Thẩm Nguyệt nói:

“À, vậy chúng ta ra ngoài nói chuyện.

Anh đứng ở đây mùi thức ăn sẽ bám vào người đó.” 

Hai người di chuyển về phía phòng khách và ngồi xuống, Thẩm Tư Hạo cùng Bò Sữa cứ nhảy tưng tưng ở bên cạnh như hai con khỉ nhỏ tăng động.

Thẩm Nguyệt mất mặt không chịu được, trừng mắt cảnh cáo con trai.

Lệ Tư Dạ thì mỉm cười đưa tay vỗ nhẹ vị trí bên cạnh, Thẩm Tư Hạo liền nhe răng với mẹ và chạy qua ngồi cạnh anh.

Lệ Tư Dạ xoa xoa đầu nhỏ của Thẩm Tư Hạo, nói với Thẩm Nguyệt:

“Tôi muốn hỏi em thiết kế bộ trang sức này khi nào?”

“Lúc còn ở Mỹ.” Thẩm Nguyệt rót cho anh một ly nước.

“Vốn là thiết kế cho bản thân, nhưng có vẻ không cần thiết nữa rồi.”

Lệ Tư Dạ đến đây chẳng vì lý do gì cả, chỉ tìm bừa một chuyện để hỏi, nào ngờ biết được tin tức này.

Dành riêng cho bản thân sao? Anh nghiêm túc nhìn Thẩm Nguyệt:

“Vậy tôi sẽ biến nó thành sản phẩm độc nhất, chỉ sản xuất một bộ.”

“Như vậy cũng được sao?” Cô bất ngờ, thế này chẳng khác gì anh đang thiên vị cho cô.

Những sản phẩm độc nhất thường phải dùng đá quý đặc biệt để hoàn thành, như vậy mới tôn lên được giá trị sản phẩm.

Trong đầu Lệ Tư Dạ nghĩ gì, người ngoài căn bản sẽ không hiểu được.

Anh nói:

“Được chứ.”

Thẩm Tư Hạo nằm bên cạnh nghe hai người nói chuyện, đột nhiên cảm thấy chú Lệ thật sự rất phù hợp với gia đình này.

Thằng bé phát ra tiếng cười khi được Lệ Tư Dạ sờ lên bụng, chẳng khác gì chú cún con.

Đối diện với một lớn một nhỏ đang đùa giỡn đối diện, Thẩm Nguyệt thoáng thất thần.

Giống.

Thật sự rất giống.

Cô bây giờ ngày càng hoài nghi bọn họ là cha con! Chân mày cô nhíu lại, siết chặt nắm tay.

Chờ vụ kiện tụng này kết thúc, cô phải tìm cơ hội hỏi Lệ Tư Dạ..