Cha Yêu Nghiệt, Mau Buông Mẹ Ta Ra!

Chương 22: Bị sát hại

Tác giả : Lập Lập ( Lập Yết Hạ )

 Chap 22 : Bị sát hại 

      Cơn mưa ngày càng to hơn , tiếng sấm chớp vang cả bầu trời . Cho dù là tán cây lớn hay bé đều bị cơn gió tàn bạo làm sụp đổ . Nó như cơn giận dữ , giận đến mất phá nát tất cả . 

       Những ánh đèn chập chờ rồi vụt tắt , cả đám người trực đêm hoảng sợ nhìn nhau rồi dùng bộ đàm gọi bảo vệ .

       Nửa tiếng hơn đã trôi qua nhưng chưa có lấy một ánh điện nào . Đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện này , nếu khu vực bị cúp thì họ sẽ sử dụng máy phát điện . Chỉ cần chưa đến một phút là mọi thứ trở lại bình thường mà bây giờ thời gian đã trôi qua rất lâu . Đám người trực đêm ôm lấy nhau , những cơn gió lạnh lẽo thổi qua khiến họ sởn gai ốc . 

      Màn đêm bao trùm lấy tất cả .

      Bóng tối là thứ an toàn nhất và cũng là thứ nguy hiểm nhất .

  -“ Bệnh nhân đang chạy khỏi phòng tán loạn kìa , mau đi kiểm tra và trấn an họ ngay ”

      Đám trực đêm lập tức cầm đèn chạy khắp nơi , không một ai ở lại phòng trực . Chiếc đèn trên bảng số 503 chớp liên tục , ánh đèn màu đỏ làm cả căn phòng tối chói rực . Tiếng kêu báo hiệu liên tục phát ra nhưng chẳng một ai nhìn thấy hay nghe thấy . 

      “ Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa ..  ”

      Tiếng la lớn làm Hoạn Nhi giật mình , Thất Nghị bật người ngồi dậy thở khó nhọc :

-“ Nghị Nghị , anh sao thế ?? ”

     Hoạn Nhi giang tay định ôm lấy anh thì bất ngờ bàn tay bị giữ lại :

-“ Em ngủ đi , anh không sao ”

     Thất Nghị rời khỏi giường , khuôn mặt lấm tấm mồ hôi . Anh vừa mơ thấy cái gì đó , nhưng vừa giật mình tỉnh dậy thì anh lại không thể nhớ ra . Giấc mơ đó quả thật rất đáng sợ . Không .. phải nói là rất đau đớn . Bên trong lòng ngực anh rất đau , cảm giác này quả thật rất khó chịu . 

     Thất Nghị bất an đi lại bàn tìm chiếc điện thoại . Không một tin nhắn hay cuộc gọi nào , anh lo lắng thở dài . Nhược Di , em không sao chứ ??

       ..

    Cơn mưa kéo dài cả đêm không ngớt . Tuy cơn mưa không dữ dội như đêm qua mà nó chỉ là cơn mưa phùn nhẹ nhưng vô cùng lạnh lẽo đến thấu da thịt .

    Đường xá tan hoang với những cái cây to lớn bị đổ ngã . Những cơn gió nhẹ nhàng lướt qua nhưng cũng đủ khiến người khác rùng mình sởn gai ốc .

    Đan Đan tay cầm hộp đựng cháo nóng mỉm cười nhìn Du Du nói :

-“ Lát nữa tớ sẽ xin Nhược Nhược làm mẹ nuôi ”

-“ Ừm , tớ nữa . Không biết đứa bé trong bụng là trai hay gái nhỉ ?? Oa , nghĩ đến đã hồi hộp ”

-“ Đến rồi kìa , mau ra thôi ” 

      Chiếc thang máy vừa “ ting ” lên thì Đan Đan nắm lấy tay Du Du bước ra ngoài . Cả hai phấn khởi cười tươi tắn rồi mau chóng đứng trước cửa phòng định đi vào thì Đan Đan níu tay áo Du Du lại , chau mày nói nhỏ :

-“ Hai người đó đã dậy chưa , tự nhiên đi vào thấy hơi kì ”

     Đan Đan ngại ngùng đứng trước cửa không dám mở , Du Du bực bội khi phải chờ đợi liền mở cửa cười tươi tắn bước vào :

-“ Nhược Nhược khả ái , chúng tớ m-.. Nhược Nhược , cậu sao vậy ?? Bác sĩ , bác sĩ đâu ?? ”

   Đan Đan đang đứng phân vân nên vào hay không thì nghe thấy tiếng kêu la hoảng sợ của Du Du liền hốt hoảng chạy vào .

   Sàn nhà đầy vệt máu khô , Nhược Nhược đang ngất dưới sàn .  Một tay ôm khưng khưng lấy bụng , tay kia nắm chặt chiếc điện thoại . 

   Du Du hoảng loạn nhấn chuông liên tục . Còn Đan Đan chạy đi tìm bác sĩ gần đó . 

    Thất Nghị quần áo xộc xệch chạy vào trước phòng cấp cứu . Vừa tới Phúc Vĩnh đã giáng cho anh một cú đấm :

-“ Đêm qua anh ở đâu mà để em tôi ra nông nổi như thế ?? Từ ngày Nhược Di , em tôi theo anh về nhà đã hạnh phúc hay sung sướng ngày nào chưa ?? Hay toàn là bị hành hạ , đau khổ .. Em tôi có mệnh hệ gì thì đừng trách tôi .. họ Vương các người không được yên đâu ”

     Hoạn Nhi thấy Phúc Vĩnh bay lại đánh Thất Nghị liền chạy lại xô Phúc Vĩnh ra . Tố Tố cũng đi lại nắm lấy tay Phúc Vĩnh nhẹ giọng khuyên nhủ :

-“ Được rồi , anh mau ngồi xuống bình tĩnh lại . Nhược Nhược chắc chắn sẽ qua khỏi mà , anh nóng giận như thế Nhược Nhược sẽ không vui đâu ”

    Thiên Hà gục đầu bên vai chồng , nước mắt lăn dài trên má . Khuôn mặt xanh xao mệt mỏi :

-“ Em đừng khóc nữa , đề lát nữa Di Di nó thấy thì cười em cho coi ”

    Phúc Khôi lấy tay lau đi nước mắt cho bà . Nhược Di , xin con đừng xảy ra bất cứ mệnh hệ gì . Nếu không , chúng ta ..

    Một cô y tá hớt hải chạy ra :

-“ Ai là người nhà bệnh nhân trong đó ?? Ai có cùng nhóm máu B xin đi theo tôi ”

    Phúc Vĩnh liền đi theo cô y tá xét nghiệm lấy máu .

    Phòng cấp cứu , Nhược Di đã ở trong đó hơn 4 tiếng đồng hồ nhưng vẫn chưa thấy ra . Phúc Vĩnh lấy máu xong đi tới bên cạnh cha , cả hai đứng dậy đi ra ngoài . Tố Tố biết ý liền đi đến bên cạnh mẹ , an ủi .

   .. 

-“ Có thai , tại sao bây giờ con mới nói cho ta ”

-“ Là lỗi của con , thật xin lỗi ” 

-“ Nếu lời xin lỗi của con khiến Di Di không phải nằm trong phòng cấp cứu như bây giờ thì ta đã bắt con phải xin lỗi đến vạn lần ”

-“ Mau cho người điều tra chuyện này , nhất định phải tìm ra kẻ chết tiệt nào dám làm hại con gái ta .. ”

    Phúc Khôi sát khí đằng đằng lạnh lùng nói . 

    Hai người vừa vào thì vừa lúc cánh cửa mở ra , bác sĩ bước ra cùng đám y tá . Mọi người xung quanh kích động đứng dậy :

-“ Mời mọi người đi theo tôi ”

    Mọi người vừa ngồi xuống sofa thì bác sĩ cũng ngồi xuống hạ giọng nói :

-“ Tính mạng của bệnh nhân đã không còn nguy hiểm nhưng chúng ta vẫn phải trông chờ theo dõi . Hiện giờ bệnh nhân vẫn chưa thể tỉnh lại . Còn nữa , về đứa bé trong bụng thật sự tôi rất lấy làm tiếc , đã không còn kịp ”

-“ Đứa bé ?? Đứa bé nào ?? ”

    Thất Nghị ngơ người trước câu cuối cùng của bác sĩ . Phúc Vĩnh gào lên xông tới đánh Thất Nghị , lửa giận phát lớn trong lòng anh  :

-“ Đồ ngu , là con mày . Nó chỉ mới được trong bụng ba tuần thôi mà đã bị người ta giết . Nhược Di , em gái tao mà biết nó sẽ ra sao đây ?? Đều là do mày hại ”

    Thiên Hà ngất đi , Phúc Khôi ngồi cạnh đỡ bà . Du Du , Đan Đan , Tố Tố cả ba người nước mắt đều lẳng lặng rơi . Hoạn Nhi khẽ cười trong lòng , là do cô tự chuốc lấy . Lỗi là do cô , đừng trách tôi .

 ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

  Lập Lập : hấp dẫn không ?? Nhớ bình chọn cho truyện nhé (▰˘◡˘▰)  .. Nhớ theo dõi chap tiếp theo ~~~~