Chán Đời Sống Lại

Chương 56: Thủ lĩnh tu sinh

"Bên này, bên này…"

"Cười lên nào!"

"Tách… Tách… Tách..."

"Tránh ra, tôi tới trước."

"Bé cưng, em yêu anh!!!"

"Vĩnh An… Vĩnh An… Vĩnh An…"

Trước cầu ô thước dẫn vào núi Ngọc Sương, mọi người đang trong tình trạng mất kiểm soát. Hoa và quà ngập trời. Tiếng hú hét ầm ĩ, cãi nhau chí chóe, không ai nhường ai. Một khung cảnh hỗn loạn chưa từng thấy.

Biển người cuồng nhiệt vây quanh Cao nhân trẻ tuổi. Cậu liên tục bị kéo sang bên này, rồi lại níu sáng bên kia. Ai cũng muốn chạm vào thần tượng một chút.

Tình hình còn rối loạn hơn lúc Đại Dương tụ đan. Nói gì thì nói, hắn đã là người của nhà họ Mạc. Đám đông lúc đó không có ý tưởng tranh giành, chỉ muốn đến chúc mừng nhằm xây dựng nền móng cho mối quan hệ sau này.

Vĩnh An hoàn toàn khác biệt. Cậu chưa ngả theo nhà nào, là người tự do nên mới hấp dẫn đến thế. Nhà có quyền thế thì cố lôi về gia nhập họ tộc. Kẻ yếu hơn cũng muốn mộng mơ phép màu xảy ra.

Tóm lại, nhân vật chính đang bị đám đông ép cho ra bã, quần áo sốc sếch, tóc tai rối bời, biểu cảm khổ không thể tả.

- TRẬN TỰ. - m thanh như nện vỡ lấn át tất cả. Hung thần Xuân Phái xuất hiện.

Cậu thở ra một hơi, sau chừng ấy năm, cuối cùng cũng thấy giọng nói kinh khủng đó có đất dụng võ.

- Không muốn chết thì xếp hàng ngay ngắn vào! - Giáo sư tiếp tục ra lệnh.

Đám đông oán thầm trong bụng nhưng lá gan hãy còn bé lắm, chẳng dám hó hé phản kháng. Nguyên nhân thì chỉ có một, do đánh không lại Tiên nhân kiếm tu mà thôi.

Ông dạt mọi người qua hai bên, xách cổ học trò lôi ra chỗ trống. Cao nhân mới nổi nước mắt lưng tròng, cảm động ngất ngây…

- Vẫn còn lùn lắm! - Xuân Phái vừa xăm soi vừa nhận xét.

Ơ đệt! Đáy mắt Vĩnh An ráo hẳn. Coi như cảm xúc lúc nãy là sai lầm tuổi trẻ, sau này không cần nhắc đến.

- Nhìn cái gì? Trò mau giải quyết đám đông rồi lên phòng học vụ gặp tôi.

Ông cũng chỉ là mở miệng khẩu xà tâm phật thế thôi, làm sao nỡ bỏ rơi học trò trong mớ hỗn loạn này. Xuân Phái lựa chọn đứng sang một bên, khoanh tay nhìn chằm chằm vào hàng người dài dằng dặc. Trên mặt rõ ràng viết lên dòng chữ "manh động sẽ chết".

Có bảo kê bên cạnh, cậu mạnh mẽ hơn vài phần, hô to với mọi người:

- Vị nào tặng hoa, tặng quà, hay tặng bất kỳ thứ gì khác vui lòng đứng sang bên phải. Vị nào có mục đích khác đứng sang bên trái.

Cả đám ớ ra, ai đi tặng quà lại chẳng kèm theo một hai mục đích khác. Giờ lỡ chia như vậy thì biết làm sao? Khách khứa đành ngậm bồ hòn làm ngọt tách ra theo yêu cầu. Hàng bên phải ngoằn ngoèo như con rắn. Hàng bên trái cụt ngủn một đoạn.

Vĩnh An rất hài lòng với kết quả này. Giờ chỉ cần tập trung xử lý nhóm nhiều người trước. Cậu mở nhẫn trữ vật ra và hô to:

- Trước tiên tôi xin cảm ơn tấm lòng của quý vị. Nhưng nhẫn trữ vật này có hạn. Vị nào chậm chân chưa bỏ kịp vào đây thì tôi cũng không có mặt mũi nào cầm quà theo người. Nên đành nhận tấm lòng không nhận quà.

Mọi người liền ùa lên, sợ mình bị bỏ lại phía sau thành kẻ thua cuộc, hứng chịu cơn giận dữ của gia chủ. Mặc dù không được nói chuyện trực tiếp nhưng để lại món quà cũng coi như có cái báo cáo.

Qua hồi lâu, ai nấy đều phát hiện mình đã bị lừa, nhẫn trữ vật này chứa được tất cả.

Cậu vẫn tỉnh bơ như không, nói thêm vài lời:

- Cảm ơn quý vị lần nữa. Tôi xin phép lưu ý một việc, những món quà này sẽ không ảnh hưởng đến quyết định của bản thân trong tương lai. Nếu không còn việc gì nữa thì mời quý vị ra về.

Nói này là có ý gì chứ? Mọi người tỏ vẻ bất mãn. Tiếng nghị luận bắt đầu ong ong bên tai. Có vị không nhịn được mà thốt lên: "Thà không nhận, đằng này ăn xong quẹt mỏ." Vài người khác cũng cùng chung ý kiến.

- Hửm? - Xuân Phái đằng hắng.

Mọi âm thanh đều im bặt. Tất cả tu sĩ đành tự an ủi bản thân, cho rằng Vĩnh An ra vẻ thanh cao thế thôi, ai mà chẳng tham tiền có rồi lại muốn nhiều hơn.

Chẳng qua họ quá xem thường da mặt của vị Cao nhân trẻ tuổi này rồi. Thấy tiền ngu sao không lượm. Ngươi tình ta nguyện đâu ai ép ai. Mắc gì vì mấy thứ này mà sau này phải nhắm mắt làm bậy.

Xử lý xong hàng người bên phải, cậu quay sang bên trái. Vừa liếc qua, Vĩnh An muốn ngất luôn tại chỗ. Ba cô nàng nhan sắc mặn lòi kia đến đây làm gì? Mặt thô, xương to, thân hình như hộ pháp, trang điểm choẹt chòe. Nhưng đó chưa phải là vấn đề chính. Điều làm cậu sợ hãi là tất cả đang cùng nhau liếc mắt đưa tình với mình.

Thanh niên nhìn chăm chú như thế chắc là ưng rồi, quản gia họ Lục thích chí vô cùng, tự phục IQ của mình sát đất. Nhìn đám thất bại kia mà xem, lựa quà sai lầm nên một câu cũng chưa kịp nói, liền bị đuổi khéo về nhà hết rồi. Ông ta càng nghĩ càng tự tin, nhanh nhảu dẫn ba người đẹp qua giới thiệu:

- Chào ngài, tôi là Lục Hải Vinh, đến từ Lục gia. Trong tộc có mấy cháu gái hâm mộ danh tiếng của Cao nhân đã lâu...

Nói đến đây ông ta ngập ngừng nhìn qua giáo sư Xuân Phái, quyết định truyền âm với Vĩnh An cho lành:

- Nay có dịp gặp gỡ, nếu ngài không chê có thể cho mấy em ở lại bên mình giải khuây.

- Tôi không cần, chú dẫn về đi. - Vĩnh An từ chối thẳng thừng. Ai đời lại coi phụ nữ như món hàng, xách đến đây đập thẳng vào mặt thế này. Ở thế giới cũ, tên này nhất định bị phái đẹp xỉ vả chà đạp cho khỏi ngóc đầu trở dậy.

Chắc là do cậu ta ngại thôi mà, dù gì cũng là trai mới lớn thẹn thùng đôi chút có thể hiểu được. Quản gia nhanh trí khuyến khích:

- Ngài thích thì cứ chơi thôi. Các em ấy không cần chịu trách nhiệm, cũng chẳng cần danh phận.

Bàn tay ông ta đưa ra sau lưng ngoắc ngoắc ra hiệu cho ba cô gái tiến lên. Thế là các người đẹp cùng nhau nhào đến mục tiêu.

Cậu sợ hãi trốn sau lưng giáo sư, vụ án xuân dược lần trước vẫn còn lưu lại bóng ma tâm lý. Hễ thấy em gái nào chủ động quyến rũ, cho dù là đẹp hay xấu, cậu cũng tự động đồng hóa thành lọ xuân dược di động, nhìn phát liền muốn co giò bỏ chạy. Đã tới nước này thì chẳng cần nể nang gì nữa, Vĩnh An thẳng tay nhắn tin triệu tập thằng bạn, đồng thời nói với Hải Vinh:

- Chú chờ một chút, đừng manh động.

Hào Nhân nhận được tin nhắn hớt hơ hớt hải chạy tới. Chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra đã bị thằng bạn lôi đến trước mặt mấy người đẹp. Cậu vỗ vai thiếu chủ họ Lục, vẻ mặt khoái trá đẩy họa cho người. - Tặng lại cho cậu. Ráng hưởng đi nha!

Hào Nhân đen mặt, trừng mắt với quản gia, âm thanh rít lên trong miệng:

- Ai bảo chú làm trò này?

- Tôi… - Hải Vinh vẻ mặt mờ mịt, ai đó vui lòng giải thích giúp, nước cờ này đi sai chỗ nào?

Cậu mặc kệ chủ tớ nhà họ Lục, đi xuống nói chuyện với người tiếp theo. Thanh niên trước mặt có thân hình gầy ốm, mắt đen, ánh nhìn sáng quắc, ẩn giấu thêm chút gian manh trong đó. Bộ đồ mặc trên người có chừng hai mươi chiếc túi hộp, nhét đầy đồ đến mức căng phồng. Xem ra cậu và người này có cùng sở thích luộm thuộm, đồng môn nói chuyện với nhau cũng dễ bắt nhịp. - Tôi giúp gì được cho anh?

- Chào ngài, tôi là nhà báo Minh Thông. Cao nhân có thể bớt chút thời gian trả lời phỏng vấn không ạ?

- Dĩ nhiên là không.

Giới nhà báo vốn dày dạn kinh nghiệm, đụng chuyện không loạn, nhanh chóng tung ra chiêu bài.

- Cao nhân thông cảm, lệnh của cấp trên khó trái. Cũng là nồi cơm manh áo, mong ngài bớt chút thời gian.

Cậu định quay người bỏ đi nhưng nghe câu nói này thì đứng lại. Nhìn nhìn người kia một chút. Gương mặt không có quá nhiều cảm xúc. - Anh hẳn là chuẩn bị sẵn bảng câu hỏi. Phiền cho tôi xem trước được không?

- Tất nhiên là được. - Minh Thông cung kính dùng hai tay trình lên bảng câu hỏi. Mặc dù anh lớn tuổi hơn, tuy nhiên trong giới tu sĩ vốn thượng tôn sức mạnh, tu vi không bằng người thì phải ráng khúm núm. Thao tác như vậy cũng là hợp lý.

Cao nhân trẻ tuổi kiên nhẫn lướt qua hết thông tin. Càng đọc biểu cảm trên mặt càng khó ở. Lông mày nhíu lại, miệng nhếch nhẹ sang bên, ánh mắt hết sức ý vị.

- Anh biết kỹ năng nhét chữ vào miệng người khác chứ?

Ả! Sao lại hỏi như thế? Nhà báo không đoán được ý tứ của nhân vật nổi tiếng này nên đành ậm ừ gật đầu.

- Tốt. - Vĩnh An chân thành nhìn anh nhà báo. - Mấy câu này thích viết thế nào thì viết. Vậy nhé, anh về đi.

Minh Thông gãi đầu. - Như thế là viết láo.

- Anh muốn viết sự thật?

Nhà báo mạnh dạn tuyên bố đạo đức nghề nghiệp. - Dĩ nhiên là thế.

Cao nhân chỉ tay vào câu hỏi số năm, đọc to nội dung: "Hình mẫu lý tưởng của ngài là ai?"

Tiếp theo tự động trả lời: "Ma quân Lệ Thiên."

Ngón tay thon dài rê đến câu hỏi mười ba, tiếp tục trò cũ "Nhân vật ghét nhất?"

Sau đó mỉm cười nhả ra từng chữ "Quốc trưởng Mạc Thành Đông".

"Người thân và thiên hạ, ngài lựa chọn cứu ai?"

"Người thân. Thiên hạ là gì? Có quen nhau sao?"

- Anh nghe rõ chưa? Còn muốn viết sự thật nữa không?

Minh Thông chết lặng tại chỗ. Người… người này bất thường quá mức. - Thân bất do kỷ, tôi có viết tổng biên tập cũng sẽ không cho đăng.

- Chính vì thế nên khuyên anh hãy tiếp tục sự nghiệp nhét chữ vào mồm thiên hạ của mình. Mọi người chỉ tin điều mình muốn nghe. Rõ ràng anh hiểu bọn họ hơn tôi. Mời anh đi trước, rất tiếc là còn vài người chờ đợi nên tôi không tiễn.

Nhìn bóng lưng nhà báo ủ rũ trên con đường rợp tán cây. Vĩnh An biết mình chẳng hề sai lầm. Cái gì cũng đổ tại thân bất do kỷ, điều đó thật quá nực cười. Mọi thứ đều là lựa chọn. Đã hèn nhát uốn cong ngòi bút mà lại nghĩ mình thanh cao hơn người. Muốn lên tiếng vì sự thật thì ít ra phải đảm bảo linh hồn được tự do. Con đường nào cũng phải đánh đổi, làm gì có chuyện mọi thứ dễ dàng như ý nguyện.

Mấy tu sinh khóa sau bỗng thấy ơn ớn trong lòng. Những điều đàn anh vừa nói bọn họ đều đã nghe hết.

Thật phản động!!!

Trái ngược hoàn toàn với những điều được dạy dỗ trong suốt những năm qua. Ai đời lại đi thần tượng ma quân khát máu, ghét bỏ quốc trưởng đáng kính. Tên này rõ ràng là bị thần kinh, hoặc là do ma đạo cài vào. Nhằm mục đích nói xấu lãnh tụ, gây mất đoàn kết trong giới đạo tu, phá hoại nền tự do độc lập của đảo quốc.

Đa số bất mãn quay lưng lại với thần tượng và bỏ đi một nước. Dường như những tiếng hô to "Vĩnh An" khi nãy chỉ là ảo giác. Cậu cũng chẳng buồn để tâm, xoay qua hai cô bé nép sát vào gốc cây. Cao nhân có cảm giác các nàng đã lấy hết can đảm để đứng lại. - Tụi em không đi theo các bạn sao?

Cô gái đứng phía ngoài mặc bộ váy đỏ, tóc cột cao đuôi gà, thần sắc khỏe khoắn lanh lợi, có vẻ dạn dĩ hơn bạn gái bên cạnh, vậy mà lúc này cũng chỉ len lén lắc đầu, giọng nhỏ xíu:

- Hoài Bách nói anh là người tốt.

- Ừhm, vậy hai em cần gì ở anh?

- Hỏi anh một số thường thức tu luyện.

Cao nhân hơi cong lưng xuống, chỉ tay về phía thư viện. - Các em vào đó đọc hết sách. Chín phần vấn đề thắc mắc đều nằm ở trong tài liệu. Khi nào không hiểu hãy đến hỏi anh. Kiếm thức tự mình nghiên cứu mới có thể nhớ lâu. Anh cũng toàn tự mình thu thập thông tin.

- Không… không phải là do giáo sư Châu Thanh cầm tay chỉ việc cho anh ư? - Bạn gái áo hồng bẽn lẽn hỏi thêm, mặt đỏ bừng xấu hổ.

- Tất nhiên là thầy sẽ định hướng cho anh. Nhưng trước tiên bọn em phải biết bản thân muốn phát triển theo hướng nào thì người khác mới giúp được.

- Dạ. - Hai cô bé đồng thanh trả lời rồi rủ nhau ra về.

Cậu nhác thấy một người đàn ông trung niên đứng đây từ đầu. Chẳng biết vì lẽ gì mà bỏ chạy mất dép. Vĩnh An nổi lên tò mò phóng theo chặn đường. - Sao bác lại đi sớm như thế? Chẳng phải có chuyện muốn nói ư?

- Không… không có gì. Nhận… nhận lầm người thôi.

Tu sĩ này có gương mặt khắc khổ, quần áo cũng là loại tầm thường. Tu luyện mấy chục năm vẫn chưa lên nổi cấp luyện thể. Ông ta hóng hớt được thông tin vị tu sĩ trẻ tuổi này mồ côi từ nhỏ. Định đến nhận cha gọi con, lợi dụng được miếng nào hay miếng ấy. Nào ngờ nghe được mấy câu kinh hồn bạt vía. Loại con nguy hiểm như vậy, cho dù có là con ruột cũng phải tuyên bố từ bỏ cho nhanh.

Vĩnh An khoanh tay đứng chặn trước mặt, tỏa ra uy áp. - Bác nhận nhầm tôi thành ai?

Ông ta xua tay liên tục. - Không có, không có… - Mồ hôi tuôn ra như tắm, nhìn về phía Xuân Phái cầu cứu.

- Thôi bỏ đi, trò đừng giả nai câu giờ nữa. - Giáo sư vừa nói vừa xen vào giữa hai người, xua tay bảo ông ta đi cho nhanh, đồng thời bịt miệng học trò lại luôn.

Dưới sự áp bức của Xuân Phái, cậu buộc phải câm họng. Lặng lẽ đi lên phòng học vụ. Vừa đi ông vừa lên tiếng răn dạy:

- Mấy lời vừa rồi một khi bị truyền ra ngoài trò biết hậu quả sẽ như thế nào không? Muốn đuổi bọn phóng viên cũng có nhiều cách, đâu nhất thiết phải nói dối như vậy.

- Là em nói thật.

- Thật cũng không được quyền nói như… TRÒ NÓI CÁI GÌ? - Mặt ông nghiêm lại. - Nhắc lại tôi nghe.

Vĩnh An cũng nghiêm túc nhắc lại từng từ. - Em thích ma quân, ghét quốc trưởng.

Xuân Phái tức điên vỗ vào gáy học trò một phát hết lực. - Châu Thanh đã dạy ra loại tu sĩ sĩ gì thế này?

- Ui da! - Cậu nhăn mặt, xoa xoa nơi bị vỗ vào, ngang nhiên trả lời. - Dạy ra loại tu sĩ thẳng lưng.

Một phút im lặng quỷ dị, hai bên giương mắt nhìn nhau. Rồi Xuân Phái đột nhiên cười phá lên.

- Khá lắm, xứng đáng làm thủ lĩnh tu sinh của học viện Bạch Vân đi chinh phục Đầm Lầy Trắng.

Có để cho người ta sống nữa không đây. Vĩnh An úp mặt vào lòng bàn tay, uể oải đề nghị. - Giáo sư lập lại giúp em một lần nữa. Tụi em sắp phải đi đâu?

- Đầm Lầy Trắng.