CHĂN NUÔI TOÀN NHÂN LOẠI

Chương 12: Đối Thoại Và Lựa Chọn Trước Tử Vong

- Thế giới văn minh nhỏ bé, sinh vật có trí khôn chỉ lớn ngang con kiến.

Hứa Chỉ cúi đầu, nhìn xuống giống loài trí tuệ mà chính mình đã hạn chế hình thể, từng bước một sinh sôi tiến hóa ra, nhìn vào vị lão nhân đang rơi lệ đầy mặt này, không khỏi có chút thổn thức.

Con trùng vượn nhỏ ngây ngô năm đó mình từng nâng trong lòng bàn tay, thiếu niên nhiệt huyết đứng ở trên ngọn cây lớn, cầm thanh kiếm Damocles gầm nhẹ với bầu trời, hắn đã già rồi, hắn đã đi về đầu cuối của cuộc đời.

Dáng vẻ hùng tâm tráng trí, máu nóng cuồng vọng của hắn, tựa như mới chỉ hôm qua... Mà đúng thật mới chỉ qua hai ngày!

Trong mắt bọn hắn là tuế nguyệt dài dằng dặc, nhưng đối với ta lại chỉ là một cái chớp mắt ngắn ngủi.

- Gilgamesh, những năm này có khỏe không?

Hứa Chỉ nhẹ giọng nói, âm thanh xuyên thấu qua tầng mây mênh mông, rơi vào vương điện trong vương thành Uruk phồn hoa phía dưới.

Gilgamesh cầm thánh kiếm, toàn thân run lên.

- Ta sao... Ta sống vẫn tốt chứ?

Giọng nói của hắn khàn khàn, nhìn người khổng lồ cao ngất vào mây này.

Cho dù cũng không phải lần đầu tiên gặp, nhưng vẫn bị cảnh tượng tráng lệ này làm cho rung động. Người khổng lồ vạn trượng đâm thẳng vào mây xanh, thân thể phảng phất chống đỡ toàn bộ thiên địa, hào quang nồng đậm che khuất khuôn mặt, bên trong tầng mây mơ hồ lộ ra một tia sáng, một ánh sáng trắng thánh khiết, đôi mắt mơ hồ với vẻ tràn đầy uy nghiêm, vạn phần thâm thúy.

Người khổng lồ đang nhìn xuống cả tòa vương thành Uruk.

Vĩ ngạn, vĩ đại, trang nghiêm, thần thánh, bất kỳ từ ngữ gì trên thế giới cũng khó có thể hình dung loại chấn động đó!

- Trời ạ!

- Vậy mà thật tồn tại!

Hơn ngàn vạn nhân khẩu khắp thành, dù là thương nhân mặc thuộc da hoa phục, nô lệ áo quần rách rưới, phụ nhân quý tộc mặc váy dài, hay bình dân và công tượng, đều dừng công việc trong tay lại, đi ra khỏi cửa hàng và nhà cửa, dồn dập đi đến đường phố, ngước nhìn người khổng lồ mênh mông đâm thẳng vào mây kia.

- Loài trí tuệ trao tặng cho chúng ta văn minh trong truyền thuyết, cự thú trí tuệ...

- Người khổng lồ thân cao vạn trượng.

- Đây là sinh mệnh vĩ đại mênh mông đến mức nào chứ, có thể so với nhật nguyệt và ngôi sao trên bầu trời!

Bọn hắn đều đắm chìm trong sự chấn động, ước mơ, e ngại, vô số tâm tình rất phức tạp xen lẫn, cuối cùng hóa thành sự ngưỡng mộ không gì sánh kịp.

Đám đại thần ở trong hoàng cung cũng đang chấn động, chuyện này khiến cho Gilgamesh phải bật cười khi nhìn thấy. Hắn nhớ tới năm đó khi lần đầu tiên gặp mặt, cũng ở trong tâm tình cực kỳ kinh ngạc này.

Trầm mặc rồi một lát, Gilgamesh ngửa đầu, lộ ra ánh mắt khát vọng,

- Cự thú trí tuệ, truyền thừa văn minh mà ngươi giao cho ta hơn một trăm năm trước, ta đã làm được rồi.

Hứa Chỉ tựa như người khổng lồ xuyên qua hằng cổ mênh mông, giọng nói cuồn cuộn, xuyên thấu qua đám mây truyền xuống vương thành Uruk phía dưới,

- Công tích của ngươi rất vĩ đại, sẽ được ghi chép lại trong sử thi Sumer « Kỷ Sáng Thế » mà ngươi cho người biên soạn. Ngươi cũng là quốc vương vĩ đại đời thứ nhất trong lịch sử của văn minh Sumer, anh hùng vương Gilgamesh, hậu thế sẽ vì ngươi viết lên bài hát ca tụng.

- Không, vinh quang trăm ngàn năm sau khi chết, sống ở trong sử thi mà người ta truyền miệng, đây không phải là chuyện ta muốn.

Gilgamesh bỗng nhiên kích động nói.

- Vậy ngươi muốn cái gì?

- Ta muốn giống như ngươi, có sinh mệnh vĩnh hằng.

Gilgamesh ngẩng đầu, nhìn về phía người khổng lồ cao ngất vào mây, vô cùng khát vọng,

- Ta nguyện ý bỏ qua tất cả, nguyện ý trả giá tất cả, xin giao cho ta ba loại bảo vật vĩnh sinh!

Hứa Chỉ trầm mặc một chút.

Gilgamesh, vị quân vương này bây giờ gần như đã đạt được tất cả đồ vật trên thế giới. Vinh quang, nữ nhân, quyền thế, tài phú trên thế giới đều thuộc về hắn, nhưng hắn vẫn không vừa lòng.

Trường sinh, Hứa Chỉ cũng muốn!!

Trên người Hứa Chỉ hiện đang mắc bệnh nan y, bất cứ lúc nào cũng có thể chết, rất hâm mộ nhân sinh tráng lệ tựa như cuốn sách sử thi của Gilgamesh.

- Gilgamesh, ngươi quá tham lam rồi! Ta cũng không có ba loại bảo vật trường sinh.

Hứa Chỉ yên tĩnh nhìn qua vị quốc vương già yếu này,

- Sinh lão bệnh tử của giống loài là quy luật tự nhiên, ta không cách nào thay đổi.

Ở phần cuối của sinh mệnh, ai cũng khát vọng sống sót.

Lúc này, Hửa Chỉ dường như cũng đang cảm thán cho chính bản thân mình.

Thân phận và địa vị vào lúc này bị san bằng, vô số tiêu chuẩn của văn minh bị vượt qua. Hắn và Gilgamesh cũng chỉ là hai giống loài đáng thương yên lặng chờ đợi suy vong, đều đối mặt với nỗi sợ hãi tử vong.

Vô luận là đế vương hay sâu kiến, cuối cùng cũng không thoát khỏi cảnh đất vàng xương trắng.

Hứa Chỉ bỗng nhiên muốn nói:

Ta cũng giống như ngươi, đều đang đối mặt với tử vong.

Nhưng mà hắn lại không nói, chỉ rất cảm khái quan sát vương thành phía dưới.

- Không... Không...

Cổ họng của Gilgamesh phát ra âm thanh khàn khàn, nhìn về phía gương mặt thần thánh được bao quanh bởi mây mù trên bầu trời,

- Không, ngươi lừa gạt ta! Ngươi có thể làm được, ngươi rõ ràng có thể làm được!!

Ánh mắt của hắn nóng rực, nhìn vào thân thể tráng kiện trẻ trung, tựa như dãy núi nguy nga của Hứa Chỉ. Hơn hai trăm năm dài dằng dặc làm cho mình già đi, nhưng lại không hề lưu lại một chút dấu vết nào trên người vị cự thú trí tuệ vĩ đại này.

Thời gian đối với nó, phảng phất mới chỉ hôm qua.

Ở trong mắt của hắn, cự thú trí tuệ là loài trí tuệ thần bí nhất, là vĩnh sinh.

- Đó là sức mạnh cường đại cỡ nào, đó là tuổi thọ dài lâu làm người ta thèm nhỏ dãi đến mức nào...

Bờ môi Gilgamesh run rẩy, đột nhiên ngửa đầu, nhịn không được gầm thét:

- Vậy ngươi hưởng ứng lời hiệu triệu của ta đến đây, là tới để chứng kiến cái chết của ta sao? Một sinh mệnh hèn mọn đáng thương, run lẩy bẩy chết già.

- Ta chỉ đến đây để đưa tiễn ngươi, cũng không có năng lực kéo dài tuổi thọ cho ngươi, cũng là đến để cảnh cáo và giao tiếp văn minh lần thứ hai.

Hứa Chỉ thở dài một hơi, nói tiếp:

- Văn minh của các ngươi quá tàn bạo, diệt tuyệt sinh vật khắp nơi, hủy diệt rừng rậm, đồ sát cự thú, toàn bộ mặt đất bị các ngươi chà đạp. Văn minh chân chính không phải là tàn bạo, cũng không phải dã man. Ta yêu cầu các ngươi, dừng lại việc giết chóc!

- Dừng, giết chóc sao?

Thân thể vẫn cường tráng của Gilgamesh bỗng nhiên run rẩy, hai mắt của hắn phảng phất có một đám lửa thiêu đốt, càng ngày càng lớn, bốc cháy hừng hực.

Vị lão nhân tóc trắng xóa này, đột nhiên tiến về phía trước một bước,

- Không, việc giết chóc không thể nào dừng lại, bước chân của ta cũng không có khả năng dừng lại! Ngươi có biết rõ, trong những năm này, thanh kiếm Damocles mà ngươi đưa cho ta tựa như luôn treo cao trên đỉnh đầu. Nó đã cho ta lực lượng cường đại, cũng mang đến cho ta sự sợ hãi không gì sánh kịp... Mà hôm nay, ta muốn tự tay rút thanh kiếm trên đỉnh đầu này ra!

- Akkad.

- Thần ở!

Sử quan phụ trách biên soạn « Kỷ Sáng Thế » tiến lên.

- Ghi chép lại lịch sử văn minh lúc này của chúng ta. Ta nói, ngươi viết.

Giọng nói của Gilgamesh tràn đầy quả quyết.

Trên chiếc bàn màu đỏ, Akkad yên lặng cầm bút lông ngỗng, trải rộng một cuộn giấy dầu màu xám:

- Bệ hạ cứ nói.

- Lịch sử nhân loại chống lại tự nhiên... Đây là dự tính ban đầu khi ta cho người biên soạn « Kỷ Sáng Thế », là vì lưu lại lịch sử cho hậu thế, để cho hậu thế rõ ràng khí phách chống lại tự nhiên của tổ tiên.

- Hiện tại, hãy để lịch sử ghi chép lại dũng khí lúc này của ta.

Gilgamesh thở dốc, thân thể già nua cầm theo thanh kiếm Damocles, trầm thấp cười nói:

- Kỷ Sáng Thế, Vương triều Sumer năm một trăm bảy mươi lăm, sau khi chém giết cự thú Finba có sức mạnh lớn nhất trong lịch sử, anh hùng vương Gilgamesh phong kiếm hơn một trăm năm đã ra tay lần nữa, huy động sức mạnh cả nước để dẫn dụ cự thú trí tuệ xuất hiện, muốn vung kiếm lên lần nữa, chém giết cự thú trí tuệ!

- ---------------