CHĂN NUÔI TOÀN NHÂN LOẠI

Chương 43: Niềm Vui Bất Ngờ

Mọi người thầm bội phục sát đất, một đám đại lão giả chết kêu gào quá chân thật.

Cùng phải học chín năm giáo dục bắt buộc như nhau, vì sao bọn họ lại giỏi như vậy chứ? E rằng đã lén đi học thêm rồi.

Mặt khác, một người chơi nào đó sau khi rời khỏi game, cả người đầm đìa mồ hôi, mất một lúc lâu sau mới bớt run rẩy, yếu ớt ngoi lên diễn đàn.

- Nói ra chắc mấy người không tin, tôi chơi game này xong, thiếu chút nữa đã tự mình chơi chết luôn rồi… Game này quá chân thật! Lúc nãy khi tôi chết, cảm giác giống như thật sự trải qua khổ hình thời xưa vậy, đánh chết tôi cũng không muốn nếm trải lại lần thứ hai.

- Run M? Ngươi không điều chỉnh cảm giác đau sao? Không phải Game này có thể điều chỉnh sao?

- Game xuất hiện Bug, xin nhân viên kỹ thuật sửa chữa. Lúc đánh Boss, rõ ràng là tôi đã giảm thấp cảm giác đau.

Tin tức này vừa ra, rất nhanh liền dẫn tới thảo luận kịch liệt.

Đây là lần đầu tiên có phản hồi rằng xuất hiện Bug, không thể tin được một game chân thật như vậy lại có lỗ hổng như thế. Rất nhanh, những người chơi bị tử vong khác cũng tỏ vẻ bản thân mình cũng vậy, rõ ràng đã giảm thấp cảm giác đau, nhưng lại không có ích gì cả.

- Cái gì, anh cũng vậy?

- Tôi nữa, tôi cũng vậy.

Liên kết lại với nhau, lúc này mọi người mới vỡ lẽ.

Nếu ai cũng như vậy, hiển nhiên không phải hệ thống có BUG. Sợ là, trong game này, mỗi khi bị Boss đánh chết, cảm giác đau đều sẽ bị cưỡng chế tăng lên 50%?

Sau khi đưa ra kết luận này, mọi người không khỏi hít một hơi khí lạnh.

Quá khó!

Trù hoạch game này quá độc ác!

Một đám người nhốn nháo phát biểu ý kiến của mình:

- Dự là thiết lập trong game này, không cho phép người chơi tùy tiện khiêu khích Boss, đây xem như là một loại cơ chế trừng phạt.

Những quần chúng ăn dưa lại thấy rất thú vị, game này đúng là đủ thật! Không như Game Online bình thường, đây đúng là giả lập thế giới thứ hai đó. Phó bản của những game online khác, đoàn diệt cũng chỉ là đoàn diệt, ai ngờ game này lại không phải vậy, sau khi bị Boss đánh chết, trong hiện thực cũng thể nghiệm rõ ràng cảm giác co rút, run rẩy khi tử vong.

Loại trừng phạt này, quá ngầu.

Quả nhiên là thế giới thứ hai.

- Độ tự do của game rất cao, chúng ta phải tự khai khác mọi thứ, mau thông báo với mấy người còn ở bên trong! Sau khi tử vong sẽ đau đến rút gân!

- Không thể thông báo được, đang trong game không thể xem diễn đàn.

- Vậy làm sao bây giờ?

- Chỉ có thể… để cho bọn họ nếm thử một chút đau đớn mà chúng ta đã nhận thôi.

Vô số người thay đổi sắc mặt, dường như đã đoán được rằng ngày đầu tiên của bản beta 2.0, không phải là ngày vui mừng nghênh đón thông báo Boss đã bị đẩy ngã, mà ngày này chính là ngày tập thể người chơi sẽ gặp phải cảnh ngộ bất hạnh cực kỳ thảm thiết:

Đoàn diệt phạm vi lớn, mọi người vừa run rẩy co rút, vừa được nếm thử mùi vị tử vong, người chơi cũ lẫn mới đồng loạt trở thành bào tử, quay về điểm xuất phát.

Hứa Chỉ ngồi trên ghế, vô cùng bình tĩnh.

Bình thường, hắn cũng không có suy nghĩ muốn đấm đá gì với đám người chơi này, chỉ mặc kệ để bọn họ phát triển. Nhưng mà hiện tại, vừa ngồi trên ghế trong sân ăn cơm vừa đánh côn trùng, cũng là một loại hoạt động giải trí nhàn nhã.

Có cảm giác như vừa ăn cơm, vừa xem tivi để giải trí vậy.

Bốp! Chát! Bốp! Bốp!

Người trước ngã xuống, người sau lại tiến lên.

- Các anh em, để tôi biểu diễn cho mọi người xem ngạch hán thật sự là như thế nào!

A a a a!

Một tràn tiếng kêu cực kỳ thảm thiết liên tục phát ra.

Hứa Chỉ không kiên nhẫn, đập cho mấy con kiến phiền phức này chết hết.

Đối với hắn mà nói, dưới nông thôn thì việc này là vô cùng bình thường. Dù sao trong sân ở nông thôn, đặc biệt là khi ngồi dưới tán cây hóng mát, thường xuyên gặp phải tình trạng kiến bu lên người, bọn họ cũng đập chết chúng như vậy.

Trong lúc Hứa Chỉ bị mọi người thu hút sự chú ý, con Gà Đưa Ma kia đã lặng lẽ chui vào trong hộp cơm của Hứa Chỉ.

- Khà khà khà, cuối cùng cũng tới bước này rồi, xem ta độc chết mi đây.

Trần Văn Sơn cười xấu xa, lén lút đưa mười mấy quần thể mình sinh sôi ra, nhảy vào trong hải dương cơm trắng dạo chơi, sau đó lăn qua lộn lại, cố gắng chôn mình xuống càng sâu càng tốt.

Thấy cảnh này, mấy người chơi đang điên cuồng tìm chết đều dừng lại, không xông lên nữa.

- Trải qua vô số sự hy sinh, cuối cùng chúng ta cũng đã đi tới được bước đẩy ngã Boss!

- Anh ta thành công vào được trong hộp cơm rồi!

Vô số người rơi lệ đầy mặt.

Cho dù biết tiếng kêu la của nhóm tiên phong là giả, nhưng một đám bọn họ đều giống y như ảnh đế, diễn thật sự quá thật! Tiếng kêu thảm thiết trước khi tử vong, làm cho nội tâm mọi người không khỏi có chút bi tráng.

Không còn cách nào khác, bọn họ kêu thật sự rất thảm.

Giết heo, cũng không có kêu thảm tới vậy.

- Cuối cùng cũng vào được hộp cơm của ta rồi à? Các người chịu hy sinh khá nhiều đấy.

Hứa Chỉ ngồi trên ghế hơi kinh ngạc, nhưng không thèm quan tâm, hắn nâng hộp cơm lên rồi ăn tiếp.

Nếu như hắn đã muốn bị mình ăn như vậy, thì mình nên cố làm, ăn luôn hắn mới phải…

Một miếng lại một miếng.

Nhóm côn trùng trốn trong khe hở trên ghế dựa, ánh mắt nóng như lửa:

- Đúng, chính là như vậy, ăn hết, ăn nhanh! Ăn nhanh! Sắp ăn đến ‘Tốc Độ Xe Akina’ rồi, sắp ăn đến con Gà Đưa Ma rồi, độc chết nhà ngươi.

Rộp rộp, rộp rộp.

Hứa Chỉ tiếp tục cầm hộp cơm, ăn một miếng lại một miếng.

- Nhanh lên.

Bọn họ ngày càng kích động.

Nhưng mà giây tiếp theo, đúng lúc chuẩn bị ăn đến con Gà Đưa Ma, Hứa Chỉ bỗng nhiên dừng lại, miệng lẩm bẩm nói:

- Không biết tại sao, hôm nay có nhiều côn trùng cắn mình như vậy, làm cho đồ ăn nguội hết cả rồi, phải đi hâm lại mới được.

Hứa Chỉ đứng lên khỏi ghế, đi vào trong phòng.

Các người chơi:???

- Dù sao mình cũng không thể ăn sống tên người chơi sa điêu này được, ít hoặc nhiều đều cảm thấy có hơi ghê ghê.

Hứa Chỉ không quan tâm tới lời của mấy người đó, tự lẩm bẩm.

Tuy rằng hắn biết, chuyện này cũng không phải vấn đề gì lớn, dù sao cũng không phải đang ăn thịt người, chỉ như đang ăn mấy con côn trùng sống thôi, không phải những người khác cũng thường xuyên ăn Sashimi và bít tết sao?

Nhưng Hứa Chỉ lại không quá thích loại đồ ăn giống vậy, hắn thích thực phẩm đã được nấu chín.

Hắn cũng hỏi qua Phó não Trùng tộc, có thể nấu chín rồi ăn được hay không, sau đó nhận được đáp án là có, bởi vì người chơi phát rồ, làm ra độc tố cực kỳ đặc biệt, rất mạnh, sẽ không vì nấu chín mà độc tố mất đi hiệu lực.

Ăn sống, hay chín đều không có sự khác biệt.

Đương nhiên là hắn sẽ chọn ăn đồ đã được nấu chín, ung thư dạ dày, nên phải đối xử tốt với dạ dày mình một chút.

- Thật đó hả!!! Hắn vậy mà lại muốn nấu chín mình?

Con côn trùng trốn trong hộp cơm – Trần Văn Sơn nghe thấy vậy, trong lòng kêu thảm, nghẹn khuất muốn chết, nhưng lại không dám thò đầu ra vì sợ bị phát hiện, chỉ có thể yên lặng chờ đợi vận mệnh bị tàn phá.

- Không sao cả! Sau khi ta chết, thi thể của ta vẫn có thể độc chết hắn. Hơn nữa, ta cũng đã giảm thấp cảm giác đau rồi, nướng chết thì sao chứ?

Nội tâm hắn vô cùng run rẩy, điên cuồng an ủi chính mình, nhưng cảm giác bất an vẫn như cũ.

Bịch!

Hứa Chỉ bỏ hộp cơm vào, đóng lò nướng lại, chỉnh lên 280 độ cao nhất.

Hiển nhiên, hắn vẫn nhớ rõ thâm cừu đại hận với anh bạn này, những người khác đều chết trong nháy mắt, đau dài không bằng đau ngắn. Còn vị này, sẽ phải chịu kết cục khủng bố đó chính là nướng tới chết, cái chết của hắn sẽ diễn ra vô cùng chậm chạp…

Cạch!!

Thoáng cái đèn của lò nướng đã sáng lên rực rỡ.

Bên trong lò nướng vô cùng lớn, giống như một lò lửa hủy diệt, từ từ nóng dần lên. Toàn bộ thế giới hình chữ nhật đều trở nên đỏ bừng. Côn trùng nhỏ Trần Văn Sơn trốn trong hộp cơm to lớn bắt đầu run rẩy, dưới lông chim đỏ tươi toát ra một giọt mồ hôi nóng, cả người dần trở nên khó chịu.

- Không sao.

- Cái phó bản này đúng là quá thật, còn có cả lò nướng. Ta chạy vào trong hộp cơm, thế mà Boss lại muốn nướng ta… Nhưng mà, ta đã giảm cảm giác đau rồi, sẽ không thấy nóng.

Hắn không ngừng an ủi mình, thế nhưng cả người lại điên cuồng toát mồ hôi, ngày càng thống khổ, cực kỳ khó chịu, cả người giống như đang bị nướng chín vậy…

A a a!!!

Đột nhiên hắn kêu lên thảm thiết.

Không nóng cái quỷ á!!

Bỏng chết ta rồi!!

Cái này còn đáng sợ hơn cả lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân.

Rất nhanh, tiếng kêu trong lò nướng phát ra còn thảm thiết hơn cả mấy người trước đó, quả thực thảm đến khó lòng hình dung được.

Hứa Chỉ ngồi trên ghế trong phòng, gãi gãi đầu, cười vô cùng sáng lạn, tràn đầy thiện ý

- Anh bạn này, nợ cũ và nợ mới của chúng ta coi như tính chung một lần luôn, cho ngươi cảm nhận thử sự độc ác của xã hội một lần, miễn cho cả ngày cứ nghĩ cách đẩy ngã ta.

Trong mắt hắn, con Gà Đưa Ma này chắc chắn phải chết.

Cho bọn hắn ăn một chút giáo huấn, dù sao, sau khi đau xong cũng không mất đi miếng thịt nào, miễn cho cả ngày cứ nghĩ cách đẩy ngã tạo vật chủ, còn muốn ỉa trên đầu ta, hạ độc trong cơm của ta, các người phải trả giá thê thảm cho việc này đó?

Hắn lười trị mấy tên này, cảm thấy sau khi đánh bọn họ xong, hiện tại có thể kết thúc trò hề nhàm chán với những người này rồi, sau đó ăn cơm, nhân tiện thử nghiệm luôn loại độc tố mới xuất hiện này một chút.

Đối với bọn họ mà nói, thì là hứng trí bừng bừng đánh Boss, nhưng đối với hắn thì chẳng qua là ăn cơm chiều, tiện tay chơi đùa cùng bọn họ mà thôi, cũng là để nâng cao sự tích cực trong công tác diễn hóa loài mới của mấy người làm công này, đồng thời thử nghiệm một ít đặc tính của những giống loài mới.

Ai ngờ…

Bên trong lò nướng nóng rực, đột nhiên phát ra một tiếng Phượng hót vô cùng trong trẻo dễ nghe.

Tiếng Phượng hót?

- Nướng lâu như vậy, cũng đã bảy tám phút rồi, người chơi sa điêu kia vẫn chưa chết, còn kêu nữa sao?

Hứa Chỉ nhíu mày,

- Chẳng lẽ, kẻ phù hợp mới có thể sinh tồn, hắn vậy mà lại vượt qua được hoàn cảnh trong lò nướng? Tiến hóa rồi?

Lúc này, lần đầu tiên Phó não Trùng tộc phát ra giọng nói kinh ngạc:

- Vị anh hùng Trùng tộc đầu tiên, vậy mà sinh ra rồi.

- ----------------Chuyện gì xảy ra vậy, tại sao đột nhiên phải đi hâm nóng đồ ăn lên? Biểu tình mọi người đều biến thành nghẹn khuất, Boss cũng già mồm như vậy à? NPC làm bằng máy có cần nhân tính hóa như vậy không? Lúc này đồ ăn cũng không còn bao nhiêu, có cần thiết phải hâm nóng lên rồi mới ăn tiếp không?