Chân Thành

Chương 9: Người phụ nữ tuyệt vời nhất

Editor: Peachy

Phận ăn nhờ ở đậu, làm người còn không bằng một con cún.

Lê Chi tỉnh táo nhận thức được tình trạng hiện tại của bản thân, trong lòng vừa cảm thấy chua xót vừa có chút hối hận. Lòng trắc ẩn chẳng đáng giá bao nhiêu, lúc trước cô không nên cúi đầu chỉ vì vài ba cảm giác quen thuộc tinh tế đó. Trên đời này đàn ông đẹp trai có rất nhiều, không phải người còn nhiều hơn.

Đang suy nghĩ dở dang thì Mao Phi Du gọi điện thoại tới, tóm tắt đơn giản: "Chị Phong nói sáng mai để cô đến Thành Đạo thử vai."

Lê Chi ngẩn người, "Em? Thử vai á?"

Mao Phi Du đáp: "Không dám tin phải không, anh cũng thế. Nhưng chị Phong thông báo vậy đấy. Không phải cô vẫn luôn muốn đóng phim à, đừng nói công ty không cho cô cơ hội. Mặc dù đây chỉ là vai nữ phụ rất ít đất diễn nhưng chắc không cần anh nói cô cũng biết "Ánh trăng rơi qua kẽ tay" là một tác phẩm lớn."

Lê Chi chậm rãi gật đầu, "Vâng."

"Ngày mai anh có việc, cô phải tự đi thôi. Thông minh lanh lợi lên nhé, đừng để thất bại." Mao Phi Du cúp máy, gửi địa chỉ và người phụ trách vào Wechat của cô.

Tâm trạng lơ lửng bây giờ mới cảm nhận được sự vui sướng chân thật, Lê Chi gửi một loạt câu hỏi nhưng Mao Phi Du không trả lời lấy nửa chữ. Thôi, cô đã quen rồi, người đại diện của cô chỉ là hư danh thôi, thật sự không đáng tin cậy.

Ngày hôm sau, Lê Chi dậy từ rất sớm, không trang điểm theo yêu cầu của bộ phim. Tám giờ cô bước ra khỏi phòng, lúc đi ngang qua phòng khách, cô liếc nhìn qua căn phòng của Tống Ngạn Thành một cái. Cửa phòng đóng, không biết người còn ở trong hay không. Tiểu Lông Vàng đang ngủ chảy nước miếng, chổng vó nằm trong chuồng, còn ngáy nhẹ. Trong đầu bỗng hiện lên 4 chữ "người không bằng cún", Lê Chi hít một hơi thật sâu, nhanh chóng rời khỏi nhà.

Sức hấp dẫn của một tác phẩm lớn trong năm thể hiện ngay từ những vai nữ phụ xuất hiện không quá 10 tập phim cũng có tới hơn mười người cạnh tranh. Ngoài những người mới được các công ty giải trí để cử còn có không ít gương mặt cũ đã lăn lộn trong giới mấy năm mà mãi không nổi.

Các số thứ tự đầu đã thử vai được một lượt, những tiếng gầm giận dữ lúc ẩn lúc hiện theo những lần đóng mở cửa phòng.

"Cô có thù hằn gì với việc trang điểm sao? Không có tiền mua gương về soi à?"

"Đằng sau quay, có nhìn thấy cửa không? Đi đi."

"Cô ở công ty nào? Công ty đã đóng cửa chưa?"

Không nể mặt mũi như thế cũng chỉ có lão đại của ngành sản xuất Trương Nhất Kiệt mới dám nói.

Người mới đứng trước mặt Lê Chi run lẩy bẩy, quay đầu hỏi cô: "Cô có sợ không?"

Lê Chi gật đầu, có chút.

"Anh Kiệt nghiêm khắc quá, hôm nay sao lại là anh ấy chứ."

Lê Chi trấn an: "Không sao đâu, coi như rèn khả năng chịu đựng áp lực."

Nói thì đơn giản, nhưng đến khi tới lượt mình, cô vẫn yên lặng dùng đầu ngón tay ấn vào lòng bàn tay. Trợ lý ở cửa ra vào kiểm tra đối chiếu xong xuôi mới tránh sang một bên, "Vào đi."

Đẩy cửa bước vào, nhiệt độ trong phòng cao hơn bên ngoài, tỏa ra mùi hương nước hoa nhàn nhạy. Lê Chi tươi cười. "Em chào các thầy, em là..." Nói còn chưa hết câu cô đã dừng lại. Ánh mắt cố định ở chỗ ngồi chính giữa, bên trái Trương Nhất Kiệt là đạo diễn trình, bên tay phải là Thời Chỉ Nhược đang mỉm cười nhìn cô.

Trong đầu Lê Chi "đoàng" một tiếng tỉnh mộng, sự tự tin đã chuẩn bị trước đó đều trở nên bối rối.

Dự án "Ánh trăng rơi qua kẽ tay" được đoàn đội của đạo diễn Trình công bố đang chuẩn bị khởi động, nam nữ chính vẫn chưa được thông báo, đoàn làm phim đang tích cực thảo luận với Thời Chỉ Nhược. Dựa vào thực tế hôm nay thì tám mươi, chín mươi phần trăm là cô ta. Toàn thân Lê Chi căng lên, dáng vẻ thong dong biến mất, ngay cả ánh mắt cũng trở nên rời rạc sợ sệt.

Tác phẩm này lấy đề tài hiện thực, nói về một người phụ nữ thôn quê có cuộc đời bi thảm bị ép duyên, vì nhiều năm không có con mà bị người chồng bạo lực gia đình. Tất cả mọi người đều cho rằng bên nhà gái không thể sinh con nhưng đến cuối cùng chân tướng lộ rõ, thật ra chính chồng cô mới là người không có khả năng sinh con.

Kịch bản được xây dựng trong vòng năm năm do công ty giải trí Phàm Thiên đầu tư sản xuất với mục tiêu đạt được các giải thưởng lớn trong và ngoài nước. Rất nhiều hoa đán và tiểu sinh đều muốn giành vai với mong muốn chuyển hình tượng, được ôm mọi giải thưởng mạ vàng lớn nhỏ. Do đó, ngay cả những vai phụ cách 18 dặm đều biến thành một miếng mồi ngon.

Trạng thái như bị áp giải đến nơi hành hình này của Lê Chi khiến Trương Nhất Kiệt không hài lòng. Vừa định mở miệng nói lời không vui, Thời Chỉ Nhược đã cười nói: "Anh Kiệt, bắt đầu thôi."

Trương Nhất Kiệt bị chặn miệng, không tiện tiếp tục công kích, chỉ có thể gật đầu.

Thời Chỉ Nhược đứng dậy: "Buổi thử vai trước mắt nhìn không thấy triển vọng gì cả. Vậy đi, em sẽ diễn một phân đoạn coi như cho anh Kiệt và đạo diễn Trình giải sầu."

Trầm mặc nửa giây, rất nhanh sau đó, Trương Nhất Kiệt hùa theo cô ta cười nói: "May cho cô."

Lời này là để nói với Lê Chi. Anh ta còn cố ý lật xem tài liệu, cảm thấy tên của cô gái này thật dễ nhớ.

Thời Chỉ Nhược tới gần, đứng bên cạnh cô. Cô ta đã mất công sức học cách điều chỉnh biểu cảm của bản thân nhiều năm, nửa mặt bên trái hướng về phía Trương Nhất Kiệt và đạo diễn Trình, khóe miệng ưu nhã cong lên, hiền lành ôn nhu. Còn từ góc độ nửa mặt phải chỉ có Lê Chi nhìn thấy, bất kể là ánh mắt hay khí thế đều giống như muốn ăn thịt người.

Lê Chi theo bản năng lùi về phía sau một bước nhỏ, cúi đầu trốn tránh. Cô cảm thấy thiếu tự tin, khó chịu. Đang là giữa mùa đông nhưng sau lưng đều là mồ hôi lạnh.

Thời Chỉ Nhược mỉm cười, hai mắt lấp lánh: "Diễn cảnh ở đầu thôn nhé."

Nhiệt độ thời tiết của Thành Bắc giảm xuống, ngoài trời như muốn đóng băng. Quãng đường từ xe tới cửa thang máy chỉ có vài mét ngắn ngủi nhưng đã khiến người ta sống dở chết dở. Sau khi cảm thấy bớt lạnh, Mạnh Duy Tất mới quay đầu nhìn về phía Tống Ngạn Thành, "Mặc phong phanh như thế, đến lúc lạnh co người tôi không chịu trách nhiệm đâu nhé.

Đúng là ngay cả áo khoác Tống Ngạn Thành cũng không mặc mà chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen làm nổi bật lên vai rộng eo hẹp. Anh bảo: "Ai dám làm phiền đến cậu, nhưng coi là tai nạn lao động cũng được đấy."

Mạnh Duy Tất à một tiếng, "Định ăn vạ à."

Lên tầng trên, hai người vừa bước ra khỏi thang máy, phó sản xuất đã cúi đầu chào: "Mạnh tổng, anh Kiệt đang ở bên trong, có cần gọi anh ấy không ạ?"

"Không cần đâu, để tôi vào xem tình hình một chút."

Mạnh Duy Tất đi vào phòng máy, nhân viên công tác lập tức rời khỏi vị trí. 4 năm trước, anh ta trở về Trung Quốc để quản lý công việc kinh doanh của gia đình, năm ngoái được bổ nhiệm trở thành chủ tịch hội đồng quản trị kiêm tổng giám đốc điều hành của công ty giải trí Phàm Thiên. "Ánh trăng rơi qua kẽ tay" là dự án quan trọng của công ty nên đương nhiên là Mạnh Duy Tất rất để tâm.

Tống Ngạn Thành và anh ta là bạn thân đã nhiều năm. Từ trước đến nay anh luôn cẩn thận đối với việc đầu tư vào ngành giải trí, một là vì không hiểu rõ, hai là do những năm gần đây chính sách thắt chặt, rủi ro rất lớn. Thế nên Tống Ngạn Thành vẫn giữ thái độ dè chừng với việc này. Chẳng qua hôm nay hẹn nhau bàn bạc công việc, sau khi kết thúc thì tiện đường đi cùng Mạnh Duy Tất một lần.

Phó sản xuất: "Đây là người thứ chín ạ."

"Sao rồi?"

"Anh Kiệt không hài lòng ạ."

Mạnh Duy Tất không nói gì thêm, chỉ phân phó cắt camera tới.

Phó sản xuất phóng to màn hình chiếu trực tiếp. Trên vách tường đối diện, từng khung hình hiện ra rõ nét. Mà Tống Ngạn Thành đang tựa ở góc bàn vốn không mấy kiên nhẫn lại bị bên này "ép" phải thu hút. Ánh mắt anh khẽ lướt qua màn hình, lúc nhìn thấy người lạ quen thuộc nhất, anh giật mình.

Phân đoạn ở đầu thôn này là bước ngoặt quan trọng của cả kịch bản, Lê Chi vào vai một người phụ nữ có chồng xa nhà đã mấy năm trời, sống không thấy người, chết không thấy xác nên trở thành một "góa phụ sống" bị người dân trong thôn ức hiếp. Cô bị trói dưới gốc cây cổ thụ đầu thôn, người trong thôn thi nhau dội nước lên người cô, nói cô không sạch sẽ, bẩn thỉu.

Thời Chỉ Nhược mong muốn đem lại một hình ảnh chân thực nên để nhân viên công tác thực sự hắt nước lên người Lê Chi.

Một lần NG, hai lần NG...

Lúc Tống Ngạn Thành được chứng kiến đã là lần thứ năm cô NG [1].

[1] NG: NG là những cảnh quay phim bị lỗi hay không đạt chất lượng và bắt buộc phải quay lại.

Cho dù không khí trong phòng có ấm đến mấy cũng không thể chịu được việc bị dội nước lạnh như vậy. Trên màn hình, gương mặt của Lê Chi được phóng to. Hôm nay cô không trang điểm, làn da trắng nõn không tì vết. Dáng mắt của cô rất đẹp, mắt hạnh thon dài, đuôi mắt cong hoàn hảo rất có khí chất, duy chỉ có đôi môi vì lạnh mà không có chút huyết sắc.

Gương mặt này của Lê Chi trong màn hình rất có hồn.

Mạnh Duy Tất nghiêng đầu hỏi phó sản xuất: "Chỉ Nhược cũng đến à?"

"Vâng, cô ấy cực kì kính nghiệp, còn diễn chung một phân cảnh với diễn viên thử vai nữa."

Nhân vật nữ chính đã được quyết định trong buổi họp ba ngày trước, chỉ còn đợi ngày công bố nên Mạnh Duy Tất biết chuyện này cũng không có gì là lạ. Anh ta hàn huyên cùng phó sản xuất vài câu, nội dung cuộc trò chuyện đều xoay quanh Thời Chỉ Nhược.

Bỗng nhiên Tống Ngạn Thành bên cạnh cất tiếng hỏi: "Cô ấy diễn nhân vật nào vậy?"

Mạnh Duy Tất: "Nữ chính đấy."

"Người bị giội nước cơ."

"Chưa có quyết định, mới chỉ là thử vai thôi."

Nói cách khác là chưa đâu vào đâu cả.

Tống Ngạn Thành không nói thêm gì, quay về trạng thái trầm mặc. Mãi cho đến khi Lê Chi trên màn hình đã NG lần thứ bảy ánh mắt anh lại rơi trên gương mặt cô.

Vì quá lạnh, cuối cùng Lê Chi đã không còn cảm nhận được gì nữa.

Thời Chỉ Nhược thoát khỏi vai diễn chỉ sau một giây, quay đầu cười với đạo diễn Trình: "Đến đây thôi ạ."

Cô ta quay về chỗ ngồi trò chuyện vui vẻ cùng đạo diễn, trợ lý và nhân viên công tác lập tức đưa nước và khăn tay tới. Lê Chi đứng tại chỗ, nước lạnh theo hai bên thái dương chảy xuống hợp thành một dòng nước rơi vào cổ áo, lạnh thấu tâm can.

"Được rồi, cô ra ngoài trước đi, có tin tức gì chúng tôi sẽ thông báo sau." Nhân viên công tác thúc giục.

Phía sau cô còn mười mấy người nữa đang xếp hàng đợi thử vai. Việc tốn một khoảng thời gian dài như vậy trên người cô cũng coi như là một ân huệ lớn.

Lê Chi chậm chạp đi ra ngoài, toàn thân ẩm ướt, mọi người xung quanh đều nhìn cô bằng ánh mắt hiếu kì và tò mò. Cô lau mặt, trong lòng đã biết kịch bản này không nhận được rồi, cũng chẳng muốn làm tiêu điểm cho cả thế giới nữa, cô như muốn trốn tránh tất cả, bước nhanh rời khỏi nơi đó.

Buối tối lúc Tống Ngạn Thành trở về nhà, trong phòng khách không có ai nhưng đèn bật sáng trưng. Cửa phòng ngủ của Lê Chi đóng chặt, có lẽ cô đã về nhà từ lâu. Đương nhiên Tống Ngạn Thành cũng không có hứng thú với việc cô đã đi đâu. Lúc tối anh có uống chút rượu với Mạnh Duy Tất, miệng đắng lưỡi khô nên tới phòng bếp uống nước.

Người đã bước đến cửa nhưng Tiểu Lông Vàng vẫn đang chổng vó ngáy o o.

Tống Ngạn Thành nhíu mày, một con chó mà không hề có chút ý thức phòng vệ nào như vậy thì khả năng cao là kết cục sau này chỉ có nằm trong quán thịt chó mà thôi.

Trong phòng rất ấm, anh trở về thư phòng làm việc mở cửa cho thông thoáng. Yên tĩnh suốt hai giờ phòng khách mới có động tĩnh.

Bàn làm việc được đặt đối diện với cửa ra vào. Tống Ngạn Thành đặt tài liệu trong tay sang một bên, nhìn qua thì thấy Lê Chi mặc một bộ quần áo ngủ bằng lông nhung, đầu tóc rối tung đi về hướng phòng bếp.

Dù không nhìn thấy rõ mặt nhưng dáng vẻ của cô rất tiều tụy. Ngẫm lại cũng đúng, chỉ thử một cảnh diễn thôi mà bị giội bảy tám lần. Cô gái này đã gia nhập ngành giải trí đã lâu nhưng vẫn vô duyên với hai chữ "nổi tiếng", có lẽ đã phải chịu đựng không ít tình huống như vậy. Chưa phân tích tới sự chuyên nghiệp nhưng bây giờ nhớ lại cảnh quay của cô khi ấy, Tống Ngạn Thành vẫn còn giữ lại được một ấn tượng sâu đậm – trên mặt cô viết rõ chữ "thảm".

Quý Tả đã từng báo cáo thông tin cá nhân của Lê Chi cho anh, tốt nghiệp hệ chính quy học viện điện ảnh Bắc Kinh, không rõ thông tin bố mẹ, hoàn thành chương trình đại học bằng tiền trợ cấp.

Nhìn tài liệu đã quá lâu còn bị chuyện này phân tâm, Tống Ngạn Thành liền đóng máy tính lại. Cốc nước vẫn còn một nửa, nhưng anh sợ nước không đủ ấm nên đi rót thêm chút nước nóng.

Cửa phòng Lê Chi không đóng hẳn mà chỉ khép hờ, ánh sáng từ trong phòng lọt qua khe cửa.

Lúc đi ngang qua, bước chân Tống Ngạn Thanh ngừng lại một chút. Có lẽ là do khung cảnh quá yên bình dễ khiến cho người ta nổi lòng nhân từ. Nghĩ đi nghĩ lại, cuộc sống của cô gái này thật chẳng dễ dàng chút nào. Tâm trí anh như bị điều gì đó thôi thúc, mở rộng khe hở, theo bản năng nhìn vào bên trong khe cửa.

Con bé ngày ở trong phòng giả chết suốt một buổi tối, xem ra đã chịu đả kích không hề nhỏ, nhất định là đang điềm đạm đáng yêu, yên tĩnh tự chữa lành cho bản thân.

Ánh sáng trong phòng và bóng tối bên ngoài hòa làm một.

Lê Chi ngồi khoanh chân trên giường, trên tay cầm kịch bản, dạt dào cảm xúc tự biên tự diễn một mình.

"Không phải tại tôi, mọi lỗi lầm đều là do các người, do tất cả các người!"

Tống Ngạn Thành khẽ chau mày, nửa giây sau mới phản ứng kịp, đây là lời thoại trong kịch bản. Anh còn chưa kịp điều chỉnh sự thương xót trong lòng đã thấy Lê Chi bỗng nhiên hét một tiếng thật to, ngón trỏ chỉ thẳng về cửa, bi thương gào thét: "Không phải tại tôi không thể mang thai mà là do anh ấy không thể sinh con!!!"

Có lẽ là vì Lê Chi diễn xuất quá nhập tâm mà anh lại có chút kinh hoàng, Tống Ngạn Thành vô thức dịch người sang bên cạnh. Nhưng quá muộn rồi, Lê Chi rõ ràng đã thấy anh.

Âm thanh thân thiện đầy vô tội vang lên: "Anh tránh cái gì?"

Tống Ngạn Thành: "..."

Sự trầm mặc khiến người ta có thể lí giải theo nhiều hướng. Phản ứng đầu tiên của Lê Chi là sững sờ, sau đó nghiền ngẫm, cuối cùng mới hiểu rõ. Cô lập tức nói câu xin lỗi: "Xin lỗi nhé, đây chỉ là lời thoại thôi, không phải nhắm vào anh đâu."

Tống Ngạn Thành: "..."

Lê Chi thấy biểu cảm của anh cực kì u ám thì càng áy này và đồng cảm. Thế là cô chỉ tay lên trời, vô cùng bảo đảm: "Anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không tiết lộ cho ai hết."

Tống Ngạn Thành: "..."

Đau đầu thật.

Hết chương 9

Từ editor: Mình biết các bạn phải chờ đợi lâu rất sốt ruột. Mình cũng vậy, mọi người không cô đơn đâu =))) Nhưng hiện tại mình chưa thể đẩy nhanh tiến độ được vì cả lí do khách quan và lí do chủ quan nên mong mọi người thông cảm giúp mình nhé. Chứ mình tin mình là người mong hoàn truyện hơn bất kì ai =))

Spoil:

"Anh chẳng hiểu, rốt cuộc mối quan hệ giữa hai người là như thế nào đấy?"

"Em nói rồi còn gì, cô ta thích mối tình đầu của em."

"Vậy mối tình đầu của cô đâu?"

"Qua đời rồi."