Chàng Dâu Phương Nam Của Ông Chủ Nhỏ Đông Bắc

Chương 12: Chương 12

Nếu ba ngày trước có người nói rằng cậu sẽ thích một kẻ thất học thì hơn phân nửa khả năng Bạch Chỉ sẽ mắng người đó là kẻ điên, kết quả Bạch Chỉ chẳng những thích mà còn mỗi ngày ảo tưởng.

Nằm trong chăn một lúc thì nghe dưới lầu có tiếng xe vang lên, cậu vội vàng đứng dậy mặc quần áo vào.

Triệu Bắc Hoành đang ở dưới lầu chia hàng, mấy người Nhị Lương Tử thì chất hàng lên xe.

Thấy Bạch Chỉ đi xuống, Triệu Bắc Hoành đưa mấy tờ hóa đơn cho cậu để cậu tính sổ.

Tiểu Bạch nhận lấy tờ đơn, thuần thục tính toán, làm xong thì để lên cái bàn ở bên cạnh rồi nhìn bọn họ chất hàng lên xe.

Hàng cần giao hôm nay hơi nhiều, xấp xỉ ba mươi xe.

Sắp hết một năm rồi, nhà nhà đều mua trái cây.

Trong đó thì táo với quýt bán đắt hàng nhất, mấy tấn táo mới nhập hai ngày trước sắp bán hết sạch.

Thiếu mất một người nên bốc hàng có hơi chậm, xe phía sau chờ đến sốt ruột.

Triệu Bắc Hoành chia hàng xong còn tự mình chất hàng luôn.

Một túi táo 40kg thì có thể khiêng hai túi một lần, một giỏ quýt 25kg thì một lần ba giỏ.

Một chuyến qua lại cũng nhanh hơn những người khác, Bạch Chỉ ngồi ở bên cạnh cũng nhìn đến ngẩn người.

Con quỷ nhỏ ở trong lòng đang tỏa ra bong bóng màu hồng: Trời ạ, người ta bê tới 60 kí mà còn nhấc được cao như vậy~

Một con quỷ khác lác mắt: Anh ta không chỉ có thể nhấc thật cao mà còn có thể ném thật xa! Yêu quý cuộc sống, cách xa trai thẳng.

Bạch Chỉ thở dài, siết chặt áo lông, tiếp tục nhìn bọn họ chất hàng.

Bận rộn cả một buổi sáng cuối cùng cũng có thể tiễn tất cả xe đi, quần áo Triệu Bắc Hoành đều ướt đẫm mồ hôi, dứt khoát cởi áo ngoài ra, chỉ mặt một cái áo ba lỗ.

Anh vén áo lên lau lau mặt: "Tiểu Bạch, đi lên lầu lấy giúp tôi cái áo sạch nhé."

"Ồ, được." Bạch Chỉ chạy chậm lên lầu, áo của Triệu Bắc Hoành hết một nữa là thuần đen, năm sáu cái áo giống nhau như đúc được treo trên dây thừng.

Bạch Chỉ tùy tiện cầm một cái áo chạy xuống lầu nhưng không thấy Triệu Bắc Hoành, lại thấy mấy công nhân đang dọn dẹp.

"Anh Hoành đâu?"

"Đang nấu nước ở nhà sau đó."

Bạch Chỉ đi theo Nhị Lương Tử, đằng sau có ba gian nhà ngói, chính là chỗ mấy công nhân thường ở.

Trong gian nhà có một cái bếp và một cái nồi lớn, khi Bạch Chỉ đến, Triệu Bắc Hoành vừa đun nước, vừa pha nước nóng vào chậu rửa mặt, cởi trần lau mồ hôi trên người.

Bạch Chỉ đứng ở cửa sững sờ, nước miếng chảy ra trong vô thức...

"Đứng ngốc đấy làm gì, lại giúp anh đây chà lưng đi." Nói xong ném cho cậu một cái khăn mặt đã thấm ướt.

Bạch Chỉ cảm nhận được nhịp tim mình tăng nhanh, cậu run tay phủ khăn mặt lên lưng anh.

Triệu Bắc Hoành chống tay lên giá, hơi cong eo, đường nét cơ lưng cực hoàn mỹ! Làn da màu đồng bóng loáng mồ hôi, khác hẳn với cơ bắp to lớn được rèn luyện trong phòng tập, nhìn không quá đồ sộ, nhưng lại ẩn chứa sức mạnh tuyệt đối.

Bạch Chỉ lau bừa hai cái, đỏ mặt trả lại khăn: "Tôi...tôi muốn đi vệ sinh, anh tự tắm đi." Nói xong vội vàng chạy ra ngoài.

——————

!Bản edit phi thương mại chưa có sự cho phép của tác giả, chỉ đăng tại wattpad của @SmileTran1420 vui lòng không mang đi đâu, không chuyển ver.

Smile tay tàn não tàn nốt, bản dịch chỉ ở mức độ 70%, không hoàn toàn thuần việt, Smile không biết một chữ tiếng Trung nào, chấp nhận ý kiến giúp đỡ sửa chữa nhẹ nhàng, xin cảm ơn!

——————

Bạch Chỉ thở dốc chạy ra ngoài, mặt đỏ như tích máu.

Xuýt thì đụng trúng Đại Thịnh đang bưng hai bát cháo - "Ối ối ôii, đừng làm đổ, cậu làm gì vậy, làm gì vội dữ vậy?"

"Tôi...tôi đi vệ sinh."

"Ồ, cháo của cậu với lão đại tôi để trên lầu đó, nhanh đi về ăn kẻo nguội."

"Được, cảm ơn." Bạch Chỉ gật gật đầu đi tới chỗ nhà xí công cộng không xa phía trước, lúc quay lại thì cảm xúc cũng ổn định được một chút.

Lên lầu liền thấy Triệu Bắc Hoành đã tắm xong, tóc còn ướt sũng, đang húp cháo.

"Còn nóng thì mau lại ăn đi, sắp nguội rồi."

Bạch Chỉ rửa tay, đi tới bưng bát cháo lên hớp từng ngụm nhỏ.

Cháo bí đỏ ngọt ngọt, rất phù hợp với khẩu vị của cậu.

Triệu Bắc Hoành làm hai ba phát là xong bát cháo, còn cầm mấy cái bánh bao đậu lên ăn.

Bạch Chỉ bưng bát cháo còn hơn một nửa do dự nói: "Anh Hoành, tôi uống không hết..."

"Cậu ăn như mèo hửi ấy, có chút cháo cũng ăn không hết." Triệu Bắc Hoành cũng không ghét bỏ, cầm qua húp hai phát là xong.

"Cậu ăn cũng ít quá đi, mấy cô bé còn ăn nhiều hơn cậu." Nói xong đưa tay bóp bóp vai cậu "Giảm cân hả? Mấy người già không thích như vầy đâu, này mà nếu cưới vợ Đông Bắc, có đánh nhau cậu cũng không đỡ nổi."

"Không phải giảm cân, bình thường ăn không nhiều." Lúc Bạch Chỉ phải bận công tác còn không thèm ăn sáng, đôi lúc dậy sớm thì mới ăn chút cháo.

Triệu Bắc Hoành không hiểu nổi, anh từ nhỏ đã ăn như hạm, còn bé mà ăn phần của người lớn, nhà anh thì có bốn anh em, hồi xưa không nghèo mới lạ.

Cậu đem hai cái bát dơ xuống dưới.

Lên lầu lại thấy có điện rồi, xem ra là có thợ điện đến sửa.

Máy sưởi trong phòng Bạch Chỉ bắt đầu hoạt động, dần dần ấm lên, nên cậu cũng ôm chăn bông về lại phòng mình.

Nằm trên giường lướt điện thoại, vì đã cài đặt WeChat thành từ chối kết bạn nên điện thoại cũng yên ắng được hai ngày nay, đột nhiên có một số lạ gọi video cho cậu.

Do dự một chút mới nhấn đồng ý, hình ảnh lóe lên, khuôn mặt tiều tụy của Trần Hạo hiện lên màn hình.

Bạch Chỉ gần như là ném điện thoại đi.

"Đừng cúp máy! Tiểu Bạch, em có thể nghe anh nói không? Chỉ một câu thôi!"

Bạch Chỉ cắn răng ngăn bản thân run rẩy nói: "Nhanh nói!"

Trần Hạo mắt đỏ hoe, còn chưa nói được đã khóc: "Anh sai rồi, anh xin lỗi, anh biết bây giờ có nói gì cũng vô ích, nhưng anh vẫn phải nói.

Tất cả là lỗi của anh, anh tự làm tự chịu, Tiểu Bạch...!chúng ta ở bên nhau bảy năm rồi, anh không thể sống thiếu em được.

"

"Cho dù có giết người vẫn có thể được hưởng án treo, anh không cầu xin em tha thứ cho anh, nhưng sao em có thể bỏ đi không nói một lời chứ? Em có biết những ngày này anh lo lắng cho em như thế nào không? Anh sợ rằng em một thân một mình ở bên ngoài lỡ như xảy ra chuyện......!"

Bạch Chỉ tự cấu đùi mình, lạnh nhạt nói: "Anh nói xong chưa?"

____________________________________________________

Huhu cảm ơn mọi người vẫn đọc truyện này, Smile mới quay lại nên câu cú còn lủng củng, mọi người đọc thấy chỗ nào không hợp thì nói Smile nha!.