Trong phòng karaoke toàn những tiếng gào rú đinh tai nhức óc, Triệu Bắc Hành thần người một góc cứ nhìn điện thoại mãi không rời mắt.
“Nào nào tới lượt em Hành tôi lên sàn rồi. Nói khí không phải chứ quả giọng này mà không đi thi “Đại lộ ngôi sao”(*) thì đúng là uổng vãi ra.” Vương Hải Hưng nấc một hơi toàn mùi rượu rồi đưa micro qua cho Triệu Bắc Hành. Mấy cô nàng ăn mặc hở hang ngồi xung quanh họ vừa cười tơn hớt vừa liếc mắt đưa tình.
*Một chương trình tìm kiếm tài năng từng làm mưa làm gió bên Trung Quốc.Triệu Bắc Hành bình tĩnh nhận micro, đoạn hát bài “Hồng nhạn”(*). Mọi người sửng sốt không thôi, nhất là mấy cô gà móng đỏ nghe xong cứ tha thiết nhìn anh bằng ánh mắt rực lửa, ngó lơ mấy ông lớn bên cạnh.
*Tên một bài dân ca nổi tiếng do Hô Tư Lăng thể hiện.Chậc chậc sao nãy giờ các cô không để ý đến sự tồn tại của anh đẹp trai này nhỉ? Vốn đã trải đời đủ lâu nên chỉ cần liếc mắt thôi là các cô đã biết Triệu Bắc Hành thuộc dạng hàng hiếm có khó tìm rồi. Ôi với cái sắc vóc này mà lâm trận thì khéo mình mới là người được hời ấy chứ!
Quả nhiên có hai người đã không nhịn được bèn mặt dày mày dặn nhào tới ngồi dưỡn dẹo cạnh Triệu Bắc Hành, mùi nước hoa nồng nặc khiến anh thấy nhợn cả cuống họng.
“Đấy cứ phải trẻ trung như em Hành thì người ta mới thích hahaha.” Anh Lý lớn tuổi nhất trong bọn cười bảo, “Già cú đế như bọn mình ai mà thèm rớ vào.”
Triệu Bắc Hành đẩy cô gà móng đỏ bên cạnh ra: “Không biết điều gì hết, đi qua chỗ anh Lý mau.”
Người phụ nữ nghe thế bèn bĩu bờ môi đỏ chót, miễn cưỡng về lại chỗ cũ, cả đám lại cười đùa chén chú chén anh.
Chơi đùa đến hơn 1 giờ sáng tiệc mới chịu tàn, Triệu Bắc Hành đi tính tiền. Cộng cả tiền cơm bên VIP thì hôm nay anh đã tốn hơn 20 nghìn tệ, nhưng thôi tiền bạc chẳng đáng là bao, miễn sao mấy đứa nhỏ ra được là anh mừng rồi.
Bên ngoài tiệm, Bạch Chỉ đang nằm ngủ thiếp trên vô lăng, Triệu Bắc Hành chân nam đá chân chiêu đi đến bên cạnh cúi đầu nhìn cậu. Vương Hải Hưng lái xe đi ngang qua bỗng bấm còi một cái, hạ kính xe bảo: “Chú mày cứ yên tâm, anh nhất định giải quyết triệt để cho chú vụ này.”
Triệu Bắc Hành giơ hai ngón tay lên trán vẫy chào, Vương Hải Hưng lái xe chở cô gà móng đỏ ban nãy trong phòng karaoke đi mất.
Bạch Chỉ bị tiếng còi xe đánh thức, cậu vội vàng mở cửa.
“Anh Hành ra lúc nào đấy, sao không gọi em.”
Triệu Bắc Hành xoa xoa thái dương đáp: “Mới thôi, về nhà đã.”
Bạch Chỉ cài dây an toàn giúp anh: “Mọi việc xong hết chưa anh?”
Triệu Bắc Hành gật đầu: “Chắc mai là tụi nhỏ được thả hết.”
Hai người lái xe trở về vựa trái cây ở ngoại thành. Nhà trước bị niêm phong rồi nên Triệu Bắc Hành đành dẫn Bạch Chỉ ra chỗ mà đám Nhị Lương Tử hay ở để ngủ lại một đêm.
Hôm sau lúc Triệu Bắc Hành tỉnh dậy đã gần 10 giờ sáng, anh ngửi thấy mùi khen khét còn tưởng là nhà cháy tới nơi. Ai ngờ đến lúc đi ra mới thấy Tiểu Bạch đang nhóm bếp nấu nướng. Mặt mũi cậu không bị bén lửa nhưng lại dính nhọ đen thùi lùi trông như bé mèo mướp khiến Triệu Bắc Hành bật cười ngay tắp lự. Anh đá nhẹ vào mông cậu: “Xích qua một bên để anh nấu cho.”
Bạch Chỉ bỏ hộp quẹt xuống, ngoan ngoãn đứng một bên nhìn anh làm bếp. Nấu được một ít cháo, hai người mới ăn một miếng điện thoại Triệu Bắc Hành đã reo lên.
“Anh mày giải quyết xong rồi đấy, chiều thả người ra đó nha.” Giọng Vương Hải Hưng vang lên trong điện thoại. Bạch Chỉ sáng trưng cả mắt, không ngờ bạn bè của anh Hành cũng uy tín ghê.
“Em cảm ơn anh Vương!”
“Ơn nghĩa gì, lắm chuyện.”
“Lần sau mình làm một chầu nữa, anh Vương nhất định phải đi nhé.” Triệu Bắc Hành cúp máy, nhanh chóng húp hai phát cho xong chén cháo rồi chuẩn bị ra ngân hàng rút tiền. Tự ý mở giấy niêm phong dĩ nhiên phải đóng phạt, nhưng anh không biết phải đóng bao nhiêu nên thôi cứ tạm rút 50 nghìn trước xem có đủ xài không đã.
“Thế cái giấy chứng nhận vệ sinh an toàn thực phẩm thì sao hả anh Hành?” Không có nó thì vựa trái cây đâu thể nào mở cửa làm ăn tiếp được.
Triệu Bắc Hành nghiến phần má trong, lòng rối như tơ vò. Anh cũng không biết phải làm sao để có giấy chứng nhận, chắc là phải đến Cục Công thương hỏi rồi, nhưng anh ghét nhất là phải làm việc với bọn công nhân viên chức. Mấy người đó ai cũng kênh mặt ra vẻ khó chịu, lỡ mà không hiểu vấn đề hỏi đi hỏi lại một tí thôi là y như rằng mắt mũi họ cứ trợn ngược lên muốn tống cổ mình ra ngoài.
Bạch Chỉ mở điện thoại ra tra cứu một chút rồi bảo: “Muốn làm giấy chứng nhận cần có giấy phép kinh doanh, giấy đăng ký thuế, chứng minh thư của anh với giấy chứng nhận quyền sử dụng đất nữa.”
“Hả? Cậu nói từ từ lại anh nghe phát.” Bạch Chỉ nghe thế bèn lặp lại lần nữa.
“Chờ anh chút.” Giấy phép kinh doanh và đăng ký thuế anh để ở nhà trước rồi. Cửa chính thì bị niêm phong, dưới lầu thì có lưới chống trộm, nhưng may mà trên lầu có cửa sổ dễ dàng mở ra được.
Triệu Bắc Hành vội chạy qua nhà cụ Lưu mượn thang rồi leo lên lầu hai lấy đủ loại giấy tờ ra.
“Ở đây hết này, anh cũng không biết cái nào là cái nào. Cậu xem giúp anh với.”
Bạch Chỉ xem kĩ đống giấy tờ, lọc ra những thứ cần dùng để chung một chỗ: “Còn thiếu hợp đồng thuê nhà đó anh, không có tờ đó thì không thể nào chứng minh rằng anh được quyền sử dụng mảnh đất này.”
“Hợp đồng á? Anh với cụ Lưu không có ký hợp đồng gì hết.” Hai bên biết nhau qua môi giới rồi cứ nói miệng khơi khơi thế mà xong chuyện thôi.
Bạch Chỉ há hốc cả mồm, cho thuê đất mà không cần giấy tờ thỏa thuận gì luôn sao? May mà mọi người ở đây quen tính thành thật, cụ Lưu lại tốt bụng, chứ gặp kẻ lươn lẹo nuốt lời đi tố ngược lại anh Hành chiếm dụng đất đai là thôi coi như xong đời.
“Thôi được rồi, để em làm cái hợp đồng cho anh in ra rồi đưa qua cho cụ Lưu kí tên với lăn tay nha.”
“Được được được.”
In hợp đồng xong Triệu Bắc Hành mang qua cho cụ Lưu ký tên, ông cụ chẳng thèm nhìn cứ thế ấn dấu tay vào luôn.
“Ông không sợ con lừa lấy đất hả?” Triệu Bắc Hành cười đùa.
“Mầy… mầy mà thích… Ông cho luôn… Nhiêu đây có hề gì.” Tay run run nhưng cụ Lưu vẫn tỉnh bơ kí tên vào. Cho thuê tận 70 năm cơ mà, cả ông lẫn Triệu Bắc Hành làm gì sống được tới 70 năm nữa đâu mà lo chi cho mệt?
Đến chiều Triệu Bắc Hành đưa Bạch Chỉ đến Cục Công thương, Bạch Chỉ điền đơn thay cho anh, sau đó photocopy giấy tờ thành mấy bản. Nhờ có cán bộ Cao đánh tiếng trước nên người trong Cục cũng không làm khó dễ gì mà chỉ sai người xuống tiệm Triệu Bắc Hành xem xét tình hình nhà đất. Mọi thứ đều đạt tiêu chuẩn chỉ trừ hai chỗ cần phải sửa lại, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì ngày mai hoặc mốt Triệu Bắc Hành đã có giấy chứng nhận rồi.
Xong xuôi giấy tờ, hai người tiếp tục chạy qua đồn cảnh sát nộp phạt 5 nghìn tệ đón đám Nhị Lương Tử ra. Nhị Bảo còn chưa hiểu mô tê gì, trên đường về cứ ngơ ngác hỏi: “Sao mình lại đi ra rồi? Có cần phải quay lại đó không?”
Nhị Lương Tử tức tối sút cho nó hai phát: “Ngáo vừa vừa, ở đó bộ sướng lắm hay gì?” Nhị Bảo trề môi ấm ức.
“Tôn Châu đâu? Cậu ấy không bị giam chung với mấy đứa hả?” Bạch Chỉ nhận ra chỉ có 4 người được thả.
“Đừng có nhắc tới cái thằng phản phúc đó nữa!” Đại Hoa vừa nghe đã thấy nóng máu, “Hồi xưa anh Hành thấy nó khổ quá nên cho vô đây làm việc. Nó thì hay rồi, vừa thấy tiệm bị niêm phong là nguẩy đít bỏ đi làm mọi cho cái thằng Kim Cương chó tính kia.”
“Đi rồi sao?” Bạch Chỉ cũng ngạc nhiên.
Nhị Lương Tử phun một bãi nước bọt: “Má, thứ quỷ gì không biết. Hai đứa này mà không ngăn là thằng lòn đó chết với em rồi.”
Triệu Bắc Hành vỗ bốp vào gáy nó: “Giỏi quá ha?”
“Dạ không, anh Hành…”
“Không với chả có cái gì? Hả? Toàn báo anh mày thôi.”
Nhị Lương Tử cúi đầu không đáp, nghĩ bằng đầu gối cũng biết lần này chắc hẳn anh Hành phải tốn bộn tiền và công sức nhờ vả người này người kia mới cứu bọn nó ra được.
“Anh Hành! Sau này anh chính là anh ruột của em, anh mà nói một lời thì dù có phải lên núi đao xuống biển lửa em cũng quyết không chối từ!”
Triệu Bắc Hành đang ngậm điếu thuốc, nghe Nhị Lương Tử nói thế anh cười đến mức ho khan: “Má, thôi cho tao xin. Đang đóng phim hay gì, kết nghĩa vườn đào hả cái thằng này?”
Nhị Lương Tử đỏ mặt gãi gãi đầu đáp: “Em đang thí dụ thôi chứ bộ.”
“Mấy đứa bây chịu khó làm việc, bớt sinh sự báo đời là anh mày mừng lắm rồi. Còn thấy rảnh quá thì đi theo Tiểu Bạch học hỏi chút đi, coi người ta ngoan hiền không. Bởi anh mới nói làm gì thì làm cứ phải đi học cho đàng hoàng, có tri thức là tự khắc người nó sang hẳn lên. Mấy đứa bây không biết chứ ban nãy đi làm giấy chứng nhận, người ta một phát là Tiểu Bạch nghe hiểu hết, giải quyết mọi sự đâu ra đây.” Nói đoạn Triệu Bắc Hành bóp nhẹ lên gáy Bạch Chỉ một cái. Đây là cách thể hiện tình cảm mà đàn ông hay dành cho mấy đứa em trai mà mình ưng bụng.
Ráng hồng nhẹ phủ trên gò má Bạch Chỉ, lòng cậu bỗng thấy lâng lâng vui sướng lạ lùng.
“Thôi anh đừng có nhắc đến chuyện học hành. Em mà học giỏi thì giờ đâu có đi làm công nhân. Óc bã đậu như tụi em không có đam mê với chữ nghĩa đâu anh ơi!” Thấy Triệu Bắc Hành chuẩn bị tung cước, Nhị Lương Tử nhanh chân chạy biến. Nhị Bảo cười ngô nghê rồi cũng nối đuôi chạy theo, Đại Hoa thì vo một quả bóng tuyết ném bộp vào người Nhị Lương Tử.
“Á đù, dám đánh lén tao hả mậy!” Nhị Lương Tử vừa nói vừa phang một cục tuyết to bự qua nhưng chẳng hiểu là nó vô tình hay cố ý mà tuyết ụp hết lên đầu Bạch Chỉ.
Nhị Lương Tử đứng hình thầm nghĩ:
Chết mẹ, lại gây chuyện rồi! Có khi nào thằng mọi Nam này nó giận mình luôn không ta?Ai ngờ Bạch Chỉ chỉ lắc rơi tuyết trên tóc, đoạn nhanh chóng ngồi xuống vo một quả bóng tuyết còn bự hơn ban nãy rồi ném thẳng vào mặt Nhị Lương Tử.
“Móa, được rồi chiến luôn anh em ơi!” Cả đám trẻ ranh to xác cười hềnh hệch chơi trò ném tuyết. Triệu Bắc Hành cứ như thể đang bật hack, vừa vo tuyết nhanh vừa canh góc chuẩn, ném phát nào ăn tiền phát đấy.
Đại Hoa lén lút đưa mắt ra hiệu với Bạch Chỉ, hai người lập tức vo một quả bóng tuyết thật lớn rồi nhét vào cổ áo Triệu Bắc Hành nhân lúc anh đang lơ là.
“Ui cha mẹ ơi! Uổng công anh thương cậu rồi Tiểu Bạch!” Triệu Bắc Hành lạnh đến mức rùng hết cả mình.
Mấy đứa nhóc còn lại vội chớp thời cơ chạy tới, cùng đè anh xuống đất rồi đắp tuyết vung lên thành một cái mộ. Triệu Bắc Hành đáng thương nằm bẹp trên nền, cả người bị lớp tuyết dày phủ kín chỉ còn lại mỗi cái đầu trông y như con rùa. Thấy thế Bạch Chỉ ngồi phịch dưới đất cười đến mức chảy cả nước mắt.
“Còn ngồi đó cười nữa, cứu anh ra cái coi!”
Sợ Triệu Bắc Hành bị chết cóng, Bạch Chỉ vội bới tuyết ra. Đám Nhị Lương Tử sợ bị đánh đòn nên đã bỏ chạy từ lâu. Triệu Bắc Hành vừa thoát ra được lập tức ấn Bạch Chỉ xuống đất.
“Thằng oắt con này, cho chừa cái tật dám chơi xấu anh!” Vừa nói Triệu Bắc Hành vừa vốc một nắm tuyết nhét vào trong quần áo cậu.
Bạch Chỉ cười đến mức cả người uốn éo qua lại, mắt phủ hơi sương, luôn miệng cầu xin: “Em sai rồi mà anh Hành…”
Người phương Nam vốn có chất giọng nhẹ nhàng và êm dịu nên Bạch Chỉ nói câu này nghe cứ như đang làm nũng.
Triệu Bắc Hành cũng sợ cậu bị cảm lạnh nên không thật sự nhét tuyết vào mà chỉ đè tay lên bụng cậu để trừng phạt. Phần bụng mềm mại ấm áp bỗng dưng bị cơn lạnh bao phủ, Bạch Chỉ vội la toáng lên “lạnh quá” vừa muốn đứng dậy, hai người ngọ nguậy một hồi rồi cùng ngã xuống.
Triệu Bắc Hành đột ngột rút tay ra khỏi người Bạch Chỉ như thể vừa bị điện giật, anh đứng dậy phủi tuyết trên người, đoạn bảo: “Nhanh đứng lên rồi về nhà nào.”
Bạch Chỉ cắn môi theo đuôi anh, hai bé tí hon trong đầu lại bắt đầu cãi nhau. Bé tí hon màu hồng thì đang bung lụa nhảy tưng tưng:
Anh í cứng rồi kìa, anh í cứng rồi, cứng rồi kìaaaaa.Bé tí hon màu xám nghe thế lập tức khoanh tay nhìn vẻ khinh bỉ:
Đàn ông là loài động vật suy nghĩ bằng nửa th@n dưới nha con, cọ cọ một tí thì cứng là chuyện bình thường mà trời?Bé tí hon màu hồng mắng:
Mày bớt xạo đi!Thế là hai đứa lao vào đánh nhau.
Bạch Chỉ nhăn mày đi theo Triệu Bắc Hành về nhà. Vừa tới cửa cậu bỗng trông thấy một người đàn ông ăn mặc tươm tất, đang xách vali đứng ngay trước tiệm, trông lạc quẻ với khung cảnh nơi đây vô cùng.
Trần Hạo nhìn cậu vẻ trìu mến rồi gọi một tiếng “Tiểu Bạch” khiến Bạch Chỉ xanh lè cả mặt, suýt thì chạy biến khỏi hiện trường.