Chàng Dâu Phương Nam Của Ông Chủ Nhỏ Đông Bắc

Chương 45: Đâu lại vào đấy

Nhoáng cái đã đến mồng 5 tháng Giêng, hai nhà đặt bàn tại một tiệm cơm trên thị trấn như đã định. Mới sáng ra Triệu Bắc Hành đã bày ra vẻ mặt nghiêm nghị đi thay quần áo, từ đầu đến chân chẳng bói ra được miếng vui mừng hay hứng thú gì của người đi xem mắt, ai không biết còn tưởng anh sắp đi tảo mộ.

Mọi chuyện cũng từ Bạch Chỉ mà ra, sau khi bảo mình sắp phải về quê nhà, Bạch Chỉ bắt đầu xa cách với anh. Thi thoảng Triệu Bắc Hành trêu đùa mấy câu, cậu đều uể oải tìm cách lảng tránh. Anh cũng không rõ rốt cuộc mình đã làm sai điều gì mà Bạch Chỉ lại bỗng thay đổi 180 độ như thế.

Hôm nay ba mẹ Triệu và em Lâm đi ra mắt cùng anh, hai đứa Bình An lười ra khỏi nhà nên ở lại chăm cháu, Bạch Chỉ cũng thế. Cậu ngồi xếp bằng trên giường bấm điện thoại, thần người ra cả buổi, lòng dạ rối bời chẳng yên, lâu lâu ngực lại nhói lên một phát.

Cô gái kia trông ra sao nhỉ? Anh Hành sẽ thích người ta chứ? Đôi bên có vừa ý nhau không hay hai nhà chọn luôn ngày kết hôn như Triệu Bắc Lâm?

Nghĩ tới những chuyện này khiến lồ ng ngực cậu tưng tức không thở nổi.

Hoan Hoan đang nằm đạp đôi chân béo tròn bé xinh trên giường, miệng ê a gọi. Triệu Bắc Bình và Triệu Bắc An đang mải chơi game nên không đáp lại cháu. Bạch Chỉ vươn tay ôm Hoan Hoan vào lòng, cụng nhẹ trán vào đầu bé, nước mắt lưng tròng kể khổ: “Hoan Hoan ngốc xít, ba đi tìm mẹ kế cho con kìa, hết cần hai chúng ta nữa rồi.”

Dường như Hoan Hoan hiểu được, cu cậu nghe thế bèn khóc toáng lên.

Triệu Bắc Bình tháo tai nghe ra bảo: “Hình như Hoan Hoan tè rồi đó anh Bạch, tụi em đang đánh trận chung kết rồi, anh thay tã cho cháu giùm nha.”

“Ừa, hai đứa chơi đi.”

Bạch Chỉ tuột chiếc quần nhỏ của Hoan Hoan xuống, tháo tã ướt ra rồi thay tã sạch đã được gấp sẵn ở bên cạnh, sau đó thu dọn sạch sẽ rồi mới bế Hoan Hoan lên tiếp. Bé con đã ngừng khóc, chỉ mải miết gặm tay, gục đầu vào vai cậu như sắp ngủ. Bạch Chỉ vỗ lưng bé, lòng đau như cắt, giờ cậu thấy mình chẳng khác gì góa phụ ôm con bị chồng bỏ rơi.

Hơn 2 giờ chiều, Triệu Bắc Hành lái xe trở về sau buổi hẹn. Vừa vào trong nhà, anh và Bạch Chỉ đã im lặng nhìn nhau, đáy mắt chất chứa ngàn lời khó nói. 

Mẹ Triệu đi đằng sau vừa tháo khăn quàng cổ, vừa chửi luôn miệng như bắn súng liên thanh: “Cái thằng trời đánh thánh đâm này! Gặp con gái nhà người ta mà mày toàn nói tào lao bí đao không vậy, hở cái là tôi có con trai đó tôi có con trai đó. Làm như sợ không ai biết mày có con trai hay gì? Rồi có con trai thì làm sao, hay ho quá ha, ghê gớm dữ thần ha mà khoe luôn mồm! Má mày đây đẻ được bốn thằng đực rựa luôn đây nè, rồi tao có chảnh chọe đi khoe rình rang không?”

Ba Triệu đi phía sau gõ đế giày cho rơi bớt tuyết, bảo: “Bà bơn bớt cái mồm lại đi. Cứ chèo kéo con gái nhà người ta không buông, nhìn nó hèn mọn thì thôi luôn. Thằng Hành nhà mình có thiếu tay thiếu chân gì đâu, một năm kiếm cả mấy trăm ngàn tệ, muốn dâu kiểu nào mà không được? Mần chi mà cứ phải vồ vập nhà người ta?”

“Rồi rồi ông cứ chiều nó đi nha! Để tôi chống mắt lên coi kiếp này nó có cưới được đứa nào về không!” Mẹ Triệu tức đến mức đỏ phừng cả mặt. Định bụng ra mắt trong vui vẻ, cuối cùng đôi bên còn chưa nói được mấy câu đã đường ai nấy đi.

“Thôi mà, cũng nhà người ta không ưng chứ tại con đâu?” Triệu Bắc Hành ngập điếu thuốc, cười trêu ngươi.

Mẹ Triệu càng nhìn càng ngứa mắt, bà sấn tới nhéo anh hai phát: “Coi đó coi đó, nay mày mắc chứng gì mà làm điên làm khùng vậy! Bình thường cũng đàng hoàng đâu ra đó mà đi xem mắt một cái là mày làm y như quân đầu đường xó chợ, ai mà dám ưng mày hả?”

Triệu Bắc Hành vừa cười vừa né công phu bạch cốt trảo của bà: “Đừng đừng đừng, mẹ nhéo cái nào là bầm da bầm thịt con cái đó mà.”

“Người ta hỏi mày làm ăn thế nào cũng không biết trả lời sao cho tử tế, cứ cắm đầu ăn như đó giờ lần đầu thấy cơm, mười món mày tọng vô họng hết sáu món. Cô hồn chết đói nhập mày hay gì?” Cứ nhớ lại hành vi ban nãy của con trai là bà lại muốn nổi điên.

“Rồi giờ con đói cũng không được ăn hả?” Triệu Bắc Hành hùng hồn hỏi lại.

Mẹ Triệu tức đến mức chẳng nói nên lời, bà quay sang hỏi Bạch Chỉ: “Hoan Hoan ngủ rồi à con?”

“Ớ? Dạ… Vừa ngủ thôi cô, hồi sáng con mới cho cháu bú sữa bột ạ.” Đôi mắt Bạch Chỉ lấp lánh ánh sáng, khóe miệng cậu vô thức cong lên, bao chuyện bực mình tích tụ mấy ngày qua đều bay biến.

Triệu Bắc Hành trộm nhìn sang. Thấy Bạch Chỉ mỉm cười, lòng anh cũng khoan khoái hẳn lên, thế nhưng lúc mở miệng ra vẫn không quên chọc tức mẹ yêu: “Nhìn là biết cái bà đó không có hiền lành gì đâu. Con mà cưới về chắc người ta đánh nhau tám trăm hiệp một ngày với mẹ, mốt mẹ già dám cổ rút luôn ống thở mẹ ra luôn quá.”

Mẹ Triệu lườm nguýt: “Biến ngay cho tao, bớt hả cái họng chọc điên là má mày sống thêm được hai năm nữa đó. Được cái ăn hại rồi báo là hay không ai bằng.”

Bạch Chỉ ráng nhịn cười, Triệu Bắc Hành bỗng nắm tay vội kéo cậu về phòng.

“Anh Hành làm gì đó ạ?”

“Không gì, chạy lẹ chứ lát mẹ anh ném bom qua chỗ cậu luôn bây giờ.”

Bạch Chỉ bật cười: “Xem mắt thế nào rồi anh?”

“Thôi đừng có nhắc nữa. Nãy vừa gặp anh nói vụ Hoan Hoan liền, mặt mẹ của cổ xám ngắt liền.”

“Hahahahahaha….”

“Ba cổ hỏi ngay tắp lự, bộ anh kết hôn rồi hay gì? Xong bảo tự dưng bà mợ Ba lại đi giới thiệu trai đã có một đời vợ vậy?”

“Một đời vợ thì có sao chứ?” Đừng nói là một đời vợ, anh Hành mà đồng ý ở bên cậu thì có hai mươi đời vợ Bạch Chỉ cũng chịu hết!

Triệu Bắc Hành tháo giày ra, ngồi trên giường nói tiếp: “Con gái nhà người ta đang tuổi xuân mơn mởn, ai mà chịu đi lấy trai đã có một đời vợ, còn có cả con nữa.”

“Sau đó thì sao ạ?” Bạch Chỉ cũng cởi giày ra ngồi xuống bên cạnh, tròn xoe hai mắt nhìn Triệu Bắc Hành.

“Sao trăng gì nữa, ăn xong bữa cơm sượng trân là nhà người ta bỏ chạy trối chết.”

“Hahahahahaha…” Bạch Chỉ cười híp cả mắt lại.

Triệu Bắc Hành không nói lời náo, đôi bên cứ thế im lặng nhìn nhau.

“Sao lại nhìn em vậy? Hay mặt em dính gì à?” Bạch Chỉ hoang mang rờ rẫm mặt mình.

“Ngồi im, mặt cậu dính hột cơm nè.” Triệu Bắc Hành một tay nâng cằm Bạch Chỉ, tay còn lại vuốt v e gương mặt cậu, sóng mắt dịu dàng mà ẩn nhẫn.

“Hả? Sao có cơm được… Hôm nay em ăn bánh đậu mà.”

Triệu Bắc Hành cười phá lên, giơ tay búng một cái lên trán cậu: “Ngáo ghê.”

Bạch Chỉ che trán vừa bị búng đau, cậu nhíu mày than: “Đau lắm đó!” 

Vốn định búng trả lại đối phương nhưng Triệu Bắc Hành cứ nghiêng đầu tránh đi, Bạch Chỉ vươn tay đuổi theo. Ngặt nỗi tay cậu không dài bằng anh, lại thêm Triệu Bắc Hành đặt hai tay dưới nách cậu nên mãi mà Bạch Chỉ vẫn không búng tới đầu anh được.

Bạch Chỉ tức đỏ phừng cả mặt, cậu nũng nịu: “Cho em búng lại một cái đi mà, nhanh lên.”

Triệu Bắc Hành làm sao mà đỡ được, anh đưa đầu lại, thiếu nước chỉ ôm cậu lại luôn: “Rồi rồi rồi đây nè, muốn búng bao nhiêu cái cũng được hết.”

Bạch Chỉ cười gian trá, búng bụp một phát rõ to vào trán anh, lòng thầm nghĩ: Cho chừa cái tội mấy hôm trước chọc tức em, làm em buồn rầu không yên này. Hôm nay ông đây nhất định phải búng nát trán anh!

Bạch Chỉ còn chưa kịp búng cái tiếp theo đã bị Triệu Bắc Hành chụp cổ tay lại: “Ui cha, cho cậu búng là cậu búng thiệt đó hả?”

“Thì anh bảo em búng mấy cái cũng được mà.”

Triệu Bắc Hành nhếch mép cười tà, đè cậu ngã luôn xuống giường: “Được đằng chân lân đằng đầu à, coi hôm nay anh xử lí cậu thế nào.”

Đương lúc hai người đang đùa giỡn, Triệu Bắc Bình đẩy cửa bước vào. Trông thấy cảnh tượng trên giường nó vô thức đỏ mặt, hai tay bịt mắt gào to: “Trời má, hai anh đang làm gì vậy?”

Không thể trách thằng bé nghĩ bậy được, vì lúc này anh hai nó đang ngồi quỳ trên đùi Bạch Chỉ, không chỉ đè tay mà cả người anh hai nó như muốn dán dính lên anh Bạch luôn. Bạch Chỉ nằm bên dưới mặt mũi đỏ lựng, quần áo xộc xệch làm lộ ra vòng eo trắng như tuyết.

Cậu vội đẩy anh ra, lúng túng chỉnh lại trang phục.

Triệu Bắc Hành nghiếng răng nghiến lợi hỏi: “Vô đây chi?”

Cũng may Bạch Chỉ đang ở đây, bằng không hôm nay anh sẽ cho thằng Bình biết chỗ nào nhiều máu nhất.

Triệu Bắc Bình hé một bên mắt đáp: “Mẹ kêu anh qua nhà bà mợ Ba xin lỗi đi kìa, chứ mẹ quê lắm không đi đâu.”

Xin lỗi là chuyện hiển nhiên rồi, bà mợ Ba có lòng làm mai, Triệu Bắc Hành có con nuôi lại không báo bà trước tiếng nào. Nhà họ Phùng đâu phải là không gả con gái đi được đâu, đang yên đang lành xui con người ta làm mẹ kế nên bà mợ bị càm ràm cả buổi, can tội làm ăn tắc trách khiến hai nhà đều ê mặt.

Triệu Bắc Hành ừ một tiếng rồi đứng dậy mặc quần áo, anh quay sang nhẹ nhàng hỏi Bạch Chỉ: “Đi dạo một vòng với anh không?”

Bạch Chỉ gật đầu, sau đó cũng mặc áo khoác vào. Hai người cùng nhau rời đi trong ánh mắt thảng thốt của Triệu Bắc Bình.

Cu cậu vò đầu vứt tai, càng ngẫm càng thấy anh trai mình lạ lắm, lạ vô cùng! Đó giờ nó chưa từng thấy anh Hành nói chuyện dịu dàng với ai như thế!

Thế là nó chạy đi tìm Triệu Bắc Bình: “Ê thằng năm qua anh hỏi cái.”

“Gì mà ra vẻ thần bí vậy trời?” Triệu Bắc An tắt điện thoại, đi cùng anh trai vào căn phòng nhỏ bên hông.

“Mày có thấy anh hai kì kì không?”

“Kì là kì sao?”

“Ý là… ổng đối xử rất tốt với anh Bạch đó.”

Triệu Bắc An chớp mắt: “Đâu ra, ai mà anh hai chẳng đối xử tốt?”

“Biến mày, có thấy anh hai tốt với tao bao giờ không?” Gặp nó là chỉ có đánh hoặc chửi thôi.

Triệu Bắc An phụt cười: “Anh tư cũng biết điều ghê ha. Anh hai chướng mắt anh thiệt mà, đã vậy anh còn dư hơi lượn qua lượn lại trước mặt ổng, không đánh anh mới là lạ đó.”

“Nhưng mà tao vẫn thấy kì… Thấy anh hai đối xử với anh Bạch khác lắm luôn á. Dám anh Bạch là con gái chắc ổng cưới liền luôn quá.”

Nói vậy mà cũng nói? Bạch Chỉ mà là con gái được thì chắc Triệu Bắc Hành cho cả Bạch Thành này đều mang họ Triệu mất.

“Đừng có mà trêu ngươi anh hai nữa. Coi bộ anh bị đánh chưa đã ghiền, anh hai thích làm gì thì kệ ổng đi.”

Triệu Bắc Bình thầm nghĩ: Huhuhu, có thằng em ruột thừa thế này đúng là xui tận mạng mà.

Triệu Bắc Hành xách theo hai bình rượu ngon đi phía trước, Bạch Chỉ lót tót theo sau, hai người chẳng ai nói với nhau câu gì. Lúc đến nơi, bà mợ Ba đang nấu cơm trong nhà. Giờ cũng đã hơn năm giờ chiều, sắp tới bữa tối rồi.

Bà mợ đặt muôi xuống, nhận rượu rồi bảo: “Con tới được rồi còn mang đồ theo làm gì.”

“Xin lỗi bà mợ nhiều, cũng tại nhà con không nói rõ làm bên kia người ta hiểu làm bà.”

“Hầy, lầm thì lầm cũng có sao. Bà chỉ lo con lớn đầu rồi, đâu thể nào không kết hôn được. Cái con bé nhà họ Phùng đó bà gặp rồi mới giới thiệu cho con đó chứ, vừa đẹp vừa tốt tính… Thôi thôi không nhắc nữa, coi như hai đứa không có duyên vậy.”

Triệu Bắc Hành vội đáp: “Cực cho bà mợ rồi, cũng tại con hết.”

“Chuyện qua rồi không nói nữa, nhưng con nhận nuôi cháu trai rồi là chắc bà không giúp được nữa đâu, chứ giới thiệu cho con bà góa con cũng đâu có cần.”

Bạch Chỉ giật thót trong lòng, thầm lo bà cụ lại nổi hứng làm mai lần nữa.

“Chuyện cưới hỏi không gấp ạ, trước mắt con cũng không có ý định kết hôn đâu bà mợ. Giờ con sửa sang lại vựa trái cây đã, nào Hoan Hoan lớn hơn miếng rồi con mới tính tiếp.”

Nghe anh nói thế Bạch Chỉ mới an tâm phần nào, lòng vừa mừng vừa lo. Anh Hành lo phát triển sự nghiệp dĩ nhiên là chuyện tốt, dù cho anh có không thích cậu đi chăng nữa thì chỉ cần anh vẫn độc thân chừng nào, cậu lại được hời chừng đó.

Bà mợ định giữ hai người lại ăn tối nhưng bị từ chối, Triệu Bắc Hành vừa ra khỏi nhà bà, điện thoại lập tức reo lên. Anh vừa bắt máy đã nghe một tràng âm thanh vang dội, Nhị Lương Tử la toáng lên: “Anh Hành qua đây lẹ lên! Nhị Bảo đánh lộn với nhà nó rồi!”

Triệu Bắc Hành cúp máy, kéo tay Bạch Chỉ chạy vội qua thôn Đông Đầu.

998: Tuyệt chiêu của mẹ anh Hành: Skill chửi người thượng thừa. Truyện này ít tình tiết đau buồn lắm nha bà con~ Ai ưng thì giới thiệu cho bạn bè coi nữa nha (khuyến cáo không gửi cho xì trây).

Faye: Mẹ anh Hành chửi lộn chiến ghê XD Sau Nhị Lương Tử thì đến lượt em Bình là người nhìn thấu hồng trần rồi nè~