Lúc chiếc quần bông bị ném toẹt ra ngoài còn dựng đứng cả hai ống lên, dân tình đứng hóng chuyện cũng phải kinh ngạc, mẹ Nhị Bảo đúng là quá thất đức.
*Bông trong quần cứng còng đến mức ném quần xuống đất, quần dựng lên chứ không nằm ngả xuống được.“Đã muốn kệ mẹ rồi mà cái con mụ này cứ được đằng chân lân đằng đầu ta ơi. Vầy mà bà dám gọi là đủ ăn đủ mặc hả? Lý Xuân Mai, con người bà ăn ở thất đức nó vừa vừa thôi chứ? Cái quần thế này sao bà không tự mặc vô luôn đi?” Mẹ Triệu mắng như tát nước, chỉ riêng chất giọng vang dội và khí thế hùng hổ thôi đã chặt đẹp đối phương 3 điểm.
“Bà… Bà đừng có ăn không nói có nha… Cái này có phải quần của Nhị Bảo đâu.”
“Không phải á? Ui trời phật ơi nghe mà cười muốn chết đi sống lại. Con trai bà bận cái gì bà cũng không biết sao? Được rồi, vậy banh con mắt ra mà dòm cái này đi!” Nói đoạn mẹ Triệu nhặt chiếc áo sơ mi xám từ thùng rác đặt ngay cửa ra, hôm qua Nhị Bảo cởi chiếc áo này ra, trên đó vẫn còn dính mấy vệt máu khô.
“Có ngon thì nói là bà không biết nữa đi. Đây đây đây bà con cô bác tới xem giúp em. Thời buổi nào rồi mà còn để con cái mặc quần áo mòn hết cả tay cũ rích cũ rinh thế này. Nói không phải chứ ông già nhặt ve chai mặc còn sang hơn nữa.”
Có người phụ nữ bình thường cũng khá thân với mẹ Triệu, nghe thế bèn đi qua nhìn thử rồi cảm thán: “Chẹp chẹp, quần áo kiểu này ba tôi hồi còn sống có bận đó.”
Cái mặt mo già nua của Lý Xuân Mai đỏ bừng, đây đúng là quần áo ba bà ta mặc. Sau khi ông cụ chết, bà ta moi hết mớ quần áo của ông trong nhà đưa cho Nhị Bảo.
“Nhà tôi nghèo, cho nó bận đồ cũ thì có sao?’
Thấy bà ta vẫn còn cứng miệng, mẹ Triệu vứt quần áo qua một bên vặn hỏi tiếp: “Rồi, vụ này tạm cho qua. Nhị Bảo nó đần không biết xài tiền, hai năm nay đi làm cho thằng Hành, tiền lương nó đều đưa cho bà hết đúng không?”
“Tiền gì? Nó kiếm được có bao nhiêu đâu?”
Mẹ Triệu cười khẩy: “Con tôi mở vựa trái cây, trả lương công nhân ba ngàn rưỡi tệ một tháng, giấy tờ ghi đầy đủ nha con mụ kia! Nhị Bảo nó ăn ngủ luôn ở tiệm, một xu cũng không dám xài, có bao nhiêu đều gửi về cho bà. Bà đem cho thằng hai con cưng của bà thì cũng thôi đi, nhưng diếm hết không dám bỏ ra cắc nào mua đồ cho Nhị Bảo là sao? Bà biết suy nghĩ không? Có đáng làm con người không? Đến con chó còn biết lo cho con của mình, vợ chồng bà thì hay rồi, sống còn thua cả súc vật mà dám mặt dày mày dạn tới nhà tôi ăn vạ à? Đúng là thứ già mắc dịch!”
Dân tình đứng nghe ra sức bàn tán: “Ui thằng nhỏ coi ngu ngu vậy mà kiếm tiền nhiều dữ trời, bảo sao mẹ nó không muốn tống cổ đi.”
“Ghê thiệt bà, tháng kiếm tận ba ngàn rưỡi, tính ra cả năm hơn ba chục ngàn lận, giàu hơn đi làm ruộng nữa…”
“Thằng Hành có tương lai quá ta.”
Mẹ Triệu đằng hắng một tiếng, kéo mọi người quay lại vấn đề: “Nó đần độn nên bà ghét, bà không thương tôi cũng coi như hiểu được. Nhưng con người thì phải biết cư xử sao cho đáng. Nó có ngu dốt hay sao cũng là con bà dứt ruột đẻ ra, sao bà lại bên trọng bên khinh làm buồn lòng thằng nhỏ?”
Nhị Bảo đang đứng trong phòng nghe mẹ Triệu nói lí, nước mắt nước mũi chảy tèm lem, nó quẹt tay áo lau, bỗng cảm thấy tủi thân không nói nên lời.
“Không được lấy áo lau!” Triệu Bắc Hành cau mày đưa cuộn giấy cho nó, “Sau này phải học cách sống sạch sẽ hơn biết chưa, không là đi đâu người ta cũng coi khinh.”
“Dạ, em nhớ rồi anh hai.”
Bạch Chỉ nhìn cậu nhóc đô con ngờ nghệch này, lòng trào dâng nỗi thương cảm. Khuyết thiếu trí óc bẩm sinh khiến nó sớm được trải nghiệm nhân tình thế thái, may mà Nhị Bảo gặp được anh Hành…
Lý Xuân Mai bên ngoài đang rơi vào thế yếu, bị đám đông hội đồng mắng chửi. Dân tình rất thực tế, khi nào cần khen ngợi sẽ không tiếc dành ngàn lời bay bướm, và dĩ nhiên khi cần mắng chửi họ cũng chẳng ngại hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà bạn.
Thấy tình hình ngày càng bất ổn, Lý Xuân Mai vội đứng lên, hậm hực chạy về nhà. Vừa bước vào cửa đã trông thấy con dâu đang đứng ngơ ngác ở đấy, bà ta tức khí phun một bãi nước bọt rồi chửi: “Đồ cái thứ sao chổi! Không vì mày thì thằng hai cũng đâu có bị u đầu.”
Cả thằng ngu kia cũng không bị nhà họ Triệu lụm đi mất.Cô con dâu mặt mũi tái mét, đành cúi gằm mặt đi vào phòng.
“Con đ ĩ chó mặt dày… Á **!” Đúng là quả báo nhãn tiền, lúc đi vào nhà Lý Xuân Mai không để ý nên bị vấp chân ngã uỵch xuống nền, cằm đập xuống lủng một lỗ thật to. Sao trăng đầy đầu khiến bà ta nằm hồi lâu dưới đất không dậy nổi.
***
Chuyện của Nhị Bảo rốt cục cũng đâu vào đấy, Triệu Bắc Hành chuẩn bị về lại Bạch Thành tiếp tục việc kinh doanh.
Sáng mồng Bảy, mẹ Triệu gói mấy miếng sủi cảo nhân dưa cải cỡ bự, nhìn thằng hai nhà mình với vẻ lưu luyến. Lần này Triệu Bắc Hành đi, nửa năm nữa mẹ con mới lai gặp nhau.
“Ra đường nhớ cẩn thận, bớt bao đồng nghe con không lại rước vạ vào thân.” Mẹ Triệu quá rành tính Triệu Bắc Hành. Thằng cu này tính tình trượng nghĩa, tốt thì có tốt những đây cũng là nhược điểm, bà sợ có người lợi dụng con trai.
“Con nhớ rồi. Tiểu Bạch ăn nhiều chút đi, chiều tụi mình mới về tới tiệm đó.”
Bạch Chỉ gật đầu. Từ thuở cha sinh mẹ đẻ tới giờ đây là lần đầu tiên cậu ăn đến sáu chiếc sủi cảo cỡ bự, no căng cả bụng, lúc ợ hơi toàn nghe mùi dưa cải.
Trước khi rời đi, Bạch Chỉ đã lén bỏ quà mừng năm mới trên chiếc giường ở phòng phía tây. Hôm giao thừa cậu ngại lấy ra, sợ ba mẹ Triệu từ chối thì ngại chết.
Nhị Lương Tử đã thu dọn đồ đạc xong từ sớm, tới nhà họ Triệu chờ cả bọn cùng đi. Nhị Bảo cũng đang sắp xếp hành lí, ba Triệu cho nó một cái túi cao bồi để bỏ hết đồ đạc mà mẹ Triệu soạn ra cho. Mấy bộ quần áo này tuy cũ nhưng đều được giặt sạch sẽ tinh tươm, tốt hơn nhiều so với những thứ mà ngày xưa nó phải mặc.
“Ê Nhị Bảo, vậy là sau này mày không về bển nữa hả?” Nhị Lương Tử tò mò hỏi.
“Ừa, tao đổi họ luôn rồi, từ giờ là Triệu Nhị Bảo.”
“Mày với thằng Lâm đứa nào vai vế lớn hơn ta? Tính theo tuổi thì mày phải là Tam Bảo mới đúng chớ?”
“Hả?” Vốn đầu óc đã không nhanh nhạy, bị Nhị Lương Tử hỏi thế Nhị Bảo ngơ ra ngay lập tức, cứ đứng đực ra nhìn đối phương.
Lần này Triệu Bắc Lâm không đi cùng. 15 tháng Giêng cục Dân chính mới mở cửa, nó còn phải đi làm giấy tờ ly hôn xong thì mới lên Bạch Thành được.
10 giờ hơn, cả bọn sắp xếp hành lý xong xuôi rồi lên đường trở về Bạch Thành. Mấy nay Bạch Thành đang có tuyết rơi dày đặc, đường càng khó đi, đến gần 4 giờ chiều cả bọn mới tới nơi. Vừa xuống xe Bạch Chỉ đã nôn ọe, rõ là cậu không bị say xe nhưng đi trên đường vẫn cứ có cảm giác nhờn nhợn cổ họng, chắc do ban sáng ăn nhiều sủi cảo dưa cải quá.
Triệu Bắc Hành cũng cùng xuống xe, anh vỗ nhẹ sau lưng cậu: “Đỡ hơn chưa?”
Axit trào ngược trong dạ dày khiến Bạch Chỉ nôn không nói nên lời, nước mắt s1nh lý cứ thế ứa ra.
“Hai đứa ra nhà sau dọn dẹp đi, anh dẫn anh Bạch của tụi bây ra phòng khám coi sao đã.
“Thôi, em có yếu ớt thế đâu.” Bạch Chỉ níu tay anh lại, không đi chủ yếu là vì cậu vẫn sợ bị tiêm.
“Qua lấy tí thuốc về uống thôi, chứ để vầy lát cậu không vô đâu.” Nói rồi anh kéo cậu đi.
Bạch Chỉ vừa đi vừa nhớ lại lúc mới đến đây, cậu bị cảm sốt, sau đó bị anh Hành bắt đi tiêm. Lúc ấy ức đến mức bật khóc cơ, nhưng giờ nghĩ lại cậu chỉ thấy buồn cười.
“Tự nhiên cười ngu vậy?” Triệu Bắc Hành xoa đầu cậu.
“Không có gì… Em nhớ lại lần trước bị tiêm xong, được bà Triệu mua đồ hộp cho ăn.”
Triệu Bắc Hành phì cười: “Anh cũng sợ cậu luôn, già đầu rồi mà đi tiêm còn phải có người dỗ dành mới chịu.”
“Em đau chứ bộ.”
“Đau thật hả? Sao anh thấy bình thường à, do người miền Nam các cậu yếu thôi.”
“Xíiii. Làm như ai cũng da dày thịt béo như người Bắc bọn anh ấy.”
“Người miền Nam bọn cậu gầy gò nhỏ thó, y như con thỏ.”
Bạch Chỉ tức đỏ cả mặt, vặc lại: “Người miền Bắc bọn anh to như con bò mộng, đầu ngu si tứ chi phát triển!”
Triệu Bắc Hành cười đểu, cố ý khích bác cậu: “Đầu ngu si tứ chi phát triển có sao đâu, vẫn giỏi hơn đồ nấm lùn như cậu nha.”
Bạch Chỉ sấn tới trước mặt anh, khoa tay múa chân bảo: “Ai nấm lùn cơ? Em 1m76 lận nhé, xỏ giày vào 1m78, chải tóc cho cao lên một xíu cũng thành 1m80 rồi chứ bộ?”
Triệu Bắc Hành cười ngặt nghẽo, anh cúi đầu, chống hai tay lên vai cậu: “Rồi rồi anh cho cậu lên 1m90 luôn chịu chưa?”
Bạch Chỉ nín cười đáp: “Thế còn nghe được.”
“Ranh con!” Triệu Bắc Hành vỗ đầu cậu, sao thằng nhóc này lại dễ cưng dữ vậy nhỉ?
Hai người vào phòng khám rồi lấy thuốc, lúc đi về tình cờ gặp Lưu Thụ Thâm, con trai cả nhà cụ Lưu.
“Anh hai Lưu!” Triệu Bắc Hành đứng từ xa hét lên.
Thấy rõ người gọi mình là ai, Lưu Thụ Thâm cười tươi: “Hai đứa về à, tới hồi nào đó? Nhà cửa sao rồi?”
“Vẫn ổn lắm anh, tụi em vừa về hôm nay.” Triệu Bắc Hành kéo Bạch Chỉ đi tới.
“Hên ghê, bữa giờ còn đang lo không biết làm sao đưa chìa khóa cho em đây, tại mai mốt gì là anh chị đi rồi. Sau này anh chị không ở đây nữa… Nhờ em trông nhà giúp anh chị vậy.” Căn nhà này là do ba anh em hùn tiền xây cho ông cụ, tốn hết 500 nghìn tệ. Ba anh em dĩ nhiên đâu túng thiếu nên hoàn toàn không có ý định bán nhà. Nhưng dù là nhà mới hay cũ, cứ để trống thế này cũng chẳng được, thay vì cho người thuê thì thôi chẳng bằng cứ để Triệu Bắc Hành trông coi.
Chợt nhớ tới cụ Lưu, không khí giữa ba người có hơi trầm xuống: “Anh hai yên tâm, em sẽ coi sóc cẩn thận y như nhà của mình, nào mấy anh chị muốn về thì cứ về thoải mái.”
Lưu Thụ Thâm tháo mắt kính, lau khóe mắt ngấn lệ: “Ừ thôi, hai đứa vừa mới về, tranh thủ nghỉ ngơi tí đi. Tối anh mời cả nhà mình ăn một bữa, Tiểu Bạch cũng ghé nha em.”
Bạch Chỉ gật đầu đồng ý. Ban đầu cậu hơi có ấn tượng xấu về anh con cả nhà cụ Lưu, cứ thấy anh không quan tâm đ ến bố mình. Nhưng tiếp xúc lâu dài cậu mới nhận ra, Lưu Thụ Thâm cũng có hiếu lắm chứ, chỉ có thể nói đúng là mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh.
Về đến tiệm, cửa nẻo đã mở, Nhị Bảo đang đứng quét rác. Tiệm đóng cửa nửa tháng, bụi đóng thành lớp, hai bao táo còn lại đông cứng ngắc không thể ăn được.
Triệu Bắc Hành gọi điện cho bên cung cấp để đặt hàng, trái cây mới sẽ được giao đến vào chiều mai. Dân Đông Bắc ăn Tết lâu hơn những vùng khác, thông thường qua ngày 15 tiểu thương mới mở cửa buôn bán. Nên thời gian này anh không nhập quá nhiều trái cây, chỉ giữ nguồn hàng để giao cho siêu thị Huệ Hữu thôi là đủ.
Bạch Chỉ lên lần sắp xếp lại hành lý, đun một ấm nước nóng, định bụng giặt ga trải giường của cả hai phòng. Cậu dọn sơ phòng ốc, bụi bặm bám đầy từ trong ra ngoài.
Triệu Bắc Hành vừa lên lầu đã thấy Bạch Chỉ đang ngồi chồm hổm ngay cửa giặt đồ, quần áo xốc xếch để lộ vòng eo thon và hai hõm vệ nữ sâu hoắm.
Triệu Bắc Hành sững người, tim gan như bị thứ gì đó cào nhẹ một phát. Anh vô thức dán mắt vào eo cậu, làn da trắng nõn nà như ẩn như hiện sau lớp qu@n lót màu đen, bờ m ông tròn trịa bé xinh đang bị giấu kín. Miệng lưỡi Triệu Bắc Hành bỗng trở nên khô khốc, anh nuốt nước bọt thầm nghĩ:
Mông Tiểu Bạch tròn thế nhỉ? Sao hồi xưa mình không để ý vậy ta…“Anh Hành qua đây giúp em tí.” Bạch Chỉ cầm tấm khăn trải giường đang nhỏ nước đứng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì mệt.
“Hả… À à.” Triệu Bắc Hành vội chạy tới, nhịp tim bỗng dồn dập.
Khan trải giường thấm nước nên rất nặng, giặt xong Bạch Chỉ muốn gãy hết cả tay. Lớn từng này rồi nhưng đây là lần đầu tiên cậu giặt đồ bằng tay đó.
Triệu Bắc Hành vắt khăn cho ráo nước rồi treo lên dây: “Hai bữa nữa anh đi mua cái máy giặt về cho cậu đỡ cực.”
“Mua máy có chức năng sấy nha anh, chứ ở đây lạnh lắm, giặt thôi đồ không kịp khô đâu.” Bạch Chỉ vuốt phẳng mấy nếp nhăn trên khăn trải giường, nhẹ giọng thì thầm.
Ánh đèn vàng ấm áp rọi lên gương mặt Bạch Chỉ, trên tượng hiện lên một chiếc bóng vừa dịu dàng lại xinh trai. Triệu Bắc Hành nghiêng người đứng cạnh cậu, chiếc bóng trên tường như đang ôm trọn Bạch Chỉ vào lòng.
Triệu Bắc Hành gật đầu, tim khẽ rung động: “Ừ, anh nghe cậu hết.”