Chàng Dâu Phương Nam Của Ông Chủ Nhỏ Đông Bắc

Chương 6: Chương 6

"Ði, nhanh đi chuyển hàng lên xe đi, cười gì mà cười." Triệu Bắc Hoành mốc mấy tờ hóa đơn từ túi ra đi tới đưa cho Bạch Chỉ: "Dậy rồi à, tối qua ngủ có lạnh không?"

Bạch Chỉ đỏ mặt lắc đầu, chẳng những không lạnh, mà còn mộng xuân.

Người trong mơ không phải Trần Hạo, mà một người đàn ông cường tráng, hai tay ôm cậu nâng lên cao.

Lên cao, rồi mạnh mẽ nhấn xuống, Giống như đặt mình lên trên mây rồi lại kéo xuống dưới.

"Cậu không sao chứ? Sao mặt lại đỏ dữ vậy, có phải bị cảm rồi không?"

"Không, không có." Bạch Chỉ nhanh chóng đình chỉ suy nghĩ, nhận lấy tờ đơn trên tay anh ta.

"Bên trên là giá tiền của hàng hóa bọn họ mua, cậu cứ tính tổng số là được."

"Được."

Bạch Chỉ cầm mấy tờ đơn ngồi trên băng ghế bên cạnh, mấy phút là tính xong, rồi dùng bút nguyên tử ghi chép lại vào sổ đưa cho anh?

Triệu Bắc Hoành chỉ biết số không biết mấy chữ, nhìn quyển sổ của cậu viết thì so với cô bé kế toán trước kia còn lanh lẹ hơn, thiện cảm cũng tăng lên mấy phần.

"Ồn tỉnh cậu ha, chúng tôi làm có chút sớm, có điều buổi sáng không có gì làm có thể ngủ lại lần nữa."

Bạch Chỉ gật đầu: "Không sao, đúng lúc tối qua tôi ngủ sớm nên thức giờ cũng vừa rồi, đúng rồi....!Phòng vệ sinh ở đâu?"

"Phòng vệ sinh?"

"Cầu tiêu...."

"Nhỏ hay lớn?"

Bạch Chỉ nghi hoặc: "Cái gì mà lớn với nhỏ?"

"Ðại tiện thì phải đi nhà vệ sinh công cộng ở phía trước, còn tiểu tiện thì ra bãi tuyết bên cạnh giải quyết là được."

"Nhỏ....nhỏ." Bạch Chỉ đỏ mặt.

"Tôi dẫn cậu đi, đúng lúc tôi cũng nhịn hoảng rồi." Vừa nói vừa dẫn Bạch Chỉ đến bãi đất hoang bên cạnh kho hàng.

Cột đèn ngay bên cạnh còn mở, chiếu sáng bốn phía, một chút riêng tư cũng không có! Bạch Chỉ nhìn anh cởi thắt lưng, kéo khóa quần....!

"Ði tiểu đi, nhìn ngốc cái gì vậy."

Bạch Chỉ vội vàng ngoảnh đầu qua chỗ khác, nhanh chóng kéo khóa quần, lấy chim nhỏ ra, nhắm mắt nghĩ thầm: "Ðều là đàn ông, ngốc thẳng nam cái gì cũng không biết, không biết không đáng trách...." Vậy nhưng cậu vẫn không nhịn được lén liếc một cái.

Ðừng mà (雅蠛蝶 - Yamete)! Thật là lớn á!

Triệu Bắc Hoành cũng đang nhìn cậu, trong lòng ngay thẳng lẩm bẩm: "Làm sao mà cái người này thân hình đã nhỏ mà cái đồ chơi kia cũng nhỏ như vậy, đi tiểu mà âm thanh cũng như của đứa trẻ ấy, so với tiếng rào rào của mình thì hầu như chẳng có tí tiếng động nào."

!Bản edit phi thương mại chưa có sự cho phép của tác giả, chỉ đăng tại wattpad của @SmileTran142 vui lòng không mang đi đâu, không chuyển ver.

Smile tay tàn não tàn nốt, bản dịch chỉ ở mức độ 70%, không hoàn toàn thuần việt, Smile không biết một chữ tiếng Trung nào, chấp nhận ý kiến giúp đỡ sửa chữa nhẹ nhàng, xin cảm ơn!

Hai người cùng lúc đi xong, Triệu Bắc Hoành giật giật kéo khóa quần, Bạch Chỉ cũng nhanh chóng kéo khóa rồi đi theo anh ta cùng vào phòng.

Xe hàng đã chuẩn bị xong, tiền hàng phải chờ tới cuối tháng mới kết toán.

Chào hỏi các bác tài, công việc buổi sáng cơ bản thì coi như xong rồi.

Mấy người công nhân cười cười lại gần tán dóc: "Anh Hoành, ai đây hả, sao mà nhìn không quen gì cả."

"Tiểu Bạch lại đây làm quen một chút, cậu tóc ngắn này tên Nhị Lương Tử, người béo bên cạnh tên Tôn Châu, người hơi thấp kia tên Ðại Hoa cùng cái người cao bên cạnh là hai anh em, anh cậu ta tên Thịnh Tử.

Còn có một người đem quà về nhà rồi, tên Nhị Bảo, lúc cậu ta trở về tôi lại giới thiệu cho cậu."

Quay qua mấy cậu công nhân của mình: "Ðây là Tiểu Bạch, kế toán mới của chúng ta."

"Ồ, là nhân viên kế toán, tôi còn tưởng lão đại nuôi tiểu bạch kiểm chứ." Nhị Lương Tử cười ầm ĩ.

"Khốn khiếp, bố mày nuôi cũng phải là một cô vợ nhỏ, cái gì mà nuôi tiểu bạch kiểm chứ."

Bạch Chỉ không để ý mấy lời nói của bọn họ, dù gì đám người này nhìn một cái liền biết là một đám ngốc thẳng nam, có thể ngay cả gay là cái gì cũng không biết.

"Chào mọi người, tôi tên Bạch Chỉ, lần đầu gặp mặt, sau này mong được giúp đỡ nhiều hơn." Giọng Bạch Chỉ đặc biệt mềm mại như một dòng nước, mặc dù là nói bằng tiếng phổ thông nhưng vừa nghe liền nhận ra ngay là người miền nam.

"Ha, còn là một cậu nhóc man di* phương nam."

(*): 蛮子 - tìm hiểu thì là một từ dùng ðể phân biệt vùng miền mang ý xấu, Smile cũng không biết thuần việt thế nào.

Cầu chỉ giáo.

Triệu Bắc Hoành tiến lên cho Nhị Lương Tử một cùi chỏ: "Lắm lời, không mệt thì đi mua bữa sáng đi."

Nhị Lương Tử linh hoạt né tránh: "Lão Ðại, hôm nay muốn ăn gì?"

Triệu Bắc Hoành nghiêng đầu hỏi Bạch Chỉ: "Cậu có món gì không thích ăn không?"

Bạch Chỉ lắc đầu, nói tới thì cậu không có kén ăn, cái gì cũng có thể ăn được một chút.

"Mua 50 cái bánh bao, 6 chén hoành thánh." Vừa nói vừa móc 100 đồng trong túi ra đưa cậu ta.

"Còn lại thì mua hai hộp Trường Bạch Sơn (thuốc lá), còn muốn hút cái khác thì các anh em tự mua đi."

"Được rồi~." Nhị Lương Tử mang bao tay, đội mũ bông lên, lái chiếc xe ba bánh hôm qua đi đón Bạch Chỉ hướng thành phố mà chạy.

Ban đầu thuê mảnh đất này là vì giá tiện nghi, khu đất lớn như vậy chỉ có 15 vạn 70 năm.

Chỉ là cách thành phố xa quá, cũng vì vậy mới dán giấy tuyển dụng tại sân bay gần đây.

Triệu Bắc Hoành kéo ngăn tủ, tìm một cuốn sổ con nhét mớ giấy tờ đã tính toán rồi vào, tháng này mới vừa đầu tháng, từ giờ đến cuối tháng còn cách 20 mấy ngày nữa mới tới ngày tính tiền.

"Có lạnh không?" Triệu Bắc Hoành và Bạch Chỉ lần lượt ngồi xuống, Bạch Chỉ gật đầu một cái, thật ra thì bên trên khá ổn, chỉ có phần dưới cùng chân hơi lạnh, đôi giày da mà cậu mang bị lạnh xuyên qua.

Triệu Bắc Hoành đưa tay bóp chân cậu một cái.

Bạch Chỉ: "???!"

"Cậu không mặc quần bông?"

Bạch Chỉ lắc đầu.

"Ôi trời đất mẹ ơi, cậu thật không sợ lạnh đấy, trời dưới 25 độ mà cậu chỉ mặc một cái quần mỏng?"

"Không....không phải, còn có một cái quần cashmere."

"Vậy thì nhằm nhò gì, lát nữa dẫn cậu đi ra trung tâm mua sắm mua hai cái quần bông dày, cậu muốn chết cóng à."

Không lâu sau Nhị Lương Tử lái xe ba bánh quay lại, một túi đầy đựng 50 cái bánh bao, bên trong còn phả ra hơi nóng..