Rầm rầm rầm!
Cánh cửa sắt trước sân bị gõ ầm ầm. Mỗi tiếng gõ đều như đập thẳng vào tim Hoàng Quý Lan. Bà ta sợ chết khiếp, hồn vía lên mây.
“Mở cửa ra nhanh lên!” Có tiếng gào giận giữ vang lên từ ngoài cửa.
“Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?” Hoàng Quý Lan sốt ruột muốn chết. Bà ta sợ nhất chính là đám du thủ du thực liều mạng, giờ chúng đã tìm tới tận nhà bà ta, chắc chắn tình hình không ổn rồi, bà ta cũng sẽ gặp họa theo!
Hạ Mạt Hàn cũng hoảng sợ, nhưng vì Ngô Bách Tuế còn trong phòng nên cô cũng không tới nỗi rối bời ruột gan. Hạ Mạt Hàn biết Ngô Bách Tuế là chỗ dựa của cô, cô tin tưởng anh. Vậy nên cô lập tức nói với Hoàng Quý Lan: “Mẹ, mẹ đừng lo, có lẽ Bách Tuế có cách đấy.”
Nghe tới Ngô Bách Tuế, Hoàng Quý Lan chợt sực tỉnh, bà ta nói ngay: “Ừ, đúng rồi, chuyện này là do Ngô Bách Tuế làm, oan có đầu nợ có chủ, để cho Ngô Bách Tuế ra chịu tội là được.”
Nói xong, Hoàng Quý Lan xông tới bên Ngô Bách Tuế, bà ta vừa vỗ lên người anh vừa kêu lên: “Đứng dậy, cậu đứng dậy ngay cho tôi.”
Mấy ngày nay thật sự Ngô Bách Tuế đã không được nghỉ ngơi tử tế, anh đã rất mệt mỏi rồi, vốn đã định ngủ một giấc nhưng cũng vẫn không yên, anh miễn cưỡng ngồi dậy.
Hoàng Quý Lan nhìn dáng vẻ ngái ngủ thờ ơ đáng ghét của Ngô Bách Tuế, bà ta thét lên: “Mày điếc à? Giờ mà còn ngủ, không nghe thấy tiếng gõ cửa ngoài kia sao? Hôm qua mày gây họa, giờ người ta tìm đến tận nhà rồi, mày mau ra ngoài nhận tội đi, đừng có liên lụy đến hai mẹ con tao.”
Ngô Bách Tuế lạnh nhát đáp: “Ừm.”
Nói rồi, anh xỏ giày bước khỏi cửa.
Hạ Mạt Hàn kéo Ngô Bách Tuế lại, lo lắng nói: “Hình như bên ngoài có nhiều người lắm, anh đừng hành động bộp chộp.” Hạ Mạt Hàn biết Ngô Bách Tuế có quan hệ, nhưng đây không phải Giang Châu, dù Ngô Bách Tuế quen ông chủ của Resort Ngọa Long thì cũng chẳng có tác dụng gì.
Ngô Bách Tuế vẫn bình chân như vại: “Không sao, hai người cứ đợi ở đây đi, anh sẽ ra ngoài xử lý.”
Nói xong, Ngô Bách Tuế rời khỏi nhà, bước qua khoảnh sân, tiến tới cổng.
Rầm, rầm.
Bên ngoài đang có kẻ đạp cửa, khi Ngô Bách Tuế đưa tay mở cửa, tên đang ra sức đạp bèn tung ngay một cú đá lên bụng anh.
Bịch!
Ngô Bách Tuế không hề hấn gì, còn kẻ đá anh thì lại bắn thẳng ra sau, cuối cùng hắn ta còn ngã dúi xuống đất.
Cảnh tựợng này khiến hơn ba mươi tên đàn ông trong con ngõ nhỏ phải trợn tròn mắt.
Trong lúc mọi người đang mắt chữ A mồm chữ O, Ngô Bách Tuế bước ra, bất mãn cất lời với đám người, giọng điệu vẫn còn mang vẻ ngái ngủ vừa người mới bị đánh thức: “Sáng sớm đã tụ tập làm ầm ở đây, các người có bị làm sao không đấy?”
Ngông cuồng, rất ngông cuồng. Ngô Bách Tuế hoàn toàn không coi ai ra gì.
Hơn ba mươi tên đàn ông trong ngõ trông đã biết không phải dạng hiền lành gì, xem chừng rất hung hãn hùng hồ, nhưng Ngô Bách Tuế lại chẳng coi họ ra gì, như thể họ là một đám hề chỉ biết quậy phá.
“Khốn kiếp.” Có một tên đàn ông lực lưỡng cầm gậy ba khúc quật vào người Ngô Bách Tuế.
Coong!
Gậy ba khúc đập vào vai Ngô Bách Tuế, phát ra tiếng vang nặng nề, Ngô Bách Tuế lại vẫn vững vàng bất động, gương mặt chẳng có chút biểu cảm.
Ngay tích tắc sau, Ngô Bách Tuế tung một cú đá, tên đàn ông lực lưỡng bay ra ngoài như một chiếc bao cát, chiếc gậy ba khúc trên tay hắn cũng rơi xuống đất.
Tất cả mọi người lại cùng kinh ngạc.
Lòng bọn họ cũng bật thốt, mạnh quá!
“Anh Báo, tên nhãi này đã đánh em đấy ạ.” Có hai người bước xuống từ chiếc Mercedes đỗ gần đó, một trong hai kẻ này chính là Lưu Tam tay còn đang bó bột.
Lưu Tam vô cùng hận thù Ngô Bách Tuế, gã mới tỉnh dậy trong bệnh viện, không buồn nghỉ ngơi mà đã chạy đi tìm đại ca của mình ngay để báo thù.
Người còn lại chính là đại ca của Lưu Tam, hắn tên Lâm Báo, đó là một kẻ nổi danh đáng gờm.
Hắn ta có mở mấy sòng bạc, bồi dưỡng một đám anh em, sở hữu thế lực khá lớn, người bình thường không ai dám động đến hắn. Vậy mà hiện giờ lại có kẻ dám đánh đập tên đàn em đắc lực của hắn là Lưu Tam, chuyện này chẳng khác nào tát vào mặt Lâm Báo hắn. Lâm Báo rất không vui, bèn dắt người tới báo thù ngay.
“Thằng ngốc này cũng mạnh đấy.” Lâm Báo quan sát Ngô Bách Tuế, giọng điệu đầy vẻ dửng dưng coi thường.
Ngô Bách Tuế liếc nhìn Lâm Báo, anh nghiêm giọng: “Nếu biết vậy thì lần sau đừng tới đây gây phiền phức cho tao nữa, nếu chúng mày làm vợ tao sợ thì tao sẽ thấy rất không vui.”
Lời nói của anh đã nhóm lên lửa giận của tất cả mọi người, những kẻ vừa kinh hãi vì Ngô Bách Tuế bèn cất tiếng chửi mắng ngay:
“Khỉ thật, mày còn dám ăn nói như vậy với anh Báo của bọn tao sao, mày muốn chết à?”
“Đúng đấy, cái thằng ngu ngốc này, mày đúng là điên thật đấy, chắc mày không biết biệt danh của anh Báo đâu nhỉ?”
“Mày có biết lúc anh Báo đang lấy một địch mười thì mày vẫn còn đang nằm trong bụng mẹ chưa bò ra không.”
Dù biết sức mạnh của Ngô Bách Tuế không hề tầm thường nhưng đám người này vẫn tin tưởng Lâm Báo hơn. Trong mắt chúng, đại ca Lâm Báo là vô địch, không ai có thể địch nổi.
Tài đánh đấm của Lâm Báo đúng là rất đáng gờm, hắn luôn thích gì làm nấy, chưa từng sợ phải gây gổ.
Thân thể Lâm Báo cao to, dáng vóc rất vạm vỡ, ít nhất cũng phải nặng một trăm kg, chỉ nhìn bề ngoài thôi cũng đủ biết đây chính là một tên ôn thần hung hãn. Nghe lời khinh miệt của Ngô Bách Tuế, cặp mắt Lâm Báo hiện vẻ dữ dằn, hắn gằn giọng hét lên với Ngô Bách Tuế: “Một thằng con rể ngớ ngẩn bị nhà họ Hạ đuổi đi mà cũng dám ngông nghênh trước mặt tao, xem ra tao không cho mày một trận thì mày sẽ không biết sợ tao nhỉ?”
Dứt lời, Lâm Báo bèn giậm chân, khí thế của hắn tăng lên gấp bội.
Tích tắc sau, hắn đã lao thẳng về phía Ngô Bách Tuế như một con sư tử đực.
Đám đàn em của Lâm Báo rất ít khi thấy hắn ra tay, lần này thấy đại ca của mình đích thân lâm trận, mắt bọn họ cùng căng ra, tỏa sáng lấp lánh. Ai nấy đều đang rất hào hứng.
Đừng trông dáng vóc Lâm Báo to lớn như một con gấu, thật ra hắn cực kỳ nhanh nhẹn, chỉ trong chốc lát hắn đã xông tới trước mắt Ngô Bách Tuế, rồi vươn nắm đấm chắc nịch của mình, hung tợn giáng cho Ngô Bách Tuế một cú.
Cú đấm của Lâm Báo như có thể hô mưa gọi gió, chứa đầy uy lực mạnh mẽ.
Tóc Ngô Bách Tuế cũng bay lên theo làn gió đến từ đòn đánh của Lâm Báo.
Tầm!
Trong ánh nhìn chăm chú hưng phấn của đám người, cú đấm rắn chắc của Lâm Báo đập mạnh vào ngực Ngô Bách Tuế.
Nhưng cơ thể Ngô Bách Tuế lại vẫn sừng sững bất động. Thậm chí cả lông mày anh cũng không buồn nhíu lấy một lần.
Nhưng cánh tay Lâm Báo lại đã tê cứng, hai mắt Lâm Báo chợt trợn trừng, hiện rõ vẻ khó tin, hắn nhìn Ngô Bách Tuế như nhìn một con quái vật. Hắn đã dồn toàn bộ sức lực vào cú đấm này, người bình thường hoàn toàn không chịu nổi một quyền, dù lại kẻ có sức mạnh vượt trội hơn hắn cũng khó chống đỡ nổi. Nhưng Ngô Bách Tuế không chỉ chịu được đòn đánh của hắn mà thậm chí còn chẳng lùi về sau lấy một bước, cơ thể anh vững tựa núi, như thể cú đấm của hắn chỉ là một cơn gió nhẹ.
Đầu óc Lâm Báo sụp đổ.
Đàn em của Lâm Báo cũng vô cùng kinh ngạc, trơ ra như phỗng.
Trong lúc tất cả đang chìm vào im lặng, Ngô Bách Tuế lại vươn tay, bóp lấy cổ Lâm Báo, nâng thân thể to lớn của hắn lên rồi mở miệng lạnh lùng nói: “Tao cảnh cáo mày thêm một lần nữa, về sau đừng động đến tao, nếu không tao sẽ khiến mày phải hối hận vì đã được sinh ra.”
Dứt lời, Ngô Bách Tuế bèn hất mạnh Lâm Báo ra.
Một tiếng “bịch” vang ầm lên.
Lâm Báo nặng một trăm kg bị ném thẳng lên nóc chiếc xe Mercedes của mình như một chú gà con.
Thấy vậy, đám người lại bần thần sững sờ.
Nỗi kinh sợ lên tới tột cùng.
Tên Ngô Bách Tuế này hoàn toàn không phải người nữa rồi!
Lâm Báo nằm trên nóc xe, hồn vía lên mây.
Chỉ mới vài chiêu mà hắn đã bị đánh bại hoàn toàn, hắn có thể cảm nhận được Ngô Bách Tuế mạnh tới nhường nào, sức mạnh ấy đã vượt qua những gì hắn có thể tưởng tượng. Một lúc sau hắn mới tỉnh táo lại.
Vừa hoàn hồn, Lâm Báo đã bò xuống khỏi nóc xe ngay, hắn hét lên: “Rút lui, rút lui hết cho tao.”
Lâm Báo sợ hãi, hắn thật sự không dám đối đầu với con người mạnh mẽ tới vậy, giờ hắn chỉ muốn mau mau rời đi.
Đám đàn em của Lâm Báo nghe đại ca mình nói vậy bèn tức khắc hoàn hồn, rồi chạy lên chiếc xe van với tốc độ nhanh nhất có thể, chuẩn bị rút lui.
“Anh Báo, em bị nó đánh gãy tay rồi, chẳng lẽ lại không trả mối thù này sao? Chúng ta cùng tấn công chẳng lẽ không đánh lại nổi một người?” Dù Lưu Tam cũng rất kinh sợ trước sức mạnh của Ngô Bách Tuế, nhưng nỗi hận thù của gã lớn hơn sự sợ hãi nhiều, gã khao khát muốn được báo thù.
Lâm Báo cũng được coi là một kẻ to gan, nhưng giờ hắn cũng sợ Ngô Bách Tuế tới vỡ mật rồi, nào còn dám nói tới chuyện báo thù. Hắn lập tức không nể nang gì, giáng một cú xuống đầu Lưu Tam, miệng thét lớn: “Trả cái con khỉ, mày muốn hại chết tao à, đi với tao mau lên.”
Nói rồi, Lâm Báo kéo Lưu Tam bước lên chiếc Mercedes.
Đám người chật vật vội vàng tháo chạy.
Ngô Bách Tuế bất lực phủi tay rồi trở vào sân, đóng cửa lại.
Lúc đi ngang qua sân, tiến vào nhà, Ngô Bách Tuế phát hiện Hoàng Quý Lan và Hạ Mạt Hàn đã biến mất. Hơn nữa điện thoại của Hoàng Quý Lan còn rơi trên mặt đất. Ngô Bách Tuế gọi mấy tiếng nhưng không ai đáp lời.
Ngô Bách Tuế bèn lao ra cổng sau ngay, anh phát hiện cánh cổng đang mở toang, có vết tích bị phá khóa.
“Chán sống rồi à!” Sát khí hiện đầy trong mắt Ngô Bách Tuế. Anh lao ra ngoài như một cơn gió lốc.
Lâm Báo tới đây bằng Mercedes, đằng sau còn có năm chiếc xe van bám theo.
Sau chiếc xe đang nối đuôi nhau rời khỏi con ngõ.
“Lưu Tam, lần sau mày đừng nghĩ tới chuyện báo thù, tên Ngô Bách Tuế này không phải kẻ chúng ta có thể động tới đâu, mày mà liên lụy tới tao thì tao sẽ cho mày đi đời nhà ma.” Đến giờ Lâm Báo vẫn còn thấy sợ hãi, hắn nghiêm túc cảnh cáo Lưu Tam.
Lưu Tam biết tính tình của Lâm Báo, hắn chẳng phải kẻ hiền lành gì, nếu chịu thiệt thòi hắn sẽ đòi lại bằng được. Nhưng giờ đến Lâm Báo cũng phải sợ sệt nhường này, vậy rõ ràng Ngô Bách Tuế không phải kẻ mình có thể động vào rồi. Dù gã có căm thù Ngô Bách Tuế tới xương tủy thì cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, ỉu xìu đáp lời hắn: “Em hiểu rồi ạ.”
Chiếc Mercedes đầu đoàn suôn sẻ đi thẳng tới đầu ngõ thì chợt Ngô Bách Tuế lại vọt ra.
Rầm!
Một tiếng động lớn vang lên. Ngô Bách Tuế vươn tay chặn đứng chiếc xe Mercedes đang chạy của Lâm Báo.
Đám người trên xe tức khắc kinh ngạc tới đờ người.
“Chúng mày dám bắt cóc vợ tao sao?” Ngô Bách Tuế đứng trước mũi xe, cất giọng như một tử thần.
Ánh mắt của Ngô Bách Tuế khiến trái tim Lâm Báo run rẩy. Ánh mắt này thật sự quá đáng sợ.
Lâm Báo không dám do dự, hắn nhảy ngay khỏi xe, sợ sệt giải thích cho Ngô Bách Tuế: “Đại ca à, anh hiểu lầm rồi, bọn em thật sự không hề bắt cóc vợ anh!”