Chàng Khờ

Chương 58: Nỗi đau khổ của Ngô Bách Tuế

Đúng lúc chiếc BMW của Hạ Tử Hiên vừa rời khỏi hầm để xe thì chợt đã có một bóng người lao ra chặn đường cậu ta.

Lòng Hạ Tư Hiên run bắn, vội vã đạp thắng xe, vì phanh xe đột ngột mà người cậu ta ngả thẳng về phía trước, nếu không nhờ có dây an toàn thì e là cả người cậu ta đã bay thẳng ra ngoài.

“Khốn kiếp, mày muốn chết hả?” Vừa sực tỉnh Hạ Tử Hiên đã giận dữ mắng nhiếc ngay.

Nhưng ngẩng đầu lên cậu ta mới phát hiện người đứng trước xe lại là Ngô Bách Tuế.

Thấy Ngô Bách Tuế, Hạ Tử Hiên lại càng giận dữ hơn. Cậu ta tức khắc mở cửa xe, bước xuống kêu với đám người trong chiếc xe van phía sau: “Ngô Bách Tuế tới rồi, xuống xe cả đi, đánh chết anh ta cho tôi.”

Bốn người trên xe van đều là đám lang thang thất nghiệp, hết tiền thì đi đánh nhau thuê, cũng có thể coi là có chút võ công mèo cào. Vừa nghe được lời Hạ Tử Hiên, bốn người họ lập tức xuống xe lao về phía Ngô Bách Tuế.

Ngô Bách Tuế không hề nể nang, anh tiến lên nghênh đòn, cũng chẳng phải phí phạm bao nhiêu sức lực, chỉ mất vài chiêu đã đánh gục hết bốn tên này.

Hạ Tử Hiên đứng cạnh nhìn mà cũng phải ngẩn ngơ. Cậu ta biết mình không đánh thắng được Ngô Bách Tuế, cố ý bảo Chu Thiến bỏ tiền mời bốn tên côn đồ tới, nhưng cậu ta sao có thể ngờ bốn tên côn đồ này hoàn toàn không phải đối thủ của Ngô Bách Tuế.

Ngô Bách Tuế giải quyết xong đám tôm tép bèn tiến thẳng về phía Hạ Tử Hiên.

Hạ Tử Hiên run bắn người, vội vàng nhảy lên chiếc BMW của mình, đóng chặt cửa xe lại.

Hạ Tử Hiên nhìn Ngô Bách Tuế chằm chằm với vẻ kinh hoàng, còn anh thì tiến lại bên ghế tài xế.

Rầm!

Ngô Bách Tuế không hề phí lời, anh đấm vỡ cửa sổ thủy tinh rồi mở cửa xe ra, túm lấy tóc Hạ Tử Hiên, lôi cậu ta khỏi xe.

“Cứu với, cứu tôi với!” Hạ Tử Hiên kinh hoàng, đau khổ thét lớn.

Chu Thiến cũng sợ trắng mặt, cô ta thấy Hạ Tử Hiên kêu cứu bèn tức khắc xuống xe, sợ sệt gào: “Có ai không, giúp chúng tôi với!”

Giọng của Chu Thiến rất lớn, nhưng không một ai đáp lại cô ta. Cửa ra vào hầm đỗ xe không có người, có vài kẻ qua đường cũng chỉ đứng ngoài xa chứ không dám lại gần.

“Vợ tôi đâu?” Ngô Bách Tuế túm tóc Hạ Tử Hiên, dữ dằn cất tiếng hỏi.

Hạ Tử Hiên là một tay công tử bột không biết đánh đấm. Trên tay Ngô Bách Tuế, cậu ta cũng chẳng có đường phản kháng, chỉ có thể kêu la thảm thiết: “Tôi không biết, không phải chị ta đang ở bên anh sao?”

Bốp bốp!

Ngô Bách Tuế vươn tay giáng cho Hạ Tử Hiên hai cú tát, anh dồn sức rất mạnh, khiến khóe môi Hạ Tử Hiên phải ứa máu, đầu ong lên.

“Vợ tôi đâu?” Ngô Bách Tuế cất giọng lạnh lùng như tiếng ma quỷ.

Hạ Tử Hiên rùng mình. Cậu ta thật sự sắp sụp đổ vì sự điên cuồng và bạo lực của Ngô Bách Tuế. Hạ Tử Hiên bị Ngô Bách Tuế đánh tới độ ứa nước mắt, khàn khàn trả lời: “Tôi thật sự không biết Hạ Mạt Hàn ở đâu, tôi đang chuẩn bị gây sự với các người, nhưng giờ tôi mới xuất phát mà?”

Đây là lời nói thật của Hạ Tử Hiên, cậu ta cố tình tìm ba tên đàn ông xấu xí để chuẩn bị xử lý Ngô Bách Tuế, đương nhiên mục đích của cậu ta cũng đơn giản chỉ là cho Ngô Bách Tuế một trận. Hạ Tử Hiên còn định để bốn người này làm nhục Hạ Mạt Hàn trước mặt Ngô Bách Tuế, đây chính là thủ đoạn báo thù của cậu ta. Nhưng Hạ Tử Hiên không thể ngờ mình vừa mới xuất phát, Ngô Bách Tuế đã tìm tới tận nơi rồi.

Ngô Bách Tuế ném Hạ Tử Hiên xuống đất, sau đó, anh tiến tới trước mặt Chu Thiến, nghiêm giọng chất vấn: “Cậu ta nói thật không?”

Giờ Chu Thiến đã vô cùng sợ sệt Ngô Bách Tuế, đối mặt với lời chất vất của anh, cô ta gật đầu như gả mổ thóc, run rẩy nói: “Là thật đấy, chúng tôi mới xuất phát thì anh đã tới rồi.”

Ngô Bách Tuế cũng không hỏi lại. Hoặc nói cách khác, anh đã biết chuyện này có tám chín phần mười không liên quan đến Hạ Tử Hiên, vì rõ ràng kẻ bắt cóc Hạ Mạt Hàn và Hoàng Quý Lan là cao thủ đã được huấn luyện chuyên nghiệp, hạng như Hạ Tử Hiên chắc chắn không làm nổi.

Ngô Bách Tuế tìm tới đây chỉ vì không muốn bỏ qua bất cứ kỳ cơ hội nhỏ bé nào. Vì Hạ Tử Hiên cũng có thể được coi là một kẻ tình nghi.

Giờ nếu có thể chắc chắn hung thủ không phải Hạ Tử Hiên, Ngô Bách Tuế cũng sẽ không ở lại đây, anh bèn rời đi ngay.

Hạ Tử Hiên nằm trên mặt đất, tim như muốn vỡ tung, quân chưa thắng đã từ trần, cậu ta còn chưa báo thù thì đột nhiên đã bị Ngô Bách Tuế đánh cho một trận, chuyện này khiến cho Hạ Tử Hiên giận điên người, nỗi thù hận trong lòng cậu ta đã dâng cao đến tột cùng.

Chu Thiến nhìn Hạ Tử Hiên bị đánh đập thảm hại mà cảm thấy rất đau lòng, cô ta tiến lại đỡ Hạ Tử Hiên, quan tâm hỏi: “Tử Hiên, anh không sao chứ?”

Hạ Tử Hiên không quan tâm tới Chu Thiến, cậu ta nhìn chằm chằm theo hướng Ngô Bách Tuế rời đi, nghiến răng chửi rủa: “Ngô Bách Tuế, tôi chắc chắn sẽ khiến anh phải chết trong đau đớn.”

Buổi trưa, tại căn biệt thự nhỏ ngoài ngoại ô thành phố Tây Nguyên.

Trời đã sáng bảnh, mặt trời lên cao, Vương Thế Hào vẫn còn nằm trên giường chưa dậy, một cô gái đang rúc vào lòng hắn ta. Đây là một sinh viên đại học, tên là Hoàng Khả Khả, trông rất xinh xắn ngọt ngào, là tuýp con gái mà Vương Thế Hào rất thích.

Vì hôm qua chiến đấu mệt mỏi nên giờ tỉnh lại Vương Thế Hào cảm thấy hơi mệt mỏi kiệt sức, nghỉ ngơi một lát hắn ta mới vỗ lên người Hoàng Khả Khả, nói: “Khả Khả, phải dậy rồi, đã tới trưa rồi đấy.”

Hoàng Khả Khả mơ màng mở mắt, cô ta khẽ ngẩng đầu nhìn Vương Thế Hào, nũng nịu: “Vâng, anh Vương, lát nữa anh phải đi mua túi với em đấy. Túi của em hỏng hết cả rồi.”

Vương Thế Hào không mấy để ý: “Không phải hôm qua anh đã mua quần áo mới cho em rồi sao?”

Đương nhiên Hoàng Khả Khả biết rõ mình sẽ không đời nào trở thành vợ cả của Vương Thế Hào được. Cô ta ở bên Vương Thế Hào không phải để mưu đồ trở thành con dâu nhà giàu, mà muốn hắn ta thỏa mãn nhu cầu vật chất của mình, vậy nên cô ta tiếp tục làm nũng: “Người ta muốn một cái túi mà, nếu anh không mua cho em thì em không dậy đâu.”

Vương Thế Hào cười ha hả: “Nếu em không dậy thì mình làm thêm lần nữa nhé?”

Nói rồi, hắn ta ôm hôn Hoàng Khả Khả, trong lúc hai người đang nô đùa thì chợt một tiếng “rầm” vang lên, cửa phòng đã bị ai đạp văng ra.

Ngô Bách Tuế sải bước tiến thẳng vào phòng với vẻ lạnh lùng.

Vừa thấy Ngô Bách Tuế, Vương Thế Hào đã chợt thấy căng thẳng, hắn ta rất kinh ngạc, cũng vô cùng tức giận. Hắn giận dữ thét lên với Ngô Bách Tuế: “Thằng ngốc kia, sao mày lại tới chỗ tao?”

Gương mặt Ngô Bách Tuế lạnh băng, anh hỏi: “Vợ tao đâu?”

Vương Thế Hào cạn lời, hắn ta tức giận: “Khốn kiếp, vợ mày thì liên quan quái gì đến tao, mày chạy tới hỏi tao làm gì?” Lần trước Vương Thế Hào bắt Hạ Mạt Hàn, lúc về nhà đã bị bố dạy cho một trận ra trò, từ đó trở đi, Vương Thế Hào không còn dám động tới Hạ Mạt Hàn nữa, nhưng giờ Ngô Bách Tuế lại chủ động tới tìm hắn ta, chuyện này khiến Vương Thế Hào vừa bất ngờ vừa giận dữ.

Ngô Bách Tuế bước tới bên giường, tóm lấy mắt cá chân Vương Thế Hào, quăng thẳng hắn ta xuống đất.

Rầm!

Vương Thế Hào bị ném thẳng xuống đất, nội tạng cũng phải thấy đau đớn, đầu óc hoa cả lên.

Hoàng Khả Khả trên giường sợ hãi cuốn chặt chăn lại, cô ta thét lên thất thanh.

“Vợ tao đâu?” Ngô Bách Tuế lại hỏi.

Vương Thế Hào nằm trên mặt đất, hắn ta không nén nổi tiếng ho khan, sau khi đã thở lại được bình thường, hắn ta lập tức thét lên với Ngô Bách Tuế: “Mày còn dám đánh tao, tao…”

Vương Thế Hào còn chưa nói xong, Ngô Bách Tuế đã giẫm thẳng lên mu bàn tay phải của hắn.

“Á!” Vương Thế Hào đau đớn tới trào nước mắt.

Trong tích tắc, Vương Thế Hào đã trở nên tỉnh táo. Hắn ta không đánh lại Ngô Bách Tuế, cứ tỏ ra cứng rắn với gã ngớ ngẩn như Ngô Bách Tuế sẽ chỉ khiến hắn ta chịu khổ, vậy nên Vương Thế Hào bỏ qua thể diện, khuất phục nói: “Tôi không biết, mấy nay tôi đâu gặp cô ấy.”

“Không phải vài hôm trước mày vừa bắt cóc cô ấy sao?” Biết chuyện lần này không phải do Vương Thế Hào gây ra, Vương Thế Hào cũng đã chịu thua, nhưng Ngô Bách Tuế không định bỏ qua cho hắn ta một cách dễ dàng như vậy.

Tay Vương Thế Hào bị Ngô Bách Tuế giẫm lên, hắn rịn đầy mồ hoi lạnh, đau tới nỗi run thầm trong lòng, nhưng lúc này hắn ta chỉ có thể nín đau giải thích với Ngô Bách Tuế: “Anh đánh tôi hai lần nên tôi mới muốn bắt cô ấy để trả thù anh.”

Đương nhiên Vương Thế Hào không dám nói mình có ý đồ quấy rối Hạ Mạt Hàn, nói vậy chẳng khác nào tự tìm đường chết!

Ngô Bách Tuế cụp mắt nhìn Vương Thế Hào, cất tiếng hỏi lạnh như băng: “Mày có chạm vào cô ấy không?”

Vương Thế Hào vội lắc đầu: “Không, tuyệt đối không, anh có thể đi hỏi Hạ Mạt Hàn!”

Ngô Bách Tuế trầm giọng: “Tao nhớ tao từng nói với mày rồi, đừng có âm mưu gì với vợ tao, nhưng mày không chịu nghe lời.” Vừa dứt câu, bàn chân đang giẫm lên tay Vương Thế Hào của Ngô Bách Tuế chợt dồn sức.

“Á!”

Mu bàn tay, ngón tay Vương Thế Hào bị Ngô Bách Tuế đạp nghiến, mười ngón tay nối liền với tim, nỗi đau đớn này khiến Vương Thế Hào kêu la oai oái, đau tới độ không muốn sống, cổ họng hắn ta cũng sắp rách toạc rồi.

Dạy cho Vương Thế Hào một bài học xong, Ngô Bách Tuế cũng không nán lại nữa, anh mau chóng rời khỏi nơi đây.

Đối với anh thì chuyện quan trọng nhất hiện giờ là tìm được Hạ Mạt Hàn.

Hôm nay, Ngô Bách Tuế chưa từng dừng bước chân dù chỉ một phút. Anh chạy đôn đáo khắp thành phố Tây Nguyên, đi khắp nơi tìm kiếm nhưng cuối cùng vẫn ra về tay trắng.

Anh không tìm được Hạ Mạt Hàn, cũng không tìm được bất cứ manh mối nào liên quan tới cô.

Hai con người đang sống sờ sờ là Hạ Mạt Hàn và Hoàng Quý Lan như bốc hơi khỏi thế giới, bặt vô âm tín.

Chín giờ tối, Ngô Bách Tuế đứng trên nóc căn nhà một tầng, dáng người anh bất động không nhúc nhích. Ánh trăng rọi trên cơ thể Ngô Bách Tuế, kéo dài chiếc bóng của anh.

Ngô Bách Tuế nhìn khoảng sân trống rỗng, ánh mắt anh tối đen, vẻ mặt âm u, đáy mắt Ngô Bách Tuế như đang có vô số những cảm xúc ngổn ngang.

“Bách Tuế, ăn cơm thôi!”

“Bách Tuế, đi vệ sinh thì phải đi vào bồn cầu đấy.”

“Bách Tuế, em lấy đồ ngủ cho anh rồi, anh đi tắm đi!”

“Bách Tuế, có phải anh lại gây chuyện rồi không.”

“Bách Tuế, sao anh lại phát bệnh nữa vậy.”

“Bách Tuế, nếu anh là một người bình thường thì thật là tốt!”

“Bách Tuế, có phải em đang nằm mơ không?”

Những lời của Hạ Mạt Hàn cứ ồ ạt tràn vào đầu anh, anh nhớ tới từng khoảnh khắc bên cô, nhớ tới sự hiền lành, tốt đẹp của cô.

Càng nghĩ, cảm xúc nơi đáy mắt anh lại càng cuộn trào mạnh mẽ, cơ thể anh dần tỏa ra vẻ tàn độc vô cùng đáng sợ. Khí thế ấy chợt trở nên nặng nề, ùn ùn kéo tới bao phủ đêm đen.

“Mạt Hàn, rốt cuộc em đang ở đâu?” Mắt Ngô Bách Tuế đỏ bừng, anh thốt lên bằng giọng nói khản đặc.

Dứt lời, trời đêm tĩnh lặng, bóng đêm đen kịt, bốn bề yên tĩnh.

Đúng lúc này một tiếng chuông chói tai bất ngờ vang lên phá vỡ sự yên tĩnh của màn đêm.

Di động của Ngô Bách Tuế có cuộc gọi tới.