Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 374: Đúng Là Giỏi Làm Ra Vẻ Cậu Không Sợ Đại Sư Diệp Làm Thịt Cậu Sao

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Những lời này vang lên, giống như sấm sét nổ vang bên tại mọi người.

Một giây sau, đám Hầu Sơn Lâm xoay mạnh người lại, chỉ thấy ba người già, một người trẻ tuổi xuất hiện trong tầm mắt bọn họ, vẻ mặt tất cả đều nghiêm nghị, bước chân có lực nên bước đi tới chỗ bọn họ.

“Các người là ai, dám chạy tới đây làm càn, muốn chết có phải không?” Hầu Sơn Lâm vốn sửng sốt, rất nhanh liền kêu gào với bốn người đột nhiên xuất hiện.

Anh ta vừa nói xong, phía sau lại truyền tới âm thanh hỗn loạn.

“Ông cụ, ông tới rồi!”

“Ông nội, cứu chúng cháu với, bọn họ muốn giết chúng cháu!”

“Diệp Thiên cũng đến đây, đến thật đúng lúc, chúng ta không chết được rồi!”

Người của bốn gia tộc kích động không thôi, nước mắt vui mừng, hưng phần giống như bị đẩy lên đoạn đầu đài, đột nhiên có người tới cướp pháp trường cứu bọn họ.

"Ha ha ha!"

Giang Sơn lại càng cất tiếng cười to.

“Cuối cùng cũng đợi được đến lúc các cậu tới!”

Vừa rồi ông ta nhắc đến hỏa tiễn, chính là vì kéo dài thời gian, đúng là kéo dài thêm cho bọn họ nửa tiếng.

Vốn còn tưởng chút thời gian đó không đủ, nhưng không ngờ từ lúc gọi cho Diệp Thiên đến bây giờ mới quá một tiếng, hắn đã từ Giang Thành tới Long Vân, quả thực còn nhanh hơn ngồi tên lửa!

Nói đùa, tu vi của Diệp Thiên hiện giờ, cộng thêm có thần binh làm phi kiếm, tốc độ nhanh nhất có thể đạt tới gần một nghìn năm trăm kilomet, mà từ Giang Thành đến Long Vân chỉ một ngàn hai trăm kilomet, trong một tiếng là tới nơi.

Nếu không phải thi triển truy tung thuật tìm bọn họ chậm trễ chút thời gian, không thì đã sớm tới rồi.

"Hoắc Cảnh Long? Đường Tu Nhân?

Vũ Thiên Trường?”

Nghe thấy tiếng la khóc ở phía sau, Hầu Sơn Lâm và Trịnh Đức Huy nhưởng mày.

“Không sai! Chính là ba chúng tôi!” Vẻ mặt Hoắc Cảnh Long lạnh lùng nói: "Các cậu chiếm gia sản nhà chúng tôi, bắt nạt người của gia tộc chúng tôi, ở Long Vân tác oai tác quái nửa năm, hôm nay là ngày tận thế của các cậu rồi!”

"Ha ha ha!" Hầu Sơn Lâm và Trịnh Đức Huy ngửa mặt lên trời cười to, giống như nghe được chuyện buồn cười nhất.

“Chỉ dựa vào ba người, cũng dám tuyên bố muốn lấy mạng chúng tôi, đúng là nói khoác mà không biết ngượng!”

Trịnh Đức Huy cười mỉa nói, chỉ hai ông già tiên phong đạo cốt bên cạnh, làm ra vẻ: “Ba võ sĩ như các ông, ở trước mặt hai vị chấp sự này là thổ, đánh hai người như chơi đùa, cũng dám chạy tới đây cứu người.”

“Đúng vậy!” Hầu Sơn Lâm nói: “Trước đây không động vào các người, là vì cảm thấy các người không có uy hiếp, cho nên lười để ý tới các người.

Bây giờ Diệp Bắc Minh trở về, thể có chút mạnh, vậy thì không giữ lại các người được!”

“Cho nên tối nay các người ai cũng đừng nghĩ chạy, tất phải xử lý tất cả các người, khiến Diệp Bắc Minh bị thương nặng!”

Nói đến đây, Hầu Sơn Lâm vung tay quát: “Ông Cao, ông Hạ, lên cho tôi, xử lý mấy lão già không biết sống chết này trước!”

“Dạ, cậu Hầu!”

Lập tức có hai ông già mặc áo luyện công đi về phía đám Diệp Thiên.

"Ha ha!"

Đám Hoắc Cảnh Long không nhịn được cười to.

“Đám con lợn mấy người, còn chưa biết đại sư Diệp cũng ở ngay đây Trong lòng bọn họ cảm thấy vô cùng buồn cười.

Ngay sau đó Hoắc Cảnh Long nhìn về phía hai ông già mặc quần áo luyện công, cười lạnh lùng: “Khi nào thì chó nuôi trong nhà họ Hầu, cũng dám khoe khoang trước mặt tôi và gia chủ gia tộc tôi rồi hả?”

Những lời này vang lên, sắc mặt hai ông già mặc quần áo luyện công khó coi.

“Tôi không biết ông là Hoắc Cảnh Long hay là Đường Tu Nhân hoặc Vũ Thiên Trường, nhưng tôi nói cho ông biết, cho dù ba người là ai, được nhà họ Hầu dùng lượng lớn linh thạch ném cho, hiện giờ hai chúng tôi hoàn toàn có thể giết chết toàn bộ chó của Diệp Bắc Minh!” Ông Cao lạnh lùng nói.

“Vậy sao?”

Vũ Thiên Trường đứng dậy: “Vũ Thiên Trường tôi là người có thực lực yếu nhất, nếu hai người có thể thắng được tôi thì hãy khoác lác cũng không muộn.”

“Hừ.”

Hai người đều hừ lạnh, ông Cao khinh thường nói: “Vậy hai chúng tôi xé ông trước, rồi tàn sát đám người còn lại!”

Sau khi dứt lời, hai người liếc nhau một cái, một trái một phải đi về phía Vũ Thiên Trường.

“Muốn chết!”

Thấy hai người tấn công, Vũ Thiên Trường híp mắt, gọi một thanh thần binh hạ phẩm ra, giao thoa nhau chém ra một kiếm.

“Không hay rồi!”

Có vị chấp sự kinh hãi kêu lên.

Không đợi ông ta bảo hai người né tránh, chỉ nghe thấy hai tiếng xoẹt xoẹt, hai ông già đều bị kiểm khí chém trúng, chém thành hai khúc ngay tại chỗ.

“Sao có thể có chuyện này được?” Đồng tử của Hầu Sơn Lâm co rụt lại, thiếu chút nữa lồi mắt.

“Ông Cao và ông Hạ là nhà tôi dùng hơn mười tấn linh thạch đập vào, hai người đều đạt tới Thiên Kính nhập môn, sao có thể bị Vũ Thiên Trường giết chết trong chớp mắt?”

Trên mặt anh ta đều là không thể tin được.

“Bởi vì đại sư Diệp cũng cho bọn tôi không ít linh thạch, còn có linh dược linh thảo dùng để tu luyện” Vũ Thiên Trường cười đắc ý.

Trải qua ba năm ngủ đông tu luyện, hiện giờ ông ta đã là tu sĩ sơ kỳ thành tựu Thông Linh Cảnh, tu sĩ thổ dưới Tiên Thiên Cảnh nhập môn đã không phải là đối thủ của ông ta.

Hầu Sơn Lâm: “..."

Lúc này anh ta mới nghĩ tới, ba năm trước, Diệp Bắc Minh bán Nguyên Linh Đan và độn phù được không ít linh thạch.

“Vậy thì thế nào?”

Đúng lúc này, một vị chấp sự tiến lên một bước, lạnh lùng nói: “Cho dù các ông dùng bao nhiêu linh thạch tu luyện, cũng không thay đổi được hiện thực các ông là võ sĩ thổ, ở trước mặt tu sĩ chúng tôi đều là con kiến.”

Sau khi dứt lời, ông ta thôi động thuật pháp, nhất thời lấy ông ta làm trung tâm, xung quanh nhanh chóng ngưng tụ ra kiếm khí dày đặc.

Một giây sau, kiếm chỉ của ông ta chỉ về phía đám Vũ Thiên Trường.

“Giết!”

Chỉ trong nháy mắt, kiếm khí dày đặc như mưa bao trùm xuống.

Thấy vậy, sắc mặt Vũ Thiên Trường thay đổi, lùi nhanh về phía sau.

“Ha ha! Chấp sự ra tay đúng là trâu bò! Lúc này xem các người chết hay không?”

Hầu Sơn Lâm và Trịnh Đức Huy đắc ý kêu lên.

Kết quả bọn họ còn chưa cười xong, chỉ nghe “bùm” một tiếng thật to.

Tiếng cười của hai người lập tức dừng lại.

Chỉ thấy kiểm khí dày đặc, đột nhiên đều nổ hết thành không khí.

“Sao lại thế này?”

Vẻ mặt hai người mơ hồ.

Mà đôi mắt hai vị chấp sự nhìn chằm chằm Diệp Thiên vừa bước một bước, kiếm khí vừa rồi là bị hắn đánh nát.

“Cậu là người phương nào?” Chấp sự kia lạnh giọng chất vấn.

Diệp Thiên lạnh nhạt nói ra ba chữ: “Diệp Bắc Minh.”

“Cái gì?”

Ba chữ này vừa vang lên, sắc mặt Hầu Sơn Lâm và Trịnh Đức Huy đều thay đổi, tất cả đều lộ vẻ kinh ngạc, kích động và hoảng sợ.

"Cậu cậu cậu...!Là Diệp Bắc Minh?” Hai vị chấp sự run lẩy bẩy, hoàn toàn không còn oai phong như trước.

“Nhìn tôi giống đang lừa các ông sao?” Diệp Thiên thản nhiên nói.

Hai vị chấp sự liếc nhau.

“Nhanh rút thôi!”

Cùng nghĩ như vậy, hai bọn họ chẳng muốn quản người nào khác, nhao nhao lấy độn phù trốn mười dặm ra.

Nhưng không đợi hai bọn họ sử dụng độn phù, thân thể Diệp Thiên nhoáng lên một cái, gần như lấy tốc độ thuấn di xuất hiện ở giữa hai người, bóp chặt cổ bọn họ.

Một giây sau! Răng rắc! Âm thanh xương bị bóp gãy truyền tới.

Nhưng mà hai tay của Diệp Thiên vung lên, giống như ném gà ném hai người sang một bên, bọn họ đã không còn động tĩnh, chỉ có máu tươi không ngừng chảy từ khóe miệng ra.

Mọi người vô cùng kinh hãi!

Hầu Sơn Lâm và Trịnh Đức Huy lại càng rầm một tiếng ngồi sững sờ trên đất, giống như cha mẹ chết.

Bọn họ vốn sợ Diệp Bắc Minh sẽ đến Long Vân, cho nên hôm nay bận việc một ngày chuyển tài chính của công ty, sau đó muốn giết hết người của bốn gia tộc, rồi đi suốt đêm rời khỏi Long Vân, kết quả vẫn chậm một bước.

“Chạy mau!”

Lúc này không biết người nào kêu to một tiếng.

Nhất thời bốn mươi người là thuộc hạ của Hầu Sơn Lâm và Trịnh Đức Huy, cùng với mấy tu sĩ nhỏ, nhao nhao chạy trốn bốn phía.

“Một người cũng đừng nghĩ chạy!”

Diệp Thiên hừ lạnh một tiếng, kết ra ngự kiếm quyết.

Vù!

Trong nhẫn không gian bắn ra một tia sáng màu lam, lướt qua cổ đám người đang chạy trốn, tốc độ nhanh như tia chớp, mắt thường khó mà bắt giữ.

Ba giây sau, tia sáng màu lam bắn vào trong nhẫn không gian.

Rầm rầm rầm!

Từng cái đầu lăn xuống đất.

Bốn năm mươi người đều bị cắt cổ.

“Ôi mẹ ơi!”

Hầu Sơn Lâm và Trịnh Đức Huy sợ tới mức gan sắp nứt ra rồi, toàn thân ướt sũng mồ hôi, vội vàng quỳ trước mặt Diệp Thiên không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ.

Đúng lúc này, di động của Hầu Sơn Lâm vang lên.

“Nhìn xem ai gọi.” Diệp Thiên thản nhiên nói.

Hầu Sơn Lâm lập tức lấy điện thoại ra, nói: "Là Tô Tuấn Hào.”

“Người nhà họ Tô ở Trung Nguyên sao?” Diệp Thiên hỏi.

“Đúng vậy đúng vậy, nhà họ Diệp và nhà họ Hoắc là bị anh ta khống chế.”

.