Chẳng Tìm Thấy Người

Chương 27: Tiến bước

Vào thứ Sáu – ngày mua đồ ăn cho cả tuần, Trần Hải Thiên dậy sớm ra siêu thị trước giờ mở cửa quán, say mê ngắm nhìn những dãy thịt ba chỉ tươi roi rói, tăm tắp đẹp mắt, tới tận lúc quán mở cửa mới bơi ngược về tiệm như con cá hồi.

Suốt hai ngày rồi, anh rất hiếm nghĩ đến chuyện có nên tiến lên một bước hay không, bởi anh cho rằng đó là câu hỏi vô thời hạn, không vội. Một trong những ưu điểm của chuyện quá lý tính là không bị băn khoăn xoắn xuýt quá mức, khi nào có hứng thì khi ấy hẵng phân tích và nghiền ngẫm kỹ lưỡng mọi chuyện sau.

Buổi chiều hôm đó, trong quán xuất hiện hai gương mặt mới. Tuy chưa đạt tới mức hợp mắt sơ cấp nhưng theo nhận định ban đầu thì vô hại, nên Trần Hải Thiên mới mở cửa cho họ vào. Song khi anh nghe thấy họ nói chuyện thì cảm thấy vô cùng hối hận.

Người đàn ông đeo kính lạ mặt nói: “Album của tên đó hoàn toàn phản bội tinh thần rock.”

Người đàn ông để mái còn lại đáp: “Biết đâu họ muốn ngầm thể hiện gì đó thông qua sự phản bội đó.”

Người đàn ông đeo kính phản pháo: “Vớ vẩn, tao là rocker đấy, bọn nó chỉ muốn thương mại hóa làm tiền thôi, đúng là nát vãi.”

Nói xong, tay đó lấy máy ảnh ra chụp đĩa than.

Rocker. Trần Hải Thiên nổi da gà khắp người, cái lũ rocker và đám hipster[1] lúc nào cũng tự cho mình là biết tuốt này đúng này lũ hề. Nhưng anh không đuổi họ đi, vì hai người họ thật sự vô hại. Ai cũng đều có quyền được sống trong cái giếng hạn hẹp của bản thân.

Tới sẩm tối, lại có bốn người lạ mặt nom giống sinh viên bước vào quán. Từ những thông tin vụn vặt trong cuộc đối thoại của họ, Trần Hải Thiên đoán họ vừa xem triển lãm ở phòng trưng bày nghệ thuật về, đến đây qua giới thiệu trên mạng. Thích nghệ thuật là tốt, anh mở cửa cho họ vào, rồi sau đó lại hối hận.

Chàng trai buộc tóc đuôi ngựa liên mồm đưa ra những ý kiến trái ngược với ba người còn lại về buổi triển lãm, không những hay đưa mồm đi chơi xa mà giọng điệu còn ngông nghênh tự cao, bị phản đối thì bất cần biết đúng sai cứ phải cãi lại bằng được. Đặc biệt là, trong khi nói cứ hở ra lại đá vài từ tiếng Anh như you know, chắc phải dùng cách đó thì mới thể hiện được point của cậu ta. Hai cô gái còn lại thì luôn nhìn cậu ta với ánh mắt long lanh đầy sùng bái, trong khi đó cậu trai còn lại thì y như bia đỡ đạn thảm thương.

IT’S OK! Trần Hải Thiên thầm nghĩ, người trẻ tuổi có chính kiến, quan điểm của bản thân là điều tốt, giỏi tiếng Anh cũng là điều tốt!

Đến ban tối, khi anh pha hai cốc cà phê bản địa thì làm vỡ một cái cốc hơn 600 Đài tệ (~500 ngàn VNĐ). Bấy giờ, anh thấy mình bắt đầu mất dần lý trí, cảm xúc vượt quá sức chịu đựng.

“Thảo nào.” Anh không muốn đổ hết mọi sự tồi tệ đen đủi cho chuyện hoàng đạo ngày giờ, nhưng bốn tiếng cuối của ngày hôm nay thực sự khiến anh cảm thấy như vô tận, thế là cuối cùng anh đã tìm được đáp án cho câu hỏi có nên tiến thêm một bước hay không.

Đúng 11 giờ, ngay khi bàn khách cuối thanh toán rồi rời đi, anh lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Trang Tuyết.

Họ đã gặp lại nhau từ bốn tháng trước, nhưng cho tới tận hôm nay, họ mới gọi điện lần đầu tiên cho nhau. Trang Tuyết nhận điện thoại, cất tiếng “alo” tràn đầy sự kinh ngạc, y như Trần Hải Thiên nghĩ.

“Tôi là Tiểu Vạn, thứ Ba tuần sau tôi tới Đài Trung gặp anh có được không?” Còn chưa nói xong mà anh đã căng thẳng tới mức dạ dày quặn hết lên.

“À, được, được chứ, rất được.” Trang Tuyết lớ ngớ nói, như thể vẫn chưa kịp định thần lại.

“Anh không cần đặc biệt chuẩn bị gì đón tôi đâu, tôi đến cửa hàng anh xem anh bán đậu phụ thối, tiện thể học trộm luôn. Anh cứ làm việc anh, còn tôi tự đi chơi cũng được.”

“Tôi không bán ở cửa hàng, cũng không bày quán vỉa hè bên đường, mà tôi bán trên xe đẩy.”

“Xe đẩy?” Đầu óc Trần Hải Thiên nhất thời tắc nghẽn, anh hoàn toàn không có khái niệm gì về xe đẩy.

“Ừ.” Trong đện thoại vang lên tiếng cười của Trang Tuyết. Lúc này, giọng nói y đã bình tĩnh như thường, nghe vô cùng hào hứng: “Giờ ít thấy lắm, chắc người ở thành phố khó hình dung ra được. Hay là như này nhé, hôm đó tôi bán đậu phụ thối từ 3 giờ tới 6 giờ chiều. Nếu anh đến trước 3 giờ thì tôi sẽ dạy anh cách làm đậu phụ thối, sau 3 giờ thì anh có thể đi bán đậu phụ thối với tôi hoặc tự đi dạo loanh quanh, đến 6 rưỡi tôi xong việc sẽ đưa anh đi ăn mì canh, rồi đi chợ đêm.”

Trần Hải Thiên hơi ngần ngừ, hỏi: “Hoàng hôn chụp trên đường bán đậu phụ thối hả?”

“Ừ, trên con đường đi về lúc tan làm.”

“Thế tôi sẽ đi bán đậu phụ thối với anh.”

“Hà hà, được, nhớ đi giày vải hoặc giày tiện đi lại ấy, với mang đồ để thay nữa nhé, không quần áo sẽ toàn mùi đậu phụ thối đấy.” Trang Tuyết nói đầy vui vẻ, khiến Trần Hải Thiên cũng bất giác phấn chấn hơn. Cuối cùng, anh cười nói tạm biệt với y.

Sau khi cúp điện thoại, Trần Hải Thiên đóng cửa cuốn, khóa cửa kính, quét dọn, rửa cốc xong xuôi thì lên tầng hai. Ngày Mưa đang nằm ngủ trên sô pha. Anh pha một cốc sô cô la nóng, ngồi trước ti vi xem bộ phim không rõ tên trên HBO. Trong phim, bà lão nói: “Trời xanh tự có an bài.” Người phụ nữ trẻ tuổi nổi giận đùng đùng bẻ lại: “Tôi cũng tự có kế hoạch của riêng mình.”

Ông trời mà bận thì cũng nhầm đó, thế nên phải tự mình sắp xếp mọi việc.

Anh ra sức xoa nắn Ngày Mưa ngủ say không biết trời đất gì, nói: “Bởi vì con không thể biến thành người vừa ý cha, nên cha đành phải tự mình xử lý thôi.” Ngày Mưa bị đánh thức bởi tiếng ồn, tức giận cào anh một cái, chạy vào trong phòng ngủ chiếm giường của anh rồi lăn ra ngủ tiếp.

Hai ngày cuối tuần, Trần Hải Thiên phân loại và sắp xếp hơn năm trăm cái đĩa than mới về. Lúc không có khách, anh sẽ lau từng đĩa từng đĩa một rồi nghe thử. Khi nghĩ đến cuộc trò chuyện với Trang Tuyết, âm nhạc đột nhiên biến thành nốt nhạc dạo chơi trong quán cà phê, khiến anh cảm giác mơ hồ lơ lửng, phiêu bồng bay bổng.

Vào Chủ Nhật, Lương Mĩ Lị lại xuất hiện, vừa mới vào đã lập tức báo cáo tiến triển mới nhất của mối quan hệ giữa cô và A Ha cho Trần Hải Thiên: “Chắc căng nhất là một tháng nữa, hóa ra cô ấy quan tâm tôi như thế vì cô ấy cảm thấy mình đang cứu vớt sinh mệnh phí hoài của tôi, đáng sợ thật.”

“Thế mà còn cố được tháng nữa?” Trần Hải Thiên thờ ơ hỏi trong khi chăm chú đóng túi lọc.

“Tôi muốn nhìn vẻ mặt cô ấy sau khi nhận ra tôi thật sự hết thuốc chữa.” Lương Mĩ Lị bày ra vẻ mặt con mèo Garfield đã lâu không thấy: “Kể ra thì cô ấy rất tốt, tiếc cái cô ấy không biết tôn trọng cuộc sống của người khác, nên cô ấy không có tư cách ngồi ngang hàng với tôi.”

“Ừ.” Trần Hải Thiên kêu lên một tiếng tỏ vẻ đã biết, đoạn đẩy đống giấy túi đóng túi lọc đến chỗ Lương Mĩ Lị: “Giúp cái coi”. Trong lòng anh, ưu điểm duy nhất của Lương Mĩ Lị chính là rất khéo tay.

“Làm cho quý ngài đậu phụ thối đó hả?” Lương Mĩ Lị khéo léo mở miệng túi, nhẹ nhàng đổ 10gr bột cà phê vào mà không hề làm vương dù chỉ một hạt.

“Ừ.”

“Nếu tôi đoán không nhầm thì đây là lần đầu tiên ông chủ động ra trận, hô hào thề thốt trước khi xuất quân khởi nghĩa, chứ không đợi người ta tán tỉnh thả thính nữa. Hờ hờ hờ, quý ngài đậu phụ thối oách thật đấy, ông bị sét đánh hay là vã quá rồi?” Lương Mĩ Lị giống như nhân viên lành nghề trong nhà máy, hai tay nhoay nhoáy như bay song vẫn không quên buông lời nói đểu Trần Hải Thiên.

“Chẳng vì cái nào hết, chỉ là cảm thấy làm vậy cũng chẳng thiệt gì thôi.” Trần Hải Thiên cầm túi cà phê phin mà Lương Mĩ Lị đã đóng gói xong, ấn máy dán miệng túi cà phê lại.

“Không, tôi thấy ông không sợ bị thiệt thì đúng hơn, chứ không phải không có gì để thiệt, ông vô tình quá mà. Nhưng thế cũng tốt, yêu không nhất thiết phải thắng, cơ mà vô tình thì chắc chắn sẽ thắng, tôi luôn thua bởi tôi không đủ vô tình.”

“Sao cũng được.” Trần Hải Thiên cho túi lọc đã dán miệng túi vào túi bạc, lại dán miệng túi lần nữa.

“Nếu có bí thuật thì nhớ tìm cách lừa lấy nhớ, rồi mang vài miếng về đây chiên cho tôi ăn, cả bắp cải muối nữa luôn nha. Nhưng tôi cảnh cáo ông, sau khi về thì không được làm bánh đậu đỏ đậu phụ thối đâu đấy.”

“Ờ.” Trần Hải Thiên chăm chú ghi đặc điểm và chú giải lên vỏ túi lọc cà phê đã làm xong: Peru quả hạch ngọt mà không chua, Mexico sáng ngời như mùa hè, HueHuetenango thơm nồng chua chua, Lintong Mandheling và Brazil Yellow Bourbon ngon lành, Gayo Mountain Mandheling nguyên vị và ấm áp mà Võ Đại Lang thích…

Anh đóng tất cả hạt cà phê trong quán thành ba túi lọc, thêm hạt cà phê tổng hợp mà anh tự điều chế là tổng cộng có tất cả gần sáu mươi túi. Anh muốn gửi cho Trang Tuyết hết thảy hương vị cà phê trong quán. Chỉ có như thế, mỗi khi anh đăng ảnh chụp cà phê lên, Trang Tuyết mới có thể ngửi được mùi hương.

“Nhớ nhanh chóng lừa cả tình cảm lẫn bí thuật của quý ngài đậu phụ thối đấy, đi thôi ~ đi thôi ~ tìm một mái ấm cho trái tim mình ~~~” [2]

“Bà thấy tôi nên mặc gì đi?” Trần Hải Thiên cắt ngang đà hát của Lương Mĩ Lị.

Lương Mĩ Lị choáng váng nhìn Trần Hải Thiên: “Cha mạ ôi, hỏi gì mà sến sẩm thiếu nữ vậy chời, ông là trai tơ mới biết yêu đi hẹn hò lần đầu à?”

“Tôi biết hẹn hò phải mặc gì nhưng lần này tôi đi bán đậu phụ thối.”

“À”, Lương Mĩ Lị nghĩ một lát: “Chắc trên báo hoặc trên mạng sẽ có mấy bài ‘hướng dẫn nên mặc gì khi đi bán đậu phụ thối’?”

“Bà nghĩ ra à?”

Bởi không tìm được bài viết hướng dẫn nên mặc gì để bán đậu phụ thối, nên Trần Hải Thiên đành tự chuẩn bị theo suy nghĩ của mình. Anh chọn một chiếc áo phông đã mặc ba năm màu xám nhạt có in hình, quần bò và giày vải theo lời dặn của Trang Tuyết. Màu xám nhạt không hút nhiệt, áo cũ có bị dính dầu mỡ cũng không xót.

Còn một điều nữa khiến anh nghĩ mãi không ra, đó là nên gọi Trang Tuyết như nào. Anh tóm lấy Ngày Mưa, hắng giọng thử gọi to lên: “Trang… Trang Trang.” Ngày Mưa trợn trừng đôi mắt đen láy im lặng nhìn anh. “Ok, vậy Tuyết… Tuyết Tuyết.” Ngày Mưa hửi hửi anh, dường như đang xem anh có bị điên thật rồi không. “Lão Trang? Tiểu Trang? Tiểu Tuyết? A Tuyết? Aaaaa!” Anh như tên ngốc lắc lắc Ngày Mưa, cuối cùng ăn ngay một cú cào.