Chàng Vệ Sĩ Bá Đạo Của Nữ Hoàng Bạch Đạo

Chương 73

Tranh cải tới khi đã thấm mệt, tuy rất nhớ nhà, rất muốn khóc, nhưng với khi lớn lên trong hoàn cảnh đặc biếc như thế. Dù như thế nào cô cũng phải kiên cường...

Nhìn người đàn ông tên Hắc Hàn Phong luôn luôn miệng gọi cô là vợ chưa cưới của anh, tuy có chút bở ngỡ nhưng cô hoàn toàn không bài xích lời nói, cũng như sự đụng chạm của anh...

Nhìn sâu vào đôi mắt anh, cô nhìn thấy sự chiều chuộng vô hạn.... Và cô tin lời anh nói...

Cuộc sống luôn là như vậy, có thể ta quên những thứ ta trong kí ức của ta, nhưng cơ thể thì vẫn nhớ...

-“ Chú. Chán quá khi nào mới được về nhà” Bạch Du Nhiên ôm lấy cánh tay anh mà làm nũng nói

Khoé miệng anh giật giật rất muốn trả lời cô, nhưng vì cô không nghe lời luôn gọi anh là chú, nên anh tiếp tục làm mặt lạnh. Bộ anh già lắm hay sao? Anh cực kỳ khó chịu trong lòng

-“ Chú. Muốn về.... Đi mà, Phong” Cô thấy cô làm gì anh cũng không thõa hiệp cuối cùng mếm môi nói

-“ Được. Xe đang chờ ở dưới. Chúng ta về nhà” Hắc Hàn Phong hài lòng với cách gọi của cô, xoa xoa hai má của cô nhéo nhéo....

Xong nhắm tay cô rời khỏi bệnh viện...

Trên xe, Bạch Du Nhiên liên tục hỏi

-“ Chúng ta sẽ ở đâu vậy, chú?”

Hắc Hàn Phong nhíu mày chưa kịp trả lời thì Minh Khang lại tiếp tục không biết sống chết xen vào:

-“ Phốc, chú? Ha ha, chị dâu thật sự không nhớ anh kìa đại ca. Chị dâu đây là chê anh già... kìa....” Thì bất chợt im bật khi nhận thấy cái lườm đầy sát khí của Hắc Hàn Phong

Bạch Du Nhiên nhíu mày nhìn kẻ đang cười như tên ngốc ngoài trước, có chút không vui ‘ chỉ có mình cô mới được gọi anh là chú thôi? Người khác dù thân tới mấy cũng không cho’

-“ Chú thì chỉ tôi có quyền được gọi. Còn cái tên ngốc này là gì của chú vậy? Ngốc như vậy nuôi rất tốn cơm nha” Cô nhìn anh nghiêm túc khuyên bảo

-“ Tên ngốc? Chị dâu tôi hoàn toàn không ngốc đâu nha” Minh Khang cảm thấy chị dâu khi mất trí còn khó chơi hơn nhiều, lòng khóc thầm

-“ Ừm. Tôi biết mà. Đâu có tên ngốc nào chịu nhận mình ngốc đâu” Cô kinh thường nói với Minh Khang

-“ Ha ha, cậu ngốc thật mà. Chị dâu nói không sai” Chấn Dương cười ha hả trêu chọc

Nghe được tiếng cậu, Bạch Du Nhiên cũng ngước lên nhìn chằm chằm vào Chấn Dương một lúc lâu, làm cho cậu ta tưởng mặt mình bị dính thứ gì?, định mở miệng hỏi thì cô đã lên tiếng trước

-“ Hai người này là thuộc hạ của chú à? Họ ngốc như vậy thật tội nghiệp chú quá”

Lời cô nói làm Chấn Dương và Minh Khang kinh ngạc đến miệng không thể kiếp lại, không thì thể mà đại ca còn quay sang nhìn hai cậu một lúc, rồi gật đầu như rất đồng ý với suy nghĩ của cô

-“ Đã nói bao với em bao nhiêu lần rồi. Không được gọi là chú” Hắc Hàn Phong ôm cô vào lòng làm cho khuôn mặt hai người đối diện với nhau, rồi lạnh giọng nói

-“ Không thích” Cô chu môi ra làm nũng

-“ Vậy thì tôi sẽ dùng biện pháp mạnh”

Không đợi cô trả lời, môi đã áp tới môi cô rồi hôn xuống. Một nụ hôn mạnh mẽ, Bạch Du Nhiên đáp lại trong vô thức nhưng rất ngây ngô.

Đợi tới khi cô thở không nổi nữa thì anh mới hài lòng buông môi cô ra, cô ngã vào ngực anh chằm chậm lấy lại hơi thở, anh vuốt đôi môi sưng đỏ của cô hài lòng nở nụ cười