Cố Minh liền đứng dậy, nhìn hai người nọ với vẻ mặt chẳng có gì kia, lạnh giọng chất vấn: “Anh hai, chị dâu, hai người dạy con thế nào vậy, nói mấy lời bậy bạ như thế mà cũng được sao?”
Anh hai của nhà họ Cố lúc này mới mở miệng nói chuyện: “Đồng ngôn vô kị, trẻ con mà, nó còn nhỏ.”
Chị dâu vội vàng đi đến ôm lấy con trai của mình: “Em ba, em cũng lo cho A Trăn của chính em đi. Chưa gì mà đã động tay động chân, cũng chỉ là một lời nói đùa thôi mà.”
Cố Dĩ Trăn vẫn không chịu buông tay ra, Cố Thừa Quân đã khóc to hơn.
Anh hai của nhà họ Cố tái hôn, bởi vì chị dâu trước đây không thể sinh con.
Sau này đến lúc tuổi già thì tái hôn với chị dâu hiện tại, mới có Cố Thừa Quân đây.
Hai vợ chồng vô cùng cưng chiều thằng nhóc, đừng nói là đánh, ngay cả ngày thường cũng chưa từng mắng nó bao giờ.
Cố Thừa Quân còn đang bị Cố Dĩ Trăn nắm, khóc còn to hơn.
Anh chị hai nhà họ Cố nóng nảy, nhìn Lộ Dĩ Nịnh từ nãy giờ vẫn chưa nói chuyện: “Dĩ Nịnh cháu nói gì đi chứ, trẻ con chỉ nói chơi thôi mà, sao phải tính toán chi li như thế…”
Ông nội Cố ở một bên lên tiếng: “Dĩ Trăn, buông tay ra, không được đối xử với em con như thế.”
Cố Dĩ Trăn nhìn thằng nhóc trước mặt, trong lòng nghẹn khuất nhưng vẫn buông lỏng tay ra.
Lúc này Lộ Dĩ Nịnh đứng lên, cô ở phía sau kéo áo Cố Minh.
Mái tóc đen như mực buông lỏng hai bên, cô cúi đầu, giọng nói thoảng qua: “Ba ơi, con có thể về được không?”
Cô nói “có thể”, chứ không phải là “muốn”.
Cố Minh cầm tay cô, phát hiện đôi tay cô đang rất lạnh lẽo.
Ông nhìn qua gương mặt tái nhợt của cô, nhẹ giọng trả lời: “Được, chúng ta về, bây giờ mình về thôi.”
Nói xong, ông nhìn hai ông bà cụ ngồi ở ghế sô pha, “Ba mẹ, Dĩ Nịnh thấy không khỏe nên con đưa nó về trước.”
Bà nội Cố còn đang dỗ dành Cố Thừa Quân, không rảnh nhìn lại, giọng nói oán trách: “A Minh, đã bao lâu rồi con chưa ăn cơm cùng với ba mẹ, lâu lắm mới có dịp để con về đây.”
“Nó bao lớn rồi không thể tự đi về à, con đừng cưng chiều nó như vậy.”
Ý là, Lộ Dĩ Nịnh có thể đi nhưng Cố Minh phải ở lại.
Lộ Dĩ Nịnh tự giác buông lỏng đôi tay đang nắm vạt áo của Cố Minh ra.
Người đàn ông nhận thấy động tác của cô, liền vươn đôi tay ấm áp ra, cầm lấy tay cô, to lớn mà ấm áp.
Biểu tình Lộ Dĩ Nịnh khẽ biến đổi, hơi ngước mắt lên.
Cô nhìn bóng dáng của ông, cảm xúc bất an chỗ ngực bỗng trở nên an tâm hơn.
Cô nghe thấy tiếng nói kiên định của ba mình:
“Ba mẹ, con đã đồng ý với Thanh Hạm rồi, chỉ cần con ở đây thì tuyệt đối sẽ không để cho con cái của tụi con chịu khổ cực, cho dù là A Trăn hay A Nịnh.”
“Chuyện hôm nay con cho đúng là Thừa Quân sai, đồng ngôn vô kị cũng chả có ý nghĩa gì trong trường hợp này, hi vọng anh chị hai sẽ biết dạy con mình hơn.”
Sắc mặt chị dâu đã thay đổi, bà ta chanh chua chất vấn: “Em ba, ý của em là sao đây?”
Cố Minh: “Theo nghĩa đen.”
Cố Dĩ Trăn ở một bên bổ sung: “Chẳng lẽ thím hai không hiểu tiếng người sao ạ?”
Chị dâu nghiến răng, quay qua chồng mình với vẻ mặt đáng thương.
Anh hai cắn răng không biết bây giờ nên nói gì.
Anh cả từ nãy đến giờ mới lên tiếng: “Được rồi, chuyện này dừng ở đây. Gia hòa vạn sự hưng (*), đừng vì một chút chuyện nhỏ mà cãi vả.”
(*): Gia đình hoà thuận thì mọi việc mới hưng thịnhChị dâu cả đến bên thím hai, vỗ vai bà ta: “Đúng vậy, mẹ chúng ta nói rồi đấy, hiếm khi em ba mới trở về để gia đình đoàn tụ, mọi người hòa thuận nói chuyện đi nào.”
Vấn đề mà ông bà nội Cố chú trọng nhất vẫn luôn là “Gia hòa vạn sự hưng”.
Nói thẳng ra chính là vấn đề mặt mũi.
Bọn họ cảm thấy người một nhà nhất định phải hòa thuận, cho dù lòng không ở nơi đây thì cũng phải về.
Phải xây dựng hình ảnh “Người nhà họ Cố luôn đoàn kết” để cho người ngoài thấy.
Như vậy thì ông bà nội Cố mới có thể đứng thẳng lưng trước mặt mọi người để nói rằng con trai con dâu mình hiếu thuận bao nhiêu, cháu trai mình hiểu chuyện đến đâu.
Người khác cũng sẽ cảm thấy ông hai nhà họ Cố thật hạnh phúc, xung quanh đều có tiểu bổi hiếu thuận hiểu chuyện, vậy mới khiến người ta hâm mộ.
Ông hai nhà họ Cố cũng thích nghe những lời này, như thế sẽ khiến ông ta cảm thấy mình ưu việt hơn những ông cụ khác.
Nhưng trên thực tế thì, ngoại trừ những lúc ba anh em về nhà họ Cố ra thì bên ngoài chẳng có bất kỳ liên hệ nào.
Mọi người đều có công việc riêng của mình, ngày thường rất ít khi nói chuyện với nhau.
Chỉ có lúc ở nhà họ Cố thì mới có thể diễn một vở kịch gọi là tình anh em.
Cái loại tình cảm giả dối này vẫn cứ được duy trì đến bây giờ.
…
Bà nội Cố nhìn cảnh gia đình vốn đang hòa thuận, bây giờ lại biến thành không khí căng thẳng, bà ta đập mạnh tay xuống bàn, nhìn thoáng qua đầu sỏ gây tội kia –
“Ai muốn đi thì đi đi, đừng ở chỗ này chướng mắt, sau này cũng đừng tới nữa.”
Hốc mắt Lộ Dĩ Nịnh đã hơi đỏ lên, cố nén nước mắt.
Cô biết những câu nói thâm độc này là nói cô.
Ông bà nội từ trước đến nay không hề thích cô.
Bởi vì cô là con gái, bởi vì cô họ Lộ.
Mà quan niệm trọng nam khinh nữ đã sớm ăn sâu bén rễ.
Lộ Dĩ Nịnh hít sâu một hơi, hơi ngẩng đầu lên, không cho nước mắt chảy ra.
Cô nhớ khi còn nhỏ, cô và Cố Dĩ Trăn đến nhà họ Cố ở.
Bởi vì cô sinh non nên bệnh tật ốm yếu, không cẩn thận ho vài cái. Lúc đó những người này sẽ trốn tránh cô, coi cô như là một loại virus bệnh hoạn.
Những ngày mùa đông, bà nội bắt cô đứng ngoài, không cho vào nhà.
Trời gần như lạnh cóng, cô lạnh đến mức da mặt bị nứt nẻ, ho khan không ngừng, lại nghe thấy tiếng già khọm trong nhà oán trách một câu: “Đen đủi.”
Còn có một lần, trẻ con trong nhà đến chơi trốn tìm, cô trốn trong nhà kho, bị người ta cố ý khóa trái lại, nhốt cô bên trong suốt cả đêm.
Sau này giúp việc nhà họ Cố mới phát hiện cô trong lúc quét dọn.
Mọi chuyện được giải quyết bằng một câu của ông nội: “Trẻ con chơi đùa thôi mà, đừng làm quá.”
Bọn họ nói cô không thích nói chuyện, nhưng thật ra mỗi khi cô cất tiếng đều bị người ta chặn họng, không hề có ai nghe cô đang nói gì.
Ánh mắt Lộ Dĩ Nịnh nhìn quanh trong phòng một vòng, nhìn những gương mặt lạnh của mấy người này mà không e dè.
Cô chậm rãi mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại đầy kiên quyết, “Vậy thì như bà mong muốn, sau này con không đến nữa.”
Bà nội Cố không ngờ cô sẽ nói vậy, nhìn cô vô cùng kinh ngạc.
Mọi người trong nhà họ Cố bây giờ đều dồn ánh mắt về cô, không rõ lời này của cô là thật hay giả, hay là có ý gì.
Lộ Dĩ Nịnh giật giật tay mình, sau đó rút ra khỏi tay của Cố Minh
Cô đến giữa phòng khách, đứng trước bàn trà, vừa vặn đối diện với hai ông bà già.
Cô hơi cúi đầu, sau đó khom lưng một góc 90 độ.
Lộ Dĩ Nịnh làm xong động tác này thì ngẩng đầu lên, nói to rõ ràng từng chữ: “Ông bà nội.”
“Sau này, con sẽ không bước một bước vào căn nhà này, hai người cũng coi như là không có đứa cháu gái này.”
Cố Dĩ Trăn sững sờ nhìn một cảnh này.
Sao mọi chuyện lại trở nên nghiêm trọng như thế này.
Cậu nhìn cô, cho dù cô đang đứng chỗ đó nhưng lại giống như là đang vẽ một cái vòng tròn, ngăn cách mình với người khác.
Râu của ông nội Cố run rẩy, hừ lạnh, “Lộ Dĩ Nịnh,đây là cách mà nhà họ Lộ dạy dỗ cháu sao? Muốn đoạn tuyệt quan hệ với chúng ta à?”
Ông cảm giác uy nghiêm của mình đang bị coi khinh.
Lộ Dĩ Nịnh không hề kiêu ngạo mà khiêm tốn trả lời: “Không liên quan gì đến ông bà ngoại con, bọn họ rất tốt, xin ông hãy tôn trọng họ.”
“Đây là suy nghĩ của mình con thôi, cũng không liên quan đến ba con. Nếu ông hai không muốn thấy con thì sau này cũng không cần ghét nhau như chó với mèo nữa. Nhà họ Cố này, con sẽ không bao giờ quay lại.”
Ghét nhau như chó với mèo, cô dùng những từ như thế.
Ý của cô là, cô cũng không thích nơi này.
Cố Minh đứng nhìn, đó chính là con gái ông.
Tuy cô nói một cách thờ ơ nhưng ánh mắt kiên định, có một sự quả cảm ẩn sâu trong đó
Cô đang tuyên bố với mọi người rằng, bây giờ cô đang vô cùng nghiêm túc, không phải là đùa.
Bà nội Cố cũng tỉnh táo lại, biểu cảm châm chọc.
Đúng thật là giống con chim luôn luôn bị nhốt trong lồng sắt đột nhiên muốn bay đi ngay lập tức.
“Mày đừng có hối hận, đi ra khỏi cánh cửa này, về sau đừng bao giờ tới.”
“Nhà họ Cố đây coi như không có người như mày.”
Lộ Dĩ Nịnh trả lời một câu, “Vốn dĩ con cũng không mang họ Cố.”
Cô đi đến cái ghế sô pha lúc nãy, cầm túi xách của mình lên chuẩn bị rời đi.
Cố Minh giữ chặt tay cô lại, bị ông nội Cố nhìn đến, lạnh giọng nói: “Cố Minh, để nó đi.”
Lộ Dĩ Nịnh nhẹ nhàng gỡ tay của Cố Minh ra, “Ba, con tự gọi xe về, không làm phiền mọi người.”
Cô gái xoay người rời đi, bóng dáng mảnh khảnh, nhưng không hề quay đầu lại.
Sau khi Lộ Dĩ Nịnh đi ra khỏi nhà họ Cố, cảm thấy không khí bỗng tươi tắn biết bao.
Cô không gọi xe mà tự đi bộ.
Khi đi qua xe đẩy bán kẹo bông, đúng lúc gặp một ông cụ.
Ông mở miệng nói: “Ông chủ, phiền làm cho tôi một cái màu hồng nhạt, cái gì mà hello gì ấy.”
Ông chủ mờ mịt, “Ông cụ, ông nói gì vậy?”
Ông cụ ui chao một tiếng, “Tôi cũng không nhớ rõ cái đó gọi là gì, nhưng cháu gái tôi thích nó lắm. Tôi muốn mua cho nó cây kẹo bông, bình thường ba mẹ không cho nó ăn nhưng hôm nay là sinh nhật nó, tôi muốn cho nó bất ngờ.”
“Nhưng mà nghĩ hoài không ra, ui chao cái đầu óc này không dùng được nữa rồi….”
Ông cụ cứ lải nhải, trong giọng nói sốt ruột.
Ông chủ cũng bất lực, “Ông nói không rõ ràng thì tôi đây cũng không có cách giúp ông.”
Lộ Dĩ Nịnh đứng xem một bên, ngừng lại bước chân, nhẹ giọng dò hỏi: “Ông ơi, là hello Kitty đúng không ạ?”
Ông cụ nghe cô nói thì lập tức nhớ ra, vội gật đầu, “Đúng đúng đúng, đúng là Hello gì đó.”
Lúc này ông chủ cũng hiểu, “Được rồi, làm cho ông ngay đây.”
Ông cụ vui ra mặt, nói lời cảm ơn với Lộ Dĩ Nịnh: “Cảm ơn cô bé nhé, nếu không mua sai thì cháu gái ông lại buồn.”
Lộ Dĩ Nịnh xua tay: “Không có gì ạ, chúc cháu gái ông sinh nhật vui vẻ.”
Nhìn đi, đây là ông nội của người ta đó.
Cô bé kia chắc sẽ hạnh phúc lắm.
Ông chủ nhanh chóng làm một cây kẹo bông hồng nhạt hình Hello Kitty như ông cụ yêu cầu.
Ông cụ vui vẻ nhận, sau đó tính tiền.
Ông cẩn thận cầm cây kẹo bông kia rời đi.
Ông chủ hỏi cô: “Cô gái, cháu muốn hình gì?”
Thật ra Lộ Dĩ Nịnh không muốn mua nhưng giờ đã đổi ý.
“Không cần hình gì đâu ạ, cái bình thường được rồi.”
Ông chủ: “À, được.”
Ông chủ nhanh chóng múc một muỗng đường trắng đổ vào máy làm kẹo bông, nhanh chóng xuất hiện những sợi kẹo, sau đó chậm rãi quấn quanh.
Lập tức, cây kẹo bông như một quả bóng xuất hiện.
Lộ Dĩ Nịnh nhận lấy, trả tiền.
Cô xoay người rời đi, cúi đầu cắn một miếng, ngọt đến run người, cảm giác khoang miệng cô đều là kẹo bông.
Đột nhiên, một giọng nói xuất hiện trong đầu cô:
–“Lúc buồn thì hãy ăn kẹo đi.”
Lộ Dĩ Nịnh nhìn cây kẹo bông bình thường trong tay, lại cắn một miếng.
Bỗng điện thoại rung rung, còn có tiếng thông báo.
Cô hoảng hồn tỉnh táo lại, nhấn mở màn hình, là tin nhắn của Đan Ý.
[Shakespeare không có học giả]: Chanh nhỏ, đang làm gì thế, có rảnh ra ngoài chơi không?
Cô ấy còn gửi một đoạn video ngắn.
Lộ Dĩ Nịnh nhấn mở —
Màn hình liền hiện lên bóng dáng của nam sinh,mặc đồng phục bóng rổ màu đỏ cộc tay, hơi cúi người.
Bàn tay to rộng của anh cầm trái bóng, sau đó tùy ý ném, úp rổ
Động tác lưu loát nhanh nhẹn.
Hai giây cuối cùng của video, thiếu niên quay đầu lại, lộ ra gương mặt đẹp trai, đang vô cùng khó chịu.
—
Tác giả có lời muốn nói: Nhật kí của Trình Tinh LâmVợ ơi đừng khóc, mau nhìn anh nè!!!