Cố Dĩ Trăn thấy cô đứng che chắn trước nam sinh nọ, mà Trình Tinh Lâm ở phía sau làm mặt quỷ với cậu, vẻ mặt vô cùng đắc ý.
Sắc mặt cậu càng đen, giọng nói cũng khó chịu: “Tôi hỏi một lần cuối, có tránh xa nó ra hay không?”
Lộ Dĩ Nịnh không hiểu tại sao cậu lại không thích người ta như vậy.
Cô nhìn thẳng về phía cậu, đôi tay mảnh khảnh vội vàng chỉ Lý Triết ở đằng sau cậu, “Vậy em cũng tránh xa cậu ta ra chút.”
Cố Dĩ Trăn cười, nghe cô nói xong cậu không thể tượng tượng nổi.
Cậu buột miệng thốt ra: “Lộ Dĩ Nịnh, chị có tư cách mẹ gì mà quản tôi.”
Lộ Dĩ Nịnh nhấp miệng, giọng nói non nớt phun ra ba chữ: “Sao chép, dán.”
Cố Dĩ Trăn: “…”
Mọi người: “…”
Nói cái gì vậy?
Sau vài giây Trình Tinh Lâm cũng hiểu cô nói gì.
Anh hỗ trợ phiên dịch, học giọng điệu lúc nãy của Cố Dĩ Trăn, ngay cả biểu cảm cũng y như đúc, “Ý cậu ấy muốn nói là, cậu có tư cách mẹ gì mà quản tôi.”
Trác Khởi là người cuối cùng hiểu ra, ánh mắt cậu nhìn Lộ Dĩ Nịnh lần này hoàn toàn khác.
Respect, respect, thì ra là “Copy, paste” còn có thể dùng như vậy.
Mắng chửi người khác mà bản thân không cần phải thô tục.
Trong lòng Cố Dĩ Trăn liền nổi lửa lên, tức muốn hộc máu: “Lộ Dĩ Nịnh, được lắm, giỏi lắm!”
Trác Khởi học đi đôi với hành, trả lời cậu: “Sao chép, dán!”
“…”
Trình Tinh Lâm đảo mắt nhìn cậu, đánh lên đầu cậu, “Đi qua một bên.”
Đan Ý không khỏi kéo cậu lại.
Cứ như là mang theo một đứa đú đa đú đởn vậy.
Lúc này Cố Dĩ Trăn đã thở phì phò đẩy xe đạp đi mất rồi.
Lộ Dĩ Nịnh nhìn bóng dáng cậu rời đi, thấy xe đạp cậu có một cái ghế sau.
Nhưng không phải chú Chu nói là không có sao.
Khí thế hùng hổ lúc nãy của cô đột nhiên biến mất.
Giống như một cái khinh khí cầu, bỗng bị châm một cái, xì hơi ra.
Hình như cô chọc giận Cố Dĩ Trăn rồi.
Nhưng mà, cô thật sự không thích cậu nói bạn bè của cô như vậy.
/
Cố Dĩ Trăn dùng tốc độ nhanh nhất của mình để đạp xe về đến nhà.
Cậu đi vào phòng khách, tự rót cho mình một cốc nước lớn, uồng ừng ực.
Vẫn không thể hạ lửa giận trong lòng.
Cái ly thủy tinh bị cậu cầm chặt trong tay, cả khuôn mặt thiếu niên đều đen xì.
Lộ Dĩ Nịnh, được lắm, chị thì giỏi rồi.
Quản gia Chu thấy cậu về thì theo sát cậu, nhưng không thấy Lộ Dĩ Nịnh đâu cả.
“Cậu chủ, sao cậu không về với cô chủ, không phải ông chủ bảo cậu tan học cùng cô chủ sao?”
Cố Dĩ Trăn đặt cái ly thủy tinh xuống bàn một cách mạnh bạo, tức giận nói: “Chị ấy đâu cần, chị ấy có bạn rồi!”
Chữ “bạn” được nhấn mạnh.
Quản gia Chu không nghe được ẩn ý của cậu, trái lại ông còn vui vẻ: “Vậy thì tốt quá, mới ngày đầu tiên đi học mà cô chủ đã có bạn rồi.”
Cố Dĩ Trăn cười trừ, giận mà không biết xả chỗ nào.
Cậu đứng dậy lên phòng ngủ lầu hai.
Trở về phòng của mình, cả người gục ngã trên chiếc giường đen lớn, ánh mắt nhìn lên trần nhà.
…
Nửa đêm hôm qua Cố Dĩ Trăn tỉnh dậy.
Vốn cậu khát nước nên muốn đi uống nước, kết quả là máy lọc nước trong phòng hết nước rồi.
Nên cậu đi xuống lầu một.
Sau khi đi ngang qua phòng của Lộ Dĩ Nịnh, cậu nghe thấy có tiếng ho khan từ bên trong.
Lúc xuống lầu thì phát hiện trong phòng bếp có bật đèn nhỏ, ba cậu Cố Minh đang đứng đó nấu thứ gì.
“Ba, hơn nửa đêm mà ba xuống bếp làm gì vậy ạ.”
Cố Minh nghe thấy cậu hỏi thì ngẩng đầu lên nhìn cậu, sau đó lại tiếp tục lục đục, “Chị con bị ho nặng quá, ba định nấu nước măng tây cho chị con mai uống.”
Cố Dĩ Trăn thờ ơ ồ một tiếng.
Đột nhiên cậu không muốn uống nước nữa mà định về phòng.
“A Trăn.” Cố Minh gọi cậu lại.
Ánh đèn heo hắt chiếu sáng trên người đàn ông đang hơi khom lưng, động tác trên tay ông cũng dừng lại.
“Chuyện của mẹ, không thể trách chị con được.”
Bước chân Cố Dĩ Trăn dừng lại, đôi tay cậu nắm chặt.
Cậu đứng ở cửa phòng bếp, phòng khách tối đen, không rõ gương mặt cậu đang thế nào.
Có lẽ màn đêm khuya khoắt luôn làm con người dễ mở lòng hơn, Cố Minh tiếp tục nói: “Ba mất đi một người vợ, con mất đi một người mẹ. Nhưng con cũng đừng quên, A Nịnh cũng mất đi một người mẹ.”
“Con bé cũng đau lòng, không ít hay nhiều hơn chúng ta.”
“Vụ tai nạn xe cộ kia là ngoài ý muốn, không ai muốn, cả A Nịnh thì càng không.”
…
Nước trong nồi đã sôi, còn cậu thì đã đi lúc nào.
Cố Minh tắt lửa, đôi tay chống trên bàn bếp, cúi thấp đầu –
Điều ông không nói cho Cố Dĩ Trăn biết chính là –
Không chỉ như vậy, sau vụ tai nạn kia, tâm lí của Lộ Dĩ Nịnh cũng xuất hiện vấn đề.
Thậm chí cô xém chút nữa là đi qua thế giới bên kia.
/
Ngày tiếp theo.
Ngày 1 tháng 9, trường Thanh Thành chính thức khai giảng.
Mỗi học sinh mặc đồng phục đều toát ra hơi thở của thanh xuân, tuổi trẻ nhiệt huyết.
Sau tiết học buổi sáng là lễ khai giảng.
Mỗi người đều cầm ghế dựa của mình xuống tập hợp ở giữa sân thể dục.
Lộ Dĩ Nịnh vừa cầm ghế của mình lên thì bỗng có người rút nó ra khỏi ay cô.
Trình Tinh Lâm cầm hai cái ghế, mỗi tay một cái.
Cậu nhìn Trác Khởi.
Trác Khởi lúc này rất nhanh nhẹn mà lấy chiếc ghế trong tay của Đan Ý, cười hì hì, “Để mình để mình, việc nặng nhọc như thế này thì sao để con gái làm được.”
Đan Ý nhướng mày, liếc Trình Tinh Lâm một cái liền hiểu.
Sau đó cô ý vỗ lên vai Lộ Dĩ Nịnh, “Nếu niềm vui của bọn họ là giupws đỡ người khác thì chúng ta cho họ một cơ hội đi.”
Lộ Dĩ Nịnh ngước mắt nhìn ghế của mình đang được anh cầm.
Sau đó cô gật đầu, “Cảm ơn cậu.”
Hai nữ sinh đi phía trước, theo sau là hai nam sinh cầm hai cái ghế cho họ.
Lúc đi vào sân thể dục, trên bục lớn phát ra tiếng âm nhạc quen thuộc, là tiếng chuông tập hợp hằng ngày.
Họ tới khá sớm nên lớp 11-1 không thấy ai ngoài bốn người họ.
Đan Ý chỉ huy: “Tụi mình ngồi phía trước đi, phía trước không có nắng.”
Hai nam sinh liền đặt ghế xuống nơi mà cô ấy chỉ, đặt hai hàng song song.
Lát sau lần lượt có học sinh đi tới, có mấy nữ sinh đi ngang qua lớp 11-1, trộm nhìn.
Thiếu niên mặc đồng phục ngay ngắn quy củ, hoàn toàn khác biệt so với gương mặt kiêu ngạo, khó thuần của anh.
Anh gác một chân lên chân kia, khuỷu tay phải dựa vào lưng ghế, ngón tay chống trán nhìn về phía trước.
Nhìn kĩ thì sẽ thấy khóe môi anh hơi cong cong.
Lộ Dĩ Nịnh ngồi bên cạnh anh, hôm nay cô mặc đồng phục là áo sơ mi trắng rộng thùng thình, vạt áo phải nhét vào bên trong.
Chiếc váy xếp ly màu đen vừa dài qua đầu gối, để lộ bắp chân trắng nõn, đôi tất trắng kết hợp với đôi giày da nhỏ màu đen.
Cô ngồi thẳng lưng, hai đầu gối khép lại, đôi tay ngoan ngoãn đặt trên chân, chính là dáng ngồi chuẩn mực.
Trình Tinh Lâm cứ như vậy mà nhìn cô, khẽ cười.
Không biết ba mẹ nào mà nghiêm khắc đến mức dạy được một cô con gái ngoan thế này.
Nhưng cảnh này trước mắt người khác lại không giống nhau.
“Mình được nhìn thấy Trình Tinh Lâm rồi, aaaaaaaa, sao mình lại không được vào lớp 11-1 cơ chứ.”
“Cái này phải hỏi đầu óc của cậu á, xem có cùng cấp bậc với Trình Tinh Lâm hay không.”
“Vào chủ đề chính đi! Chủ đề chính là xem cậu ấy đang nhìn ai kìa?”
“Đúng rồi, nữ sinh bên cạnh cậu ấy là ai vậy, ssao lúc trước chưa thấy bao giờ?”
“Mình chỉ cảm thấy cô ấy trắng quá, hơn nữa một bên mặt còn vô cùng xinh đẹp.”
…
Lộ Dĩ Nịnh cảm giác ánh mắt của nam sinh bên cạnh vẫn luôn nhìn cô.
Cô hơi nghiêng đầu, đôi mắt nai con nhìn anh, không tránh né gì mà như đang hỏi: Cậu nhìn mình làm gì?
Trình Tinh Lâm bị cô nhìn đến mức mất tự nhiên, anh ho nhẹ, sau đó thu ánh mắt về.
Không ngờ rằng bên tai anh đã ửng hồng.
Ban giám hiệu và chủ nhiệm các lớp bắt đầu đi điểm danh.
Sau đó bắt đầu lễ khai giảng.
Đầu tiên là nghi thức kéo cờ, sau đó là hiệu trưởng đọc diễn văn.
“Kính thưa các thầy cô giáo, cùng các em học sinh: Chúc mọi người buổi sáng tốt lành!”
Dưới sân nhiệt liệt vỗ tay.
“Mùa thu lá vàng rơi, gió thoang thoảng, hôm nay chúng ta chào mừng…”
Trác Khởi nhìn lão Mạnh ở phía trước, thấy ông ấy vẫn đang chăm chú nhìn lên khan đài.
Thế nên cậu nhích lại gần bên tai Trình Tinh Lâm phía trước, nhỏ giọng nói: “Sao tôi cảm thấy lời của hiệu trưởng hơi quen quen nhỉ.”
Đan Ý ngồi bên cạnh trả lời cậu: “Sao mà không quen cho được, ngoại trừ số học sinh mới, lí do chào mừng học sinh lớp 10 mới vào thì giống y hệt lễ khai giảng năm ngoái.”
Trác Khởi giơ ngón tay cái lên: “Đúng là chị Ý, không những đẹp gái mà còn nhớ lâu như vậy.”
Sau khi nghe nói Trình Tinh Lâm và cô ấy từng đánh nhau thì Đan Ý đã lên chức “chị Ý”.
Đan Ý: “Cậu cũng không tệ.”
Hiệu trưởng phía trên khán đài còn chưa nói xong câu “Cảm ơn mọi người” thì học sinh phía dưới đã vỗ tay, hơn nữa là còn vỗ tay to hơn lúc nãy.
Sau khi hiệu trưởng đọc diễn văn xong, đến lượt đại diện các khối lớp phát biểu.
“Mọi người vỗ tay để nhiệt liệt chào đón đại diện lớp 12, Đường Tinh Chu phát biểu.”
Phía dưới lại vỗ tay, còn nhiệt liệt hơn.
Có không ít nữ sinh bắt đầu hưng phấn:
“Mình cố ý ngồi đằng trước là để nhìn thấy rõ gương mặt của Đường Tinh Chu á!”
“Sao cậu lại nông cạn vậy, mình thì không như thế đâu, mình mơ ước được ngắm dáng người, đôi tay, còn cả đôi chân dài của anh ấy cơ!”
“Đừng nói nữa, để mình ghi âm giọng anh ấy lại làm chuông báo thức.”
“Tập Mỹ, sao cậu không nói sớm, mình còn không mang theo điện thoại đây này!”
Trường học cho phép đem theo điện thoại, chỉ cần không ảnh hưởng đến học tập thì có thể dùng thoải mái sau giờ học.
Cho đến cuối cùng thì mấy năm nay học sinh đều không thể rời xa cái điện thoại, quản cũng không được.
Thính lực của Đan Ý rất tốt, hơn nữa mấy nữ sinh kia còn ngồi gần cô ấy.
Cho nên cô ấy cũng nghe thấy mọi người đang nói chuyện gì.
Cô ấy lặng lẽ lấy điện thoại trong túi ra, mở chức năng ghi âm.
—
Tác giả có lời muốn nói: Nhật kí của Trình Tinh LâmVợ nói chỉ có mình tôi hiểu (Kiêu ngạo).